Edit: Hiickan
Chương 6
Nguyễn Thanh nhìn ly rượu trước mắt, cắn chặt môi dưới, lông mi dài khẽ run lên, dáng người mảnh mai có chút bất lực.
Cuối cùng cậu vẫn là run run duỗi tay cầm lấy ly rượu.
Uống rượu tự nhiên là cậu không thể đeo khẩu trang uống.
Nguyễn Thanh cầm ly rượu nửa ngày không nhúc nhích, dường như đang do dự, lại có vẻ hạ đang quyết tâm.
Cuối cùng cậu vẫn đem khẩu trang bỏ xuống, nhắm mắt lại, cắn chặt răng rồi uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà đây là rượu, còn là rượu tương đối mạnh, uống một hơi như vậy người bình thường đều không chịu nổi.
Khoảnh khắc rượu tiến vào trong cổ họng, hương vi cay đắng trực tiếp làm Nguyễn Thanh nghẹn ngào, rượu còn dư không thể uống tiếp liền trực tiếp theo cổ cậu chảy xuống làm ướt quần áo.
Nguyễn Thanh không rảnh lo nhiều như vậy, cồn rượu kích thích làm cậu khó chịu, cậu liều mạng ho khan, gương mặt Nguyễn Thanh lập tức đỏ lên, tựa như bôi một lớp phấn hồng.
Vốn Cố Chiếu Tây đang không chú để ý, khi nhìn thấy đôi mắt đầy sương mù, khóe mắt phiếm hồng của thiếu niên liền ngây ngẩn cả người.
Hắn thậm chí còn có thể nhớ lại hình ảnh thiếu niên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên bị khẽ cắn môi, lộ ra hàm rang trắng như tuyết, mơ hồ còn có thể thấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu bên cạnh.
Cố Chiếu Tây rõ rang chưa uống chút rượu nào, trong nháy mắt hăn lại ngửi thấy mùi thơm nồng của rượu.
Rượu ngon bị lãng phí, Cố Chiếu Tây lại không có tức giận, ngược lại theo bản năng nhìn về phía cổ áo thiếu niên.
Rượu đem cổ áo thiếu niên hoàn toàn ướt, đầu thu thời tiết không tính là lạnh, quần áo cậu mặc cũng không dày, quần áo bị rượu làm ướt liền dính trên da, làn da trắng nõn nhìn vô cùng diễm lệ.
Hình ảnh này cũng không người thương tiếc, ngược lại làm người ta nảy sinh ra một số tâm tư đen tối, muốn xé áo của thiếu niên để nhìn phong cảnh bên trong.
Thậm chí càng muốn làm nhục cậu.
Thiếu niên hẳn chưa từng uống qua rượu, tửu lượng cũng không tốt, tựa hồ có chút say.
Cố Chiếu Tây nhìn trước mắt đôi mắt mê ly của thiếu niên, ma xui quỷ khiến vươn tay.
"Mày đang làm gì?" Giọng nói lạnh lùng tràn ngập lệ khí phía sau Cố Chiếu Tây vang lên, tay hắn bị bóp lấy.
Cố Chiếu Tây quay đầu nhìn lại ngữ khí không có gì thay đôi: "Buông ra.
"
Giang Tứ Niên híp mắt nhìn người đàn ông mặt người dạ thú trước mắt, đôi mắt âm trầm.
Người đàn ông dẫn đường vừa rồi chạy tới, khom lưng liên tục xin lỗi, thanh âm mang vài phần sợ hãi: "Thực xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi không thể ngăn lại hắn.
"
Lúc này lại không ai quan tâm người đàn ông to lớn đang xin lỗi.
Tuy ở quán bar ầm ĩ nhưng góc trong quán không khí có chút đọng lại, khí thế hai người đàn ông đang giằng co nhau.
"Cái kia, tôi thật sự rất khó chịu, tôi! tôi muốn đi ra nhà vệ sinh.
" Thanh âm mềm mại khiến cho hai người chú ý.
Giọng nói Nguyễn Thanh không giống như ngày thường, bây giờ như cậu ấy như đang làm nũng, mang theo một chút thân mật.
Rõ ràng chính là cậu ấy đang say.
Bởi vì khi cậu đứng lên còn lảo đảo, thiếu chút nữa liền ngã.
Cả hai người đàn ông đều theo bản năng dang tay ra đỡ, kết quả tay hay người lại đụng nhau, Giang Tứ Niên thần sắc âm u nhìn về phía đối phương.
Mà Cố Chiếu Tây như cũ vẫn là bộ dáng ôn tồn lễ độ, dường như không vì điều này mà tức giận.
Cố Chiếu Tây thu hồi tay, liếc mắt nhìn người đàn ông to lớn bên cạnh.
Người đàn ông to lớn liền hiểu ý tứ Cố Chiếu Tây, hướng về phía Nguyễn Thanh tôn kính mở miệng: "Diệp tiên sinh, xin theo hãy theo tôi.
"
Nguyễn Thanh hai mắt mê ly, dường như chưa hoàn toàn mất đi ý thức, ngoan ngoãn đi theo, chỉ nhưng trên đường đi lại không có chút không vững.
Rõ ràng say không nhẹ.
Giang Tứ Niên thấy thế theo bản năng liền theo sau.
Cố Chiếu Tây cười khẽ một tiếng, hơi phất tay, một đám người mặc tây trang màu đen nháy mắt xuất hiện, chắn trước mặt Giang Tứ Niên.
Cố Chiếu Tây cầm lấy điếu thuốc bên tai châm lửa, khói thuốc che mờ khuôn mặt hắn, hắn không chút để ý mở miệng nói: "Giang tiên sinh tốt nhất không nên phá hỏng quy cụ, bằng không ' vị kia ' sẽ tức giận đấy.
"
! !
Nguyễn Thanh lảo đảo lắc lư đi theo người đàn ông cao lớn tiến vào toilet.
Quán bar ngư long hỗn tạp, nhưng toilet lại rất an tĩnh.
Nguyễn Thanh ở bồn rửa tay rửa sạch rượu dính trên quần áo và khuôn mặt.
Có lẽ rượu tác dụng quá lớn, Nguyễn Thanh dường như rất cố sức để đứng, cậu chống bồn rửa tay mới miễn cưỡng có thể đứng vững.
Cậu rửa sạch xong rồi nhìn về phía người đàn ông cao lớn, có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Cái kia, có thể hay không chờ tôi một chút, tôi muốn đi WC.
"
Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng sau khi vừa uống rượu, tai cũng đỏ lên, điều này làm cho người đàn ông to lớn hoảng hốt trong tiềm thức.
Nguyễn Thanh thấy hắn không có đáp lại, ủy khuất lần nữa dò hỏi: "Không thể sao?"
Người đàn ông cao lớn lúc này mới phục hồi tinh thần, đỏ mặt lên, lắp bắp mở miệng: "Có! có thể, tôi bồi ngài vào.
"
Giọng nói hắn vốn thô bạo và dữ tợn nhưng khi hắn nói những lời này khi giọng nói liền nhẹ nhàng không muốn dọa sợ thiếu niên.
Nguyễn Thanh cúi đầu, ngượng ngùng mở miệng: "Không cần, tôi chính mình có thể.
"
"Tôi ở bên ngoài chờ ngài, tôi đứng ở cửa, có việc gì ngài hãy kêu tôi.
" Nam nhân cao lớn cũng không ép buộc, nơi này là địa bàn bọn họ, thiếu niên vốn uống say, chính là nếu cậu ấy không uống say, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương cũng không thể làm gì.
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn gật đầu sau đó đi vào WC.
Trong WC người rất ít, Nguyễn Thanh mở ra gian WC tận cùng sau đó ngồi trên bồn cầu.
Biểu tình ngoan ngoãn nháy mắt biến mất, mặt cậu không cảm xúc lấy ra dây buộc tóc đen buộc tóc che mặt lên
Là loại này đáng yêu hướng lên trời kêu pi pi.
(???)
Thiếu niên diện mạo diễm lệ, bây giờ cột tóc lên, có vẻ có vài phần không phân biệt được nam hay nữ.
Nguyễn Thanh cột chắc tóc sau đó mặc ngược áo khoác, quần áo vốn là màu sắc nhạt nhẽo ở trong ánh đèn tối tăm căn bản không nhìn ra cậu mặc ngược áo.
Tiếp theo cậu trực tiếp cởi quần bỏ vào balo lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Chiều dài không tính là ngắn dài đến bắp chân của cậu, không mặc quần cũng không thấy gì.
Thoạt nhìn giống như mặc một chiếc váy dài đến đầu gối.
Nguyễn Thanh làm xong hết chuyện này cậu hung hăng cắn môi, máu chảy ra làm đôi môi có chút ửng đỏ.
Nguyễn Thanh liếm vết máu bị rớt, giây tiếp theo liền cười một cái.
Không thấy bộ dáng âm trầm trước đây, bây giờ cậu dường như là một nữ sinh cao trung xinh đẹp thanh thuần.
Nếu người quen biết đứng trước mặt cậu, rất khó lập tức nhận ra cậu.
Trên màn hình phát song lập tức liền spam, đầy một đống dấu hỏi chấm.
【 mẹ nó tôi có thể nuốt nước miếng không? Đây có phải cùng một người không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vợ của tôi đâu rồi? Không có??? 】
【 tôi mới chớp mắt mà thôi, tôi cũng ngốc luôn rồi.
】
【 tuy rằng toàn bộ quá trình tôi đều xem, nhưng tôi cũng có chút choáng váng! ! 】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...