◎ Bố không hung dữ cũng chưa từng đánh con, tại sao phải sợ bố?◎
Lúc Bùi Ôn Du phong trần mệt mỏi về nhà, liền nghe được một trận tiếng bước chân gấp gáp từ trên cầu thang truyền đến, giương mắt liền thấy Bùi Dục Kỳ chưa bao giờ bằng lòng rời khỏi phòng mặt đầy hoảng loạn chạy xuống dưới.
"Làm sao thế?" Bùi Ôn Du đứng lại tại chỗ, lên tiếng hỏi, liền thấy Bùi Dục Kỳ của hắn giống như con thỏ nhỏ bị kinh hoảng, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt tròn vo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lại không chạy trốn về phòng ngủ của mình nhanh như chớp giống với trước kia. Mà là thân thể đứng cứng ngắc ở trong cầu thang, đốt ngón tay nắm tay vịn đến trắng bệch.
“Là có chuyện gì cần bố giúp sao?”
Thấy ánh mắt Bùi Dục Kỳ thỉnh thoảng nhìn về phía mình, một chân tật một cây gậy đi đến gần Bùi Dục Kỳ kiên nhẫn hỏi han.
“Hức!”
Lúc này, Bùi Ôn Du mới phát hiện Bùi Dục Kỳ vẫn luôn nấc cục, hắn lập tức quay đầu nói với Trịnh Tuệ Văn đang quét tước trong phòng bếp: "Dì Trịnh, Dục Kỳ nấc cục không thoải mái, dì rót một chút nước ấm đem lại đây."
"Dục Kỳ, hít sâu không phải căng thẳng, nấc cục có thể dừng lại rất nhanh thôi." Bùi Ôn Du không biết mình là người khởi xướng, giọng nhỏ nhẹ mà an ủi.
Tuy nhiên, người vẫn luôn đứng tại chỗ không động đậy là Bùi Dục Kỳ, nấc cục kích động lui về sau một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé đứng trên cầu thang, một bước lui này vấp vào bậc thang ở sau lưng mà té ngã.
Mắt thấy thân thể nghiêng nghiêng sắp ngã xuống, Bùi Ôn Du quăng cây gậy trong tay đi, lập tức ba bước gộp thành hai bước kéo cậu lại, một tay ôm lấy cậu vào trong lòng mình.
"Có bị thương không?" Sau khi nắm chặt tay vịn đứng vững, Bùi Ôn Du căng thẳng xem xét Bùi Dục Kỳ từ trên xuống dưới.
Đột nhiên được bố một tay ôm vào trong lòng, Bùi Dục Kỳ hoảng sợ cúi thấp đầu xuống, bé lắc đầu như trống bỏi, cũng không dám đối mắt với tầm mắt của Bùi Ôn Du thêm một chút nào nữa.
“Bùi tổng, xảy ra chuyện gì thế!”
Trịnh Tuệ Văn đang cầm ly nước ấm nghe tiếng chạy tới, liền thấy Bùi Ôn Du đang cật lực ôm lấy Bùi Dục Kỳ, mà cây gậy của hắn lại rơi xuống lối cầu thang, bà lập tức nhặt gậy lên đưa qua, căng thẳng nói: "Bùi tổng, để tôi ôm cho..."
Tên nhóc này sao lại không ngoan ngoãn ở đực trong phòng đi? Thế mà lại để xảy ra sự cố vào lúc Bùi Ôn Du trở về!
Không biết Bùi Ôn Du có thể phát giác ra được gì đó không, Trịnh Tuệ Văn đột nhiên có chút hối hận hôm nay không cho nó uống thuốc ngủ...
Bùi Ôn Du phức tạp thở dài một hơi, thấy Bùi Dục Kỳ bởi vì bị kinh hãi đã ngưng nấc cục, cũng không hề hỏi nhiều thêm nữa.
Sau khi hắn thả Bùi Dục Kỳ xuống, Bùi Dục Kỳ nghiêng người không cho Trịnh Tuệ Văn ôm, trực tiếp cúi đầu chạy lạch bạch trở về phòng ngủ của mình.
Bị Bùi Dục Kỳ cự tuyệt Trịnh Tuệ Văn xấu hổ cực kỳ, bà bưng ly nước, ngượng ngùng nói: "Bùi tổng, thiếu gia cả ngày hôm nay ở nhà thật sự vô cùng ngoan ngoãn... Cơm gần như ăn hết sạch, còn đọc sách trong thời gian rất lâu... Có thể là ở trong phòng lâu bức bối, muốn đi dạo vài vòng ở ngoài phòng..."
Biết Bùi Ôn Du không thích Bùi Dục Kỳ xuất hiện trước mặt mình, Trịnh Tuệ Văn người nhìn sắc mặt nói chuyện thấy biểu cảm của Bùi Ôn Du cố ý bổ sung thêm nói: "Đây là chuyện tốt! Một mực nhốt mình ở trong phòng cũng không hay..."
“Ừm.”
Bùi Ôn Du qua loa gật đầu, sau khi thấy Bùi Dục Kỳ an toàn trở vào phòng, hắn nhận lấy cây gậy Trịnh Tuệ Văn đưa tới, lần nữa chống gậy đi lên lầu ba, để lại Trịnh Tuệ Văn không rõ chuyện gì ngẩn ra tại chỗ.
Một màn này được Tiết Huệ Vũ xem hết toàn bộ quá trình, mà cô cũng chú ý tới trong nháy mắt vừa rồi, nhịp tim trên vòng tay của Bùi Ôn Du mạnh mẽ tăng vọt...
Hắn cũng không phải không quan tâm đến con trai mình...
Nhìn thấy quan hệ cha con của hai người đóng băng như thế, hơn nữa có chút lo lắng ban nãy lúc ôm lấy Bùi Dục Kỳ, Bùi Ôn Du có thể bị thương đến chân, cô ưu tư trùng trùng mà theo sát Bùi Ôn Du lên lầu, Bản dịch đã được đăng hết tại trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để có bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ các nhóm dịch của Luv nha. nhưng lại thấy hắn vừa trở vào phòng liền một tay cởi caravat bắt đầu cởi đồ, lập tức đỏ mặt che lấy đôi mắt dùng tốc độ sét đánh bay ra khỏi phòng ngủ của hắn.
Tuy rằng đã kết hôn một năm rưỡi, ở trong mắt người khác cũng là vợ chồng già cả rồi... Nhưng cô, thật sự chỉ nhìn qua một lần.
Còn là lúc uống say mơ mơ màng màng.....
Sau khi trở lại phòng ngủ của Bùi Dục Kỳ lần nữa, liền thấy bé con nhà mình cúi đầu ôm đầu gối vùi trong góc tường.
Tiết Huệ Vũ lo lắng tiến lên, quan tâm hỏi: "Cục cưng, sao con lại sợ hãi bố như thế? Bố rất hung dữ với con sao? Bố đánh con hả?"
Bùi Dục Kỳ cúi đầu nhìn mũi chân, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bố không hung dữ cũng chưa từng đánh con, tại sao phải sợ bố?" Tiết Huệ Vũ không rõ ràng cho lắm, chẳng lẽ là Trịnh Tuệ Văn ở sau lưng khua môi múa mép lung tung ly gián cha con hai người sao?
Bùi Dục Kỳ không nói gì thêm, dáng người cậu vốn nhỏ gầy mỏng manh, cuộn tròn trong góc tường biến thành một nhúm nho nhỏ. Tóc mái bởi vì đầu đang cúi thấp mà che đi mi mắt, phảng phất như trở lại một khắc người sống chớ đến gần vào thuở đầu kia.
"Nếu mẹ ở đây, nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt của con."
Lồng ngực Tiết Huệ Vũ khó chịu, nhịn không được nhấc tay muốn ôm bé, nhưng cái tay mình vươn ra lại không hề khó khăn mà xuyên qua thân thể Bùi Dục Kỳ.
Cô khó chịu nói: "Thật xin lỗi, trước nay chưa từng chăm sóc con đàng hoàng....."
Nghe vậy, Bùi Dục Kỳ vẫn luôn cúi đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lúc cánh tay Tiết Huệ Vũ thu về, bé lại chủ động vươn cánh tay nhỏ của chính mình về phía Tiết Huệ Vũ.
Bé nhìn Tiết Huệ Vũ, hơi há miệng, muốn nói gì đó, lại không phát ra âm thanh.
Lồng ngực Tiết Huệ Vũ không có tiền đồ mà đập mạnh, lập tức vươn tay cầm lấy tay bé. Tuy rằng giữa bọn họ căn bản không thể chạm vào nhau, nhưng lòng cô lại bởi vì động tác thân thiết của bé con mà nháy mắt nhũn thành một vũng.
"Cám ơn con đã không chán ghét mẹ." Cô cúi người nửa quỳ ở trước mặt Bùi Dục Kỳ, hai tay hư không nắm lấy tay nhỏ của bé, từng câu từng từ chân thành nói, "nói chuyện có thể từ từ, mẹ dạy con."
Bùi Dục Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó mi mắt cong cong, lộ ra nụ cười ngọt ngào đầu tiên với Tiết Huệ Vũ.
"Bé con nhà ta thật xinh đẹp! Về sau cũng phải cười nhiều hơn một chút nhé!" Bị nụ cười sáng ngời này ngọt đến tận tâm khảm, trái tim mẹ già của Tiết Huệ Vũ nhũn rồi... đáng yêu quá!!
Nhịn không được tâng bốc, liền thấy vành tai bé con nhà mình đỏ ửng, xấu hổ cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xuống, cả người đảo mắt đã đỏ hết một mảnh.
Tiết Huệ Vũ bị đáng yêu đến khóc:... Thật là đáng yêu... bé con của cô sao có thể đáng yêu như vậy! Tên đàn ông chó Bùi Ôn Du này nếu sau khi cô chết chăm sóc bé con cho tử tế, bé con sao có thể mắc chứng tự kỷ được!
Sau khi Bùi Dục Kỳ lại lần nữa mở rộng cánh cửa trái tim, Tiết Huệ Vũ chọn cho bé câu chuyện cổ tích thích hợp nghe trước khi đi ngủ, dùng giọng nói dịu dàng đọc chậm cho bé.
Sau khi đọc xong một đoạn, liền thấy Bùi Dục Kỳ nằm trên giường đã bất tri bất giác ngủ say.
Lông mi dày vểnh cong thon dài nằm trên mí mắt, ôm thật chặt lòng mình phảng phất giống như đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, nhìn có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.
“Ngủ ngon~mơ giấc mơ đẹp.”
Tiết Huệ Vũ bay ra khỏi phòng Bùi Dục Kỳ, tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của Trịnh Tuệ Văn, liền thấy bà ta thừa dịp thời gian Bùi Ôn Du tắm rửa, vụng trộm mở gian phòng của cô ra, thuận tay lấy đi một sợi vòng cổ bạch kim không bắt mắt trong hộp trang sức của cô. Bản dịch đã được đăng hết tại trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để có bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ các nhóm dịch của Luv nha.
Tiết Huệ Vũ trừng mắt cười lạnh: "Bà được lắm, còn là một tên trộm cắp!"
Cô lúc ấy rốt cuộc là bị cái gì che mắt, lại nuôi một con sói mắt trắng (1) tay chân không sạch sẽ như thế!
(1)Sói mắt trắng: chỉ những người vô ơn
Lúc Bùi Ôn Du tắm rửa xong đi ra, vừa lúc nhận được một cú điện thoại.
"Bùi tổng, chuyện ngài sắp xếp đã làm xong. Hiện giờ dư luận trên mạng đã phát tán, ngài còn có phân phó gì khác không?" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của một thanh niên, là Chu Khải Hoa thư ký của Bùi Ôn Du.
"Theo dõi hướng dư luận mọi lúc, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào."
Sau khi nói chuyện điện thoại với thư ký xong, Bùi Ôn Du mở máy tính ra nhìn thoáng qua tin tức đầu đề vào giờ phút này, quả thật liền thấy tin tức tiêu cực của tập đoàn Bùi Thị treo ở đầu bảng.
« Đại công tử Bùi Vĩnh Ngọc của tập đoàn Bùi Thị, chưa thừa kế tập đoàn đã hãm sâu vào trốn thuế lậu thuế/ họp báo scandals»
"Khách sạn Bùi Chính thành lập năm 2001, là khách sạn thương vụ cao cấp dưới trướng tập đoàn Bùi Thị, gần đây bởi vì ký kết hiệp nghị hợp tác chiến lược cùng tập đoàn Hoa Hàng, song phương triển khai hợp tác toàn cầu dựa trên tài nguyên ưu thế tại nhiều lĩnh vực của các bên, dẫn đến thị trường thảo luận sôi nổi. Chịu ảnh hưởng của tin tức hợp tác này, giá cổ phiếu của tập đoàn Bùi Thị liên tục tăng mạnh trong 3 ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...