Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Cứ nghĩ Lâm Hy đã là nữ chủ thì cô sẽ cư xử đúng với cốt cách của một nữ chủ, nhưng không, trước mắt Tống Dương bây giờ đang là hình ảnh người thống trị hòn đảo lại ngồi ăn chung với đám thuộc hạ của mình, anh còn tận mắt chứng kiến cô gắp thức ăn cho cái người con gái đã chửi anh không kịp vuốt mặt ban nãy. À… cô ta còn đòi triệt sản anh.

Đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ, bỗng cô gái kia thẳng tay ném tới miếng xương mà cô vừa mới gặm xong, một phát chuẩn xác trúng mắt cá chân anh.

Tống Dương đau điếng rít lên một tiếng nơi kẽ răng, anh không kìm được mà trực tiếp khai kim khẩu: “Này! Cô ả chết tiệt kia, mặt mũi dáng vóc cũng không đến nỗi tệ mà sao hở chút lại dở thói côn đồ như thế hả?”

“Sao cơ?” Doãn Tử nghe xong thì tức tới nỗi nuốt không trôi, ngày hôm nay cô phải dạy cho cái tên kia một bài học thì mới xoa dịu được cục tức này.

“Anh tới số với tôi rồi.” Tống Dương còn chưa kịp nhảy số bởi câu nói vừa rồi thì đã bị Doãn Tử dốc ngược cả thân hình anh với tư thế trồng cây chuối, hai chân Tống Dương ngay sau đó bị trói chặt lại rồi treo lơ lửng trên cây.

Sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Tống Dương cảm thấy bản thân mình mất mặt như thế này. Dù gì anh cũng từng là trợ thủ giỏi cấp cao của tổ chức, ấy vậy mà còn chưa kịp làm gì đã bại một cách thê thảm dưới tay một con nhóc mặt vắt ra sữa kia.

Đúng thật là quá mất mặt.

“Lâm Hy, em quản thuộc hạ của mình cho tốt, nếu không đợi anh xuống được rồi, nhất định anh sẽ lột da ả.”

“Ai da…” Một tiếng “bốp” không hề nể nang giáng mạnh vào đầu Tống Dương, anh kêu lên một tiếng.

Doãn Tử đánh xong mà vẫn chưa thấy hả dạ, một tay cô đặt lên người anh làm điểm tựa chuẩn bị đẩy cho Tống Dương xoay mấy vòng chóng mặt chơi, nhưng chả hiểu thế nào mà cảm giác dưới lòng bàn tay mang lại nó cứ mềm mềm, phút chốc đã phồng cứng lên.

“Này, cô làm gì thế hả?” Tống Dương như hít phải một bụng khí lạnh, lại càng không dám giãy giụa nữa, bởi bàn tay của cô hiện tại nó giống như một loại vũ khí sắp sửa lấy mạng anh.

Đám người ngồi ở dưới bật cười: “Doãn Tử nhà chúng ta manh động quá, không chừng chỉ năm sau thôi tất cả chúng ta sẽ có cháu bồng đấy.”

“Ẩy, Minh Lễ… tin cậu nói có chuẩn xác không để tôi còn đi kể với đám A Phong đây hả?”

“Haha…” Đám người không hẹn mà lại tiếp tục bật cười khanh khách, ngay cả Lâm Hy bấy giờ cũng nhếch môi cười, nhưng cô không nhìn về phía hai người bọn họ mà tiếp tục dùng bữa.

“Viễn Minh à, cậu đúng là nhiều chuyện.” Minh Lễ không ngừng chắp tay bái phục.


Lúc Doãn Tử kịp định thần lại thì khuôn mặt cô đã đỏ như trái cà chua chín, hai má nóng hầm hầm.

Thế quái nào mà cô lại chạm trúng cái nơi đáng xấu hổ kia của anh.

Doãn Tử tá hỏa đẩy mạnh Tống Dương một cái, hại Tống Dương đã bị dốc ngược lại còn bị đưa mấy vòng, anh có cảm giác mình sắp nôn ra tới nơi.

Doãn Tử thẹn quá hóa giận, cô dậm chân hậm hực sau đó thì xoay người buông ra một câu ngang ngạnh: “Đáng đời… hứ!”

Tống Dương: “…”

Được lắm! Cô cứ chờ đó, tôi mà xuống được thì cô chết chắc! Tống Dương thầm rủa tám đời tổ tiên nhà Doãn Tử.

Bên này, Lâm Hy vẫn phồng miệng ăn uống một cách hăng say, tựa như tất thảy mọi chuyện trên thế gian này đều không hề liên quan đến cuộc sống của cô, lại cũng giống như là cô đang dung túng cho Doãn Tử mặc sức làm loạn.

Lâm Hy vừa gắp miếng nấm bỏ vào trong miệng, vừa ra hiệu cho Doãn Tử ngồi xuống.

“Lại đây, ăn nốt phần của em đi.” Doãn Tử nghe lời cầm bát đũa lên tiếp tục ăn nốt phần của mình, khuôn mặt bấy giờ vẫn còn chưa hết đỏ: “Vâng ạ.”

Cách một cành cây um tùm là thân hình Tống Dương đang bị treo lơ lửng. Lâm Hy lia mắt nhìn qua, ánh mắt không thể lạnh lẽo hơn được nữa. Không hiểu tại sao cô cứ có một dự cảm, Tống Dương đến đây lần này không hẳn là chỉ muốn đưa cô về. Anh giống như là đang dẫn dắt, thao túng cô, thậm chí còn rất tự tin như thể chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý cùng anh trở về.

Tống Dương, rốt cuộc thì anh đang ngầm mưu tính chuyện gì?

Lâm Hy thở dài một hơi, giây sau nhẹ giọng căn dặn mọi người: “Nửa tiếng sau thì cởi trói cho anh ta.”

Nói rồi Lâm Hy gác đũa quay trở về lều, cô cần suy nghĩ một số việc.



Màn đêm ở nơi đây thật sự rất đẹp, đặc biệt là bầu trời muôn ngàn vì sao sáng lấp lánh đến đẹp mắt, từng đợt sóng đánh dập dìu khiến quang cảnh chốn hoang vu này bình yên đến kì lạ.


Lâm Hy ngồi trên tảng đá nhìn về một nơi xa xăm, hai chân đá nước lại trông có vẻ cô đang khá hưởng thụ cái cảm giác thoải mái từ dòng nước ấm mang lại. Bất giác chân trái của cô cảm nhận được cơn đau, không quá dữ dội nhưng lại âm ỉ khiến cho cô không khỏi nhăn mày.

Đã nửa năm rồi, thế mà cứ hễ thời tiết chuyển lạnh thì chân cô vẫn cứ đau, tuy đã có thể đi lại một cách bình thường nhưng chỉ cần chân cô bị tác động mạnh một lần nữa thôi, chắc chắn chân cô sẽ tàn phế.

Lâm Hy đưa tay xoa bóp chân mình, tiếng ồn thành công thu hút được sự chú ý của cô, cô nâng tầm mắt nhìn về phía đám người đang vui đùa một cách vui vẻ, ai nấy đều không ngừng tạt nước vào nhau, bất giác Lâm Hy lại mỉm cười.

Từ trước đến này, Lâm Hy đối với mọi người vẫn luôn bình đẳng, không chủ không tớ.

Không hề có chuyện Lâm Hy để bọn họ khụy gối trước cô dù chỉ một ngày, càng không có chuyện cô xưng vương xưng bá như thế giới ngoài kia đã đồn đại.

Tất cả đều là bọn họ hậu thuẫn cho cô, tận sâu trong gốc rễ bọn họ đã thật sự xem cô là nữ chủ mà tận tâm tận lực. Lâu dần, Lâm Hy cũng không để tâm đến những điều đó nữa, họ muốn theo cô, vậy thì cứ để cho họ theo, bởi cô sớm đã xem họ như gia đình của mình rồi.

Bọn họ đối với cô rất tốt, cô cũng đã sớm từ bỏ ý định rời khỏi nơi này. Chỉ là, đâu đó vẫn cảm thấy có chút trống vắng, còn có chút tiếc nuối nữa, nhưng sự trống vắng này đến từ đâu thì cô cũng không thể giải đáp.

Thôi vậy, sống bình yên như thế này cũng tốt.

“Nữ chủ à, bọn họ hùa nhau bắt nạt em.”

Miệng thì nói vậy nhưng tay Doãn Tử vẫn tạt nước lia lịa, bên kia bốn người còn không tạt lại cô. “Em hung dữ như quỷ vậy ai mà bắt nạt được em, có mà chưa kịp bắt nạt thì đã bị con quỷ như em nhai đầu rồi.” Vừa dứt câu, Minh Lễ vung chân hất mạnh một lượng nước lớn vào mặt Doãn Tử.

“Áaaa… Minh Lễ! Em tạt chết anh…” Sau đó là một trận chiến tạt nước khốc liệt, chẳng ai chịu thua ai.

Lâm Hy nhìn mà bật cười, cô lắc đầu ngao ngán. Có bọn họ ở cùng, cuộc sống của cô bớt vô vị hẳn.

Lâm Hy trượt xuống khỏi tảng đá, định là sẽ ra đó góp vui, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một cánh tay chắn ngang phía trước chặn lại.

Bên phía Minh Lễ lúc này cũng ngừng hành động tạt nước, từng người từng người đều mang một vẻ mặt ảm đạm, chú tâm đến động tĩnh bên phía Lâm Hy.


Doãn Tử muốn chạy tới nhưng lại thấy cánh tay của Lâm Hy đang ra hiệu cho cô dừng lại, cô chỉ đành án binh bất động quan sát.

Lâm Hy không nhìn anh, chỉ im lặng đứng yên ở đó, tuyệt nhiên không nói gì. Tống Dương bất đắc dĩ phải đành mở lời trước: “Anh có chuyện cần nói với em.”

“Giữa tôi và anh thì còn chuyện gì để mà nói.”

Ý tứ rất rõ ràng, cô không muốn nói chuyện với anh, thậm chí là còn không muốn nhìn mặt anh.

“Em hận anh cũng được, chỉ là cho dù em có hận anh tới mức nào thì em cũng phải tiếp nhận thông tin mà anh sắp sửa nói.”

Lâm Hy hơi nhíu mày, quả nhiên là có chuyện.

Cô im lặng chờ đợi Tống Dương mở lời, nhưng không hiểu tại sao trong lòng bấy giờ lại cảm thấy bất an. Trải qua một số chuyện, cô của hiện tại thật sự rất nhạy cảm, chỉ sợ những lời mà Tống Dương sắp sửa nói ra sẽ khiến cho cô không thể nào tiếp nhận được.

Tống Dương hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng anh cần phải nói: “Hứa Dĩnh Hàn sắp kết hôn rồi.”

Lâm Hy như người mất hồn mà đứng khựng ở đó nhìn anh, con mắt đã đỏ lên từ lúc nào.

“Anh… vừa nói cái gì?” Lâm Hy mở miệng thốt lên từng tiếng rất nhỏ, từ từ xuyên tới tai anh.

Tống Dương thở ra một hơi dài, dứt khoát nói.

“Anh nói là, Hứa Dĩnh Hàn sắp sửa kết hôn, đối tượng là cháu gái nuôi của ba anh, Thẩm Dung Yên.”

Trước mắt Lâm Hy bấy giờ đã phủ một tầng sương dày đặc, đôi mắt mờ đi hoàn toàn, cô không còn nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Dương nữa.

Không thể nào.

Suốt thời gian qua hắn vẫn chưa xuất hiện cô có thể hiểu, bởi đảo hoang không phải là nơi dễ tìm. Hứa Dĩnh Hàn hẳn là vẫn luôn không ngừng tìm kiếm cô, cô đã nghĩ như vậy.

Cũng có thể là… hắn đã ngừng việc tìm kiếm cô, nhưng sao có thể chỉ trong nửa năm đã gấp rút kết hôn như vậy được chứ, chắc chắn là Tống Dương đã nhầm lẫn gì rồi.

Đúng vậy, là nhầm lẫn…


Dù Lâm Hy sống rất an nhiên thoải mái nhưng bản thân thật sự vẫn luôn chờ hắn.

Nhưng cô vừa mới nghe thấy cái gì đây.

“Không đúng… anh đừng lừa em, Dĩnh Hàn sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy.” Lâm Hy hắng giọng phản bác lại lời của anh.

“Có lừa em hay không, em trở về rồi sẽ rõ. Lâm Hy, em theo anh về đi có được không?”

Càng về sau, giọng của Tống Dương càng trở nên nhỏ, giống như đang thăm dò, cũng giống như đang chờ đợi.

Doãn Tử ở một bên lúc này đã không thể nhịn được nữa, trông thấy sắc mặt của Lâm Hy càng lúc càng nhợt nhạt thì cô đoán chắc nữ chủ của mình đã bị anh ta đả động gì đó rồi.

Cô nhanh chóng chạy nhanh tới chỗ hai người họ, đám Minh Lễ cũng theo sau cô. Vừa chạy tới, Doãn Tử không nói không rằng trực tiếp đẩy mạnh Tống Dương một cái, anh vì mất đà mà lảo đảo lùi về sau.

“Doãn Tử…” Lâm Hy bấy giờ cũng bị Doãn Tử dọa cho sợ, cô chưa bao giờ thấy em ấy tức giận như thế.

Minh Lễ khẩn trương ôm Doãn Tử lại, sợ cô sẽ không nhịn được mà đánh người: “Nào, Doãn Tử… em bình tĩnh lại trước đã.”

“Không! Em phải xé xác anh ta!” Doãn Tử càng lúc càng giãy giụa hơn nữa, nhưng cô càng làm loạn thì Minh Lễ càng ôm chặt cô hơn. Những người khác thấy thế cũng đồng loạt tiến lên giúp Minh Lễ giữ chặt Doãn Tử.

Cho tới khi một giọng nói dịu dàng cất lên:

“Doãn Tử, anh ta không làm gì tôi hết. Tôi hơi chóng mặt, em dìu tôi về lều nghỉ ngơi được chứ?”

Doãn Tử lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, cô hất văng những cánh tay đang ôm chặt mình ra, nét mặt u ám nhìn về phía người đàn ông đang nhàn nhã chỉnh trang lại quần áo vừa mới bị cô làm cho nhăn nhúm.

Cô lườm Tống Dương một cái rồi đi thẳng đến chỗ Lâm Hy: “Để em đưa nữ chủ về.” Nói rồi, Doãn Tử ôm lấy cánh tay Lâm Hy, từ từ dìu nữ chủ của mình quay về.

Chưa bình tĩnh được bao lâu thì Doãn Tử lại bị cái tên thối tha phía sau làm cho tức điên.

“Lâm Hy, em hãy suy nghĩ thật kĩ những gì anh vừa nói. Nếu vẫn không tin, vậy thì cùng anh trở về tổ chức xác nhận. Mọi người ở đó đang mở tiệc chúc mừng hai người bọn họ kia kìa, đãi ngộ này, em chưa bao giờ có.”

Câu nói đó trực tiếp đánh thẳng vào nội tâm sâu kín nhất của cô, Lâm Hy cảm giác trái tim mình như vỡ vụn, một lời khó nói hết cảm xúc trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui