Trở thành mẹ ruột của bé con phản diện 3 tuổi

◎Hắn muốn nắm tay cô, nhưng chẳng có cách nào chạm được cô.◎
 
"Trước tiên chúc mừng Bùi tổng đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới." Một vị hội đồng thành viên của tập đoàn Bùi thị nở một nụ cười nịnh nọt nâng ly chúc mừng Bùi Vĩnh Ngọc, các hội đồng thành viên và cổ đông lớn còn lại cũng nâng ly chúc mừng, mỗi lời nói đều là từ ngữ tán dương tâng bốc
 
Hội đồng quản trị tuy chưa được triệu tập nhưng ai cũng biết Bùi Quốc Lập đã là mặt trời lặn về phía Tây, Bùi Vĩnh Ngọc đã thâu tóm gần hết cổ phần, đã bất khả chiến bại, hội đồng thành viên mới do đại hội cổ đông bầu chọn chắc chắn là người của Bùi Vĩnh Ngọc, bây giờ nếu không quy hàng hắn, sau này tuyệt đối không có trái ngọt để ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn đám cáo già này, Bùi Vĩnh Ngọc cầm ly rượu, trên mặt nở nụ cười: "Không phải Thẩm đổng và Lưu đổng thuộc phe của Bùi Ôn Du sao? Các người chắc chắn muốn đi theo tôi?"
 
Sắc mặt Thẩm Quốc Khánh ngượng ngùng: "Bùi Ôn Du đã tàn phế, hiện tại chỉ còn là giám đốc trên danh nghĩa. Nhiệm kỳ ba năm đã hết. Một khi hội đồng quản trị được tổ chức nào còn vị trí cho hắn. Người như thế sao có thể so lại với Bùi đổng chứ."
 
"Đúng vậy đúng vậy, trong công ty chúng ta chỉ có một Bùi đổng, sau này cũng chỉ có một chủ tịch Bùi."
 
Chúng hội đồng thành viên gật đầu phụ họa, cố ý cường điệu rằng chỉ có một.
 
Bùi Vĩnh Ngọc mắt ngậm cười rũ xuống, nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Bùi Ôn Du là ngày ông nội thu hồi chức chủ tịch công ty con của hắn.
Người em họ này từ nhỏ đã thông minh hơn hắn, làm gì cũng đứng nhất, được ông nội khen ngợi hết lời. Trong mắt hắn, Bùi Ôn Du là "con nhà người ta", vĩnh viễn cao cao tại thượng dáng vẻ xa rời quần chúng.
 
Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bùi Ôn Du, người luôn sạch sẽ và kiêu ngạo, trong tình trạng suy sụp ủ rũ như vậy.
 
Hai chân tàn tật, ngồi xe lăn, khiến hắn vô thức nhìn xuống...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ nghĩ đến thôi, Bùi Vĩnh Ngọc liền nhịn không được mà khẽ bật cười.
 
Hắn luôn rất ghét Bùi Ôn Du.
 
Ban đầu, Bùi Ôn Du không có hứng thú với việc kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng vào năm năm trước đột nhiên thay đổi và bắt đầu tranh giành quyền lực với hắn.
Không chỉ kết hôn với Tiết Thị, còn sinh được một cậu con trai!
 
Khi biết được từ bác sĩ riêng của ông nội rằng bệnh tình của ông ngày càng nặng, hắn biết rằng Bùi Ôn Du, cái gai trong mắt cái đinh trong thịt này phải được loại bỏ ngay lập tức.
Nên hắn đã lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi.
 
Cố tình để xe tải chở quá tải trọng, giả vờ mất kiểm soát và đâm vào chiếc xe mà Bùi Ôn Du đang ngồi.
 
Ngày hôm ấy, hắn đã chờ đợi tin vui về cái chết của Bùi Ôn Du trong một vụ tai nạn xe hơi, nhưng những gì hắn nhận được là tin Bùi Ôn Du bị thương nặng, được đưa đến bệnh viện sau đó được cấp cứu thành công.
 
Ban đầu vốn nghĩ Bùi Ôn Du không chết là một thất bại lớn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Bùi Ôn Du đang ngồi trên xe lăn, lại cảm thấy có lẽ còn sống so với cái chết càng làm cho hắn đau khổ hơn.
 
Bùi Vĩnh Ngọc mỉm cười nhấp một hớp rượu, chỉ thấy thư ký đang canh giữ bên ngoài đột nhiên xông vào với vẻ mặt hoảng sợ.
 
Hắn cau mày, định khiến trách thư kí vì đã quấy nhiễu đến hứng thú của hắn, chợt nghe thư kí ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu.

 
Sắc mặt Bùi Vĩnh Ngọc thay đổi, mà lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, điện thoại di động trong cả phòng lần lượt vang lên.
 
Nhóm hội đồng thành viên cùng cổ đông lớn mờ mịt nhìn nhau, nhưng khi họ trả lời điện thoại, nét mặt của mọi người đều khác nhau, đều kinh hoảng nhìn về phía Bùi Vĩnh Ngọc đang tái mét mà bóp vỡ ly rượu.
 
Máu tươi từng giọt từng giọt hòa với rượu rơi trên mặt đất, Bùi Vĩnh Ngọc ngước mắt lên liếc nhìn các hội đồng thành viên và cổ đông lớn đã bắt đầu dao động.
 
"Các vị hội đồng thành viên cùng cổ đông, các vị sẽ không tin những tin đồn lan truyền trên mạng chứ?"
 
Giọng của Bùi Vĩnh Ngọc trầm xuống, trong phòng yên tĩnh tạo ra một bầu không khí thật vi diệu.
 
"Bùi tổng, ngay sau khi tin đồn này xuất hiện, giá cổ phiếu của Bùi Thị chắc chắn sẽ giảm mạnh.....Chúng ta phải làm sao đây.....Chúng ta đều đem gia sản của mình đầu tư vào cả rồi."
 
"Tôi vừa mới mua mấy trăm ngàn cổ phiếu cách đây không lâu ... Nếu không bán mấy trăm ngàn cổ phiếu này đi, không phải sẽ lỗ chết sao!".
 
Giọng nói của sự bất mãn tạo ra một loại cảm giác bức bách như gươm tuốt vỏ.
 
Nắm giữ trên 3% cổ phần có thể lọt vào ban giám đốc của các công ty niêm yết. Để giành được phiếu bầu của nhóm hội đồng thành viên, Bùi Vĩnh Ngọc đã nói với những người ủng hộ, đối tác và bạn bè của mình thông tin chưa được công bố rằng khách sạn Bùi Chính sẽ ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với Tập đoàn Hoa Hàng.
 
Do đó, những người này đã mua trước hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn cổ phiếu công ty. Ba ngày liên tiếp tăng mạnh đã giúp họ kiếm được rất nhiều tiền và đủ điều kiện tham gia vào đại hội cổ đông sắp tới, sau đó chọn ra một hội đồng thành viên mới tham gia vào hội đồng quản trị, nhưng hiện tại....còn chưa bán tháo mà!
 
Nếu cổ phiếu của công ty giảm mạnh với biên độ lớn, bọn họ tương đương với ngay cả cái quần lót cũng phải bù theo chỉ còn cái nịt! Lúc này còn lo cái gì mà Bùi Vĩnh Ngọc, đại hội cổ đông, hội đồng quản trị chứ, lúc này đương nhiên phải bán tháo trước mới được.
 
Mắt thấy tinh thần của bọn họ tan rã, Bùi Vĩnh Ngọc tái mặt rời khỏi ghế ngồi.
 
Không chỉ những cổ đông đã mua gần đây tổn thất trầm trọng, mà vì để ngồi vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị mới, Bùi Vĩnh Ngọc đã mất gần nửa năm bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, đồng thời chi cao hơn giá thị trường để mua cổ phần của các thành viên khác nhau trong gia tộc, bao gồm Bùi Ôn Du nắm giữ 10% cổ phần, trước mắt số cổ phần hiện tại của hắn đã vượt quá 30% mà Bùi Quốc Lập nắm giữ, đạt tới mức 32%.
 
Hắn là cổ đông lớn nhất của Bùi Thị! Vì vậy, một khi giá cổ phiếu của công ty giảm, người chịu thiệt hại lớn nhất trên giấy tờ chính là hắn!
 
Là ai ?
 
Là ai đã thiết lập một ván cục như vậy dành cho hắn?
 
Là Bùi Ôn Du ư?
 
Không biết vì sao, người đầu tiên nảy ra trong tâm trí Bùi Vĩnh Ngọc chính là Bùi Ôn Du, người mà hắn từng coi là tình địch.
 
Trước kia Bùi Ôn Du nghi ngờ hắn làm giả sổ sách, nhưng lần đó Bùi Ôn Du không hề nắm được điểm yếu của hắn, đã bị hắn hủy hoại trước.
 
Sau khi Bùi Ôn Du tàn tật, hắn để người khác theo dõi nửa năm cũng chẳng thấy chút tiếng gió, sống lay lắt qua ngày, nên cũng không thèm để Bùi Ôn Du vào mắt.
 

Cách đây một thời gian, hắn biết được Bùi Ôn Du, bán cổ phiếu của tập đoàn Bùi Thị đi để giúp đỡ công ty của Tiết Huệ Vũ, còn khinh thường hắn đã mất hồn đến mức muốn bán cổ phần của công ty, hơn nữa, công ty cỏn con của Tiết Huệ Vũ mà so được với tập đoàn Bùi Thị sao?
 
Nhưng nếu, nản lòng nhụt chí của hắn chẳng qua là giấu tài thôi thì sao!
 
Ý nghĩ này khiến Bùi Vĩnh Ngọc cả kinh, ngay lập tức gọi điện cho các cổ đông lớn để nói với họ rằng ngày mai họ không được bán cổ phiếu của mình.
 
Dù cho có giảm mạnh cũng không thể!
 
Nhưng cho dù Bùi Vĩnh Ngọc đã dặn dò hàng nghìn lần, cho dù hắn dùng nhiều thế lực để ngăn chặn tin tức, cảnh cáo tờ báo không được đăng bài về vấn đề này, đăng bài cũng phải đăng bài bác bỏ tin đồn, trong các cuộc phỏng vấn với giới truyền thông, hắn cũng khẳng định mình không tiến hành đường dây môi giới xxoo, không có tham ô không nhận hối lộ, trang weibo chính thức cũng ngay lập tức đăng một bài nhỏ để bác bỏ tin đồn, nhưng các phương tiện truyền thông trên Internet đã lan truyền khắp nơi...
 
Vụ bê bối này đã khiến các nhà đầu tư hoang mang, bọn họ lo sợ giá giảm mạnh, cho nên vừa bắt đầu phiên giao dịch đã bán đổ bán tháo để tối đa hóa lợi nhuận của mình.
 
Do người chơi cổ phiếu tư bắt đầu bán ra số lượng lớn cổ phiếu của Bùi Thị, nên giá cổ phiếu của Bùi Thị đã giảm mạnh, đến buổi trưa đóng phiên giao dịch, giá cổ phiếu đã giảm mạnh gấp hai lần.
 
Cổ đông vốn đã dao động nay lại nhìn thấy tình trạng giảm mạnh này, làm sao dám không bán tháo, nên buổi chiều vừa bắt đầu một phiên giao dịch mới, nhiều người chơi cổ phiếu cũng theo đó mà bán tháo hết cổ phiếu tồn đọng, mãi đến khi giá tập đoàn Bùi Thị hôm đó giảm xuống giới hạn mới thôi.
 
Tệ hơn nữa, Bùi Vĩnh Ngọc đã bị Đội điều tra hình sự đưa đi điều tra vào chiều hôm đó.
 
Ngày thứ hai, giá cổ phiếu của Bùi Thị lại giảm tới mức tối đa.
 
Bùi Ôn Du có chứng mất ngủ, chưa bao giờ ngủ ngon kể từ ngày bố mẹ qua đời khi hắn còn nhỏ.
 
Nhưng cũng đã có những dấu hiệu cải thiện, đó là sau khi quen Tiết Huệ Vũ.
 
Nhưng sau vụ tai nạn cách đây ba năm rưỡi, triệu chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng, mỗi đêm đều không thể tránh khỏi những cơn ác mộng.
 
Hắn trở nên sợ bóng đêm hơn, sợ nhắm mắt lại sẽ không ngừng nhớ lại ngày hôm ấy…..khoảnh khắc ấy.
 
"...................!"
 
Bất chợt tỉnh giấc vì cơn ác mộng, Bùi Ôn Du thấy cả người mình đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Trong giấc mơ, hắn thấy Tiết Huệ Vũ đang trở về nhà, khi cô đang vui vẻ đi về phía trước, hắn thấy cô mặc chiếc áo khoác đã mặc vào ngày xảy ra tai nạn xe hơi, đầu tóc bù xù và mặt đầy nước hỏi hắn...
 
Vì sao không tìm được cô, vì sao còn chưa mai táng cô yên ổn....
 
Bởi vì hắn không tổ chức tang lễ cho cô, hại cô không thể chuyển thế đầu thai....Hại cô chết cũng không được nhắm mắt!
 
Bùi Ôn Du khóc đến tỉnh, trong mộng hắn quỳ và khóc trước mặt Tiết Huệ Vũ.
 

Hắn muốn kéo tay cô, nhưng lại không có cách nào chạm vào cô.
 
Hắn nói rất nhiều, cầu xin cô trở về.
 
Ly hôn cũng được, không cần con cũng được, chỉ cần cô trở về, cái gì hắn cũng đều không muốn, cái gì cũng có thể cho cô.
 
Dùng mạng hắn đổi lấy mạng cô cũng được.
 
Nhưng trong mộng Tiết Huệ Vũ vẫn rời đi, thậm chí không muốn ở bên hắn thêm một giây nào nữa.
 
Mọi thứ trong giấc mơ đều được hắn nhớ thật rõ ràng, nên Bùi Ôn Du sau khi tỉnh lại một lúc lâu cũng không vơi khỏi nỗi buồn này.
 
Nước mắt ứa ra liên tục như thể con đê vỡ.
 
Nó giống như thời tiết bên ngoài cửa sổ vậy.
 
Bùi Ôn Du nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa nhẹ. Nếu không phải điện thoại di động liên tục báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn vào lúc này, thì nó cũng giống như một ngày mưa tầm thường nhất.
 
Thực sự đã đến lúc làm đám tang cho Tiết Huệ Vũ rồi.
 
Hắn hít một hơi thật sâu, rút ​​một điếu thuốc trong hộp thuốc lá trên bàn, châm lửa rồi từ từ hút.
 
Khá lắm, mới sáng sớm mà đã hút thuốc!!!!
 
Bởi vì bé con còn chưa ngủ dậy, Tiết Huệ Vũ đang đi dạo quanh biệt thự vào buổi sáng, đã bắt gặp Bùi Ôn Du đang hút thuốc.
 
Tiết Huệ Vũ rất ghét đàn ông hút thuốc, hút thuốc không chỉ làm hại chính mình, mà khói thuốc còn làm hại người khác.
 
Cô không nhớ trước đây Bùi Ôn Du có hút thuốc hay không, ít nhất trước đây cô chưa từng thấy, bản thân hắn lén hút trộm trong phòng, cô cũng không xen vào, nhưng hiện tại con trai họ mới ba tuổi thôi mà đã hút thuốc rồi!!!!!!!
 
Bé con nhỏ như vậy đã bị ép hít khói thuốc ! 
Cũng may con không gần gũi với hắn, nếu không cô không đành lòng tưởng tượng Bùi Ôn Du suốt ngày nhả khói phun sương với con của mình!
 
Hơn nữa, anh vẫn là một bệnh nhân đó!(╯‵□′)╯︵┻━┻
 
Vốn cơ thể đã yếu rồi mà còn hút thuốc như vậy là muốn chết sớm hả! Dù cho anh muốn chết sớm, cũng không thể làm con của chúng ta mồ côi nha!
 
Tiết Huệ Vũ tức giận đến mức muốn biến thành người thật đánh Bùi Ôn Du tơi bời!
 
Cứ như vậy, Tiết Huệ Vũ bị tên đàn ông chó này làm cho tức giận lần nữa, lúc quay lại nhìn thấy một Bùi Dục Kì đầu bù tóc rối ngoan ngoãn rời giường, tim cô lại tan chảy!
 
Ngay lập tức nịnh nọt nhẹ nhàng bay qua.
 
"Con ngoan của mẹ! Chào buổi sáng!"
 
"Bé con của mẹ thật sự lợi hại quá, nhỏ như vậy mà đã tự biết mặc quần áo rồi ~"
 
"Con của mẹ giỏi quá! Lại ăn hết đồ ăn sáng rồi ~"

 
"Bé con đi đường phải ưỡn ngực không được còng lưng! Đúng, đọc sách cũng phải chú ý tư thế.... Nằm đọc sách tổn thương ánh mắt, sáp gần sách quá có thể dẫn đến cận thị. "
 
"Dù rằng bố con là một tên đàn ông chó chết, nhưng đôi mắt của hắn rất tốt, mà mẹ của con thì có đôi mắt quả nho hiếm thấy. Bảo bối của mẹ đừng lúc nào cũng híp mí mắt và rủ mắt xuống, ánh mắt của con trong suốt có hồn, chắc chắn được di truyền từ mẹ! Nhất định không thể bị cận được!"
 
Trong hai ngày liên tiếp, Tiết Huệ Vũ giống như cái đuôi nhỏ của Bùi Dục Kỳ, lơ lửng sau lưng cậu.
 
Ban đầu, cô không nghĩ bé con của mình bị bệnh tự kỷ. Ngược lại, cảm thấy bé con hơi hướng nội, ngoại trừ việc không biết nói, còn các khía cạnh khác thì giống như những đứa trẻ bình thường ... Nhưng sau hai ngày ở chung, cô thấy Bùi Dục Kì cũng có thói quen như hầu hết các bệnh nhân tự kỷ, luôn làm một điều lặp đi lặp lại.
 
Phạm vi sinh hoạt cũng chỉ giới hạn trong phòng ngủ của cậu, cũng không ra khỏi phòng ngủ, cơm nước mỗi ngày đều giải quyết ở phòng riêng.
 
Bởi vậy Tiết Huệ Vũ càng thoải mái mà thăm dò quy luật cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của đứa trẻ này, một vài thói quen xấu vừa nhìn một cái là hiểu ngay.
 
Mặc dù mắc chứng tự kỷ có thể không chữa được trong suốt quãng đời còn lại, nhưng bé con là người có tình cảm, nhưng lại tồn tại chướng ngại về nhận thức. Các triệu chứng bệnh tự kỷ của cậu không nghiêm trọng lắm, kiên nhẫn giao tiếp với cậu thì cậu sẽ hiểu,  cậu cũng không phớt lờ cô.
 
Cho nên, Tiết Huệ Vũ đoán bé con có thể bị tự kỉ nhẹ, cô sẽ kiên nhẫn nói chuyện với cậu thật nhiều.
 
Dưới sự chỉ bảo của Tiết Huệ Vũ, Bùi Dục Kỳ mỗi ngày đều ăn thật ngon, mặc thật đẹp.
 
Đôi lúc kén ăn sẽ bị cô chống nạnh uy hiếp rằng nếu kén ăn sẽ ngừng đọc truyện cho nghe, cậu bèn cau mày bắt đầu ăn chút ít.
 
Tiết Huệ Vũ cảm thấy cậu dường như đã cao lên, cao đến thắt lưng cô, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
 
Bởi vì lần đầu gặp gỡ, bé con vẫn cuộn mình lại, ánh mắt mơ hồ vô thần, giống như một con búp bê không có sự sống. Bây giờ được cô dạy không được còng lưng, phải đứng thẳng làm thân thể càng thêm gầy yếu, vì vậy mới có thể có ảo giác về việc cao hơn.
 
Và mỗi lần cậu vô thức gặm ngón tay, chỉ cần cô ở ở sau lưng nhìn chằm chằm, lập tức ngoan ngoãn lại tủi thân rụt ngón tay nhỏ bé về, quả thực đáng yêu chết Tiết Huệ Vũ rồi!
 
Điều đó cũng mang lại cho Tiết Huệ Vũ sự tự tin. Mặc dù sự phát triển ngôn ngữ của bé con thấp hơn so với các bạn cùng lứa tuổi nhưng dường như không có vấn đề gì đối với sự phát triển trí tuệ. Các triệu chứng của các cử động rập khuôn cũng được giảm bớt từng bước sau khi được cô dạy dỗ, hẳn không phải bẩm sinh đã mắc phải mà là do yếu tố nào đó gây ra, loại tự kỉ này chỉ cần điều trị tích cực có lẽ là có thể chữa khỏi thôi ?
 
Và Tiết Huệ Vũ, người đang ở cùng với bé con, cũng phát hiện ra một điều kỳ lạ - hai ngày nay, Bùi Ôn Du vẫn đang ở nhà và không đi làm, vì lý do này, Trịnh Tuệ Văn không dám tấn công bé con hay trộm cắp thứ gì đó.
 
Ban đầu cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cô đang giám sát mọi nhất cử nhất động của Trịnh Tuệ Văn, tình cờ nghe trộm được cuộc điện thoại của bà ta và Hạ Lan Chi.
 
"Hạ phu nhân....Bùi tổng hai ngày nay đều không ra ngoài, hẳn đã biết chuyện của tập đoàn Bùi Thị, nên cố ý tránh né các phóng viên..."
 
"Bùi tổng vẫn đóng cửa không ra ngoài, tôi cũng không rõ cụ thể thế nào ạ..."
 
Tập đoàn Bùi Thị xảy ra chuyện gì ư?
 
Vì cú điện thoại này, ánh mắt Tiết Huệ Vũ không thể không nhìn về phía phòng làm việc đã đóng cửa.
 
Như lời Trịnh Tuệ Văn đã nói, hai ngày nay, Bùi Ôn Du đều đóng kín cửa không ra ngoài... 
không phải ở thư phòng thì ở phòng ngủ, căn bản là không đi đâu khác.
 
Vì chán ghét mùi thuốc nên Tiết Huệ Vũ không thèm lẻn vào phòng ngủ và thư phòng của hắn, nhưng lúc này, Tiết Huệ Vũ không kìm được sự tò mò và lo lắng, sau khi dỗ bé con ngủ trưa, cô lén lút bay vào phòng làm việc của Bùi Ôn Du.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui