Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Tống Dương đã chuẩn bị xong, anh đứng từ trên sàn đài nhìn xuống vị lão đại cường quyền chuyên chế mà mình từng rất ngưỡng mộ, bấy giờ chỉ cảm thấy thật đáng hận.

Hắn nắm quyền lực vững chắc trong tay, muốn thứ gì liền có thứ đó, nhưng tại sao cứ phải là Lâm Hy? Người con gái mà anh đem lòng ái mộ suốt bao nhiêu năm.

Anh không cam tâm…

Lâm Hy thay đồ bước ra, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt thù địch của Tống Dương đang hướng tới người đàn ông của mình.

Bỗng chốc, trong lòng Lâm Hy dâng lên một cảm xúc không mấy dễ chịu. Cô và anh cùng nhau vào sinh ra tử, tình cảm cô dành cho anh là tình nghĩa gắn bó thời niên thiếu.

Cho đến tận ngày hôm nay, ngoại trừ Hứa Dĩnh Hàn ra, Tống Dương vẫn là cái tên duy nhất, là người anh duy nhất mà Lâm Hy kính trọng.

Một người là nguồn ánh sáng gội rửa hết tăm tối trong quá khứ, một người là bàn tay biển cả dang rộng che chở cho từng ý niệm lớn lao nhất.

Lâm Hy phải lựa chọn như thế nào đây?

Cô thở dài thườn thượt, suy cho cùng thì chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện nên đối mặt thì cũng phải nên đối mặt.


Lâm Hy do dự một lúc, thản nhiên bước ra: “Em xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Cô tiện tay túm gọn mái tóc thành đuôi ngựa, vài sợi tóc không yên phận mà lõa xõa xuống, lại càng làm cho cô trở nên mĩ miều.

Không thể phủ nhận, bộ dạng Lâm Hy lúc chuyên tâm huấn luyện, hay hình ảnh cô sắp chuẩn bị dùng đến nắm đấm là lúc cô nàng xinh đẹp nhất.

Tống Dương nhìn người con gái trước mặt đến không rời mắt, cho tới khi Lâm Hy ra hiệu cho anh: “Hôm nay em muốn thật sự đấu với anh một trận, anh không được phép nhường!”

“Chà, đúng là lâu rồi hai chúng ta không có dịp đánh một trận thỏa thích. Nào… tới đây, anh sẽ không nương tay đâu.” Tống Dương vẫn không nhận ra được sự khác thường trong câu nói của Lâm Hy, nếu cô muốn thì anh sẽ chiều, chỉ có vậy…

Hai người đứng giữa sân, Tống Dương hơi híp mắt nhìn người con gái đang không mấy tập trung trước mặt: “Em có tâm sự gì nên mới muốn tìm anh phát tiết à?” Lời này anh nói đùa.

Lâm Hy bấy giờ mới ổn định lại trạng thái mơ hồ khi nãy, cô ung dung hất cằm, giọng nói có chút ngông cuồng: “Đúng là em có ý này.”

Tống Dương cười nhạt một tiếng, giây sau không nói nhiều, trực tiếp vung nắm đấm lao đến.

Lâm Hy không tránh, cứ thế hứng chịu một đòn mạnh mẽ của anh.

Tống Dương lập tức ngây người, nữ trợ thủ đứng đầu của tổ chức, cái danh này không phải để trưng.

Thân thủ cô thế nào, Tống Dương là người biết rõ, cô làm sao có thể không tránh được một đòn cơ bản nhất như thế? Cô rõ ràng là đã nhường, nhưng tại sao?

Lồng ngực Tống Dương phập phồng, cảm giác các cơ trên người đều căng cứng, anh mím môi: “Em cố ý.”

Lâm Hy nhún vai một cái, thản nhiên hất cằm nói: “Vẫn chưa xong trận mà.”

Tống Dương tập trung nhìn cô suy nghĩ mấy giây, sau đó nhắm mắt, lại mở ra…

Anh và cô quen biết đã nhiều năm, đại khái anh cũng phần nào hiểu được, cô là đang muốn nhắm vào anh, chỉ là vì nguyên nhân gì thì anh không thể đoán được.


Tống Dương thở hắt một hơi, nhẹ nhàng thả chữ: “Lần này nhường em đánh trước.”

“Được!” Không nhiều lời, chỉ nói một câu rồi không hề nương tay vung nắm đấm tới.

Nhưng Tống Dương là ai chứ? Trong tổ chức, trợ thủ có thân thủ bất phàm ngang với Lâm Hy chỉ có anh.

Nắm đấm của cô, Tống Dương dễ dàng tránh được, đồng thời lúc này anh cũng nghiêng người thủ thế tấn công, đảo khách thành chủ.

Hai người đánh đấm quyết liệt, nhưng chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại một mình Lâm Hy là không ngừng vung đòn xâm lược mạnh mẽ. Có thể nhìn ra, Lâm Hy không một chút lưu tình, chỉ duy nhất Tống Dương là không nỡ ra tay, đa phần đều dùng chiêu né tránh.

Tống Dương có cảm giác Lâm Hy đang thật sự dùng hết công lực của hai từ “phát tiết” để đánh với anh.

Nhớ lại khoảng thời gian anh và cô cùng nhau huấn luyện, khi ấy, dù không ít lần Tống Dương bị cô đánh đấm đến tương tàn, nhưng lại không cảm thấy căng thẳng như bây giờ.

Rốt cuộc thì… giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Có thể thấy, Lâm Hy không hề nương tay. Ngay khi Tống Dương xoay người né tránh, cô vững chân, vung nắm đấm chuẩn xác lên gò má trái của anh.

Tống Dương bị đánh trúng một đòn, lảo đảo lùi về sau mấy bước.


Cô đợi Tống Dương ổn định lại cơ thể, tháo găng tay trực tiếp ném xuống đất, sau đó đối diện với anh.

Ánh mắt của người con gái trước mặt khiến Tống Dương có phần xa lạ, cô chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt đó.

Tống Dương thấp thỏm chờ đợi trong lo sợ, bởi anh biết, Lâm Hy đã chuẩn bị sẵn sàng cho một số việc mà đêm nay cô quyết định nói ra.

Vẫn là anh không kìm được mà mở lời trước.

“Lâm…”

“Cậu hai Tống!” Tống Dương còn chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của người trước mặt cất lên khiến anh ngay lập tức sững sờ.

Hai bàn tay đang buông lỏng của anh bắt đầu nắm chặt, bao nhiêu lời cũng khó lòng thốt ra.

Cô biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui