Hứa Dĩnh Hàn nhanh chóng biết được vị trí hiện tại của Lâm Hy. Hắn điều động người lập tức phong tỏa khu vực quốc lộ ven biển.
Sau đó thì liên hệ với bên phía Hàn Tam, bởi từ chỗ Hàn Tam qua sẽ nhanh hơn.
Sắp xếp ổn thỏa, Hứa Dĩnh Hàn cùng đoàn xe của tổ chức phi nhanh với tốc độ kinh người đi đến địa điểm Lâm Hy gặp nạn.
Suốt dọc đường, Hứa Dĩnh Hàn luôn gọi tên Lâm Hy nhưng cô tuyệt nhiên không trả lời hắn, cũng không còn ra hiệu gì nữa, khiến lòng hắn càng nóng như lửa đốt.
“Tăng tốc!” Hắn ra lệnh cho Hàn Tứ lái xe hết công suất. Chừng nào hắn còn chưa nhìn thấy được cô thì hắn không thể nào yên tâm được.
Hứa Dĩnh Hàn liên tục truyền tín hiệu qua cho cô: “Lâm Hy… em có còn nghe thấy lời anh nói không? Lâm Hy… mau trả lời anh đi em… làm ơn, trả lời anh đi em…”
Đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Hứa Dĩnh Hàn có cảm giác tim mình nhói lên một cái rất đau. Hắn giấu bàn tay đang không ngừng run rẩy vào trong túi quần.
Bỗng điện thoại rung lên, là tin cấp báo của đám Hàn Tam. Bọn họ vừa bị tập kích ở ngay đoạn đường cách quốc lộ biển 20km. Bởi vì không nghĩ sẽ bị đánh úp bất ngờ như thế, nên đám bọn họ trở tay không kịp.
Một số trợ thủ đã bị thương không nhẹ, Hàn Tam cũng không ngoại lệ, anh ta bị trúng đạn ngay vai trái. Tuy không nghiêm trọng, nhưng mấy chiếc xe của bọn họ đều đã bị nổ tung, không thể di chuyển đến địa điểm của Lâm Hy liền được.
“Chế.t tiệt! Tốt nhất đừng để tôi biết là kẻ nào đứng sau chuyện này.” Hứa Dĩnh Hàn chửi đổng lên một câu rồi trực tiếp gọi qua cho Hàn Tam.
Hai giây sau: “Tôi đây thưa lão đại.”
“Không cần biết các cậu đi bằng hình thức gì, bằng mọi giá phải đến được chỗ cô ấy sớm nhất cho tôi!” Lời này hắn nói nhỏ nhưng lại rất có uy lực.
“Dạ tuân lệnh.”
…
10 phút sau, đoàn xe của Hứa Dĩnh Hàn đã đến được địa điểm Lâm Hy gặp nạn. Đám Hàn Tam cũng vừa mới chạy tới.
Đoàn người xuống xe chia nhau ra tìm, nhưng bất ngờ lúc này định vị trên điện thoại di chuyển đến một hướng khác.
Vị trí này cách bọn họ không quá xa, không cần thiết phải ngồi xe. Hứa Dĩnh Hàn vừa quan sát xung quanh, vừa nhìn xuống xem định vị đang di chuyển tới nơi nào.
“Lão đại… ở đây.”
Hàn Tứ phát hiện ra được vết tích của một vụ va chạm mạnh. Dãy lan can đã bị móp méo đến không còn nhận ra hình thù. Loáng thoáng còn ngửi được cả mùi má.u tanh, trên đất loang lổ một vũng má.u.
Hiện tại vẫn chưa thể xác định được má.u đó có phải của cô không, nhưng đầu óc Hứa Dĩnh Hàn đã như muốn nổ tung. Vào khoảnh khắc này, lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi.
Toàn thân hắn cứng đờ, mắt đăm đăm nhìn xuống vệt má.u, hốc mắt dần nóng lên.
Thì ra Hứa Dĩnh Hàn cũng biết sợ, hắn sợ cô gái nhỏ của hắn sẽ không đợi được cho tới lúc hắn tới, hắn sợ hắn sẽ không cứu được cô.
Cuộc gọi của hai người sớm đã bị ngắt kết nối. Hứa Dĩnh Hàn chỉ có thể dựa vào định vị trên màn hình để tìm cô.
Vị trí của Lâm Hy vừa chuyển làn rẽ sang một con đường tắt hướng tới bãi biển.
Hứa Dĩnh Hàn hiện tại đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hắn tự mình lái xe đuổi theo,
trong miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Em không được phép xảy ra chuyện gì… nhất định phải chờ anh… Lâm Hy… em tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
Hứa Dĩnh Hàn lái xe một cách điên cuồng, cho đến khi định vị ngày càng gần, nhìn thấy được đuôi xe của cô ở trước mặt. Hắn hạ kính xe xuống, trực tiếp nổ 5 phát súng vào bánh xe.
Chiếc xe phía trước chao đảo một lúc rồi lại tiếp tục tăng tốc phóng nhanh. Lúc này Hứa Dĩnh Hàn cũng tăng tốc, hắn lại bóp cò nổ thêm 3 phát súng vào bánh xe còn lại.
Chiếc xe phía trước chao đảo vài vòng rồi bất ngờ thắng gấp, tạo ra lực ma sát bánh xe với mặt đường, giây sau đó thì dừng hẳn.
Hứa Dĩnh Hàn mở cửa xuống xe, bước nhanh tới chiếc xe phía trước, nhưng hắn còn chưa đi đến nơi thì…
“Pằng” một tiếng súng nổ, hắn nhanh nhạy đổ rập người sang đuôi xe bên cạnh, tránh được một phát đạn.
Đám Hàn Tứ vừa vặn đi tới, bắt đầu chia ra từng nhóm xông về phía đạn bắn. Thoáng chốc, cả một vùng trời chim bay tán loạn, tiếng súng nổ ầm ầm.
Hứa Dĩnh Hàn không màng đến nguy hiểm, ngang nhiên bước đi trong làn mưa đạn. Giờ khắc này hắn không thể nghĩ nhiều được nữa, hắn chỉ biết là cô gái nhỏ của hắn đang gặp nguy hiểm, cô đang đợi hắn.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đi theo hỗ trợ lão đại.” Hàn Tam hét lên với đám người.
Hứa Dĩnh Hàn sải bước dài về phía chiếc xe của cô. Tay hắn chỉ vừa mới đụng đến nắm cửa thì bất ngờ…
“Bùm”
“…”
Chưa đầy 2s, chiếc xe phát nổ, âm thanh chấn động cùng ngọn lửa bùng lên sáng rực cả một góc trời.
Thoáng chốc, đám Hàn Tam kinh hãi nhìn theo hướng chiếc xe vừa nổ tung. Mà lão đại của bọn họ còn đang ở trong đó.
Hiện trường bắt đầu hỗn loạn, nhưng không còn nghe thấy tiếng nổ súng của bọn tập kích nữa. Xung quanh mịt mù khói lửa, chỉ toàn là cát bụi bay phảng phất.
Đám Hàn Tam đều đang nín thở chờ đợi điều kì tích, trong mắt bọn họ, Hứa Dĩnh Hàn như là một sinh vật bất tử. Dù chỉ còn một tia hy vọng sống sót, hắn cũng sẽ cố hết sức để lật ngược tình thế, chuyển nguy thành an.
Đám bọn họ đặt hết niềm tin vào hắn, bọn họ tin chắc rằng, Hứa Dĩnh Hàn sẽ bình an vô sự.
Quả nhiên, hắn không làm đám Hàn Tam thất vọng. Từ trong ánh lửa, một bóng người cao lớn chầm chậm bước ra khỏi làn khói bụi.
Khuôn mặt hằn tia hung ác, cùng với ánh mắt sắc lẹm này đích thị là lão đại của bọn họ.
Có thể nhìn ra, Hứa Dĩnh Hàn bị thương không hề nhẹ. Cánh tay trái của hắn bị lột mất một mảng da, má.u tươi không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Một số vị trí khác cũng bị thương. Nhưng không sao, chỉ cần vẫn giữ được mạng là được.
Hàn Tam, Hàn Tứ thở phào nhẹ nhõm, lão đại của bọn họ vẫn còn sống.
Hai người nhanh chân chạy lại chỗ của Hứa Dĩnh Hàn:
Hàn Tam: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Hàn Tứ: “May quá, bé cún lớn dữ tợn của tôi vẫn chưa chế.t.” Anh ta nói xong thì vuốt vuốt ngực.
Hàn Tam thúc mạnh khuỷu tay vào bụng Hàn Tứ rồi lườm anh ta một cái.
Hàn Tứ làm động tác khóa miệng rồi ra dấu ok.
Hứa Dĩnh Hàn lúc này chẳng còn tâm trạng đâu mà truy cứu. Ban nãy, trước khi chiếc xe phát nổ, hắn vừa kịp nhìn thấy được ở trong xe không hề có người. Có thể đoán ra có người muốn đánh lạc hướng của hắn, muốn kéo dài thời gian để thực hiện mục đích của mình.
Điều làm hắn sốt ruột nhất hiện tại, chính là an nguy của Lâm Hy. Cô hiện tại sống chết không rõ, hắn phải nhanh chóng tìm ra cô càng sớm càng tốt.
Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Lập tức điều tất cả người của tổ chức bao vây toàn bộ thành phố này. Còn những kẻ tập kích ngày hôm nay, bất cứ tên nào cũng không được phép sống sót.”
“Đã rõ, thưa lão đại.” Đám thuộc hạ cúi thấp đầu tuân theo lời hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...