"Sao cơ?! Mày mà không đi thì chuyện này đã không xảy ra rồi!"
Frank hét lên một cách vô liêm sỉ.
Công tước Cassil cũng gật đầu hùa theo con trai mình.
"Frank nói đúng.
Richard, tao nhận mày làm con là bởi vì mày có khả năng hỗ trợ cho Frank.
Sự thể hiện kém cỏi của mày đã gây ra thiệt hại lớn cho ngân sách của chúng ta, vậy mà mày vẫn còn đổ lỗi cho Frank sao?"
"Con xin lỗi, con lỡ miệng."
Richard cúi đầu.
Mặc cho lời xin lỗi của hắn, Công tước và Frank lại thốt ra những lời bình phẩm hách dịch hơn.
Richard lại đang ở trong thế ngục tù này.
Sau khi hắn gặp Ancia, hắn ta như tìm như được một tia sáng nhỏ nhoi lúc đó khiến cho bóng tối dường như xua tan.
"Công tử Cassil, ngươi là một nhân tài.
Nếu tài năng của người được dùng đúng chỗ, sẽ có ngày ngươi được hưởng vinh hoa phú quý."
Cô ấy đã nói như vậy.
Nhưng nếu hắn sống một cuộc sống tốt thì cái ngày tươi sáng ấy có đến không? Mẹ hắn là một người tốt, nhưng bà ấy vẫn phải sống trong sự chà đạp.
Bà bị người đời chà đạp lên và bị bỏ rơi, bị mỉa mai kể cả sau khi chết.
Richard sinh ra mang dòng máu của người Roums – một dân tộc bị Nữ thần Ánh sáng bỏ rơi.
Hắn sinh ra trong bóng tối và chưa từng được tiếp cận với ánh sáng.
Nếu như một con người tay trắng cố gắng sống cho tốt, người đó cuối cùng cũng sẽ bị lợi dụng thôi.
Hắn không muốn bị lợi dụng, vậy nên hắn phải trèo cao hơn.
Hắn phải trèo tới vị trí mà hắn có thể chà đạp lên người khác.
Vị trí đó chính là ngai vàng, cũng là vị trí mà Công tước và Frank hằng mong ước, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về hắn.
Richard xóa bỏ hết lời nói của Ancia khỏi tâm trí.
Dưới sâu đáy tim hắn, ánh sáng nhỏ nhoi ấy nhạt dần và hòa vào bóng tối, trong khi đó, tham vọng sâu đáy của hắn lại bùng lên.
'Hoàng đế' và 'Ancia'.
Hắn muốn Ancia.
Richard như nhìn thấy một tia sáng lần đầu tiên kể từ khi mẹ hắn mất.
Hắn muốn Ancia mãi ở bên cạnh mình.
Hắn muốn sở hữu cô như sở hữu một viên đá quý đắt giá, nhưng hôm nay Richard còn bị phân tâm bởi một thứ cảm xúc khác ngoài sự chiếm hữu.
Ancia giống như một tia sáng chiếu rọi vào con người hắn đang lang thang trong bóng tối vậy.
Cô ấy muốn hắn gọi cô là 'Thái tử phi'? Hắn sẽ sẵn sàng gọi cô như thế bất cứ khi nào.
Hắn sẽ chiếm lấy Hoàng cung và lấy cô làm bạn đời.
Ancia khi ấy sẽ trở thành Thái tử phi của hắn, và cả Hoàng phi của hắn nữa.
***
Tenstheon cố gắng làm mọi thứ ngài ấy có thể làm cho tôi.
Ngài ấy tặng tôi bất cứ điều gì tôi muốn và nếu như tôi muốn học một điều gì mới, ngài sẽ mời đến một giáo viên tốt nhất trong lĩnh vực đó để dạy cho tôi.
Tôi đã học hành rất chăm chỉ, tôi còn dạy lại cho Blake nữa.
Hôm nay, chúng tôi đã cùng học lịch sử trong phòng của tôi.
"Điện hạ, ngàn năm về trước, ở Đế quốc Zelcan, chỉ có quý tộc mới được đi học.
Ngôn ngữ mà người Zelcan sử dụng rất phức tạp và khó học, và sách thời đó rất đắt bởi vì họ sử dụng chất liệu da động vật đắt tiền để làm giấy."
"Nhưng cuối cùng họ đã đốt hết chỗ sách đó, phải không?"
"Đúng rồi! Khi Đế quốc Zelcan sụp đổ và Đế quốc Asteric được thành lập, người Roum đã bắt đầu phong trào phục hưng Zelcan.
Phong trào này đứng đầu bởi ngũ hoàng tử của Zelcan cũ – Hoàng tử Rakshul, càng ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn, thậm chí họ còn châm lửa đốt cung điện Tenlarn của Hoàng đế Philip..."
Tôi đang giải thích về sự kiện lịch sử trong lịch sử Đế quốc cho Blake nghe, nhưng rồi đột nhiên, đầu óc của tôi trở nên trống rỗng.
[Có phải ngươi không? Có phải chính ngươi là người châm lửa?]
Đột nhiên, tiếng thét của một người phụ nữ và một ngọn lửa sáng rực hiện lên trước mắt tôi.
Một nơi được trang trí dát vàng với những viên đá quý được đính lên những chiếc đèn lồng ngập trong biển lửa.
'Cái gì đây?'
[Tại sao người lại làm vậy?!]
Tôi có thể nghe thấy câu hỏi của một ai đó được thốt ra với giọng điệu bực tức.
Tôi có thể cảm nhận được cơn giận giữ của người phụ nữ ấy.
[Mở ra! Mở ra mau!]
Người phụ nữ gào lên.
Mọi thứ xung quanh cô đều được phủ dát vàng, nhưng ở một góc lại xuất hiện một tấm bia đá chẳng ăn hợp gì với khung cảnh tráng lệ xung quanh.
'Chuyện gì vậy?'
Tôi cảm thấy khó hiểu và chóng mặt, nhưng rồi tôi lại nghe thấy tiếng nói của Blake.
"Ancia! Ancia! Nàng sao vậy? Ancia?"
Ngay khi tôi nghe thấy giọng nói của cậu, đầu óc tôi lại tỉnh táo trở lại.
"Ancia, nàng không khỏe à?"
"Không, ta chỉ đang suy ngẫm một chút thôi."
Tôi lắc đầu theo phản xạ, không muốn khiến cho Blake phải lo lắng vô cớ.
"Thật không?"
"Thật.
Giờ thì chúng ta quay lại học tiếp nào."
Blake quay lại chỗ ngồi của mình và nhìn tôi chằm chằm.
Tôi tiếp tục tiết học với một nụ cười thật tươi để trấn an cậu.
"Ngọn lửa khiến cho cả cung điện cháy rụi, nhưng Hoàng đế Philip vẫn bình an vô sự.
Rakshul đã được báo trước rằng phong trào này sẽ thất bại và sẽ hủy hoại hết chỗ sách, bia đá và những thứ khác được viết bằng ngôn ngữ Zelcan.
Lúc đó, Rakshul đã nói với những người theo phe mình rằng..."
Tôi chỉ tay vào dòng chữ trong sách và Blake đọc to thành tiếng.
"Lịch sử và kiến thức của vùng đất này thuộc về Đế quốc Zelcan.
Nếu như Đế quốc Zelcan biến mất, lượng kiến thức của vùng đất này cũng sẽ biến mất, và nếu như Đế quốc Zelcan được phục hưng trở lại, thì lượng kiến thức ấy sẽ được hoàn trả."
"Người đọc tốt lắm.
Rakshul cố gắng duy trì phong trào phục hưng bằng cách sử dụng kiến thức về ngôn ngữ của người Roum làm vũ khí.
Nhưng việc hủy bỏ sách và bia đá của người Roum vẫn chưa đủ, vì vậy nên họ đã tấn công cả nhà thờ và thư viện."
Blake chăm chú lắng nghe lời giải thích của tôi.
Học lịch sử khá làm nhàm chán, nhưng tôi lại thấy khá vui và tự hào khi thấy cậu ấy chăm chú lắng nghe, gật đầu với đôi mắt sáng long lanh.
"Hoàng đế Philip đã tạo ra một ngôn ngữ mới, và truyền bá ngôn ngữ ấy cho mọi người thông qua sách vở.
Điều này đã khiến cho ngôn ngữ mới trở nên phổ biến với người dân, và ngôn ngữ Zelcan vốn đã phổ biến trên khắp vùng đất một thời gian dài, đã biến mất và được người đời gọi là ngôn ngữ cổ."
Con người không phải tốt hay xấu hẳn.
Philip đã phản bội Nữ thần Ánh sáng khiến cho lời nguyền xuất hiện, dù vậy, ngài ta cũng đã tạo ra một ngôn ngữ mới dễ học hơn đối với cả thường dân và ban hành chất liệu giấy rẻ hơn, giảm thiệu được khá khá nạn thất học của Đế quốc.
"Nếu như người Roum không đốt sách, không biết ngôn ngữ cổ đó có được truyền lại tới ngày nay không?"
"Có lẽ, nó sẽ không còn được gọi là Ngôn ngữ cổ nữa, mà được gọi là ngôn ngữ Hoàng gia."
Blake mỉm cười trong suốt tiết học vừa chăm chú nghe giảng thậm chí còn đặt ra câu hỏi.
Trong nguyên tác, Blake phải chịu cái kết cuối cùng đó là chịu thua Richard.
Lúc đó, Richard sẽ nói với Blake với một biểu cảm ngạo mạn rằng cậu ấy không đủ tư cách trở thành Hoàng đế.
Anh ta đã cười nhạo Blake, nói rằng:
"Tuy rằng lời nguyền đã được hóa giải, ngươi vẫn không xứng đáng trở thành Thái tử, bởi vì ta đã dành cả đời để chiếm được ngai vàng, còn ngươi thì chẳng làm được gì cả."
Thật nhảm nhí.
Mặc dù Blake là Thái tử, cậu ấy lại không được giáo dục đàng hoàng.
Giới quý tộc và các linh mục luôn luôn theo dõi khắt khe để xem xem Hoàng đế có thực sự bỏ rơi người kế thừa lời nguyền không.
Nếu như họ nhận thấy Tenstheon để lộ tình cảm cho con trai mình, họ sẽ cương quyết bắt ngài phải phế truất Blake khỏi vị trí Thái tử và đày cậu về hòn đảo phía Nam.
Tenstheon biết điều đó nên ngài ấy chỉ có thể cho Blake tự đọc sách thôi chứ không thể cung cấp cho cậu một chương trình giáo dục đàng hoàng.
Hơn nữa...
"Điện hạ, người không sao chứ?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Blake đột nhiên run rẩy.
Lời nguyền không chỉ dừng lại ở mấy dòng chữ màu đen hằn lên cơ thể, đi kèm với đó còn cả cơn đau xé da xé thịt.
Còn phải nói, cậu phải chịu cơn đau bên thân trái nơi mà câu chữ lời nguyền hằn lên không có nghĩa là bên thân phải không bị ảnh hưởng.
Những câu chữ lời nguyền đã không lan ra chút nào trong ba năm qua, nhưng điều đó không có nghĩa là cơn đau đã biến mất.
Cơn đau khiến cho việc thực hiện những hoạt động thường ngày của người kế thừa lời nguyền trở nên khó khăn hơn so với người bình thường, trong đó có cả việc học hành.
"Ừ, ta không sao."
Blake nở nụ cười thật tươi, vừa hạ tay phải đang run rẩy của cậu xuống.
Cậu ấy lúc nào cũng nói rằng mình ổn và ít khi để lộ dấu hiệu cảm thấy khó khăn.
"Bây giờ chúng ta kết thúc tiết học nhé."
"Được rồi."
Tôi lại gần rồi nắm lấy tay cậu.
Hai bàn tay của Blake lạnh toát.
"Sẽ tốt hơn nếu như người dừng cả việc luyện kiếm thuật nữa đấy."
"Nhưng hôm qua ta cũng có luyện đâu."
Mặc dù cậu ấy là người kế thừa lời nguyền, những dòng chữ lời nguyền đã không lan ra trong ba năm qua, và cậu ấy cũng chưa bị ốm nặng.
Tất nhiên, cơn đau do lời nguyền gây ra vẫn chưa biến mất, nhưng nó không hay nghiêm trọng thế này.
Mấy ngày gần đây, các triệu chứng dần trở nên tệ hơn.
Trong tình trạng này, việc cầm kiếm đối với cậu sẽ là rất khó, nhưng cậu ấy vẫn không muốn nghỉ ngơi.
"Đừng lo.
Thế này có là gì."
"Nhưng Điện hạ..."
"Ancia, ta không sao.
Nếu nàng cứ như vậy thì ta sẽ chẳng thể làm được gì nữa."
"..."
Blake lại mỉm cười.
Cậu cười thật tươi như thể đang trấn an nỗi lo lắng của tôi.
"Hôm qua ta phải nghỉ vì trời mưa, nhưng hôm nay thời tiết rất đẹp.
Là một ngày hoàn hảo cho việc luyện tập."
Nhưng tôi không thể để Blake một mình khi biết rằng cậu ấy đang cố quá sức như vậy được.
Tôi nắm lấy tay cậu.
"Người không nghỉ thêm được một ngày nữa sao? Ta có một thứ rất muốn làm với người..."
"M-Muốn làm với ta sao? L-Làm gì cơ?"
"Lại đây."
Tôi trèo lên giường rồi kéo tay cậu.
Nhưng, Blake lại đột nhiên dừng lại.
"Điện hạ...?"
"G-Giường thì có hơi..."
Sao mặt cậu ấy lại đỏ thế nhỉ?
"Ta cảm thấy mệt vì phải dùng trí óc hơi nhiều.
Ta muốn chợp mắt một lát."
"Vậy thì, trong lúc đó, ta sẽ đi luyện tập."
"Nhưng không có người, ta không ngủ được."
Mặt của Blake càng ngày càng đỏ bừng khi thấy tôi nắm chặt tay cậu mà không chịu buông ra.
"N-Nhưng đây là giường của Ancia mà!"
"Vậy thì có sao đâu."
"Ta thì thấy có sao đấy..."
Blake bĩu môi, nhưng khi tôi kéo tay cậu, cậu không còn cách nào khác mà phải nghe theo ý tôi.
Tôi đặt cậu nằm xuống giường rồi lấy tay đặt lên trán cậu.
May rằng, cậu ấy không bị sốt.
Tôi kéo chăn lên tới cổ cậu.
"Chờ một chút.
Để ta đi lấy đạo cụ để sưởi."
Khi tôi định xuống giường, Blake đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...