Edit: Hiickan
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để tạo động lực cho mình nha]
Nguyễn Thanh hiểu rõ người đàn ông đang nói đến cái gì,nụ cười trên mặt liền ngừng lại, cậu hít sâu một hơi, vẻ mặt cảm kích mở miệng: "Tiên sinh, anh nói đúng, tôi rất biết ơn khi anh giúp đỡ tôi, chờ tôi thoát khỏi rắc rối tôi sẽ trả anh rất nhiều tiền.
"
Nguyễn Thanh vẫn dùng giọng nói, chỉ là mất đi âm thanh quyến rũ vừa nãy, mang theo sự lạnh lùng, không vì đám người vừa rồi đã rời đi mà làm chính mình bại lộ.
"Em vẫn không hiểu.
" Người đàn ông dựa vào giường khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Thanh mang theo sự ái muội không rõ ràng.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng, dù đang cười cũng mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, hắn thấy thiếu nữ trầm mặc, tiếp tục nhẹ nhàng mở miệng: "Cố Chiếu Tây không phải là người dễ chọc, hắn hiện tại đã chặn hết lối đi Phong Nhã phải không? Em cho rằng chỉ bằng chính em có thể rời đi?"
"Chỉ cần là người thông minh một chút, trả giá một thù lao không đáng kể, nói không chừng sẽ có người tốt bụng mang em đi.
" Tầm mắt người đàn ông làm càn, cuối cùng dừng ở khuôn mặt tinh xảo Nguyễn Thanh, cười cười: "Em nói có phải không?"
Nếu là những người khác có biểu cảm giống vậy trông rất hạ lưu và tục tĩu, nhưng người đàn ông lại giống một tổng tài bá đạo, làm người ta phải theo suy nghĩ của anh ta.
Hắn ta không phải đang ép buộc dường như chỉ đang cho một lời khuyên chân thành.
Nguyễn Thanh trầm mặc không nói, trong lòng đang phân vân.
Người đàn ông nhếch lên khóe miệng, biết thiếu nữ trong lòng đang giãy giụa.
Hắn ngồi dậy, khoảng cách giữa hai người cực đến mức người đàn ông có thể người thấy mùi thơm trên cơ thể của thiếu nữ.
Giống mùi hoa lên lại có chút giống hương thơm hoa lan cho người ta cảm thấy một loại cảm giác trống rỗng.
Sạch sẽ trong sáng có thể gội rửa những ý niệm dơ bẩn trong lòng người, rồi lại có thể gợi lên những dục niệm trong góc tối của con người.
Người đàn ông không tiếp tục khuyên bảo, dù sao thiếu nữ hiện tại chỉ có thể nhờ hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Vì thế hắn vượt quá mức một chút thì sẽ như nào đây?
Người đàn ông duỗi tay ôm eo thiếu nữ, dùng sức đè thiếu nữ xuống.
Đôi mắt thiếu nữ sáng long lanh, lông mi dài khẽ rung, mái tóc trắng dài xõa trên chiếc gối, cổ trắng ngần bị quần áo hỗn loạn che lấy, hình ảnh hắn ở trong ánh mắt thiếu nữ dường như hắn chính là toàn bộ thế giới của cô.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thiếu nữ, một lúc sau lấy ngón tay cái cọ xát đôi môi hồng của người trước mặt, hơi tiến gần cùng hô hấp thiếu nữ đan xen, cánh mũi chạm vào nhau, ái muội đến tội cùng.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để tạo động lực cho mình nha]
Nguyễn Thanh không nghĩ tới người đàn ông bỗng nhiên ra tay, chờ cậu phản ứng lại thì hắn đã đè lên người cậu.
Khoảng cách này không ổn, Nguyễn Thanh muốn duỗi tay ra đẩy người đàn ông.
Kết quả cậu vừa mới duỗi tay, đã bị người đàn ông hung hang nắm lấy đè lên đỉnh đầu, khiến cậu không thể cử động.
Hắn nắm cằm thiếu nữ, dùng giọng nói khiến cậu không thể cự tuyệt: "Hôn tôi.
"
Nguyễn Thanh có chút hoảng loạn, nghiêng đầu thoát khỏi nam nhân, lắp bắp mở miệng: "Cái kia, loại chuyện này dù sao phải làm từng bước một mới tiến điến, chúng ta vừa mới gặp nhau, hơn nữa tôi hiện tại! ! "
"Kỷ Ngôn.
" Người đàn ông cắt ngang ánh mắt nhìn xung quanh của thiếu nữ, duỗi tay vuốt mái tóc rối của thiếu nữ: "Em tên gì?"
"Tiêu Nhã.
" Nguyễn Thanh giật giật tay, hắn khống chế có chút đau, cậu ủy khuất mở miệng: "Anh làm đau tôi.
"
"Hiện tại liền nhận thức, không phải sao?" Kỷ Ngôn cười khẽ, buông lỏng bàn tay đang giam cầm thiếu nữ nhưng cũng không ngồi dậy, vẫn như cũ duy trì tư thế này: "Hôn tôi.
"
Nguyễn Thanh không có cự tuyệt, duỗi tay xoa xoa đôi tay vừa bị giam cầm, vẻ mặt ủy khuất mở miệng: " Anh ngồi dậy trước được không? Anh quá nặng.
"
Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng, dễ nghe như tiếng hạt ngọc rơi trên đĩa ngọc, mang theo chút làm nũng, làm người ta không thể cự tuyệt thỉnh cầu nào.
Kỷ Ngôn cảm thấy tâm hơi người, hắn chậm rãi ngồi dậy bên cạnh thiếu nữ, dù vậy vẫn ung dung chờ động tác của thiếu nữ.
Nguyễn Thanh ngồi dậy, quần áo cậu đã sớm co lại trong lúc giãy dụa, lộ ra cặp đùi trắng nõm, quần áo chỉ chặn được bộ phận quan trọng, nhưng như làm người ta không khỏi tưởng tượng bên trong đó.
Nguyễn Thanh ngồi dậy, ngồi quỳ trước người Kỷ Ngôn, sau đó nghiêng người về hướng Kỷ Ngôn.
Nhìn ra được thiếu nữ rất ít khi làm chuyện này, trên mặt có chút ửng hồng, làm người ta không rời mắt được.
Đại khái là Kỷ Ngôn tầm mắt quá mãnh liệt, thiếu nữ trước mắt ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một cái "Anh nhắm mắt lại!"
Kỷ Ngôn nhướng mày, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, tựa như nàng công chúa đang chờ hoàng tử hôn.
Phòng phát sóng trực tiếp nhìn bộ dáng của người đàn ông liên trực tiếp nổ tung.
【 hôn cái đầu mẹ ngươi ấy! Ngươi tính là cái gì? Hôn sự này tôi tuyệt đối không đồng ý! 】
【 tôi chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế này, hay là đây là người đàn ông tùy tiện trong truyền thuyết? 】
【 Tức chết tôi rồi, hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Bỏi vì giúp Khanh Khanh sao? 】
【 A! Tôi chịu không nổi! Hắn tính là thứ gì!? 】
"Phanh!!!" Một tiếng, khan giả liền trực tiếp im lặng, toàn bộ thế giới cũng an tĩnh.
Bởi vì công chúa không chờ được hoàng tử hôn ngược lại bị thợ săn cho một đòn trí mạng, không cam lòng liền hôn mê bất tỉnh.
Khán giả trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy hình ảnh này, không nghĩ đến sẽ có chuyện này.
Khi thấy người đàn ông vừa nhắm mắt, Nguyễn Thanh trực tiếp nhanh chóng cầm bình hoa trên tủ đầu giường, tàn nhẫn hướng cái ót của nam nhân đánh xuống
Không có chút nào do dự, cũng không có chút nào lưu tình.
Tuy rằng khán giả cảm thấy ổn, nhưng cũng cảm thấy cái ót của bản thân lành lạnh.
Nguyễn Thanh cầm bình hoa đã vỡ, mặt vô biểu tình nhìn người đàn ông ngã xuống, cùng vừa bộ dáng vừa nãy khác nhau tựa như không cùng một người.
Bởi vì đánh dùng quá nhiều sức lực, bình hoa đã vỡ.
Nhưng cũng may ở trên giường, mảnh vỡ rớt ra cũng không tạo âm thanh gì lớn.
Hơn nữa phòng này hiệu quả cách âm cũng không kém, thanh âm nhỏ này cùng không gây ra động tĩnh gì.
Vừa mới tiến vào phòng Nguyễn Thanh phát hiện đây là phòng cuối cùng trên tầng ba, cửa sổ phía dưới là ra đường chính.
Cho nên cậu mới chọn căn phòng này.
Nguyễn Thanh không lãng phí thời gian, một chân đem người đàn ông đá xuống giường, sau đó từ trong túi móc ra con dao rồi cắt ga giường thành nhiều đoạn.
Nơi này là tầng 3, trực tiếp nhảy xuống không chết cũng bị thương.
Quán bar Phong Nhã nằm trên khu đất phồn hoa, cổng chính là đường phố nhộn nhịp, nhưng từ tầng 3 đối diện, bên ngoài gần nhất là hẻm nhỏ âm u.
Nguyễn Thanh đem mảnh vải thắt một đọa dây dài, tiếp theo cột một đầu vào chân giường, cột đầu còn lại lên eo, sau đó chậm rãi từ cửa sổ tầng 3 bò ra ngoài.
Thân thể Nguyễn Thanh thực sự quá yếu, hôm nay tinh thần lại vẫn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, tới tầng một đã luôn không ngừng thở dốc, còn ra không ít mồ hôi.
Nhưng cậu căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, cậu cần nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hẻm nhỏ chỉ có một cái đèn,không đủ để chiếu sáng lên toàn bộ hẻm nhỏ.
Bốn phía im ắng, Phong Nhã náo nhiệt nhưng lại không liên quan đến nơi này, dường như là hai thế giới khác nhau.
Lối ra khỏi hẻm nhỏ có ánh đèn.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút vẫn chậm rãi đi vào trong bóng tối.
Bóng đêm đặc sệt, bốn phía đen nhánh một mảnh, toàn bộ thế giới an tĩnh cực kỳ.
Nhưng chợt cậu vừa nghe thấy âm thanh gì dó.
Sột sột soạt soạt, dường như trong bóng tối có thứ gì đang tới gần, cho người ta một cảm giác ghê rọn.
Nhưng khi Nguyễn Thanh ngừng bước để nghe rõ tiếng gì, thanh âm kia lại không phát ra tiếng.
Nguyễn Thanh nắm chặt túi xách, lấy hết can đảm quay đầu nhìn lại, phía sau một mảnh đen nhánh, cái gì đều không có.
Rõ ràng cái gì đều không có, Nguyễn Thanh lại cảm thấy không thích hợp, thậm chí đáy lòng càng thêm rung rợn.
Nguyễn Thanh bất an bước nhanh hơn, cuối cùng mặc kệ thân thể yếu ớt liền chạy nhanh.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để tạo động lực cho mình nha].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...