Trở về biệt thự, Lâm Hy lúc này đang ngồi dựa lưng vào thành giường há miệng đón lấy từng muỗng cháo mà Hứa Dĩnh Hàn đút cho cô.
“Anh để em tự ăn được rồi, thật sự xem em là trẻ con à?” Người đàn ông này kể từ lúc trở về vẫn luôn không yên tâm mà ở cạnh cô không rời nửa bước, tổ chức lại còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết, Lâm Hy không muốn lỡ dở công việc của hắn.
Cô với tay định bưng lấy bát cháo nhưng bất chợt bị Hứa Dĩnh Hàn cản lại.
Hắn thổi thổi vài lần sau đó vừa đút cho cô vừa cất giọng: “Em mới chỉ có 23 tuổi, so với chồng em 31 thì vẫn còn là trẻ con.”
Lâm Hy nghe xong thì quay đầu sang một bên khác, trên mặt là đủ loại biểu cảm không biết nên khóc hay nên cười.
Bỗng cảm thấy cơ hàm căng ra, cằm bị siết chặt lại. Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt cằm cô ép cô phải quay lại nhìn hắn, Lâm Hy đang định lên tiếng thì hắn đã lạnh giọng: “Há miệng.”
“A…” Lâm Hy lập tức há miệng, muỗng cháo bấy giờ chẳng còn chút mùi vị gì.
Không hiểu tại sao những lúc hắn trở về với bộ dáng nghiêm nghị thì cô lại luôn khẩn trương, mặc dù cô chẳng làm điều gì phật lòng hắn cả.
Hứa Dĩnh Hàn thật sự xem cô là trẻ con mà đối đãi, suốt cả quá trình từ ăn đến uống cho đến những việc lặt vặt, mọi thứ hắn đều không để cô phải đụng tay.
Qua sáng hôm sau…
Tám giờ sáng ở nhà ăn biệt thự, Lâm Hy ngồi đối diện với Hứa Dĩnh Hàn, trên bàn là hai phần cháo hải sản do Lý quản gia đã dặn dò người làm nấu.
Hứa Dĩnh Hàn xưa nay không thích ăn cháo. Còn nhớ cái năm đầu tiên lúc cô vừa mới gia nhập tổ chức, có lần cô vì thấy hắn cả ngày chưa ăn gì nên đã tự mình xắn tay xuống bếp nấu cháo cho hắn, cũng là cháo hải sản. Bởi Hứa Dĩnh Hàn là ân nhân của cô, nên mọi sự quan tâm cô đều chỉ dành riêng cho hắn.
Nhưng chỉ vừa mới bưng bát cháo đến thôi cô đã bị cặp mắt đen sâu hoắm kia của hắn dọa cho sợ, phút chốc đã trượt tay làm đổ luôn bát cháo xuống đất.
Lúc đó cô bị Lý quản gia đứng một bên giáo huấn cho một trận, trong đó có một câu của ông bắt buộc cô phải cẩn thận ghi nhớ tới tận bây giờ. Khi đó Lý quản gia đã nói lão đại rất ghét ăn cháo, sau này cũng không ít lần Lâm Hy chứng kiến được cảnh Hứa Dĩnh Hàn hễ nhìn thấy cháo là cứ như nhìn thấy kẻ thù.
Vậy mà hôm nay, hắn lại thong thả ngồi đây cùng cô ăn cái món mà hắn ghét nhất.
Lâm Hy ngước lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, cô biết… là vì cô thích ăn nên hắn mới tình nguyện ăn cùng.
Lâm Hy bất đắc dĩ cúi đầu cười, hắn cũng thật là, đâu nhất thiết cứ phải ăn chung một món với cô.
Hứa Dĩnh Hàn tuy không nhìn về phía đối diện nhưng hắn biết, từ đầu đến giờ cô vẫn luôn dõi mắt nhìn hắn. Bấy giờ hắn mới lướt mắt qua tô cháo vẫn còn chưa vơi được nửa của cô, lạnh lùng cất giọng: “Tập trung ăn đi.”
“Ò…” Lâm Hy trả lời một câu rồi múc muỗng cháo đưa lên miệng, nhưng rồi vẫn là không kìm được, một lần nữa cô lén đưa mắt nhìn.
Khác với vẻ sát phạt lạnh lùng, lúc này đây, người đàn ông trước mặt mang lại cho cô cảm giác ấm áp dễ chịu, từng muỗng cháo đều rất từ tốn lại tao nhã vô cùng, Lâm Hy nhìn được một lần lại cứ muốn nhìn mãi, thế là cô quyết định không nhìn nữa, nếu còn nhìn tiếp cô e là mình sẽ không thể rời mắt được luôn mất.
Lâm Hy với tay cầm lấy ly sữa đưa lên miệng, bất ngờ lúc này Hàn Tam đi tới: “Lão đại, Tam Vương Gia tới.”
“Khụ khụ…” Lâm Hy vừa uống ngụm sữa, nghe Hàn Tam nói xong thì bị dọa cho sặc. Cô ho sặc sụa, ngay tức khắc đẩy ghế chạy tới đứng phía sau lưng Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn cau mày “chậc” một tiếng, kéo Lâm Hy tới gần rồi vỗ mạnh từng cái lên lưng cô, giọng trầm trầm: “Sớm muộn rồi cũng phải biết, em sợ cái gì?”
Lâm Hy khẩn trương gạt cánh tay đang giúp cô thông khí xuống, nhanh chóng lùi về sau, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Anh biết tầm quan trọng của chuyện này mà.”
Hứa Dĩnh Hàn im lặng nhìn cô hồi lâu, hắn hiểu cô đang lo sợ điều gì.
Cùng lúc này, Tam Vương Gia vừa vặn đi tới. Chỉ một giây ngắn ngủi, Tam Vương Gia hơi híp mắt nhìn về phía phần ăn đối diện với vị lão đại uy quyền kia nhưng rất nhanh ông đã rời mắt.
Ông cung kính cúi đầu: “Hàn lão đại, ông lớn có chuyện muốn bàn bạc với ngài, mời ngài trở về tổ chức một chuyến.”
“Ừm.” Hứa Dĩnh Hàn không nhìn ông ta, chỉ lãnh đạm trả lời cho có lệ.
Bàn bạc… hắn còn lạ gì hai chữ bàn bạc này nữa.
Lần này hắn không cho Lâm Hy đi cùng, thôi thì nghỉ ngơi dưỡng sức mấy hôm cũng không đến nỗi tệ, chỉ là có chút buồn chán. So với ngồi một chỗ và không làm gì thì cô vẫn thích được ra sân huấn luyện hơn.
…
Tại tổ chức, ở hầm chứa vũ khí phía sau núi, đường mực dừng lại, hai chữ quy tắc rất lớn được ông lớn viết lên rõ nét trên mặt giấy.
Nhìn từ sau lưng có thể thấy trên người ông toát lên một vẻ cương nghị cùng phong thái điềm tĩnh tự nhiên, nhưng vẫn khiến cho người khác phải dè chừng.
Hứa Dĩnh Hàn mở cửa bước vào, tay hắn nhét trong túi quần thong thả đi tới trước bàn chứa đạn. Từ trước đến nay giữa bọn họ vẫn luôn là bầu không khí căng thẳng như vậy, ngoài công việc ra thì hầu như hai người họ chưa từng tiếc rẻ vài lời để nói với nhau.
Vài phút trôi qua, ông lớn chống cây gậy đi tới, ngay sau đó ông ném xuống bàn một sấp ảnh. Nhìn sơ bộ qua thì Hứa Dĩnh Hàn ít nhiều cũng đoán được tiếp theo đây ông đang muốn nói gì.
Đại khái trong mấy tấm hình được chụp lại là hình ảnh Lâm Hy thường xuyên tới lui trong căn phòng của hắn.
“Con định giải thích thế nào?” Ông lớn chậm rãi đi tới ghế ngồi xuống.
Hứa Dĩnh Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, tung hai viên đạn lên không trung rồi chụp lấy: “Cô ấy là người phụ nữ của Dĩnh Hàn con.”
Ông lớn nhếch môi cười, nhưng ánh mắt nói lên tất cả: “Cuộc đời dài đằng đẵng, con có chắc con bé đó sẽ luôn kề vai sát cánh bên cạnh con?”
Hai viên đạn trên tay được đặt ngay ngắn trở lại, hắn quay sang nhìn ông nói tròn vành: “Dù là hiện tại hay sau này, cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của con.”
“Sớm kết thúc đi!” Ông lớn nghiêm giọng.
Hứa Dĩnh Hàn hơi nheo mắt, chờ đợi những lời kế tiếp của ông.
“Quy luật của tổ chức con sớm đã quên hết rồi sao? Tổ chức nghiêm cấm trợ thủ được có tình cảm không đơn thuần với chủ nhân của mình, đây là điều cấm kị. Con không những dám phá bỏ suy tắc đến ba lần mà còn phạm phải điều cấm kị của tổ chức, con có biết hình phạt sẽ nặng tới mức nào không?” Lúc nói đến câu cuối, thanh âm của ông dần nặng trĩu, phải vất vả lắm ông mới có thể thốt lên lời
Hứa Dĩnh Hàn thản nhiên như không, nói một cách dứt khoát: “Là con có tình cảm không đơn thuần với cô ấy trước.”
“Vậy nên con là vì cô ta mà phá bỏ quy tắc?” Ông lớn thấp giọng hỏi.
Thấy hắn im lặng, ông cũng tự hiểu là đứa con trai này của ông đang ngầm khẳng định.
Vậy thì ông càng không thể để cho Lâm Hy đảo lộn cuộc đời của Hứa Dĩnh Hàn thêm nữa, cô gái này dù cho có năng lực thì cũng không thể giữ lại. Mầm họa phải sớm bị diệt trừ, nếu không mọi chuyện sẽ đi đến nước không thể cứu vãn được.
Ông lớn nhìn Hứa Dĩnh Hàn rất lâu, sau đó gõ cây gậy xuống đất hai cái: “A Hàn, dù con có là con trai của ta nhưng đã làm sai thì vẫn phải chịu hình phạt. Con đã sẵn sàng chưa?”
Hứa Dĩnh Hàn đưa tay mở hai cúc áo trên cùng, hơi nghiêng đầu qua lại: “Ba quyết định nhanh một chút, cô ấy còn đang chờ con.”
Giọng cười từ mũi thoát ra, trên mặt ông vẫn giữ nét điềm đạm nhưng sâu bên trong đã bị hắn làm cho tức chết: “Được! Ngục tối ba ngày, con có thể nguyên vẹn bước ra thì xem như con có bản lĩnh.”
Hứa Dĩnh Hàn không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp quay người rời khỏi căn hầm đi đến ngục tối, nơi mà các thành viên trong tổ chức phạm lỗi phải chịu hình phạt hành hạ tàn khốc nhất.
Sau khi Hứa Dĩnh Hàn đi rồi, ông lớn trầm ngâm hồi lâu, trong đầu đã suy nghĩ đủ loại hình phạt thích đáng nhất có thể ban tặng cho người con gái mà bảy năm trước con trai ông đã thu nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...