Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Bạch Hầu Chử không biết An Nhàn đã dùng cách gì, chỉ biết bản thân giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, sau khi tỉnh lại thì toàn bộ thế giới đều trở nên vô cùng rõ ràng. Đã từng sống một cách mơ mơ hồ hồ, nay lại có thể thông suốt tất cả.
Ký ức bảy năm, giống như được ghi hình lại, đều khắc sâu trong tâm trí cậu bé.
Sau đó, cậu ý thức được bản thân từng là một tên ngốc, tuy đây là một sự bất hạnh nhưng cũng vừa là điều may mắn. Không có ai sẽ đi đề phòng một tên ngốc. Cho nên, những thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy, đều là bộ mặt chân thật nhất của mọi người xung quanh. Những người đó một bên hâm mộ xuất thân của cậu, mặt khác lại cười nhạo sự ngu dại mà cậu thể hiện. Có vài người mặc dù phải chăm sóc cậu, nhưng lại dám phơi bày sự chán ghét của họ đối với cậu không chút che giấu.
Thế giới này tràn ngập lạnh băng và ác ý, vậy mà cậu lại hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu bé có thể không để bụng ánh mắt khinh thường của người khác, nhưng cậu lại không cách nào chịu được bản thân ngu xuẩn vô tri.
Bạch Hầu Chử an tĩnh ngồi ở bên bàn ăn, biểu tình đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào thức ăn Cừu Mẫn nấu. Cừu Mẫn chính là hầu gái bên người cậu, chăm sóc cho cậu đã bốn năm. Trước kia, cậu bé đối với cô ta tuy sợ hãi nhưng lại thân cận, bởi vì ngoại trừ mẹ và ông ngoại, thì cô ta là người ở chung với cậu thời gian dài nhất.
Cậu xem người phụ nữ này như người thân, lại không hề biết thân phận thực sự của cô ta. Kỳ thực, ả ta chính là tình nhân của ba cậu. Điều làm cậu càng cảm thấy buồn nôn hơn là bọn họ vậy mà dám ở ngay trước mặt cậu điên loan đảo phụng không chỉ một lần, chẳng hề e dè.
Bạch Hầu Chử gục đầu xuống, nhanh chóng xua đi vài cảnh tượng khó coi hiện lên trong đầu.
Một lát sau, khi cậu ngẩng đầu lên, trong mắt đã khôi phục lại mảnh trầm tĩnh.
"Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, lại đây ăn cơm đi." Cừu Mẫn một bên giúp Bạch Hầu Chử gắp thức ăn, một bên tiếp đón An Nhàn.
An Nhàn ngồi đối diện Bạch Hầu Chử, ánh mắt đảo qua các món thức ăn phong phú trên bàn, không nói tiếng nào cầm đũa lên ăn.
Bạch Hầu Chử nhìn chén đồ ăn Cừu Mẫn đưa đến trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên rất khó phát hiện. Cừu Mẫn đi theo bên người cậu lâu như vậy, đương nhiên biết rõ khẩu vị của cậu, vậy mà hôm nay lại cố ý lựa chọn những món cậu ghét nhất. Rõ ràng là muốn làm cho cậu nháo tràng, để An Nhàn khó chịu đây mà.
"Chử thiếu gia, mau ăn đi." Cừu Mẫn múc một muỗng đồ ăn, đưa tới bên miệng Bạch Hầu Chử.
Bang! Bạch Hầu Chử đột nhiên hất tay cô ta ra, một muỗng đồ ăn kia chuẩn xác nện trúng ngay vào mặt cô ta.
"Chử thiếu gia!" Cừu Mẫn bén nhọn kêu một tiếng, ngay sau đó lại nhịn xuống tức giận hỏi, "Ngài làm sao vậy?"
Bạch Hầu Chử vẻ mặt vô tội mà nhìn cô ta, giống như mới vừa rồi chỉ là không cẩn thận lỡ tay một chút.
Cừu Mẫn thở ra một hơi, ngữ khí bình thản nói: "Chử thiếu gia, cái này ăn rất ngon đó, ngài thử một chút xem."
Vừa nói, vừa múc một muỗng bỏ vào miệng chính mình, tỏ vẻ giống như đang hưởng thụ mà nhấm nuốt.
Hành vi này lại khiến Bạch Hầu Chử hiện tại khó có thể chịu đựng được, người phụ nữ trước mặt thường xuyên cùng cậu dùng chung chiếc đũa, cái muỗng, cậu không biết đã ăn bao nhiêu nước miếng của cô ta rồi! Nếu là người thân thực sự thì không nói, còn đằng này cô ta chỉ là ả tình nhân của ba cậu, còn có chuyện gì buồn nôn hơn việc phải ăn nước miếng của cô ta nữa hay không?
Bạch Hầu Chử lần này trực tiếp đem bát cơm ném đi, không nghiêng không lệch, lại nện vào mặt Cừu Mẫn.
"..."
Cừu Mẫn hô lên một tiếng, bỗng chốc đứng lên, giả vờ dùng tay che lại chỗ bị đau để ngăn trở tầm mắt của An Nhàn, hung hăng trừng mắt Bạch Hầu Chử.
Bạch Hầu Chử chậm rãi vươn tay, chạm vào phần thức ăn vương trên quần áo cô ta, ngây ngẩn một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên, giương đôi mắt vô tội nhìn cô ta.
Cừu Mẫn nhẫn lại nhẫn, cố gắng đem hỏa khí nhịn xuống, gượng cười nói với An Nhàn: "Thật ngại quá, tôi phải về phòng thay quần áo, cậu nhóc này quá bướng bỉnh, làm ngài chê cười rồi."
Sau khi Cừu Mẫn chật vật rời đi, An Nhàn quay đầu nhìn về phía Bạch Hầu Chử.
Bạch Hầu Chử từ trên ghế dựa nhảy xuống, cộp cộp cộp chạy vào phòng bếp, lấy một bộ chén muỗng mới, tự xới cơm cho mình, rồi lại ngồi vào bên cạnh An Nhàn, ngoan ngoãn ăn.
An Nhàn buồn cười liếc mắt nhìn cậu bé.
Sau một lúc lâu, lỗ tai Bạch Hầu Chử động một cái, bỗng nhiên đem cái muỗng nhét vào tay An Nhàn, hướng cô ngẩng đầu, há miệng, bày bộ dáng chờ đút.
An Nhàn nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, biết Cừu Mẫn đã trở lại, vì thế cầm lấy cái muỗng, giúp Bạch Hầu Chử ăn cơm.
Bạch Hầu Chử ngoan ngoãn vô cùng, cho dù là thức ăn không thích vẫn há miệng ăn, làm Cừu Mẫn nhìn thấy hai mắt phun hỏa. Vừa rồi lúc cô ta đút, còn la lối khóc lóc đủ kiểu, thế mà bây giờ đổi thành An Nhàn lại nghe lời như vậy. Sao có thể phân biệt đối xử đến thế! Nếu tên nhóc này không phải là một đứa ngốc, cô ta còn nghi ngờ nó có phải hay không đang cố ý chỉnh cô ta.
Cơm nước xong, An Nhàn mang Bạch Hầu Chử đi ra vườn hoa tản bộ, lưu lại Cừu Mẫn thu thập bàn ăn.
"Em muốn ăn cá nướng." Bạch Hầu Chử đột nhiên mở miệng.
"Muốn ăn thì tự mình nướng đi, tôi chỉ có thể chơi với em một giờ thôi." An Nhàn nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, thản nhiên khoanh tay dạo bước trong vườn hoa mộc gian.
"Được." Bạch Hầu Chử không hề phản đối. Lần trước An Nhàn dẫn cậu ra sông Tư Du du ngoạn, nhìn thấy cách thức cô nướng cá cho cậu ăn, cậu đều đã nhớ rõ.
Đi đến bờ hồ nhỏ, Bạch Hầu Chử và Nanh Vuốt câu thông một chút, đã thuận lợi dụ dỗ được nó bắt cho mình hai con cá lớn. Sau đó cậu trở về phòng mang chủy thủ, bàn chải, gia vị, giá nướng, và bật lửa đến, nhóm lửa, mổ cá, rửa sạch rồi dùng giá xiên qua, động tác tuy rằng chưa thành thạo nhưng không hề xảy ra sai lầm gì. Cậu chỉ là một đứa bé bảy tuổi, lần đầu tiên nướng cá, có thể tự mình hoàn thành tất cả các bước đã xem như phi thường lợi hại rồi.
Chờ cá nướng xong, Bạch Hầu Chử đem một con đến cho An Nhàn, chính mình cầm lấy con nhỏ hơn, gặm ăn vô cùng mỹ mãn.
An Nhàn nếm một chút, hương vị cũng không tệ lắm. Chỉ là cô hiện tại không thể ăn thức ăn chín, ăn hai miếng liền bất động.
"Ăn không ngon sao?" Bạch Hầu Chử hỏi.
"Tôi ăn no rồi."
Bạch Hầu Chử cũng không thèm để ý, giải quyết xong con cá của chính mình, lại tiếp nhận con trên tay An Nhàn, tiếp tục ăn.
Cậu ghét bỏ nước miếng của Cừu Mẫn, lại không hề chê An Nhàn.
Một giờ sau, An Nhàn dặn dò Bạch Hầu Chử vài câu, liền chui vào phòng luyện đan của mình, tĩnh tâm luyện dược.
Cừu Mẫn thấy An Nhàn rời đi, trong lòng mừng thầm, cân nhắc khả năng nhân cơ hội này đem Bạch Hầu Chử mang đi.
Lấy tín nhiệm của Bạch Hầu Chử đối với cô ta, mang cậu đi cũng không khó, chỉ cần trước tiên thông báo với nhị thiếu cho người tới tiếp ứng là được.
Nghĩ đến đây, Cừu Mẫn không thèm tiếp tục công việc dọn dẹp, trước gửi cho nhị thiếu một tin nhắn, sau đó bước nhanh ra hồ nước tìm Bạch Hầu Chử.
Bạch Hầu Chử cầm cái xẻng, đang rửa sạch cặn bẩn do vừa mới nướng cá lưu lại, nghe được phía sau có tiếng động, cũng không có quay đầu.
"Chử thiếu gia." Cừu Mẫn khinh thanh tế ngữ [1] hỏi, "Chúng ta cùng đi xem ông nội thế nào nhé?"
[1] giọng điệu nhỏ nhẹ đầy dụ dỗ
Bạch Hầu Chử đầu cũng không quay lại, tiếp tục chơi bùn.
Cừu Mẫn nheo mắt lại, thấy bốn bề đều vắng lặng, không thèm suy nghĩ nhiều, duỗi tay đoạt lấy cái xẻng trên tay cậu bé, ai ngờ cậu lại bất ngờ buông ra, Cừu Mẫn do dùng sức quá lớn, thân thể lập tức ngã về sau, trùng hợp cô ta lại đứng ngay trên sườn dốc, dưới chân không có điểm tựa, cô ta sợ hãi kêu lên rồi ngã xuống, thuận thế lăn vào trong hồ, phát ra một tiếng bùm, bọt nước văng lên tung tóe.
"Khụ khụ." Cừu Mẫn chưa định hồn ghé vào bên hồ, che lại ngực không ngừng ho khan.
Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên bị một bóng ma bao phủ. Cừu Mẫn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hầu Chử mặt không biểu tình đứng ngay đó, trên tay cầm cái xẻng vừa mới rơi xuống, ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn cô ta.
Cừu Mẫn nhịn không được rùng mình một cái, ngay sau đó thẹn quá hóa giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút qua một bên!"
Bạch Hầu Chử vẫn không nhúc nhích.
"Khốn kiếp, thiếu chút nữa tao đã quên mày chỉ là một đứa ngốc, căn bản nghe không hiểu tiếng người." Cừu Mẫn sử dụng chân tay cùng lúc muốn bò lên bờ, ai ngờ cảm giác được dưới nước có một đạo lực thật lớn lôi lại, không đợi cô ta kinh hô ra tiếng, cả người đã bị kéo xuống đáy nước.
"Cứu, cứu mạng!" Cừu Mẫn sợ hãi ở trong nước vùng vẫy, hướng đôi mắt cầu xin giúp đỡ nhắm thẳng đến trên người Bạch Hầu Chử.
Bạch Hầu Chử ngu si, giống như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cừu Mẫn lại nổi giận, la lớn: "Mày cái đồ ngu ngốc, mau tới đây.. Ưm.."
Lời còn chưa nói xong, người lại bị kéo đi xuống.
Ở trong nước giãy giụa nửa ngày, Cừu Mẫn cơ hồ đã tuyệt vọng, lại thấy Bạch Hầu Chử thế nhưng vào lúc này cử động!
Cậu chậm rãi đem cái xẻng trên tay hướng cô ta vói qua.
Cừu Mẫn vui mừng quá đỗi, cũng không rảnh để ý cậu duỗi về phía mình chính là mũi nhọn của cái xẻng, liền cầm lấy, ngay sau đó cảm giác lòng bàn tay đau xót, làn da bị cái xẻng cắt ra một vết đứt, tức khắc máu tuông ào ạt.
Cừu Mẫn nhịn xuống đau đớn, gắt gao bắt lấy cái xẻng, một bên liều mạng hướng bờ bơi qua, một bên hô to với Bạch Hầu Chử: "Dùng sức kéo đi!"
Bạch Hầu Chử nắm chặt cái xẻng, nhưng lại không dùng sức, chỉ là lực đạo lôi kéo Cừu Mẫn dưới nước đã biến mất, cho nên cô ta cuối cùng vẫn thành công bò lên bờ. "
Cừu Mẫn sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, cả người bẩn thỉu, tay đầy máu tươi, một đầu tóc ướt hỗn độn thả trên mặt hồ, thoạt nhìn tựa như một con gà vừa bị rớt vào nồi canh đã chịu kinh hách, chật vật đến cực điểm.
Bạch Hầu Chử mịt mờ hướng Nanh Vuốt trong hồ tỏ vẻ cảm tạ, theo sau lại lạnh nhạt liếc Cừu Mẫn một cái, đem cái xẻng khiêng lên trên vai, nghênh ngang mà đi.
Cậu đã từng là một Chử thiếu gia ngu ngốc trong mắt người khác. Thế nhưng, tương lai, cậu sẽ nói cho mọi người:" Tôi tên "Bạch Hầu Chử", Chử thiếu gia của Bạch Hầu gia. "
Cừu Mẫn bị gió lạnh thổi qua mang đến một trận rùng mình, đột nhiên từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần, nhìn dáo dác xung quanh mới phát hiện Bạch Hầu Chử không biết đã rời đi tự khi nào, nơi này chỉ còn lại một mình cô ta. Nghĩ đến dưới đáy hồ che giấu một con quái vật, cô ta sợ hãi từ trên đất bò dậy, lảo đảo hướng nhà chính phóng đi, không dám tiếp tục ở lại.
Bị dọa một phen, Cừu Mẫn cuối cùng cũng an phận không ít, cả ngày ở trong phòng không ra ngoài. Sáng sớm ngày hôm sau, chẳng thèm chào hỏi một tiếng đã rời đi, không biết là đi xem bệnh, hay là đi tố khổ.
Cừu Mẫn lúc này còn chưa biết, tai họa của cô ta chỉ là mới bắt đầu, loại đãi ngộ được làm tiểu tam tiêu dao tự tại ăn no chờ chết trước kia, từ đây sẽ không còn tồn tại nữa.
Bạch Hầu Chử tâm tình thực tốt, cậu ung dung gặm bánh mì, ngắm nhìn bồn hoa nhỏ của mình, tự đắc hát thầm, chờ An Nhàn từ phòng luyện dược đi ra.
" Hầu gái của em đâu? "An Nhàn thẳng đến buổi tối ngày hôm sau mới xuất quan, không thấy Cừu Mẫn, thuận miệng hỏi một câu.
" Đi rồi. "Bạch Hầu Chử không chút để ý trả lời. Một ngày này các bữa ăn đều là do chính cậu tự lo liệu, hoàn toàn không có bị đói.
Vốn đang có chút đắc ý, ai ngờ câu nói tiếp theo của An Nhàn liền đem cậu nhốt vào đáy vực sâu.
" Tôi cảm thấy cũng đã đến thời điểm em nên về nhà rồi đó. "
Bạch Hầu Chử trừng mắt, phảng phất giống như nghe được tin dữ, bị chịu đả kích.
An Nhàn tiếp tục nói:" Ngày mai tôi sẽ báo tin cho Bạch Hầu lão tiên sinh, nói ngài ấy đến đón. "
" Vì sao lại muốn đuổi em đi? "Bạch Hầu Chử giờ phút này không thèm ngụy trang vẻ thâm trầm nữa, ngưỡng đầu, đáng thương hề hề mà nhìn An Nhàn.
" Tôi đột nhiên nhớ tới, sắp đến ngày khai giảng của em rồi phải không? Đứa trẻ ngoan thì nên cố gắng học hành cho thật giỏi, không cần ăn vạ nhà người khác, sống uổng thời gian. "An Nhàn dùng lời lẽ chính đáng thuyết giáo.
Bạch Hầu Chử:"... "
Tổng cảm thấy những lời này không hề có thành ý.
" Cho em một tháng, em sẽ đem toàn bộ chương trình học sơ trung hoàn thành. "Bạch Hầu Chử ngữ khí chắc chắn.
An Nhàn không hề dao động:" Vậy một tháng sau em lại đến. "
Bạch Hầu Chử có điểm muốn khóc:"..."
Đây có phải là cảm giác qua cầu rút ván, dùng xong liền ném đi hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...