◎Bố mẹ nhóc đâu? Có biết nhóc không có giáo dục như vậy không? Mau xin lỗi Bùi Dục Kỳ!◎
Bùi Dục Kỳ từ xa đã bị một chiếc T Shirt ngắn tay hấp dẫn ánh mắt.
Trẻ em luôn bị thu hút bởi những màu sắc sặc sỡ, mà điều thu hút Bùi Dục Kỳ chỉ đơn giản là vì hình in trên chiếc T Shirt là một chú mèo mướp nhỏ vô cùng đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Xin chào phu nhân, hiện giờ có chương trình đồ đôi dành cho phụ huynh và trẻ em, giảm 10% khi mua hai bộ trang phục đôi một lớn một nhỏ dành cho người thân, còn được tặng thêm một búp bê mèo miễn phí nữa!"
Còn có cả quần áo dành cho người thân nữa à?!
Nghĩ đến chuyện có thể mặc đồ đôi với con, Tiết Huệ Vũ đương nhiên muốn mua mua mua!
Nhưng không ngờ tới ....
"Xin lỗi phu nhân, size của ngài đã hết hàng rồi...."
"
Vậy thì mua một bộ trẻ em riêng lẻ này thêm con búp bê mèo này nữa."
"Thật có lỗi thưa phu nhân.....hàng tặng này của chúng tôi không bán lẻ ạ...." Nhân viên cửa hàng khó xử mở miệng, đề nghị nói, "Chương trình đồ đôi có rất nhiều ưu đãi, nếu không thì phu nhân hãy mua mẫu nam đi ạ, mua cho bố của đứa trẻ một chiếc đi ạ....Hôm nay cũng là ngày của bố, có thể chuẩn bị một món quà nhỏ dành cho bố cậu bé."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày của bố 20 tháng 6.
Tiết Huệ Vũ sửng sốt trước lời nói của nhân viên bán hàng.
Tiết Huệ Vũ rất thích mua quần áo, phòng chứa quần áo của cô luôn chất đầy ắp những bộ quần áo xinh đẹp thịnh hành theo mùa, đủ kiểu dáng giày dép, cùng với trang sức lấp lánh rực rỡ. Sau khi kết hôn, nhìn thấy phòng để đồ trống trải của Bùi Ôn Du, cũng sẽ tiện tay mua quần áo cho Bùi Ôn Du.
Nhưng hiện tại, phòng để đồ rộng rãi của Bùi Ôn Du chỉ có màu đen già cỗi cùng với màu trắng nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái, trang hoàng trong biệt thự cũng chỉ có màu trắng đen giống vậy, khiến cho người khác có cảm giác thật áp lực.
Bùi Ôn Du thật sự là....quá không biết cách mua quần áo…..
Nhưng tưởng tượng đến lúc một người như Bùi Ôn Du mặc một chiếc áo T shirt hoạt hình thế này, Tiết Huệ Vũ co giật khóe miệng, phát hiện chính mình hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà...... mua thôi! Dù sao thì hiện tại Bùi Ôn Du cũng không nhìn thấy! Cùng lắm thì nhét vào dưới đáy tủ vậy....
Vì thế, Tiết Huệ Vũ lại thuận tay mua cho Bùi Ôn Du một chiếc T shirt in hình chú mèo mướp siêu đáng yêu.
Bùi Dục Kỳ một tay cầm con búp bê mèo bông, một tay kia cầm ba quả bóng bay hoạt hình, mặc chiếc áo T shirt mèo mướp vô cùng thỏa mãn.jpg.
Tầng ba của trung tâm thương mại còn có một sân chơi nhỏ cho trẻ em, có cầu trượt và biển bong bóng, có khoảng mười mấy đứa trẻ đang chơi trong đó. Tiết Huệ Vũ liền mua vé cho Bùi Dục Kỳ vào chơi.
Sân chơi dành cho trẻ em chỉ mở cửa cho trẻ em, người lớn không được phép vào.
Tiết Huệ Vũ ngồi chờ đợi cạnh khu trò chơi thấy rất nhiều bé đeo trên đầu đủ loại tai nhỏ xinh đáng yêu, cô cũng chạy đến cửa hàng chọn một chiếc tai mèo siêu đáng yêu.
Phối lên cho bé con đáng yêu, Tiết Huệ Vũ chỉ nghĩ thôi trái tim liền trở nên mềm nhũn.
Tiết Huệ Vũ nóng lòng muốn đeo tai mèo nhỏ này cho bé con không ngờ vừa mới quay lại đã nhìn thấy Bùi Dục Kỳ vừa mới vào chơi được mười phút đã đi ra, ngồi gục đầu một mình ở ngưỡng cửa.
Cô hoảng hốt tiến lên hỏi: "Sao con lại đi ra rồi? Muốn đi WC hả?"
Bùi Dục Kỳ không nói gì, chỉ cúi thấp đầu.
Thấy cảm xúc của bé con suy sụp, Tiết Huệ Vũ nhạy cảm nhận ra có điều bất thường.
Cô cầm tai mèo nhỏ lắc lắc trước mặt bé con, cười tủm tỉm nói: "Là mèo nhỏ mà Dục Kỳ thích nhất nè! Lại đây để mẹ đeo cho con!"
Cô nói xong, liền gác tai mèo nhỏ lên đầu cậu, chỉ thấy cậu rụt đầu lại, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của cô.
"Con muốn đi WC....."
Thấy Bùi Dục Kỳ như sợ hãi điều gì đó trốn trong lồng ngực cô, sự khác thường hiện hữu trong lòng Tiết Huệ Vũ ngày càng mạnh mẽ, lập tức dẫn cậu đến WC.
"Một mình có thể đi WC không ?" Tiết Huệ Vũ đi vào nhà vệ sinh gần nhất, phát hiện không có nhà vệ sinh thứ ba*, cô lo lắng hỏi: "Có muốn mẹ gọi chú nào đó giúp con không?"
*nhà vệ sinh thứ ba: là nhà vệ sinh được thiết lập đặc biệt trong nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật về hành vi hoặc để người thân giúp cho người (đặc biệt là người khác giới) không thể tự chăm sóc bản thân. "Khái niệm này được đưa ra nhằm giải quyết vấn đề bất tiện trong việc đi vệ sinh đối với một số đối tượng đặc biệt (các thành viên trong gia đình có giới tính khác nhau đi chơi cùng nhau, và một trong hai người không thể tự lo được cho hành động của mình), chủ yếu đề cập đến việc con cái giúp cha mẹ già, cha mẹ giúp trẻ con...
Dù sao Bùi Dục Kỳ cũng đã ba tuổi rưỡi, dẫn một bé trai đi đến nơi công cộng khác phái hiển nhiên là kém văn hóa, cũng sẽ đào tạo một ý thức giới tính sai lầm cho trẻ con, không có lợi cho sự phát triển lành mạnh về tâm lý của trẻ.
Vì vậy, trong trung tâm thương mại, Bùi Dục Kỳ đều tự mình vào nhà vệ sinh nam, trong khi Tiết Huệ Vũ đợi bên ngoài.
Nhưng hiện tại tâm trạng Bùi Dục Kỳ có hơi không ổn, Tiết Huệ Vũ theo bản năng cảm thấy lo lắng, Bùi Dục Kỳ lại lắc đầu nói: "Con tự mình đi được."
Sau khi Bùi Dục Kỳ tiến vào nhà vệ sinh nam, Tiết Huệ Vũ hướng ánh mắt về hai vệ sĩ, hai vệ sĩ cũng đều không biết gì mà lắc đầu, nói Bùi Dục Kỳ vốn chơi rất vui vẻ, không biết vì sao sau khi vào biển bóng lại đột nhiên không chơi nữa....trong biển bóng có chỗ bị che khuất, bọn họ ở bên ngoài không thấy cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Dục Kỳ đi vệ sinh rất nhanh, sau khi ra liền nói muốn về nhà.
"Thật sự cứ thế này mà về sao?" Tiết Huệ Vũ đặt chiếc túi giấy buộc quả bóng bay có quần áo và con búp bê bên trong ở dưới chân mình, dặn dò nói: "Mẹ cũng đi WC đã, con ở bồn rửa mặt đợi mẹ, nhất định không được bỏ đi."
Đối diện nhà vệ sinh nam và nữ là bệ rửa mặt, cuối bệ rửa là cửa nhà vệ sinh, không chỉ có hai vệ sĩ canh giữ ở cửa lớn mà bên ngoài cửa lớn còn có camera giám sát, nên Tiết Huệ Vũ không lo Bùi Dục Kỳ bị kẻ xấu bắt cóc, chỉ lo lắng không biết chuyện gì xảy ra khiến trên mặt bé con bỗng chốc không còn nụ cười.
Tuy nhiên khi Tiết Huệ Vũ từ WC ra, đầu cô choáng váng, máu toàn thân như trào ngược lên đầu, bên tai ầm ầm nổ vang.
"Ê!" Trước bồn rửa mặt truyền đến âm thanh non nớt của một cậu bé, nhưng giọng điệu tràn ngập ác ý chế nhạo và khinh bỉ.
"Lúc nãy tao còn tưởng nhận lầm người, không ngờ đúng là mày."
"Sao mày lại đứng đây một mình, chắc không phải bị bố bỏ rơi rồi chứ....Có một đứa con ngu ngốc như mày, bố mày chắc chắn sẽ cảm thấy rất mất mặt...."
Cậu bé đang nói chuyện dáng vẻ hơi béo, cao hơn Bùi Dục Kỳ một cái đầu, so với Bùi Dục Kỳ thì càng cường tráng hơn. Cậu thấy Bùi Dục Kỳ cúi đầu không thèm để ý đến mình, cố tình mở vòi nước ra, dùng hai tay hứng nước rồi hắt về phía Bùi Dục Kỳ.
Bùi Dục Kỳ bị cậu hắt nước trúng, còn gương mặt béo ú núc thịt của cậu lại cười tràn đầy chế nhạo: "Hahahahahhahahahahaha, thằng ngu Bùi Dục Kỳ này mày không biết né hả....."
Bùi Dục Kỳ cầm lấy túi giấy đang nằm bất động trên mặt đất, đành phải dùng cơ thể của chính mình ngăn nước đang bị hắt tới. Nhưng một quả bóng bay vẫn bị nước hắt tới vỡ tung tóe...
Cậu tức giận đến mức ánh mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống đất nhặt miếng da bóng bị thủng lên.
"Lớn như thế rồi mà vẫn không nói được, còn bị đuổi học nữa....thật sự là ngu muốn chết!"
“Đứa ngu giống mày vốn không nên đi học! Cái gì cũng không biết, ngu, ngu, ngu…..”
"Thằng ngu Bùi Dục Kỳ này từ bé đã không có mẹ! Lại còn bị bố bỏ rơi, không ai thèm thích nó. Hihihihi!"
Nhìn thấy dáng vẻ Bùi Dục Kỳ như sắp khóc, thằng bè càng táo tợn hơn, dùng những lời nói ác độc mà cậu biết ở độ tuổi này để châm biếm trào phúng Bùi Dục Kỳ.
Nhưng cậu còn chưa xúc phạm đủ, thì đã bị nhấc lên như gà con mổ thóc.
"Ban nãy nhóc nói ai là thằng ngu?" Tiết Huệ Vũ hỏi một cách u ám, khiến cho cậu bé run rẩy.
Cậu xoay người giãy dụa trong tay Tiết Huệ Vũ, nhìn người phụ nữ trẻ đang che chắn trước Bùi Dục Kỳ, lanh lảu nói: "Cũng không phải một mình cháu nói, tất cả mọi người đều biết nó là thằng ngu, bị tự kỷ lại còn không biết nói nữa, cháu chưa từng nói dối!"
Tiết Huệ Vũ cười lạnh nói: "Nhóc là bạn học của Dục Kỳ? Thân làm bạn học với nhau mà không giúp đỡ lẫn nhau, lại còn khi dễ Dục Kỳ nói cậu không biết nói, bố mẹ nhóc đâu? Có biết nhóc không có giáo dục như vậy không? Mau xin lỗi Dục Kỳ!"
"Cô đang nói gì vậy, rõ ràng là Bùi Dục Kỳ làm bị thương con tôi trước!" Một phụ nữ trẻ đang xếp hàng ở nhà vệ sinh nữ đi tới ngay lập tức, giọng điệu không tốt lành nói "Đến tận bây giờ cũng chưa chịu xin lỗi bồi tội với con tôi, dựa vào gì mà muốn con tôi xin lỗi!"
Tiết Huệ Vũ ngay lập tức đoán ra danh tính của cậu bé này, chính là bạn học bị Dục Kỳ dùng bút chì quẹt bị thương mặt, bạn học Vương Văn Quân. Sau sự kiện đánh nhau, bố mẹ cậu trắng trợn ở trong group lớp nói ra chuyện Bùi Dục Kỳ bị tự kỷ mới dẫn đến chuyện Dục Kỳ thôi học.
Cô còn tưởng rằng thằng bé vô giáo dục này kiêu ngạo như thế là vì bố mẹ không có ở đó, không ngờ mẹ nó rõ ràng đã nghe nó chế nhạo Bùi Dục Kỳ như thế nhưng làm như không biết còn cố ý xếp hàng.
Thậm chí một đứa trẻ mới ba bốn tuổi hiểu cái gì là chứng tự kỷ chứ? Vương Văn Quân lại luôn mồm rằng thằng ngu rồi bị tự kỷ, có thể thấy được tất cả đều do nghe bố mẹ cậu nói nên trở thành mưa dầm thấm đất.
Một ngọn lửa trong tim Tiết Huệ Vũ lập tức bùng cháy.
"Hóa ra cô chính là mẹ của thằng bé vô giáo dục này. Tôi nói sao mà Dục Kỳ lại có thể vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác được, hóa ra đối phương là một đứa trẻ hễ mở miệng ra là tổn thương người khác, vô giáo dục không phép tắc như thế. Thế nên đánh nhau thật sự là Dục Kỳ ra tay trước sao? Cô chắc con của cô là người bị hại vô tội không?"
Mẹ của Vương Văn Quân trợn trắng mắt nói: "Không chịu nhận lỗi, giờ lại nói ngược lại con trai tôi là kẻ hại người? Con tôi từ trước giờ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể đánh...."
"Là Vương Văn Quân đánh con trước....."
Thanh âm của mẹ Vương Văn Quân nghẹn ở cổ họng, Vương Văn Quân lập tức giậm chân nói: "Mày nói bậy !"
Nói xong cậu mới nhận ra, hét to: "Mày có thể nói rồi!"
Bùi Dục Kỳ tránh ở sau lưng Tiết Huệ Vũ cố lấy dũng khí chỉ vào Vương Văn Quân, tố cáo nói: "Nó luôn bắt nạt con ở trường...hôm ấy nó nói con không biết nói chuyện là đồ ngu, không có bạn học nào bằng lòng làm bạn với con, sau đó dùng chân vướng ngã con trước...."
"Mày nói dối!" Thấy mọi người nhìn về phía mình, hai má Vương Văn Quân đỏ bừng phản bác lại, "Bạn bè đều làm chứng là mày đánh tao trước."
"Đó là bởi mày đã dặn tụi nó trước rồi! " Bùi Dục Kỳ tức giận hai mắt đỏ bừng, "tụi bây còn nói từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy bố mẹ tao tới đón, còn nói tao là một đứa trẻ mồ côi không ai thèm..."
Tiết Huệ Vũ càng nghe càng giận, nổi trận lôi đình nói: "Mẹ Vương Văn Quân, con trai cô ở trong trường bắt nạt bạn cùng lớp trước, Dục Kỳ mới đánh lại, bây giờ cô còn cảm thấy con cô bị thương tất cả đều là lỗi của một mình Dục Kỳ ư, cô thân là phụ huynh không kèm cặp quản thúc tốt con của mình, còn ở trên group lớp tung tin chuyện Dục Kỳ bị tự kỷ, kết hợp với các phụ huynh khác để tạo áp lực cho nhà trường, chẳng lẽ không nên xin lỗi Dục Kỳ ư!"
Mẹ Vương Văn Quân trong lòng hồi hộp, mạnh miệng nói: "Ai biết nó có nói dối hay không?"
"Hơn nữa tôi làm sai chỗ nào! Đứa bé bị tự kỷ thì phải cố gắng chữa bệnh cho tốt, đi học cái gì mà đi học! Mới tí tuổi đầu đã dùng bút chì đâm bạn học, rõ ràng là có khuynh hướng bạo lực! Cái kiểu trẻ con cáu kỉnh không yên thế này chính là một quả bom hẹn giờ ở trường! Tôi cũng vì những đứa trẻ khác trong trường mới khiến nó thôi học, chẳng may sau này nó không phải dùng bút chì đâm vào mặt mà là đâm vào mắt thì phải làm sao! Người làm cha mẹ không phải sợ hãi nhất chính là loại rủi ro này ư!"
"Trẻ tự kỷ bẩm sinh không có khả năng nói dối. Nếu cô đã nhận định thằng bé có bệnh tự kỷ, thì nói rõ những lời ban nãy thằng bé nói đều là sự thật." Tiết Huệ Vũ từng bước từng bước ép đến gần, "vậy con của cô thì sao? Lúc nãy Dục Kỳ chỉ ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, con của cô lại tạt nước nó chế nhạo nó, đây mới là bắt nạt! Mới học mẫu giáo mà đã biết bắt nạt bạn học, sao cô không nói con cô cũng có khuynh hướng bạo lực đi!"
"Đồ thần kinh!" Bị Tiết Huệ Vũ ép sát từng bước hỏi, mẹ Vương Văn Quân vốn ồn ào lòng dạ rối bời.
Thấy thu hút đến một đám người đứng vây xem xung quanh, cô ta lập tức lôi kéo đứa con của mình vội vàng đi vào WC nữ !
Đúng vậy Tiết Huệ Vũ không nhìn lầm, đối phương quả thật nắm tay con trai mình đi vào nhà vệ sinh nữ !
Tiết Huệ Vũ có phần tức giận hai vệ sĩ không phát hiện Bùi Dục Kỳ bị bạn cùng lớp bắt nạt, nhưng giờ phút này, cô vẫn giao Bùi Dục Kỳ cho vệ sĩ hơn nữa sau khi dặn dò lặp đi lặp lại phải chăm sóc tốt cho Bùi Dục Kỳ, cũng đi vào nhà vệ sinh nữ.
Mẹ của Vương Văn Quân là người đầu tiên xếp hàng, cũng là người duy nhất.
Vương Văn Quân bị mẹ kéo vào nhà vệ sinh nữ cũng không cảm thấy ngại ngùng, thấy Tiết Huệ Vũ đi vào còn làm một cái mặt quỷ với Tiết Huệ Vũ, một chút cũng không suy nghĩ lại chuyện đã qua, thậm chí giống như ở nhà riêng của mình, hai cánh tay lắc lư đi dạo trong nhà vệ sinh nữ.
Đẩy cửa chỗ này, gõ cửa chỗ kia.
Mẹ nó cũng hoàn toàn mặc kệ nó.
Mà thời gian xếp hàng lâu như thế, Vương Văn Quân không có việc gì làm bèn quỳ trên mặt đất, nhìn vào trong phòng vệ sinh.
Để cho con trai của cô nhận lỗi với mẹ con có phẩm chất như thế này?
Tiết Huệ Vũ tức đến bật cười.
Cô cao giọng: "Ai ai cũng biết, nhà vệ sinh nữ chỉ có phụ nữ, phân, nước tiểu, vậy xin hỏi cái người đang quỳ rạp trên mặt đất rình xem kia là cái gì vậy ?"
Lời tác giả:
Tiết Huệ Vũ: nhịn đi nhịn đi, không thể ra tay đánh người, bé con đang nhìn (giận) thật tức giận quá đi!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...