Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, một tay cầm súng tay kia ôm eo Lâm Hy, hắn ghé khuôn mặt như được điêu khắc một cách tỉ mỉ tới gần, cưng chiều nhìn cô say đắm: “Em muốn chơi thế nào?”
Thoáng chốc, cô gái nhỏ được bao trọn bởi hơi thở nam tính của người đàn ông trước mặt.
Lâm Hy vòng tay ôm cổ Hứa Dĩnh Hàn, sau đó cất giọng mị lực: “Anh sẽ đảm nhiệm việc hỗ trợ cho nữ sát thủ thành công bắn trúng mục tiêu.”
Môi mỏng hắn phớt nhẹ qua làn da trắng ngần, giây sau trực tiếp bế cô lên, cưng chiều cất giọng: “Tuân lệnh nữ sát thủ.”
Khoảnh khắc đó, Lâm Hy ngước lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, hắn cũng cúi đầu xuống nhìn cô, cả hai không hẹn mà cùng nhau mỉm cười.
Lâm Hy nhận lấy súng từ tay hắn, mắt vẫn nhìn lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Hứa Dĩnh Hàn.
Những tên mai phục cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện, từng tốp người cầm súng xông ra.
Một giây, hai giây…
“Đoàng…” Tiếng súng vang lên ầm trời, trong phút chốc, chim tung cánh bay tán loạn nhưng không phải của đám người phục kích mà ở từ phía Lâm Hy bắn tới.
Còn chưa để chúng kịp ra tay, Lâm Hy đã bắn liên tiếp ba phát súng vào ba tên dẫn đầu, phát bắn nào cũng đều nhắm trúng vị trí tay cầm súng của bọn họ.
Những tên phía sau cũng không chịu thua, chẳng mấy chốc đã nổ súng ầm ầm. Cả một khu rừng quang đãng thoáng chốc đã bị lấn át bởi một mùi thuốc súng nồng nặc.
Hứa Dĩnh Hàn linh hoạt bế cô gái nhỏ của hắn lách mình qua thân cây tránh đạn, đám Hàn Tứ định xông lên nhưng lại thấy lão đại ra hiệu cho bọn họ không cần manh động.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn để cho cô gái nhỏ của hắn thể hiện năng lực trợ thủ tối cao của mình, còn hắn sẽ bên cạnh yểm trợ cho cô.
Sau một hồi đọ súng, Lâm Hy cảm thấy chơi thế này thật chẳng thú vị chút nào. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, hắn dường như cũng bắt được tín hiệu mà cúi xuống nhìn cô. Thấy cô đang nắn nắn bàn tay của mình, hẳn là cầm súng bắn lâu nên tay cô bị đau.
Hàng mày hắn nhíu chặt lại, trụ vững một tay để giữ thăng bằng tránh để cô bị ngã, tay kia đưa lên xoa bóp vùng tay cầm súng của cô: “Ôm chặt anh đừng để bị ngã.”
Lâm Hy nghe lời gật đầu…
Lại “Pằng” một tiếng, Hứa Dĩnh Hàn ôm cô nép sát vào thân cây, tay vẫn không ngừng xoa bóp, giọng nói hắn dịu lại: “Có đau không?”
Lâm Hy hơi lắc đầu, sau đó cô mỉm cười nói: “Em muốn kích thích một chút, chúng ta chuyển qua chơi trò mạo hiểm được không anh?”
Hứa Dĩnh Hàn cười cười, hắn cưng chiều nhìn cô gái nhỏ: “Được, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ nghe theo em.”
Sau đó, hắn bế cô hiên ngang bước đi, tiếng súng đạn một lần nữa vang vọng cả một khu rừng, mỗi một bước đi ngang nhiên trong làn mưa đạn của Hứa Dĩnh Hàn là mỗi một tên gục xuống nằm rạp dưới đất.
Hứa Dĩnh Hàn cúi đầu cụp mắt xuống nhìn cô, trong mắt lộ rõ tia cười: Không hổ danh là tay súng số 1 của tổ chức."
Làn đạn bay tới, Hứa Dĩnh Hàn nhanh chóng ôm chặt Lâm Hy sau đó đấu lưng lại che chắn cho cô gái nhỏ của hắn, giây sau nghiêng người rời khỏi vị trí. Một viên đạn xẹt qua tay áo sơ mi, làm rách một đường nhưng không tổn hại gì đến hắn.
“Em mệt rồi, không muốn chơi nữa.” Lâm Hy hơi nâng tông giọng rồi trả súng lại vào tay hắn.
“Pằng” một tên chĩa súng lao đến chuẩn bị bắn thì Hứa Dĩnh Hàn đã nhanh gọn trừ khử.
Còn lại bốn tên hắn ném súng giao lại cho Hàn Tam, sau đó chẳng nói chẳng rằng bế cô lên thẳng xe.
Theo lão đại nhiều năm, bọn họ nhanh chóng hiểu ý của Hứa Dĩnh Hàn, cuộc chiến lại một lần nữa diễn ra.
Nói về thân thủ thì Hàn Tam, Hàn Tứ được huấn luyện không hề kém cạnh chủ nhân của bọn họ. Chưa đầy 5 phút, cuộc chiến đi đến hồi kết, bọn mai phục đã bị tiêu diệt, bên phía
Hàn Tam tuy có tổn hại nhưng không đáng kể.
Bọn họ nhanh chóng trở lại xe báo cáo: “Lão đại, đã giải quyết xong đám mai phục.”
“Ừ.” Giọng hắn lạnh tanh như tảng băng vạn năm không tan chảy, trả lời ngắn gọn rồi cứ thế cúi đầu ngậm môi Lâm Hy như chốn không người.
Hàn Tam, Hàn Tứ: “…”
Hai người bọn họ không khỏi than thầm, lương tâm của lão đại còn không? Xem bọn họ là đồ vật không mắt không tai thật à?
Nụ hôn kết thúc, Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng của Lâm Hy, cô oán giận đánh lên lồng ngực sau đó đưa mắt lén nhìn hai người phía trên, mặt đỏ bừng.
Hắn khẽ cười, ngón tay mơn trớn đôi môi hơi sưng của cô, khuôn mặt một lần nữa tiến lại…
Lâm Hy vội đặt tay lên vai Hứa Dĩnh Hàn đẩy ra, bên tai bất chợt vang vọng tiếng cười trầm thấp mị hoặc: “Sao vậy?”
“Ở đây còn có người, anh định làm gì?” Lâm Hy hơi lùi về phía sau, khẩn trương nói.
Hứa Dĩnh Hàn nắm eo Lâm Hy kéo lại, tay phải chống lên lưng ghế bao bọc cô gái nhỏ ở trong, hắn cất giọng trầm trầm: “Em nói thử xem, anh đang định làm gì?”
Lâm Hy thẹn đến mặt mũi ửng hồng, cái tật nói lắp từ đâu lại xuất hiện: “Thì… em…em làm sao mà biết được là… là anh đang định làm gì?..” Nói được một câu hoàn chỉnh thì Lâm Hy cũng đã vã hết mồ hôi.
Hứa Dĩnh Hàn bật cười: “Cô gái nhỏ, anh để ý mỗi lần mà em không thành thật thì đều sẽ nói lắp.”
“Bùm!” Lâm Hy tròn mắt nhìn Hứa Dĩnh Hàn, cảm giác đầu như bốc hỏa, cô cứ mấp máy môi nhưng rồi vẫn là không thể phản bác được.
Hắn phả hơi vào tai cô, sau đó lại nghiêm giọng: “Rốt cuộc thì em đang nghĩ cái gì trong đầu? Hửm?”
“A… ờm… em có nghĩ gì đâu hì hì!” Sau đó cô nói lớn với Hàn Tam:
“Hàn Tam, anh mau lái xe đi sắp tối đến nơi rồi.” Nói xong Lâm Hy nghiêng đầu giả bộ ngó nghiêng ra bên ngoài cửa xe không dám đối diện với hắn, lâu lâu lại lén liếc người đàn ông phía sau.
Xe chạy chưa xa, Lâm Hy bấy giờ mới giật thót, cô chợt nhớ đến một chuyện, vẫn còn chưa tìm thấy Lâm Quyền.
Lâm Hy vội lên tiếng: “Lâm Quyền cậu ấy vẫn còn ở trong đó.”
Hứa Dĩnh Hàn ra hiệu cho Hàn Tứ tăng nhiệt độ xe, sau đó cẩn thận đắp tấm chăn lên nửa người Lâm Hy: “Cậu ta tuy mới vào tổ chức nhưng thân thủ cũng không đến nỗi tệ, em không cần lo cho cậu ta, anh sẽ điều người vào trong tìm kiếm.”
Lâm Hy bất chợt nắm lấy cánh tay hắn: “Là em bảo cậu ta theo em, cậu ta là vì em nên mới bị bọn mai phục truy đuổi, vậy nên em nghĩ mình cũng nên có một phần trách nhiệm.”
“Để Hàn Tứ đi.” Hắn nói.
“Nhưng mà…”
“Ngoan ngoãn nghe lời!” Cô còn chưa kịp nói hết thì Hứa Dĩnh Hàn đã lạnh lùng cắt ngang.
Con ngươi của hắn lạnh băng, quay lại dáng vẻ uy nghiêm vốn có. Lời nói xuyên từ tai vào tới tận trong lòng Lâm Hy khiến cô bất giác rùng mình.
Thật ra lời Hứa Dĩnh Hàn nói không phải đang uy hiếp, cũng không gắt gỏng hay quá nghiêm giọng, chỉ là sự lạnh lùng của hắn hiện giờ nói cho cô biết là hắn đang rất không vui.
Đối diện với một Hứa Dĩnh Hàn cường quyền chuyên chế, Lâm Hy chưa từng tùy hứng. Cô tự biết lúc nào nên cương lúc nào nên nhu.
“Vậy… để Hàn Tứ đi cũng được.” Lâm Hy nhẹ giọng lên tiếng.
Hứa Dĩnh Hàn điềm tĩnh khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào lưng ghế, hắn không trả lời cũng không nhìn cô, trên mặt lại không để lộ cung bậc cảm xúc nào.
Lâm Hy muốn vào trong cứu người cũng không phải là không thể, chỉ là chân cô còn đang bị thương, hắn không thể để cô mạo hiểm.
Vả lại… còn có kẻ đang muốn nhắm vào cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...