Sau khi trở lại phòng ngủ, Lâm Hy vẫn còn chưa nguôi cảm giác bí bách khó thở. Dù đã cố tình nén lại ở ban công lâu một chút để ổn định cảm xúc, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể nào bình ổn lại được.
Cánh tay đang nắm chặt điện thoại của cô run rẩy kịch liệt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lâm Hy mắt hằn tia đỏ rực, nhìn xuống người đàn ông đang ngủ ngon ở trên giường. Chuyện ân oán của cô và Hứa Cảnh Gia, cô không muốn liên lụy đến hắn.
Lâm Hy cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang hỗn loạn của mình, từ từ nằm xuống bên cạnh, cô nằm quay lưng lại với Hứa Dĩnh Hàn.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là khuôn mặt đáng sợ đầy bỉ ổi của tên khốn Hứa Cảnh Gia vào bảy năm trước.
Bảy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như vậy. Ông ta chưa một ngày nào chịu buông tha cho cô.
Cuộc điện thoại lúc nãy rất ngắn gọn, giọng nói ám ảnh cô suốt bao nhiêu năm chỉ cất lên vỏn vẹn hai câu cũng đủ để cô kinh hồn bạt vía.
“Con gái… lâu quá không gặp.”
“Con thoát được ta một lần, nhưng lần này thì chưa chắc.”
Loáng thoáng cô còn có thể nghe được giọng cười như ma như quỷ của Hứa Cảnh Gia.
Lâm Hy cắn chặt răng, cố ngăn không cho mình run rẩy. Nhưng bất ngờ lúc này, ngoài trời đổ mưa lớn. Một tiếng sấm chớp chói tai khiến Lâm Hy giật bắn mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình sợ hãi như lúc này.
Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Cô cũng sẽ có lúc sợ hãi.
Lâm Hy nằm cuộn tròn lại, cô nhích sát lại gần Hứa Dĩnh Hàn như một đứa trẻ đáng thương đang tìm kiếm sự an toàn. Cô đang rất cần hắn, cần hơi ấm từ hắn mang lại.
Trong lúc Lâm Hy đang run sợ không biết phải làm thế nào thì từ phía sau bất ngờ có một cánh tay vòng qua ôm chặt lấy cô. Như là nguồn ánh sáng duy nhất gội rửa hết tăm tối trong quá khứ đầy rẫy những đau thương của cô.
Hứa Dĩnh Hàn xoay người cô lại, hắn không lên tiếng, cũng chẳng có phản ứng gì khiến Lâm Hy không thể biết được hắn là đang ngủ hay đã thức.
Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, giây sau nhẹ nhàng vỗ về cô đi vào giấc ngủ.
Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Hy. Cô dường như đã hiểu ra được gì đó, hốc mắt bỗng cay xè, nhưng lần này cô không khóc.
Trong một Khoảnh khắc, Lâm Hy như lĩnh hội được tất cả. Thì ra trên đời này vẫn còn sót lại một người không muốn bỏ rơi cô.
Thật ra, những ủy khuất, những đau khổ mà cô ngày ngày nếm trải hắn đều biết hết, hắn biết hết tất cả, nhưng vẫn chọn im lặng đứng sau làm nguồn động lực giúp cô giữ vững tinh thần.
Giống như câu nói hắn đã từng khẳng định với cô: “Việc em cần làm là khiến cho những kẻ đã hại em phải quỳ gối dưới chân cầu xin tha thứ. Còn lại, đã có tôi hậu thuẫn cho em.”
Đúng vậy, hắn sẽ luôn ở phía sau chống đỡ cho cô.
Thoáng chốc, bao nhiêu cảm giác bất an lo sợ từ nãy đến giờ, đều vì một cái ôm của hắn chữa lành tất cả.
Lâm Hy nhắm mắt, cô hít sâu một hơi. Ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Có Hứa Dĩnh Hàn ở đây, cô không sợ gì cả. Chỉ cần hắn luôn ở cạnh cô, dù trời đất có sập xuống thì cô cũng không cảm thấy sợ.
…
Sau khi Lâm Hy ngủ say, Hứa Dĩnh Hàn chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng hắn, rất lâu rất râu mới rời đi.
Ở bên ngoài, Hàn Tam đã đứng sẵn đợi hắn.
“Lão đại.”
“Ừm.” Có thể nhận ra được hắn đang có tâm sự. Hàn Tam biết ý đứng tránh sang một bên, cả quá trình luôn giữ im lặng.
Hứa Dĩnh Hàn dựa người vào xe hút thuốc, trên người vẫn còn đang mặc áo choàng ngủ. Bộ dạng tùy hứng của hắn bây giờ trông đã giảm đi phân nửa sự lạnh lùng ảm đạm của mọi ngày.
Tay trái hắn kẹp điếu thuốc lên rít một hơi, làn khói trắng bay phảng phất giữa màn đêm đen tối, hắn như là mượn nó để che đi tâm trạng của bản thân mình.
Trong lòng có chút buồn bực, Hứa Dĩnh Hàn lại hút thêm một hơi, sau đó thì thẳng tay vứt điếu thuốc xuống đất.
Hắn nhanh chóng ra hiệu cho Hàn Tam.
“Thưa lão đại, gần đây thường xuyên có người lạ lảng vảng ở khu này, đặc biệt là căn hộ của Lâm… à không… là của mợ thưa lão đại. Ngoài biểu hiện hơi đáng nghi ra thì không có bất cứ động tĩnh gì.” Hàn Tam nói rồi bổ sung thêm một câu:
“Sáng nay, tôi còn nhìn thấy gia chủ của Hứa gia ghé qua, nhưng cũng chỉ nén lại một lúc rồi đi luôn. Không lẽ… ông ta biết được gì đó rồi.”
“Hừ!”
Hứa Dĩnh Hàn “hừ” lạnh một tiếng, hắn đẩy đẩy hàm trong sau đó thì phun ra một câu khiến Hàn Tam cũng phải rét lạnh.
“Trong vòng hai ngày, giải quyết triệt để đường sống sản nghiệp của Hứa gia. Ngay cả một mầm mống nhỏ cũng không được chừa lại!”
Hàn Tam nghe xong cũng chỉ biết răm rắp nghe lệnh: “Đã rõ, thưa lão đại.”
Sau khi Hàn Tam rời đi, Hứa Dĩnh Hàn nhận được điện thoại của Hàn Tứ hiện đang làm nhiệm vụ:
“Lão đại, đã cho nổ tung cả hai công xưởng của nhà họ Tống.”
Hứa Dĩnh Hàn mặt vẫn không đổi, chỉ “ừm” một tiếng rồi cúp máy.
…
Ở Hong Kong…
Tống Ngôn nổi cơn thịnh nộ ném mạnh phật châu xuống bàn, ông ta vừa cười vừa nghiến răng gằn từng chữ trong miệng:
“Khá lắm… khá lắm!”
“Hứa Dĩnh Hàn… xem như tôi đã coi thường năng lực của cậu.”
Biểu hiện của Tống Ngôn khiến cho đám người xung quanh được một phen khiếp sợ.
Bất ngờ ông ta hét lớn với đám người trước mặt: “Lập tức điều thằng nhóc ăn hại đó về đây cho tôi!”
“Vâng… vâng.”
Đám người gật đầu lia lịa rồi kéo nhau ra ngoài. Chẳng ai dám ở lại thêm một khắc nào nữa.
Sau sự việc lần này, Tống Ngôn cảm thấy khá thú vị. Bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm với ông ta.
Chỉ chưa đầy một ngày mà hắn đã có thể lật đổ được cơ ngơi mấy năm gây dựng của ông, đúng rất khá thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...