“Nói đi, biểu hiện của cậu bây giờ là đang muốn cho tôi biết điều gì?”
Tống Dương hơi nhếch khóe môi, anh nở nụ cười tà mị: “Hàn lão đại, chính tình cảm của anh đã hại cô ấy phải lâm vào đường cùng như ngày hôm nay. Anh không cảm thấy kể từ sau khi hai người kết hôn, Lâm Hy đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm à?”
“Vậy nên?” Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng nhướng mày, một tia híp mắt ra lệnh cho Tống Dương nói tiếp.
“Vậy nên, tất cả mọi chuyện xảy đến với cô ấy đều là do anh hại.” Tống Dương nói xong thì thản nhiên quan sát biểu hiện đang hết sức khó coi của hắn.
Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên bật cười: “Cậu Hai Tống, nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn tôi từ bỏ Lâm Hy sao?” Hắn phủi phủi vai áo thậm chí còn không dính bụi của Tống Dương, sau đó lạnh giọng: “Tôi tự biết mình nên làm gì. Vậy nên, người phụ nữ của tôi không đến lượt cậu phải lo lắng.”
Hắn thả Tống Dương ra, giây sau quay người đi thẳng.
“Anh không thắc mắc tại sao ông lớn lại lưu đày cô ấy đến đảo hoang sao?” Tống Dương đột nhiên hắng giọng nói lớn.
Hứa Dĩnh Hàn hơi ngoảnh mặt lại, giọng nói trầm trầm: “Cậu đã không còn là người của tổ chức nữa, đừng vượt quá chức phận của mình!”
Tống Dương bỏ tay vào trong túi quần, vẻ mặt ngông cuồng lại có chút hứng thú: “Vậy xem ra, Hàn lão đại vẫn nghĩ Lâm Hy bị đày đến đảo hoang là do cô ấy có liên quan đến cái chết của gã trợ thủ kia?”
Lúc này thì Hứa Dĩnh Hàn quay hẳn người lại, đối mặt với Tống Dương: “Cậu có ý gì?”
Hắn biết Lâm Hy sẽ không bao giờ làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, sát hại đồng môn càng không thể, trừ khi cô bị ép đến đường cùng.
Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, chỉ là hắn vẫn chưa hiểu ý của Tống Dương.
Tống Dương chậm rãi đi tới, mỉm cười nhàn nhạt: “Mưu kế thủ đoạn chuyện gì anh cũng biết, chỉ duy nhất chuyện của Lâm Hy là anh không biết?” Tống Dương lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt hắn thay cho câu trả lời.
Hàng mày Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt lại, nộ khí vừa mới bùng phát bất ngờ tản đi, thay vào đó là một khuôn mặt đủ loại cảm xúc hỗn độn, từ cảm xúc tức giận cho đến không thể tin vào mắt mình.
Hứa Dĩnh Hàn hít thở một cách nặng nề, cánh tay bất giác run rẩy.
Hắn giật tờ giấy trên tay Tống Dương, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là bốn chữ “Kết Quả Siêu Âm”, chỉ vỏn vẹn bốn chữ cũng đủ khiến cho nội tâm của hắn rối như tơ vò, ruột gan như đảo lộn. Hứa Dĩnh Hàn tiếp tục chuyển mắt xuống phía dưới, dòng chữ đậm màu đó khiến cánh tay của hắn càng run rẩy hơn, toàn thân như bị thiêu đốt.
Ba dòng chữ nối liền từ dài cho tới ngắn, rõ ràng rành mạch.
[Lòng tử cung có một thai sống 10 tuần 1 ngày.]
Xuống một chút.
[Hiện tại thai phát triển bình thường.]
Mắt hắn lại xuống thêm chút nữa.
[Dự sanh…]
Đọc tới đây thì đầu óc của Hứa Dĩnh Hàn đã muốn nổ tung. Một tay kia của hắn nắm chặt, từng khớp xương nghe lên “răng rắc”, nhưng tay còn lại thì đang tự khống chế, bởi hắn đối với tờ giấy đó trân quý hơn vàng.
Một cảm xúc lạ lẫm khó tả bao vây lấy hắn, hắn của hiện tại vừa vui mừng nhưng cũng vừa lo sợ bất an, lại cũng vừa vặn nhận thức được một việc…
Vậy ra, tất cả là tại hắn.
“Anh hại cô ấy thê thảm rồi.” Tống Dương đột nhiên cao giọng sau đó thản nhiên rời đi. Bỏ lại Hứa Dĩnh Hàn vẫn đang chưa hết kinh ngạc đứng đó.
Nhưng chỉ vừa mới cách xa hắn một chút, nét mặt của Tống Dương đã biến sắc hoàn toàn.
Ngày đó ở bệnh viện, chính anh là người đã trơ mắt đứng nhìn đám thuộc hạ kéo cô đi bỏ đứa bé. Chính anh cũng là người đã tiếp tay cho ông lớn để trừ khử cái thai kia. Lúc đó dù tình thế hỗn loạn, anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hy đã nhìn thấy anh đứng thản nhiên ở đó mà không hề ra tay cứu giúp.
Cô ấy chắc chắn rất hận anh.
Sau khi Tống Dương rời đi, Hứa Dĩnh Hàn gấp lại tờ giấy một cách gọn gàng sau đó cẩn thận nhét vào trong túi.
Hắn lia mắt ra hiệu cho Hàn Tam, Hàn Tứ đang đứng đợi ở bên ngoài, lệnh cho bọn họ chuẩn bị lên đường đi tìm đảo.
Không có bản đồ cũng chẳng sao, không cần thiết nữa, hắn sẽ tự mình tìm. Lý do bắt nguồn từ hắn thì để hắn bù đắp. Cô gái nhỏ của hắn cùng sinh linh bé nhỏ kia… phải thật bình an trở về.
…
Trên chiếc thuyền nhỏ, Hứa Dĩnh Hàn nhìn lên bầu trời nhuốm đen giữa ban ngày. Thời tiết đột nhiên chuyển biến xấu, sấm sét vang ầm.
Hàn Tứ đã có ý chuẩn bị con tàu lớn nhưng Hứa Dĩnh Hàn lệnh cho anh ta chỉ cần chuẩn bị một con thuyền nhỏ. Hàn Tứ cũng răm rắp nghe theo, bởi lão đại của anh ta trước nay làm việc cẩn trọng, đi xa như vậy nhưng chỉ dùng con thuyền nhỏ chắc hẳn hắn cũng đã lường trước được nhiều mối nguy. Vậy nên, cái bọn họ cần làm đó là tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Bọn họ đã đặt cược tính mạng của mình trong tay hắn không biết bao nhiêu lần, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Lượng người trên thuyền khá ít, chỉ dưới mười người. Trợ thủ thân cận cũng chỉ có một mình Hàn Tứ đi theo, còn Hàn Tam thì ở lại tổ chức lo liệu. Nếu Hứa Dĩnh Hàn huy động một lực lượng lớn, rất có khả năng sẽ bị những thế lực khác thừa cơ hội phá hỏng chuyện lớn của hắn, thậm chí còn có thể phát động chiến tranh.
“Các cậu nhớ phải cẩn trọng trước sau.” Hứa Dĩnh Hàn quan sát từng đợt sóng trên biển, lạnh lùng cất giọng.
“Vâng ạ.” Đồng loạt cúi người đáp lại lời hắn.
Lúc này, trên bầu trời bất ngờ vang lên những tiếng ồn ồn của trực thăng, từ nhỏ cho đến lớn dần. Bọn họ không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn lên, ai nấy đều cảnh giác sờ xuống họng súng bên hông mình.
Tốc độ của trực thăng đột nhiên giảm dần. Hứa Dĩnh Hàn nhíu mày một cái, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Lui hết vào đây!” Hứa Dĩnh Hàn bỗng dưng hét lớn ra lệnh, bọn họ vẫn còn chưa nắm rõ được tình hình trước mặt nhưng vẫn răm rắp nghe theo.
Đúng như dự đoán, chỉ vài giây sau, một tiếng “bùm” cực lớn vang lên. Mặt biển bắt đầu dâng lên từng cơn sóng lớn.
“Nổ súng!” Giọng hắn lạnh băng ra lệnh cho đám thuộc hạ trả lễ, tiếng nổ súng thoáng chốc ầm trời. Chỉ là bọn họ không ngờ tới, chúng tấn công lại toàn là những vũ khí hạng nặng.
Về điểm này, phía Hứa Dĩnh Hàn thua chúng.
Bọn họ ai nấy đều kinh hoảng hoang mang, Hàn Tứ bước ra thay Hứa Dĩnh Hàn trấn an bọn họ: “Tất cả bình tĩnh, đừng để bản thân hoảng loạn. Hãy cứ tin tưởng vào lão đại của chúng ta, ngài ấy sẽ không để mọi người phải bỏ mạng tại nơi này đâu.”
Lời Hàn Tứ vừa dứt, nội tâm của bọn họ cũng dần dịu lại. Hàn Tứ thấy vậy thì thở phào một hơi, quay sang nhìn Hứa Dĩnh Hàn chờ lệnh.
Tuy hai bên đã tạm thời ngưng chiến, nhưng việc bọn họ tiếp tục đánh úp vẫn có thể sẽ xảy ra. Thấy hắn im lặng, Hàn Tứ cũng không mấy nóng ruột, anh ta biết hắn đang cẩn thận tính đến nước cờ nào đó. Cho nên, giờ phút này anh ta không được phép làm hắn phân tâm, nếu không sẽ hỏng việc.
Hắn còn đang nhíu mày suy nghĩ thì bỗng ở mũi thuyền vang lên một tiếng động chói tai, sau đó là tiếng nước đập mạnh.
“Hàn Tứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...