Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn


Edit: Hiickan
Tô Tiểu Chân thấy rõ người đàn ông chui vào là ai, cả người đều choáng váng.
Ngay khi cô chuẩn bị hét lên, người đàn ông phản ứng nhanh hơn.
Kỷ Ngôn tàn nhẫn bóp cổ Tô Tiểu Chân, ngón tay thon dài trắng nõn không chút lưu tình siết chặt, hoàn toàn bóp chặt cổ họng và giọng nói của Tô Tiểu Chân.
Tô Tiểu Chân nhìn đáy mắt người đàn ông trước mặt lạnh lùng, đồng tử khẽ co rụt lại, đáy mắt mang theo nỗi sợ hãi và kinh hoàng nồng đậm.
Cô há miệng cố gắng kêu cứu.
Nhưng cổ bị hắn hung hăng bóp chặt, nửa ngày cũng không nói nên lời, chỉ có thể thống khổ đạp chân, dùng hai tay gắt gao bóp chặt bàn tay Kỷ Ngôn muốn hắn buông ra.
Đáng tiếc sức lực cô quá yếu, không đấu lại được Kỷ Ngôn, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Hô hấp của Tô Tiểu Chân bị tước đoạt hoàn toàn, cận kề cái chết làm cho nước mắt của cô nhanh chóng đầy hốc mắt, từ khóe mắt trượt xuống, giãy dụa dần dần trở nên vô lực, đồng tử cũng bắt đầu tan rã.
Nguyễn Thanh khi thấy Kỷ Ngôn xuống đáy giường, cả người cũng choáng váng.
Sở dĩ cậu biết khả năng cảm nhận của Kỷ Ngôn rất tốt, còn để Tô Tiểu Chân trốn dưới gầm giường do có Giang Tứ Niên.
Hô hấp và nhịp tim của Giang Tứ Niên có thể nhiễu loạn hơn nữa sự tồn tại bản thân cậu có thể khiến Kỷ Ngôn không chú ý.
Mặc dù có vài phần mạo hiểm, nhưng cũng không đến mức sẽ bị Kỷ Ngôn phát hiện, cho nên cậu mới ra hiệu cô ấy trốn dưới gầm giường.
Thế nhưng cậu không thể nghĩ tới Kỷ Ngôn sẽ chui vào.
Nguyễn Thanh không còn thời gian suy nghĩ bên ngoài cửa là ai mới có thể khiến Kỷ Ngôn làm ra một loại chuyện này.
Bởi vì theo tính cách Kỷ Ngôn, hắn nhất định sẽ giết Tô Tiểu Chân.
Nguyễn Thanh nhìn cánh cửa còn có người gõ, lại nhìn đáy giường phát ra động tĩnh rất nhỏ.
Cậu hít sâu một hơi, khom lưng nhìn xuống gầm giường, đè giọng nói rất thấp, trên mặt tinh xảo mang theo cầu khẩn: "Không cần, Kỷ Ngôn...!Ca ca, anh đừng giết cô ấy, được chứ? "
Thanh âm mềm mại của thiếu niên mang ý tứ lấy lòng nhưng dường như cố kỵ người ngoài cửa, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng thính giác của Kỷ Ngôn rất tốt, có thể nghe thấy rõ ràng lời cầu xin của thiếu niên.
Tiếng "ca ca" phát ra có vài phần khẩn trương cùng sợ hãi, tựa như lông vũ nhẹ nhàng cào vào đáy lòng, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Thiếu niên giống như đoá anh túc nở rộ, tất cả mọi người đều biết rõ phía trước là tội ác vực sâu, là địa ngục vô tận, nhưng căn bản không ai có thể cự tuyệt cậu.
Dù sao không có con thiêu thân nào có thể cự tuyệt hào quang chói mắt trong bóng tối, cho dù là sắp nghênh đón cái chết.
Cho nên khi Kỷ Ngôn quay đầu nhìn rõ vẻ mặt của thiếu niên.
Khác với gầm giường tối đen, thiếu niên đứng trong ánh sáng, hơn nữa bởi vì cậu khom lưng nhìn xuống, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cậu, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của cậu.
Thiếu niên cùng hắn dường như là ngừoi hai thế giới khác nhau, nhưng trong đôi mắt thiếu niên phản ánh hình bóng hắn mang theo cầu xin cùng sợ hãi.
Giống như con mèo đang cầu xin chủ nhân yêu thương vuốt ve.
Chỉ khi nào thiếu niên cầu xin hắn mới bày ra vẻ mặt như thế
Tầm mắt Kỷ Ngôn cực kỳ hung hăng di chuyển trên người thiếu niên vài giây, cuối cùng hắn cười khẽ một tiếng, buông Tô Tiểu Chân sắp tắt thở.
Ý thức Tô Tiểu Chân đã sắp mơ hồ, sau khi cổ bị buông ra, cô theo bản năng thống khổ che cổ, ngay khi cô chuẩn bị hít thở từng ngụm.
Thanh âm âm trầm của Kỷ Ngôn vang lên bên tai cô: " Phát ra thanh âm, ta liền giết ngươi.

"
Sát ý trong lời Kỷ Ngôn không hề che dấu, không ai hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn.
Thân thể Tô Tiểu Chân khẽ run rẩy, nước mắt không kìm được chảy xuống, cô sợ hãi lập tức che miệng lại, cố nén thống khổ thiếu oxy, vừa phát run vừa rụt về phía sau.
Cố gắng tránh xa người đàn ông ma quỷ.
Nhưng mà gầm giường nhỏ như vậy, cô có co lại thế nào cũng không có biện pháp tránh xa, cuối cùng chỉ có thể cuộn mình ở góc.
Cả người thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng người đàn ông không thèm để ý đến sống chết của cô, nếu không phải thiếu niên cầu xin, dường như hắn đã vặn đứt gãy cổ của cô.
Nguyễn Thanh ngược lại nhìn thấy Tô Tiểu Chân đáng thương, nhưng cậu không có thời gian bận tâm được đến cô vì tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Cậu đi đến cửa và nhìn qua mắt mèo.
Là...!Ôn Lễ
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, tuy rằng có vài phần nhăn nheo, nhưng trên người không có một chút vết máu hoặc vết bẩn nào.
Quả nhiên...!Thất bại.
Nguyễn Thanh rũ mắt che đi thần sắc đáy mắt, sau đó cầm tay nắm cửa, mở cửa ra.
Khác với hai lần mở cửa trước chỉ mở ra một khe hở, lần này Nguyễn Thanh mở ra to hơn lần trước.
Nhưng Ôn Lễ không thể nhìn thấy tình huống bên giường.
Ôn Lễ thấy cửa mở ra, buông tay đang chuẩn bị gõ cửa, tầm mắt ôn nhu, mang theo lo lắng nhìn thiếu niên vài lần: " Em...Không sao chứ? "
Nguyễn Thanh có chút lo lắng bất an lắc đầu, nhỏ giọng mở miệng: "Không có việc gì, có người cứu đã cứu em.

"
"Thật sự quá tốt." Ôn Lễ nghe vậy đáy mắt mang theo may mắn, sau đó mang theo vài phần áy náy mở miệng: " Xin lỗi, lúc ấy không thể quan tâm đến em."
Nguyễn Thanh nghe vậy lắc đầu, lần này chân thành hơn nhiều: " Không liên quan đến Ôn Lễ ca ca, là do ta không cẩn thận.

"
"Không có việc gì là tốt rồi, nếu em xảy ra chuyện tôi sẽ áy náy cả đời." Ôn Lễ cười cười, dưới ánh đèn, đáy mắt phảng phất mang theo vài phần thân mật giữa người yêu.
Lời nói của hắn cũng có chút mập mờ không rõ ràng, cũng không giống sự quan tâm đơn thuần giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Mặt thiếu niên đỏ lên, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn xinh đẹp làm người ta không dời được tầm mắt.
Đôi mắt thiếu niên ánh lên sự vui vẻ, tựa hồ có chút rối rắm sợ hãi, sợ mình hiểu lầm, cho nên tầm mắt có chút né tránh, không dám đối diện với người trước mắt.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên đỏ mặt trước mắt, dường như không phát hiện ra, ôn nhu mở miệng: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao? "
Bình thường được người mình thích nói như vậy sẽ rất vui.
Nhưng thiếu niên khác, tầm mắt bất an nhìn về phía bên cạnh, có chút khó xử.
Ôn Lễ nhìn ra thiếu niên ngập ngừng, cười trêu chọc nói, "Làm sao vậy? Em không mời tôi uống trà sao? "
Nguyễn Thanh nghe vậy lập tức lắc đầu, sợ Ôn Lễ hiểu lầm, nhìn chằm chằm mặt đất nhỏ giọng mở miệng: " Không phải, không phải..."
"Chỉ là đêm nay có chút không tiện..."
Giọng nói thiếu niên càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức không nghe thấy.
"Bất tiện?" Ôn Lễ thoáng nhíu nhíu mày, " Trong phòng em còn có khách sao? "
Nguyễn Thanh rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân, chần chờ gật gật đầu: " Ừm.


"
Ôn Lễ nhìn thiếu niên trước mắt, ngữ khí cũng có vài phần nghiêm túc: " A Thanh, tuy rằng tôi không có tư cách quản em, nhưng đứa nhỏ ngoan phải biết giữ mình trong sạch.

"
Thiếu niên chớp chớp mắt, mất vài giây mới hiểu được Ôn Lễ muốn nói gì.
Cậu mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt, vội vàng giải thích: " Không phải, không phải ca ca đừng nghĩ như vậy, là...!Đó là một người bạn, vì cứu em nên bị thương.

"
Bị người mình thích hiểu lầm, đuôi mắt thiếu niên đều đỏ lên, ủy khuất nhìn Ôn Lễ.
"Bị thương?" Ôn Lễ cũng ý thức được mình hiểu lầm thiếu niên, khôi phục ôn nhu lúc trước: " Vậy vừa vặn, tôi là bác sĩ, để tôi khám một chút "
Nguyễn Thanh thấy hắn không vào là không bỏ qua.
Nhưng vấn đề người bị thương là Giang Tứ Niên, tám phần là hắn đâm.
Hơn nữa dưới gầm giường còn có Kỷ Ngôn, ngoài cửa sổ còn có một đám người chơi.
Nếu để cho Ôn Lễ không rõ mục đích tiến vào, sự việc sẽ càng loạn.
Nguyễn Thanh muốn có người đến quấy rối cục diện này, nhưng không muốn nhiều như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại không phải do cậu lựa chọn.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tránh ra.
Ôn Lễ sau khi tiến vào liền nhìn về phía người trần trụi trên giường, sắc mặt không có gì thay đổi.
Tầm mắt hắn dừng ở trên thắt lưng bị thương của Giang Tứ Niên, nhẹ giọng hỏi: "Quần áo của hắn là A Thanh cởi ra sao? "
Thiếu niên tựa hồ có chút không rõ vì sao Ôn Lễ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Không phải, em chỉ bôi thuốc cho hắn.

"
"A Thanh làm đúng, đứa nhỏ ngoan không thể tùy tiện cởi áo người khác."
Thấy bác sĩ bắt đầu bắt mạch, thiếu niên mới lấy lại tinh thần, khẩn trương đứng ở bên cạnh nhìn.
Không sai biệt qua một phút đồng hồ, Ôn Lễ thu tay lại, nhìn về phía Nguyễn Thanh đang lo lắng bên cạnh, ôn nhu cười cười: "Đừng lo lắng, hắn không có gì đáng ngại, dưỡng bệnh một thời gian là ổn.

"
Nguyễn Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo vài phần thoải mái mở miệng: " Cám ơn Ôn Lễ ca ca.

"
"Không cần phải cám ơn, Tứ Niên cũng là bạn của tôi." Ôn Lễ cười cười, cầm lấy hòm thuốc bên cạnh, tháo băng gạc bên hông Giang Tứ Niên, một lần nữa giúp Giang Tứ Niên băng bó.
Thiếu niên dường như không hiểu kiến thức y học, vừa rồi ngay cả dùng thuốc cũng sai, với phương pháp băng bó của cậu, không chừng Giang Tứ Niên thật sự sẽ chết.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả có chút không hiểu.
[Mọi người bây giờ rốt cuộc là tình huống gì? Tôi không hiểu? 】
【Vừa rồi tôi phát hiện thuốc Thanh Thanh dùng có vấn đề, nhưng tôi không nghĩ tới bác sĩ lại giúp người đàn ông thối kia băng bó một lần nữa, vậy không phải là hắn đâm sao? 】
[Tôi cũng cho rằng hắn đâm, nhưng không có lý do gì hắn ta đâm người xong lại tới cứu người? 】
【Nói không chừng không phải hắn đâm? Tất cả đều do mọi người đoán mà thôi.


Trên thực tế Ôn Lễ cũng không thèm để ý sống chết của Giang Tứ Niên, nhưng hắn lại không thể để cho Giang Tứ Niên lấy lý do 'vì cứu thiếu niên' mà chết.
Dù sao người chết đều là kẻ thua cuộc.
Trong quá trình băng bó không tránh khỏi dính chút máu, Ôn Lễ băng bó xong lập tức tiến vào phòng vệ sinh.
Thiếu niên đứng ở bên ngoài thì có chút thấp thỏm, bởi vì chỗ cậu ở thật sự là quá nhỏ.
Cậu sợ rằng bác sĩ sẽ ghét bỏ cậu nghèo.
Nhưng một giây sau cậu không có thời gian suy nghĩ những thứ này, bởi vì Kỷ Ngôn dưới gầm giường đã chui ra, sau đó mặt không chút thay đổi kéo ống quần cậu một cái.
Gọi hắn là ca ca thì vẻ mặt cam chịu, gọi người khác là ca ca thì thuận miệng.
Thiếu niên nhìn Kỷ Ngôn bối rối nhìn về phía phòng vệ sinh, thấy người còn chưa đi ra, cậu lập tức ngồi xổm xuống muốn đẩy Kỷ Ngôn vào.
Bộ dáng kia, rõ ràng đặc biệt sợ Kỷ Ngôn bị Ôn Lễ phát hiện.
Thích đến trình độ này...
Kỷ Ngôn mặt âm trầm, đang định mở miệng nói gì, nhưng mà một giây sau tiếng nước trong toilet ngừng lại, hắn chỉ có thể hung hăng nhìn thiếu niên một cái, lùi vào đáy giường.
Hắn dường như tức giận, lúc chui vào không để ý đụng phải Tô Tiểu Chân ở trong góc.
Tô Tiểu Chân thiếu chút nữa sợ hãi theo bản năng thét chói tai.
Nhưng cô biết tình huống hiện tại, gắt gao che miệng, không dám thét chói tai, bất quá hô hấp trong nháy mắt nặng thêm vài phần.
Kỷ Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp không chút lưu tình đạp cô.
Tô Tiểu Chân đau đớn gắt gao che chỗ bị đá, nước mắt vừa dừng lại chảy ra, nhưng cô không dám nói cái gì, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Ôn Lễ rửa tay xong không tìm được khăn tay lau tay, hắn đi đến bên cạnh thiếu niên giơ tay lên, nghiêng người hướng về phía Nguyễn Thanh, "A Thanh, giúp tôi lấy giấy "
Ôn Lễ mặc áo sơ mi, rõ ràng trên áo không có túi, chỉ có quần âu mới có túi.
Thiếu niên gần đây rất nghèo, ngay cả giấy cũng sử dụng hết, chỉ còn lại giấy giá rẻ, cho người mình thích sử dụng rõ ràng không thích hợp.
Cho nên cậu chần chờ một chút, liền thẹn thùng đưa tay, thò vào trong túi quần âu của Ôn Lễ.
Bởi vì thời tiết không tính lạnh, quần âu cũng là loại mỏng, chất liệu túi cũng mỏng.
Cho nên cách một tầng vải, Ôn Lễ có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ thiếu niên.
Có chút lạnh lẽo, nhưng cũng đủ để đốt cháy tất cả ngọn lửa sâu trong đáy lòng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thiếu niên không biết là có chút khẩn trương hay là thẹn thùng, mím môi nhìn chằm chằm sàn nhà.
Bởi vì thiếu niên cúi đầu, cậu không nhìn thấy tầm mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Nguyễn Thanh rất nhanh lấy được giấy, ngay khi cậu chuẩn bị đưa giấy, Ôn Lễ không nhận mà đưa tay ra.
"Nếu tôi động vào sẽ bị ướt, A Thanh, em giúp tôi lau."
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, vẫn lấy giấy ra, nhẹ nhàng giúp hắn lau tay.
Thiếu niên lau rất chậm, bầu không khí giữa hai người có vài phần ái muội.
Nhưng một giây sau thiếu niên dường như nhìn thấy gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có vài phần bối rối: "Được, được rồi.


"
Ôn Lễ đối với thái độ đột nhiên thay đổi của thiếu niên cũng không nói gì, hắn đem thiếu niên đặt ở bên giường, mang theo lo lắng mở miệng hỏi: " Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao? "
Nguyễn Thanh bất an lắc đầu, nhỏ giọng mở miệng: "Không, không có, không có không có không thoải mái.

"
Ôn Lễ khom lưng cầm hai vai thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "A Thanh! Thành thật đi, đừng chịu đựng nếu em không thoải mái.

"
Ôn Lễ nói xong có chút ngập ngừng: "Trái tim của em...!Rất kỳ lạ, mặc dù không phát hiện bệnh tim nhưng các triệu chứng rất giống với bệnh tim.

"
Nhưng thiếu niên vẫn kiên trì nói: "Không, không...!Em không cảm thấy không thoải mái.

"
Ôn Lễ cũng không nói gì nữa, chỉ là đưa tay từ vị trí cổ áo thiếu niên chậm rãi trượt xuống, cuối cùng trượt đến trước ngực thiếu niên.

"À..." Cảm giác đau đớn bỗng nhiên khiến Nguyễn Thanh theo bản năng rụt người lại, trong mắt cũng nhanh chóng nổi lên ánh nước.
Nếu không phải Ôn Lễ nhanh tay lẹ mắt ôm eo thiếu niên, thiếu niên liền ngã trên người Giang Tứ Niên.
Ôn Lễ nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp, giọng nói rất nhẹ: " Rất đau? "
Thiếu niên há miệng, cuối cùng vẫn đáng thương mở miệng, "...!Đau.

"
" Em a..." Ôn Lễ bất đắc dĩ thở dài.
Hắn đỡ thiếu niên, hai tay nâng mặt thiếu niên, nghiêm túc mở miệng, " Nếu em xảy ra chuyện gì tôi sẽ rất khó chịu, coi như vì tôi, hãy bảo vệ tốt bản thân mình."
Giọng nói Ôn Lễ trầm ấm mang theo một tia sủng nịch.
Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng dường như đang nói những câu ngọt ngào, dễ làm cho người ta không nhịn được theo bản năng đắm chìm.
Tim thiếu niên trong nháy mắt đập nhanh hơn vài phần, tiếng tim đập to đến mức khiến cậu có thể nghe thấy, thậm chí cậu quên mất thở.
"Ừm." Thiếu niên thẹn thùng gật đầu.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, đáy mắt không nhịn được tối sầm lại.
Một gương mặt tinh xảo như ngọc đỏ ửng, hai mắt thấm đẫm sương mù, lông mi thật dài rung động như lông vũ, thuần khiết ngây thơ nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ sạch sẽ thuần túy.
Nhưng hết lần này tới lần khác đuôi phượng cậu hơi cong lên, khóe mắt còn điểm xuyết một nốt ruồi, gợi ra một độ cong vừa ngây thơ vừa yêu mị.
Sạch sẽ thuần khiết, lại quyến rũ.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên đôi môi mỏng của thiếu niên, ngón tay theo bản năng chạm vào.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của cậu, giống như bị mê hoặc, hơi cúi đầu hướng đến gần thiếu niên.
Thiếu niên mở to hai mắt, hai tay gắt gao nắm lấy ga giường, ngơ ngác nhìn người trước mắt ngày càng gần.
Ngay khi Ôn Lễ dựa vào rất gần, dường như muốn hôn xuống, dưới gầm giường bỗng nhiên truyền âm thanh cắt đứt động tác của Ôn Lễ.
Âm thanh kia như có cái gì động vào tường.
Đúng hơn là có 'đồ đạc' đụng vào tường.
Tô Tiểu Chân lần thứ hai bị Kỷ Ngôn hung hăng đạp một cước, cho nên đụng vào tường.
Người đàn ông trước mắt chính là ma quỷ, Tô Tiểu Chân rõ ràng nhận ra điểm này.
Nhưng cô vẫn không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả muốn đồng bạn cứu cũng không dám.
Bởi vì lúc này ánh mắt nam nhân âm u, rõ ràng là bị vây trong cơn giận dữ.
Sau khi nghe thấy tiếng dưới giường phát ra, đôi mắt Nguyễn Thanh có chút bối rối, lập tức mím môi cúi đầu, thậm chí muốn đẩy người trước mắt ra.
Ôn Lễ thì đứng thẳng dậy, có chút nghi hoặc nhìn về phía dưới giường: " Tiếng gì vậy? "
"......!Chắc là...!Chuột.

"Thiếu niên nhìn Ôn Lễ, giả vờ trấn định mở miệng.
Thiếu niên rõ ràng không am hiểu nói dối, sự khẩn trương đã bán đứng cậu.
Ôn Lễ ý tứ không rõ cười: "Chuột a, A Thanh có sợ không? Em có muốn tôi giúp em đánh chết không? "
Thiếu niên cả người run lên, lập tức đưa tay giữ chặt góc áo người trước mắt, sợ hắn khom lưng đi xuống nhìn: "Không, không cần.

Tôi không sợ.

"
Thiếu niên dường như quá khẩn trương không chú ý tình huống của mình, thiếu niên phảng phất như là kinh hãi, sắp khóc ra, nói chuyện đều mang theo một tia nức nở.
Nhưng trên thực tế căn bản không khiến được kẻ nào thương tiếc, chỉ làm cho người ta càng thêm muốn khi dễ cậu.
Thiếu niên thật sự quá yếu, coi như là bị người khi tàn nhẫn bắt nạg cũng không thể phản kháng, chỉ có thể bị động thừa nhận hết thảy.
Có lẽ ngay cả bộ dạng tức giận cũng rất đẹp mắt.
Ôn Lễ nghiêng người tới gần thiếu niên vài phần, một chân đè giữa hai chân thiếu niên, hơi khom lưng, một bộ tư thái muốn ôm thiếu niên vào trong ngực.
Sau đó hạ thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có thiếu niên mới có thể nghe thấy mở miệng, thanh âm tràn ngập mê hoặc, giống như tiếng hát của hải yêu: "Ngoan, hôn ta.

"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt thiếu niên ngây ra, ý thức cũng có chút mơ hồ, hơn nữa chỉ còn lại tiếng tim đập, thậm chí quên mất hô hấp.
Khí lực cả người thiếu niên tựa hồ đều bị rút sạch, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn, cậu chỉ có thể ôm cổ người trước mắt chống đỡ thân mình.

Sau đó cậu hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi hướng tới gần.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên ngây ngố, không chút để ý ghé mắt nhìn thoáng qua dưới gầm giường, mang theo vài phần khinh miệt.
Hắn cũng không đem lực chú ý quá nhiều đặt ở nơi khác, mà chuyên chú nhìn thiếu niên trong ngực, ung dung chờ đợi động tác của thiếu niên.
Một giây trước khi thiếu niên hôn lên, sau lưng Ôn Lễ ánh sáng loé lên.
Ôn Lễ tựa hồ không phát hiện, nhưng thiếu niên đang muốn hôn mở to hai mắt, đồng tử khẽ co lại, tay cậu ôm Ôn Lễ dùng hết sức lực toàn thân, đem hắn đẩy ngã xuống giường, đem người che ở dưới thân.
Trong lúc nhất thời hai người đàn ông trong phòng đều trợn to hai mắt, trái tim cơ hồ sắp ngừng đập.
Không chỉ có hai người, mà trái tim của khán giả trong livestream cũng gần như ngừng đập.
Bình luận trực tiếp chậm lại, trái tim mọi người đều đập đến cổ họng.
Kỷ Ngôn thấy thế muốn dừng lại công kích, thế nhưng hắn ra tay thật sự quá nhanh, không lưu lại một chút đường sống cho Ôn Lễ.
Căn bản không kịp thu tay lại.
Mà Ôn Lễ cũng không nghĩ tới thiếu niên lại đột nhiên đánh ngã hắn, vì hắn ngăn cản công kích.
Thiếu niên chỉ là người bình thường, yếu ớt đến mức tùy tiện dùng sức một chút sẽ chết, càng đừng nói đến bị một nhát Kỷ Ngôn đâm xuống.
Nói không chừng ngay cả thân thể cũng sẽ vô tình cắt thành hai nửa, đôi mắt linh động kia sẽ không bao giờ chuyển động nữa.
Thậm chí cơ thể sẽ từ từ thối rữa cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương khô.
Khán giả trong livestream cũng không đành lòng nhìn tiếp, không ít người nhắm mắt lại.
Mà ngay trong nháy mắt dao đâm xuống, t Ôn Lễ dùng sức, ôm eo thiếu niên, xoay người bảo vệ thiếu niên dưới thân.
Tốc độ kia nhanh đến mức cơ hồ không ai thấy rõ phát sinh như thế nào, giống như trong chớp mắt, vị trí của hai người đã thay đổi.
Giống như lúc trước Kỷ Ngôn không biết Ôn Lễ rốt cuộc làm thế nào để tránh được một kích của hắn vậy.
"A." Con dao đâm vào lưng Ôn Lễ, vạch ra một vết thương kinh người.
"A..." Ôn Lễ kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu, nhỏ xuống trên mặt Nguyễn Thanh.
Vết máu trên lưng trong nháy mắt nhuộm đỏ áo sơ mi của hắn, thậm chí chậm rãi chảy xuống, thấm ướt ga giường, ngay cả Nguyễn Thanh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Vết thương trên lưng Ôn Lễ rất dài, cơ hồ từ vị trí xương bả vai xẹt đến vị trí thắt lưng, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đây cơ hội tốt nhất để giết Ôn Lễ.
Kỷ Ngôn luôn muốn giết hắn, nhưng lần này lại không động thủ nữa.
Không phải hắn không muốn, là hắn giết không được.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm xúc này làm cho thân thể hắn có chút run rẩy, run rẩy đến mức ngay cả dao cũng có chút cầm không được.
Kỷ Ngôn trầm mặc nhìn vết máu văng tung tóe trên tay, vài giây mới phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng tiến vài bước kéo Ôn Lễ ra.
Muốn xem thiếu niên có bị hắn làm thương hay không.
Kỷ Ngôn kéo Ôn Lễ động tác có chút thô bạo, mặc kệ sống chết Ôn Lễ, thậm chí còn giống như vứt rác kéo người xuống đất.
Nhưng khi kiểm tra tình huống của thiếu niên đang nâng bảo vật trong vòng tay.
Cũng may thiếu niên không bị thương, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, con ngươi xinh đẹp thoạt nhìn có vài phần ngốc.
Dường như chỉ sợ hãi.
Kỷ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả trong buổi livestream rốt cục sống lại, điên cuồng spam.
[A a a a! Tôi sợ gần chết! 】
【Ô ô ô, ta cũng vậy.

Suýt làm vợ tôi bị thương! 】
【Mẹ nó, giết người cũng không biết, còn thiếu chút nữa làm thương vợ tôi, mệt mà trước kia tôi còn rất thích hắn! Đánh giá kém đánh giá kém!!! 】
[Làm vợ sợ hãi! Hai con chó ngu ngốc! 】
Sau khi Ôn Lễ bị kéo xuống đất, nửa ngày mới từ trên mặt đất đứng lên, trong miệng tất cả đều máu.

Hắn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, hơi ho khan.
Nếu là người bình thường, một dao kia có thể đâm chết hắn.
Nhưng biểu tình của hắn lại không có gì thay đổi quá lớn, tựa hồ không bị thương nặng.
Vài giây sau lý trí Nguyễn Thanh mới trở về.
Cậu vừa rồi còn tưởng rằng mình sẽ chết.
Thôi miên quá mạnh mẽ.
Cậu căn bản không muốn đỡ cho hắn, nhưng một khắc kia thân thể cùng ý thức trực tiếp áp chế lý trí của hắn.
Nguyễn Thanh chớp đôi mắt có chút khô khốc, trong mắt mang theo sợ hãi nồng đậm, cậu lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh.
Tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người Ôn Lễ.
Đồng tử Nguyễn Thanh khẽ co rụt lại, mở to hai mắt, run rẩy đẩy Kỷ Ngôn đi tới.
Nhìn Ôn Lễ cả người đầy máu, sắc mặt trắng bệch, thiếu niên cả người không nhịn được nhũn ra, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Thiếu niên vươn tay bắt lấy góc áo Ôn Lễ, có chút run rẩy há miệng.
Có thể do quá mức sợ hãi, môi cậu run rẩy không thể thành công phát ra thanh âm, cậu cố gắng làm cho mình trấn định lại, rốt cục phát ra thanh âm, chỉ là thanh âm run rẩy: "Ôn, Ôn Lễ, ca ca, anh...!anh không sao chứ? "
"Không có việc gì." Đại khái bởi vì nói chuyện, Ôn Lễ lần thứ hai ho, khóe miệng lại chảy máu.
Thiếu niên bối rối lấy tay lau vết máu, thấy càng lau lại chảy ra càng nhiều, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, tựa như trân châu đứt dây, từ hàng mi thật dài trượt xuống.
Giả tạo! Kỷ Ngôn nhìn Ôn Lễ vẻ mặt suy yếu ở bên cạnh giật giật khóe miệng, cười lạnh một tiếng, ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng châm chọc vài câu, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người ở cửa.
Bởi vì khi Ôn Lễ tiến vào, Nguyễn Thanh cũng không khoá cửa lại, chỉ khép hờ một chút, cho nên có người trực tiếp đẩy vào.
Cố Chiếu Tây đẩy cửa, nhìn tình huống trong phòng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn vết máu trên giường, lại nhìn mấy người, "Các ngươi đây là...!Em đang làm gì vậy? "
Nguyễn Thanh nghe được thanh âm, lúc này mới giống như một giấc mộng mới tỉnh: "Xe cứu thương.

Phải...!xe cứu thương.

"
Ôn Lễ cầm tay thiếu niên, trấn an cười cười, "Không có việc gì, A Thanh không cần lo lắng, tôi bị thương không nặng, lát nữa em giúp tôi băng bó một chút là được rồi.

"
Đáy mắt thiếu niên vẫn mang theo sợ hãi như trước, thập phần bất an: "Nhưng mà, nhưng..."
Cố Chiếu Tây tuy rằng chưa biết rõ tình huống, hắn sải bước đi vào, đỡ Ôn Lễ nhiệt tình mở miệng: "Thanh Thanh làm sao có thể băng bó, ngược lại sẽ bị doạ, vẫn nên để tôi băng bó.

"
"Dù sao tôi và bác sĩ Ôn cũng là bạn bè, bạn bè gặp khó khăn, tôi cũng không thể đứng yên.

"
"Cũng không cần phiền toái Cố lão bản, ngược lại không bị thương nặng, tôi tự mình xử lý một chút là được rồi." Ôn Lễ cười, rút tay về.
Cố Chiếu Tây lần nữa đỡ lấy Ôn Lễ: " Làm sao có thể để cho bệnh nhân mệt mỏi, chỉ băng bó một chút mà thôi, không phiền phức.


"
Cố Chiếu Tây nói xong liền đỡ người ra ngoài cửa, còn quay đầu lại hỏi, "Thanh Thanh, phòng Giang tiên sinh ở đâu, tôi qua bên đó băng bó cho Ôn tiên sinh.

"
Thiếu niên chần chờ, lo lắng nhìn hai người.
Kỷ Ngôn nhặt con dao của mình lên, thờ ơ mở miệng, "Thế nào? Không yên tâm về Cố lão bản sao? "
Thiếu niên ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Cố Chiếu Tây đã giúp bác sĩ Ôn Lễ cùng nhau đối phó với Kỷ Ngôn, hơn nữa Cố Chiếu Tây cũng không phải loại người không nói đạo lý.
Cậu chỉ cửa đối diện phòng cho thuê của cậu: "...!Hình như sống đối diện với tôi.

"
Ngữ khí thiếu niên tràn ngập không xác định, lại làm cho thần sắc ba người ở đây đều có chút không thích hợp.
Kỷ Ngôn nhìn Giang Tứ Niên trên giường, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Nếu anh ta ở đối diện, vậy tôi dẫn anh ta về phòng anh ta đi.

"
Ngay khi thiếu niên muốn lên tiếng phản đối, Kỷ Ngôn mở miệng, "Cố lão bản cùng bác sĩ Ôn Lễ của em đều đã qua, em xác định muốn giữ một người đàn ông ở trong phòng em? Không sợ bác sĩ Ôn hiểu làm em sao? "
Thiếu niên trầm mặc, Kỷ Ngôn thuận lợi đỡ Giang Tứ Niên dậy.
Hắn đỡ Giang Tứ dậy, đá đá chân giường, lạnh lùng nói: "Đi ra.

"
Tô Tiểu Chân dưới gầm giường cả người run lên, chậm rãi bò ra.
Người phụ nữ mặt đầy nước mắt, đáy mắt mang theo hoảng sợ cùng sợ hãi, trên cổ là vết bầm tím bị siết cổ, hai má dính tro đen không biết cọ ở đâu.
Khóe miệng cô còn mang theo vết máu, sắc mặt trắng bệch đến mức không có một tia huyết sắc, trên trán đầy mồ hôi, thấm ướt tóc cô, cả người thoạt nhìn dị thường chật vật.
Cùng người trước khi tiến vào hoàn toàn là hai người khác nhau
Là ai biến Tô Tiểu Chân thành bộ dạng.
Dù sao dưới gầm giường chỉ có hai người.
Nguyễn Thanh sau khi nhận được tầm mắt cầu cứu của Tô Tiểu Chân, đứng trước mặt cô, chặn tầm mắt của Kỷ Ngôn, lấy dũng khí nhỏ giọng mở miệng: "Cô ấy...!Cô ấy sẽ ở lại với tôi.

"
Kỷ Ngôn nhịn không được cười, đưa tay sờ vết máu dính trên mặt thiếu niên: "Vợ, em nghĩ điều gì khiến em cảm thấy tôi sẽ để một người phụ nữ trong phòng với em "
Tô Tiểu Chân nghe được giọng điệu không muốn thương lượng của Kỷ Ngôn, nước mắt lại hông ngừng chảy, sợ hãi đến mức cả người phát run, cơ hồ sắp đứng không vững.
Nguyễn Thanh nhìn về phía Tô Tiểu Chân: "Nhưng..."
Kỷ Ngôn trực tiếp cắt đứt lời thiếu niên: "Không có nhưng, chỉ cần em nhớ kỹ em đã hứa với tôi cái gì, tôi sẽ không giết cô ta.

"
Ngụ ý là, nếu thiếu niên phá hủy ước định, như vậy tính mạng Tô Tiểu Chân sẽ bảo toàn.
Thiếu niên lúc này mới nhớ tới lúc trước mình đáp ứng cái gì, cậu cắn cắn môi dưới, cuối cùng đáng thương gật đầu.
Tô Tiểu Chân cuối cùng vẫn theo Kỷ Ngôn ra ngoài.
Kỷ Ngôn trì hoãn không lâu, Cố Chiếu Tây còn đỡ Ôn Lễ đứng ở hành lang.
Dường như không có chìa khóa.
Thấy Kỷ Ngôn đỡ Giang Tứ Niên, Cố Chiếu Tây hướng Kỷ Ngôn ra hiệu về túi của Giang Tứ Niên.
Kỷ Ngôn căn bản không để ý tới Cố Chiếu Tây, đỡ người trực tiếp đạp vào cửa.
Cửa bị hắn đá văng ra, khóa cũng đạp hỏng.
Ngay khi Nguyễn Thanh đuổi theo muốn nói gì đó, tốc độ của Kỷ Ngôn rất nhanh đỡ Giang Tứ Niên tiến vào phòng.
Cố Chiếu Tây theo sát phía sau, còn kéo Tô Tiểu Chân, Tô Tiểu Chân trực tiếp bị kéo ngã vào trong phòng.
Sau đó Kỷ Ngôn không cho Nguyễn Thanh cơ hội mở miệng, trực tiếp đóng cửa lại.
Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân bị mấy người mang đi, cũng chỉ có thể phù hộ cô cầu phúc.
Dù sao nếu cậu cường ngạnh muốn lưu lại Tô Tiểu Chân, phỏng chừng cô ấy sẽ chết nhanh hơn.
Có thể sống sót hay không còn phụ thuộc vào chính cô ấy.
Nguyễn Thanh trở lại phòng, đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy người ngoài cửa sổ từ trên bục hẹp, nhảy xuống bục rộng hơn một chút ở phía dưới, lại đi về phía trước dường như sắp có thể thoát khỏi khu này.
Nguyễn Thanh thừa dịp người còn chưa đi, lập tức tìm giấy và bút, sau đó viết tình huống của Tô Tiểu Chân, ném cho mấy người kia.
Tình huống đã cho, có người đi cứu Tô Tiểu Chân thì cậu không biết.
Nguyễn Thanh thở dài, sau đó bắt đầu thu dọn vết máu trong phòng.
Khi cậu dọn dẹp được một nửa, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Đi kèm với giọng nói trầm của người đàn ông: " Xin chào, ngài có đồ giao đến "
Nguyễn Thanh buông khăn tay xuống, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cửa nhìn người ngoài cửa trên đầu đội mũ nhìn không rõ mặt.
Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, cách cửa nhỏ giọng mở miệng, thanh âm mang theo vài phần khẩn trương: "Ngài có phải đưa nhầm không? Tôi, tôi chưa bao giờ gọi đồ ăn.

"
Người đàn ông ngoài cửa cũng không có gì khác thường, hắn nhìn địa chỉ viết bên ngoài đồ ăn: "Đúng vậy, chính là nơi này, hẳn là người khác đặt cho ngài, phiền ngài mở cửa lấy.

"
Trong phòng livestream Nguyễn Thanh không nhìn thấy, khán giả liên tục spam.
【 Khanh Khanh đừng mở cửa!!! Đừng mở cửa!!! Anh ta không phải là nhân viên giao hàng! 】
【 Khanh khanh chạy nhanh a! Nhảy cửa sổ! Nhảy cửa sổ! 】
【Ô ô ô, đây là lầu năm, nhảy cửa sổ không được, cậu ấy yếu ớt như vậy, căn bản không làm được như đám người vừa rồi, vợ tôi sắp không còn, ô ô ô ô.


【Mấy tên chó đối diện kia chết đâu rồi!!!? Vào thời điểm quan trọng, lại tuột dây xích! 】
【Không có khả năng, nếu bọn họ ra tay chính là phá hủy quy tắc trong livestream, 'vị kia' sẽ không bỏ qua cho bọn họ.


Màn hình trực tiếp khi nhắc tới 'vị kia' bình luận rõ ràng chậm lại, một giây sau liền bắt đầu gào khóc.
[Ô ô ô lão bà của ta, nhất định không giữ được sao? 】
【Có thể liếc mắt nhìn lần cuối, cũng may tôi bật chế độ ghi hình.


【Chỉ dựa vào vợ tự mình cố gắng, chỉ cần sống đủ bảy ngày, theo quy định sẽ không còn là mục tiêu nữa, nhưng vợ yếu như vậy, sống như thế nào qua bảy ngày.........】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận