Edit: Hiickan
Có vài chỗ mình bị sót, mọi người đọc qua thì bảo mình nha.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ mình nhaaaaaa ]
Toàn bộ cúc áo của áo khoác đều bị cắt, treo lỏng trên người Nguyễn Thanh lộ ra chiếc áo thun cậu mặc lúc đầu.
Nhờ ánh trăng và ánh đèn cách đó không xa, Kỷ Ngôn có thể rõ ràng khuôn mặt tinh xảo như họa cúa thiếu nữ, lông mi dài như vũ khẽ rung động, ánh đèn mờ càng làm cậu thêm xinh đẹp.
Thoạt nhìn ngoan ngoãn lại làm người ta không nhịn được tâm ngứa.
Kỷ Ngôn cười khẽ một tiếng: "Đừng lộn xộn, dao của tôi rất sắc, nếu làm em bị thương tôi sẽ đau lòng."
Nguyễn Thanh có lẽ đã quá mức sợ hãi, dù người đàn ông không cảnh cáo thân thể cậu đã cứng đờ, một cử động cũng không dám, thoạt nhìn rất đáng thương.
Nhưng lại không khiến cho Kỷ Ngôn thương tiếc, ngược lại làm hắn càng dùng đao đấy những thứ vướng bận trên người cậu, chậm rãi cắt qua áo thun.
Dao rất sắc bén dù không dùng sức cũng dễ dàng cắt qua lớp áo thun.
Cũng không biết người đàn ông có phải cố ý hay không, lưỡi dao vô tình chạm qua da thịt Nguyễn Thanh.
Lưỡi dao cũng không làm cậu bị thương nhưng xúc cảm lạnh băng kích thích Nguyễn Thanh run nhẹ, không dám giãy giụa phản kháng, sợ người đàn ông cắt qua da thịt của cậu, cắt đứt cả yết hầu.
Cậu chỉ có thể đơ mặt, gắt gao nắm chặt ngón tay, không dám nói cũng không dám giận, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Kỷ Ngôn đối với sự bất lực cùng yếu ớt của thiếu nữ rất thích, như thể đối phương ngoan ngoãn tùy ý cho hắn làm gì, tất cả đều do hắn khống chế.
Tốc độ cắt dường như rất chậm nhưng trên thực tế trong chớp mắt áo thun của Nguyễn Thanh đã cắt được một nửa.
Kỷ Ngôn cũng không có trực tiếp cắt tới cuối cùng, không sai biệt lắm cắt một nửa áo thun liền dừng tay, tiếp theo dùng dao nhẹ nhàng đẩy áo thun ra.
Áo bị mũi dao nhẹ nhàng đẩy ra, làn da trắng nõn ở dưới ánh trăng như ẩn như hiện, cổ trắng nõn như ngọc, xương quai xanh tinh xảo rất mê người.
Đại khái là bởi vì quá mức khẩn trương cùng cảm thấy thẹn thùng, vừa mới vận động quá độ, hô hấp cậu phập phồng, làn da trắng nõn cũng nhiễm đỏ nhìn vô cùng diễm lệ.
Chỉ mới lộ ra một phần da thịt, hô hấp Kỷ Ngôn liền cứng lại, tay cầm dao cũng dừng lại, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, tiếp tục nhẹ nhàng đẩy quần áo cậu ra.
Làn da trắng nõn điểm một chút hồng phấn, diễm lệ vô cùng.
Bởi vì tiếp xúc với không khí mà ửng đỏ.
Kỷ Ngôn ngơ ngác nhìn phong cảnh trước mắt, ngơ ngác mở miệng: "Thật đẹp......"
Nguyễn Thanh: "......"
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ mình nhaaaaaa ]
Khi Kỷ Ngôn chuẩn bị buông dao, chuẩn bị duỗi tay tiếp tục đi xuống.
"Răng rắc!" Phía sau hẻm nhỏ bỗng nhiên truyền đến thanh âm khác, cùng với những bước chân dồn dập, tại hẻm nhỏ yên tĩnh hẻm thì âm thanh này nghe vô cùng chói tai.
Kỷ Ngôn nghe được thanh âm, hai tay nhanh chóng ôm eo thiếu nữ vào trong lòng ngực vùng, siết chặt vòng tay của mình qua eo Nguyễn Thanh, hai người gần như áp vào nhau.
Nguyễn Thanh cơ hồ hoàn toàn bị thân hình cao lớn của hắn che, không lộ ra chút nào ngoại trừ đầu của cậu.
Kỷ Ngôn mới nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía hướng phát ra động tĩnh, đáy mắt mang theo sát ý lạnh băng.
Vài người đứng ở hẻm nhỏ có chút ngây người, tựa hồ không nghĩ tới gặp được cảnh tượng như vậy.
Bọn họ chạy vào hẻm nhỏ liền phát hiện một người đàn ông đè thiếu nữ lên tường, người đàn ông cầm dao dường như đang gây rối.
Bởi vì mới từ ánh đèn lóa mắt chạy vào, còn chưa thích ứng với bóng tối, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy quá rõ ràng.
Bất quá trong cảnh tượng này, mọi người cũng đoán được tình huống trước mắt
"Quấy rầy, chúng tôi lập tức liền đi ngay." Trong đó một người vừa thấy tình huống liền có chút không ổn, cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, liền cho những người khác một ánh mắt.
Những người khác lập tức hiểu ý tứ của hắn, không hề nhìn về phía hai người, cũng dường như không thấy thiếu nữ bị người đàn ông bức hiếp, cúi đầu hướng vào sâu hẻm nhau đi vào.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ mình nhaaaaaa ]
Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng, tay cầm dao hung hăng ném, dao nháy mắt rời tay, hướng tới đám người đằng trước phi đến.
Trong bóng tối dường như thấy không rõ lắm.
"Cẩn thận!" Trong đám người có một người phụ nữ thấy hình ảnh phản quang của dao, lập tức mở to hai mắt nhìn, nhắc nhở người đằng trước.
Nghe được tiếng nhắc nhở, dùng hết sức bản năng lăn trên mặt đất, tránh lưỡi dao đâm thủng sau đầu hắn.
Con dao không trúng người đàn ông, đâm thẳng vào bức tường.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn con dao đâm vào tường, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu con dạo với lực đạo này đâm vào đầu hắn, trực tiếp đâm thủng não của hắn.
Kỷ Ngôn ôm Nguyễn Thanh, trong tay nghịch con dao giống vừa nãy, thái độ khinh thường mở miệng: "Tôi cho phépcác người đi rồi sao?"
Không ai biết dao trong tay Kỷ Ngôn xuất hiện như nào, bao gồm Nguyễn Thanh đang được Kỷ Ngôn ôm.
Nếu không phải con dao đang cắm ở trên tường thì tưởng chừng đã gặp ảo giác.
Đám người đó sắc mặt khó coi, bọn họ liếc nhau, một người trong đó chuẩn bị nói gì đó.
Kỷ Ngôn lại lần nữa cử động.
Hắn đem áo khoác người trong ngực kéo lên, muốn cài lại cúc áo.
Đáng tiếc cúc áo bị hắn dùng dao cắt hỏng, mà hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nên chỉ có thể lôi kéo áo khoác của Nguyễn Thanh.
Bảo đảm người khác không nhìn thấy cái gì mới buông ra Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng sờ mặt cậu: "Ngoan ngoãn chờ tôi, nếu tôi phát hiện em bỏ chạy, tôi sẽ tức giận."
Ngữ khí Kỷ Ngôn rất nhẹ, nhưng trong đó lại cường thế khiến người khác không thể bỏ qua, lời hắn nói tuyệt đối không phải là giả.
Hậu quả chọc giận hắn Nguyễn Thanh tuyệt đối không dám nghĩ đến.
Kỷ Ngôn nói xong liền cầm dao, thong thả ung dung bước tới đám người kia.
Dường như thế giới này không bị rang buộc bởi pháp luật, muốn giết người liền giết, giết người cũng không cần trả giá.
Có lẽ xác thật như thế, rốt cuộc giết người còn được phát sóng trực tiếp.
Không hề có trật tự, tất cả đều theo ý muốn bản thân mà làm.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ không phải như vậy, thế giới này có pháp luật, mọi người dường như căn bản không biết đến " Phòng livestream khủng bố ".
Cũng không ai biết trong thế giới này có người không kiêng nể gì muốn giết người liền giết.
Giống như ai đó che dấu hết tất cả những điều này, xóa bỏ những thứ bất hợp pháp.
Mấy người kia không nghĩ cùng Kỷ Ngôn đối địch nhưng Kỷ Ngôn căn bản không có cho bọn họ cơ hội rời đi.
Mấy người đó nhìn nhau, hợp lực đánh Kỷ Ngôn.
Trong số họ chỉ có ba người có thể đánh, vài người còn lại chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.
Trong đó có hai người thân thủ xác thật giỏi, một đám người vây tấn công, tạm thời không chiếm được tiện nghi của Kỷ Ngôn.
Đây chỉ là tạm thời, Nguyễn Thanh hiểu rõ, thời gian trôi qua, Kỷ Ngôn tuyệt đối có thể giết được mấy người này, bởi vì mấy người kia số lượng nhiều nhưng chỉ tạm thời chiếm ưu thế.
Đó cũng chỉ miễn cưỡng đánh lại Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn cùng Giang Tứ Niên giống nhau, đối với sinh mệnh coi thường, là hai kẻ điên thuần túy, hắn đánh nhau không có chút nào hoa hoa lòe loẹt, đều là những chiêu kết liễu sinh mạng.
Dường như hắn được sinh ra chỉ để giết người.
Mấy người vây đánh Kỷ Ngôn dần bị thương, quần áo sớm đã dính máu nếu tiếp tục sẽ chết ở hẻm nhỏ âm u này.
Người phụ nữ vừa lên tiếng nhắc nhở cũng không ra chiến đấu.
Đồng bạn nghĩ rằng cô ấy không có vũ khí liền rút con dao trên tường đưa qua.
Nhưng cô ấy không có dung khí xông qua.Chỉ cầm đao đặt ở trước ngực, thân thể run bần bật, thậm chí cầm dao có chút không xong, vẻ mặt sợ hãi nhìn mọi người chiến đấu.
Nếu đánh gần cô ấy liền lập tức sợ hãi tránh ra.
Đại khái không nhìn phương hướng không cẩn thận đứng cách Nguyễn Thanh không xa.
Nguyễn Thanh nhìn mấy người đó không kiên trì được, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ nhát gan bên cạnh, lặng yên không một tiếng động đến gần.
Nguyễn Thanh dựa vào bóng tối nắm lấy tay người phụ nữ, xoay lại, quàng lên chiếc cổ trắng nõn của bản thân.
Người phụ nữ đang chăm chú nhìn trận đấu không chút nào nghĩ tới có người đụng vào mình, trực tiếp theo bản năng thét chói tai, giãy giụa liên tục muốn lui về sau.
Bất quá phía sau chính là tường, chỉ lui một hai bước đụng vào tường.
Nguyễn Thanh biết rõ người phụ nữ khẳng định sẽ sợ hãi, nhưng cũng may cậu phản ứng nhanh, cậu nắm lấy tay người phụ nữ không buông ra, lùi theo bước chân người phụ nữ.
Vì vậy dao tuy rằng đặt trên cổ cậu lại không có thật sự làm cậu bị thương.
Tiếng thét chói tai người phụ nữ đã đánh vỡ cục diện, tất cả đám người kia cùng Kỷ Ngôn đều nhìn về hướng phát ra tiếng hét.
[ Đọc ở trang wattpad chính chủ để ủng hộ mình nhaaaaaa ]
...
Có vài chỗ mình bị xót, mọi người đọc qua thì bảo mình nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...