Nhưng không giống trong nguyên tác, lần này Ancia không chết.
Tất nhiên, Ancia thật đã ra đi rồi, nhưng Diana không biết điều đó.
Vì vậy con bé sẽ không phải chịu đựng cảm giác tội lỗi trong suốt phần đời còn lại của mình nữa.
"Lúc nãy chị ngầu lắm.
Em không bao giờ có thể làm vậy được.
Mọi người đang điên cuồng khen ngợi chị kìa, không đùa được đâu!"
Trong "Tiểu thư và quái vật", có một cảnh Ancia nói rằng cô ấy không oán trách Diana.
Tất nhiên, đúng là cô ấy cảm thấy ghen tị và ghét bỏ trong tình huống đó, nhưng cô không thể ghét em gái mình, người duy nhất thật lòng thích cô.
Mọi người có thể không biết, nhưng Diana có thể nhận ra rằng tôi là giả.
Tôi hồi tưởng lại truyện gốc và cố gắng hành động sao cho giống Ancia thật.
"Cảm ơn em."
"Đẹp quá."
Diana cười thật tươi.
May mắn rằng, con bé không có vẻ gì là nghi ngờ.
"Chị đã thấy ổn hơn chưa?"
"Hả?"
"Họ nói trước đây chị bị đuối nước."
"Ồ, phải..."
"Em đã rất lo lắng, nhưng may quá trông chị vẫn khỏe mạnh."
Cô bé nhìn xung quanh rồi tiến lại gần tôi.
"Chị, cầm lấy cái này đi."
Diana đưa cho tôi một cái hộp nhỏ màu đỏ.
"Cái gì đây?"
"Đây là đạo cụ làm từ đá Mana lửa.
Chị có thể dùng thứ này để giữ ấm.
Lúc nãy em đã muốn đưa cho chị, nhưng mà chưa có cơ hội."
"Không sao.
Chị đã ổn hơn nhiều rồi."
"Đừng lo về cha nhé! Em đã bí mật mua nó bằng tiền của mình đấy!"
Con bé lại nhìn quanh rồi cương quyết dúi đạo cụ giữ ấm vào tay tôi.
Thật cảm kích nhưng cũng vừa buồn khi thấy cô bé phải bí mật cho tôi một thứ gì đó.
Dù sao thì, Ancia thật cũng đã ra đi rồi.
"Cảm ơn em.
Chị sẽ dùng nó cẩn thận."
Đôi mắt của Diana ươn ướt những giọt nước mắt.
Con bé khá giống Blake, dễ rơi nước mắt dù chỉ là những điều nhỏ nhất.
"Sao em lại khóc vậy?"
"Em rất vui vì chị đã nhận nó."
Khi tôi đưa khăn tay cho em, con bé lắc đầu.
"Không.
Em sẽ dùng của em.
Mà, khắn tay của chị đẹp quá.
Bệ hạ cho chị à?"
"Ừ."
"Chắc Bệ hạ phải thích chị lắm.
Thật may quá."
Nữ chính ở thế giới này lại hoàn toàn khác.
Tôi cứ lo rằng Diana, giống như Richard, có thể sẽ là một đứa kì dị, nhưng con bé đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Tôi nghĩ về hình ảnh Blake và Diana đứng cạnh nhau.
Hai người chắc sẽ hòa hợp lắm.
Tôi đáng lẽ ra phải thấy vui cho họ, nhưng không hiểu sao lại thấy cô đơn lạ thường.
***
Sau buổi vũ hội, tôi quay trở về cung Thái tử.
Khoảng khắc khi mà xe ngựa đi vào trong cung điện, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Qủa nhiên, tôi cảm thấy nơi này như nhà mình vậy.
"Ancia!"
Ngay khi tôi vừa bước xuống khỏi xe ngựa.
Blake chạy đến rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi cũng ôm lại cậu ấy,
Thật tuyệt khi có một ai đó chờ đón tôi khi tôi trở về từ một chuyến đi chơi.
Tất nhiên, nó chỉ là di chuyển từ cung điện này sang cung điện khác thôi, nhưng cảm giác như tôi vừa quay trở về sau một chuyến đi ngắn vậy.
"Điện hạ, trông ta thế nào?"
"Xinh lắm."
Chỉ là một lời nhận xét ngắn gọn thôi, những cũng đủ khiến tôi vui rồi.
Điều đó có ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì mà tôi nghe được ngày hôm nay.
Tôi cởi chiếc váy sang trọng của mình ra, đi tắm, rồi thay một bộ pyjamas thoải mái.
Khi tôi trèo lên giường, Blake hỏi tôi.
"Ancia, hôm nay nàng đi chơi vui không?"
"Ta đã rất căng thẳng và nghĩ rằng mình không thể tận hưởng nó được.
Nhưng nó khá tuyệt."
"Nàng có khiêu vũ không? Bệ hạ đã dẫn dắt nàng rất tốt, đúng chứ?"
"Không."
"Sao vậy?"
"Ta muốn khiêu vũ điệu đầu tiên với người."
"...."
"Bệ hạ biết điều đó."
Biểu cảm trên gương mặt Blake thay đổi.
Trông cậu không vui.
Cậu trả lời.
"Nàng đáng lẽ phải khiêu vũ với Bệ hạ.
Ta có lẽ sẽ không bao giờ được đến những nơi như vậy đâu..."
"Sao lại không?"
"Ta bị nguyền rủa mà..."
Tôi nắm lấy hai tay của cậu.
'Hôm nay, ta đã gặp được người có thể gỡ bỏ lời nguyền cho người.
Em ấy là một cô bé xinh đẹp và dễ thương.'
Tôi nuốt lại những lời đó vào trong rồi nhìn Blake.
"Điện hạ, hãy hứa với ta một điều."
"Hứa?"
"Phải.
Sau này khi mà lời nguyền được hóa giải, xin hãy khiêu vũ cùng ta."
Tôi không muốn gì nhiều.
Tôi chỉ muốn được khiêu vũ cùng Blake trong một buổi dạ hội sau khi lời nguyền của cậu ấy được hóa giải dù chỉ một lần.
"Tất nhiên rồi.
Ta còn khiêu vũ với ai nữa ngoài Ancia?"
Blake ngước nhìn tôi.
"Ancia, ta sợ lắm."
"Lời nguyền chắc chắn sẽ được hóa giải.
Người không cần phải lo."
"Không phải lời nguyền.
Ta sợ rằng nàng sẽ bỏ ta."
Cậu nắm chặt lấy tay tôi.
"Ta sợ rằng thê tử của ta sẽ đột nhiên rời xa ta."
"...Ta có thể đi đâu được chứ?"
Tôi lại nói dối một lần nữa, nhưng Blake lại nắm chặt tay hơn.
"Ancia, đừng bỏ ta..."
"Điện hạ..."
"Nàng là người duy nhất ta cần.
Ancia, ta sẽ làm tất cả những gì nàng muốn, vì vậy đừng bỏ ta!"
Cậu chắc đã cảm nhận rằng tôi đang nói dối, vì vậy cậu òa khóc đầy quả quyết.
"Điện hạ, đừng khóc.
Đừng khóc mà."
Tôi ôm lấy rồi vỗ lưng cậu.
Tôi có thể luôn nói rằng mình chắc chắn sẽ không rời đi, nhưng một lời nói dối trắng trợn mà tôi luôn nói với cậu, không hiểu sao, lần này không thể thốt ra được.
"Ancia, hãy nói với ta rằng nàng sẽ không rời đi."
"Điện hạ..."
"Hứa với ta rằng nàng sẽ không bỏ ta."
"Ta sẽ không rời đi."
Không thể cưỡng lại được trước những lời cầu xin của Blake, tôi cuối cùng phải nói một lời hứa và tôi không thể giữ.
***
Tôi đã hứa với Blake rằng mình sẽ không rời đi.
Nhưng cùng lúc đó, tôi nghĩ rằng mình nên chuẩn bị cho một cuộc chia tay.
Tình đầu của Blake là Diana.
Mặc dù cả hai bị chia rẽ khi Diana rơi vào lưới tình của Richard, Blake là người đem lòng yêu con bé trước.
Mặc dù Blake vẫn còn nhỏ và vẫn theo tôi, một khi cậu gặp Diana, cậu ấy sẽ chọn con bé.
Nhưng Blake có vẻ thích tôi nhiều hơn tưởng tượng.
Ngày hôm sau, tôi đã gửi một bức thư cho Bá tước Bellacian nói rằng tôi muốn gặp Diana.
Sau đó Bá tước trả lời rằng ông ta sẽ gửi Diana đến bất cứ lúc nào.
Bá tước Bellacian ghét việc Diana chơi với Ancia.
Nên tôi nghĩ rằng khả năng cao là ông ta sẽ từ chối.
Vậy nhưng, câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
***
"Điện hạ, hôm nay em gái sẽ tới thăm ta."
"Ừ.
Ta biết rồi."
Blake gật đầu.
Cậu đã khóc rất nhiều, nói rằng tôi không được đi, nhưng cậu chắc phải hồi hộp lắm khi được gặp tình đầu của mình.
Tôi đã bí mật nói chuyện với Hans và làm cho cậu một bộ quần áo mới.
Quần áo hôm nay cậu đang mặt chính là bộ quần áo đó.
Trẻ con luôn như vậy.
Mặc dù chúng đã nói chuyện với một ai đó chúng gặp trong nhiều giờ liền, chúng vẫn sẽ quên đi cuộc trò chuyện vào ngày hôm sau.
Mặc dù biết điều đó nhưng tôi vẫn thấy khá thất vọng.
Nhưng đó là một điều tốt.
"Người thấy hồi hộp không?"
"Một chút.
Sẽ không tốt nếu như em vợ ghét ta, đúng chứ?"
Hả? Chẳng phải đáng lẽ ra nó là sự phấn khích khi được gặp tình đầu sao?
Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng chắc cậu ấy chỉ nói vậy vì đang ở trước mặt tôi thôi.
"Không sao đâu.
Đừng lo."
Diana là nữ chính tốt bụng và không hề kì thị lời nguyền.
Cuộc gặp gỡ của họ bây giờ có thể sớm hơn trong nguyên tác, nhưng nó xảy ra sớm thì cũng hơn là muộn.
Tôi sửa lại cà vạt cho Blake.
Không lâu sau, xe ngựa của nhà Bellacian đã tới nơi.
"Chị!"
Hôm nay Diana mặc một bộ váy màu vàng nhạt và trông dễ thương hơn bình thường.
"Em đã rất vui khi nghe được rằng chị muốn gặp em.
Tối qua em chẳng ngủ được tí nào vì nó giống như một giấc mơ vậy! Ôi, em yêu chiếc váy của chị.
Trông chị thật xinh hôm nay.
Sao chị có thể càng ngày càng xinh vậy?"
Diana trông tươi tắn và hoạt ngôn hơn những gì được nhắc tới trong nguyên tác.
"Diana, chào Thái tử trước đi."
"Ồ, thần xin kính chào Thái tử điện hạ."
"Rất vui được gặp em, tiểu thư Bellacian."
Blake nói một cách khá chín chắn.
"Điện hạ, cảm ơn vì đã mời thần tới đây."
Diana cũng có lễ nghi khá tốt.
Không hề có dấu hiệu sợ sệt hay miễn cưỡng từ con bé.
Hai người xứng đôi hơn tôi nghĩ khi đứng cạnh nhau.
"Diana, chị xin lỗi, nhưng chị phải đi gặp Bệ hạ một lúc.
Em đợi ở đây được không?"
"Được ạ, chị đừng lo."
"Điện hạ, người có thể dẫn đi Diana tham qua cung điện không?"
"Tất nhiên rồi.
Cứ để ta lo!"
"Vậy, nhờ người."
Tôi lấy cớ tới cung điện Hoàng gia để cho họ chút thời gian tìm hiểu nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...