“Bác sĩ nói… cô ấy mang thai?” Ngay thời khắc đó, Tống Dương theo phải xạ quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh đang đóng chặt, cảm xúc bây giờ rất khó để diễn tả.
“Đúng vậy, vợ anh đã mang thai…” Vị bác sĩ kia nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người đối diện rồi lắc đầu cười: “Thật là… tôi làm ở đây đã mấy chục năm, mười người thì hết chín người đều bày ra cái bộ mặt khó tin như anh vậy. Thôi được rồi, vào thăm vợ của mình đi.”
Bác sĩ vừa rời khỏi, Tống Dương quay lại nhìn vào căn phòng, anh đã đặt sẵn tay lên nắm cửa nhưng rất lâu rất lâu cũng không đủ dũng khí để mở cửa bước vào.
Anh sợ phải đối mặt với tình cảnh hiện tại, sợ đối mặt với sự thật mà anh đang cố tự lừa mình rằng tất cả chỉ là anh đã nghe nhầm.
Mười phút sau, Tống Dương mở cửa phòng bệnh bước vào, trên giường Lâm Hy đang đưa tay xoa xoa chiếc bụng phẳng phiu của mình, nơi mà cô đang giấu một sinh linh bé nhỏ.
“Em quyết định giữ đứa bé lại?” Lâm Hy đang đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc, bất chợt nghe được câu nói không nóng không lạnh của Tống Dương, cô có phần giật mình.
“Chứ anh nghĩ, em sẽ nhẫn tâm phá bỏ giọt máu của mình sao?” Lâm Hy cũng không hiểu tại sao Tống Dương lại hỏi cô như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời anh.
Tống Dương nhìn cô hồi lâu sau đó thở dài đi tới ghế ngồi xuống, anh lại tiếp tục thở dài một hơi.
“Lâm Hy, không phải là anh đang có ý ép buộc em phải lựa chọn, nhưng em phải hiểu đứa bé sẽ là mối đe dọa lớn đối với cuộc sống của em sau này. Anh nghĩ điều này chắc em phải rõ hơn ai hết chứ?” Tống Dương nói rất nghiêm túc.
Lâm Hy trầm tư một lúc, giây sau cô nở nụ cười nhàn nhạt ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tống Dương: “Như anh nói thì… em phải hy sinh con cái để giữ mạng sống cho mình sao?”
“Lâm Hy…” Giọng anh nhẹ bẫng, tựa như đang nỉ non ở trong cổ họng, nhìn cô như vậy tim anh bỗng nhói lên. Anh biết Lâm Hy đã hạnh phúc như thế nào khi biết mình đã mang thai, vậy mà anh lại ích kỷ chỉ muốn cô được sống một cuộc sống yên ổn, anh không muốn vì đứa bé mà cô phải rơi vào vòng xoáy nguy hiểm.
Vậy nên anh xin được ích kỷ một lần, anh chỉ cần cô, đứa bé gì đó anh chưa từng biết đến sự tồn tại của nó, đúng vậy, anh không biết gì hết.
Tống Dương đã sẵn sàng cho một kế hoạch mà anh không ngờ tới rằng, sau này chính cái quyết định đó sẽ khiến anh hối hận cả đời.
…
Trải qua một tiếng tra tấn hành hạ đủ mọi hình thức, gông cùm trên người Hứa Dĩnh Hàn cuối cùng cũng được mở.
Hàn Tứ không biết từ lúc nào đã có mặt tại ngục tối, anh ta khẩn trương cầm hòm thuốc đi tới đỡ lấy thân thể toàn là máu tươi của Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn để mặc cho Hàn Tứ sơ cứu vết thương cho mình, trên khuôn mặt bấy giờ đã không còn dư lại một chút khí sắc, nhưng vẻ uy nghiêm khí thế thì vẫn còn.
Sau khi đưa Hứa Dĩnh Hàn lên xe, Hàn Tam nhanh chóng lái đi, Hàn Tứ ở phía sau không ngừng lau mồ hôi cho hắn, qua một lúc, hắn ảm đạm cất giọng: “Trong hai người các cậu ai chọn nói trước!”
Hàn Tam bất giác ngước nhìn gương chiếu hậu, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt giá rét của Hứa Dĩnh Hàn, anh ta thở ra một hơi, giây sau chủ động nói: “Là tôi đã nói cho mợ biết tung tích của Lâm Quyền thưa lão đại, tất cả là lỗi của tôi, đều tại tôi…”
Hứa Dĩnh Hàn không nói gì, hắn biết anh ta cũng chỉ bị Lâm Hy ép buộc.
Hàn Tứ ở một bên lúc này mới lên tiếng: “Lão đại, bây giờ chúng ta…”
“Đến Hong Kong.” Hứa Dĩnh Hàn không nhanh không chậm nói.
“Nhưng mà lão đại còn đang bị thương, hay là cứ giao lại cho tôi và Hàn Tam là được, chúng tôi tuyệt đối đảm bảo sẽ đưa được mợ trở về an toàn.” Hàn Tứ càng nói càng gấp gáp, hắn đã một thân hình chằng chịt vết thương như thế này rồi, anh ta không thể cứ mặc cho hắn lao lực thêm nữa.
Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tứ, hắn cất giọng trầm trầm: “Cô ấy đã muốn đi cứu người, cậu tới đó sẽ khuyên được cô ấy sao?”
Hàn Tứ cúi thấp đầu, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều không hề mang theo sự sợ hãi:
“Với tình trạng hiện giờ, lão đại cần phải được nghỉ ngơi, nếu không…”
“Không cần, mọi thế lực đang truy nã Lâm Hy, vậy nên rất nhanh bọn họ sẽ tìm được cô ấy, tôi không thể trễ nải thời gian, tính mạng cô ấy còn đang gặp nguy hiểm.” Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng cắt ngang. Mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Vài giây trôi qua, như phát giác ra được gì đó, Hứa Dĩnh Hàn nghiến răng cười nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn hai trợ thủ thân cận một trước một sau.
“Các cậu giỏi!”
“…”
“Giỏi lắm!”
Hứa Dĩnh Hàn trừng trừng đôi mắt rực lửa như muốn xuyên thấu vào tận tâm can của hai người bọn họ, mặc dù không một ai dám ngước lên nhìn hắn nhưng bọn họ biết, hắn đang rất tức giận.
Hàn Tứ chầm chậm nhìn lên khuôn mặt lạnh băng của vị lão đại tôn quý, giây sau lại cúi thấp đầu: “Lão đại, xin thứ tội.” Nói xong anh ta ra hiệu cho Hàn Tam.
Chiếc xe thoáng chốc tăng tốc, ngoặt một cái hướng thẳng về phía con đường dẫn về biệt thự.
Hứa Dĩnh Hàn mặt bừng bừng sát khí, lửa giận trong người hắn đã mãnh liệt dâng trào, muốn nhào về phía trước chặn lấy tay lái của Hàn Tam nhưng sức lực không đủ, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình bất lực như lúc này.
“Mau dừng xe lại cho tôi!” Hứa Dĩnh Hàn tức giận quát lớn, mặc dù thân thể đang cố cầm cự nhưng khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống đã bán đứng hắn.
Đối với Hứa Dĩnh Hàn sinh mạng của Lâm Hy rất quan trọng, nhưng đối với bọn họ sinh mạng của hắn còn quan trọng hơn. Bọn họ tuy rằng không muốn hắn phải mạo hiểm, nhưng cũng không phải là sẽ bỏ mặc sống chết của Lâm Hy mà chẳng thèm ngó ngàng.
“Lão đại, sau khi xong việc chúng tôi sẽ tự mình đến ngục tối chịu phạt, xin lão đại hãy về lại biệt thự tĩnh dưỡng, chúng tôi nhất định sẽ đưa được mợ bình an trở về.” Hàn Tứ cúi đầu cung kính, chỉ hy vọng hắn sẽ thỏa hiệp.
“Tôi nói cậu dừng xe!” Hắn trực tiếp ngó lơ lời của Hàn Tứ, giọng nói lạnh đi vài phần.
Hàn Tam vẫn chuyên tâm lái xe với tốc độ cực nhanh, nhưng trong lòng lại đang do dự. Hứa Dĩnh Hàn là người thế nào, ít nhiều anh ta cũng hiểu, một khi hắn đã chú tâm vào một chuyện gì đó thì không một ai có thể ngăn cản được. Việc mà Hàn Tam, Hàn Tứ đang làm bây giờ chỉ khiến cho hắn càng thêm tức giận chứ không thể khiến hắn từ bỏ ý định.
Anh ta liếc nhìn gương chiếu hậu tìm đến khuôn mặt của Hàn Tứ hiện hữu trong gương.
Hàn Tứ bấy giờ vẫn cố chấp không để cho Hứa Dĩnh Hàn phải đánh cược mạng sống, anh ta liên tục ra tín hiệu cho Hàn Tam tăng tốc.
Hứa Dĩnh Hàn hiện tại đã mất hết kiên nhẫn, hắn đột nhiên dùng hết sức lực ít ỏi còn lại của mình, lao nhanh về phía trước bẻ ngoặt tay lái. Chiếc xe thoáng chốc đâm mạnh vào lan can bên đường, tạo nên một sự va chạm lớn.
Privacy and cookie settings
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...