Tiết Huệ Vũ tức điên
◎(╯‵□′)╯︵┻━┻ Bùi Ôn Du! Rốt cuộc anh chăm con thế nào vậy! ◎
"Vậy làm sao bây giờ..." Tiết Hoành Tuấn lập tức hoảng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Tiết Huệ Vũ kết hôn, Tiết Khánh Vũ cho Tiết Huệ Vũ cùng Tiết Hoành Tuấn mỗi người một cái công ty con để bọn họ quản lý. Công ty hắn nhận là nội thất Tiết Thị.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng mọi người đều biết, Tiết Khánh Vũ đang khảo nghiệm bọn họ, ai làm tốt người đó chính là người thừa kế chân chính của tập đoàn Tiết Thị.
Tiết Huệ Vũ có người Bùi gia là Bùi Ôn Du hỗ trợ, thành tích của công ty con lên như diều gặp gió. Hơn nữa mấy nguyên lão kia của công ty lời ra tiếng vào, mắt thấy bị Tiết Huệ Vũ bỏ đến càng ngày càng xa, Tiết Hoành Tuấn nào chịu cam tâm!
Hắn tìm kiếm đơn hàng lớn khắp nơi, không ngờ lại ngã vào một cái cái bẫy thương mại, đối phương bốc hơi khỏi nhân gian, mà hắn trong phút chốc thiếu hụt đến mấy trăm triệu.
Một cái lỗ hổng lớn như vậy, tự hắn chắc chắn không thể bổ khuyết vào được, nếu như bị bố phát hiện, hắn nhất định là chết chắc, cho nên nghiến răng, để cho người ta làm sổ sách giả... Sau đó từ từ nghĩ cách bổ sung tiền vào lại.
Nhưng dùng lợi nhuận trốn thuế lậu thuế bổ khuyết nhiều năm như thế, cái lỗ thủng này vẫn lớn như vậy, cho nên hắn liền động não mò đến trên tài sản để lại kia của Tiết Huệ Vũ.
Bất luận là cổ phần trong tay Tiết Huệ Vũ, hay là công ty con dưới tên cô, đều nên phải chuyển qua cho hắn mới phải!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có một khoản phí bảo hiểm kếch xù...
Thi thể của Tiết Huệ Vũ vẫn cứ bất thường có tìm thế nào cũng không thấy, Bùi Ôn Du kéo dài hơn ba năm cũng không chịu tiến hành chứng minh tử vong, làm cho đến bây giờ một phần tài sản để lại cũng không được chia cho.
Cho nên, Tiết Hoành Tuấn vô cùng hoài nghi, Bùi Ôn Du mất đi công ty con của tập đoàn Bùi Thị, cho nên nhớ nhung đến tài sản của Tiết gia bọn họ, mới chậm chạp không chịu tiến hành chứng tử.
Thậm chí, bố dàn xếp những nghi ngờ trong lòng mọi người để lại cho Tiết Huệ Vũ một vị trí thành viên hội đồng quản trị, nói không chừng cũng là Bùi Ôn Du giở trò quỷ.
Hiện giờ Bùi Ôn Du rốt cuộc đã chịu làm, khoản tiền đó... thế mà hắn lại không lấy được?!
"Cái sổ sách kia của con vẫn chưa cân, cứ đợi như thế..." Tiết Hoành Tuấn trong lúc nhất thời có chút hoang mang lo sợ.
"Xuỵt!”
Ánh mắt Hạ Lan Chi lạnh lẽo cảnh cáo, Tiết Hoành Tuấn bực dọc xoa xoa đầu, hạ thấp giọng hỏi: "Vì sao? Tiết Huệ Vũ không phải đã chết rồi sao, bố không đem công ty cùng cổ phần giao cho người thừa kế duy nhất là con, ông ấy còn muốn giao cho ai đây, cũng không thể cứ làm lợi cho Bùi gia chứ?"
Tiết Huệ Vũ ở bên cạnh nghe mà tức đến nổ phổi.
Cô biết người phụ nữ Hạ Lan Chi này rất tham tiền tài, không ngờ bà ta và con trai đến cả của cải của cô cũng tham lam.
Thẩm Huệ Lan mẹ cô là con gái một của nhà họ Thẩm, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Bố là con rể đến ở rể, dưới tình huống đồng ý con họ sẽ mang họ Thẩm, hai người cùng nhau dốc sức sáng lập công ty. Mà sau đó càng làm càng lớn, sau khi làm đến khi còn to hơn cả nhà họ Thẩm, lại không thừa nhận thân phận ở rể, đem họ của con trẻ đăng ký thành Tiết, hung hăng vả mặt Thẩm gia, ồn ào đến mức hai bên nhà tan rã trong không vui, mẹ cũng biến thành người trong ngoài đều không được lòng người.
Mà sau khi sinh ra cô thân thể của mẹ vẫn luôn không tốt, vào lúc cô mười hai tuổi đã buông tay lìa đời.
Sau khi mẹ mất bố lập tức tái hôn, mặc dù cô có một chút ý kiến, nhưng lúc Hạ Lan Chi cùng Tiết Hoành Tuấn vào cửa, cô cũng thật lòng đối đãi với bọn họ.
Nhưng vào lúc mười lăm tuổi, cô mới biết được Tiết Hoành Tuấn căn bản không phải con trai của Hạ Lan Chi với người khác, mà chính là con trai riêng của bố mình! Bố vào lúc mẹ sinh xong ở cữ gặp lại mối tình đầu mà ngoại tình, sinh ra đứa con trai riêng!
Vô cùng buồn cười, cái tên con trai riêng này vẻn vẹn chỉ nhỏ hơn cô một tuổi!
Mà người phụ nữ đó cũng cuối cùng đợi được đến khi mẹ cô bệnh qua đời, cũng chính là vào năm cô mười hai tuổi, quang minh chính đại trở thành mẹ kế, từ tiểu tam lắc mình trở thành phu nhân.
Em trai kế của cô cũng danh chính ngôn thuận vào trong hộ khẩu. Từ một đứa con trai riêng, lắc mình biến thành thiếu gia hào môn.
Mà người phụ nữ này ở trước mặt bố vô cùng làm bộ làm tịch, giả vờ giả vịt làm người mẹ kế tốt chăm sóc cho cô, nhưng hễ cô tỏ thái độ với Hạ Lan Chi và Tiết Hoành Tuấn, đều sẽ bị bố nghiêm khắc khiển trách một trận.
Nói Hạ Lan Chi là mẹ kế của cô, cô phải tôn trọng bà ta. Còn nói Tiết Hoành Tuấn là em trai cô, chị gái phải nhường em trai.
Cút bà nó đi! Tiểu tam con trai riêng còn dám hất mũi lên mặt sao??
Từ sau khi biết được chân tướng, quan hệ giữa cô và bố hạ thấp đến đóng băng.
Ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn, cô dứt khoát ra nước ngoài học tập để mắt không thấy tim không phiền, vừa đi học vừa múa ba lê.
Từ diễn quần chúng đến diễn đơn, lại trở thành diễn viên dẫn đầu trẻ tuổi nhất! Đảm nhận vai chính trong nhiều vở kịch múa ba lê kinh điển, hầu như giành được quán quân của tất cả các cuộc thi trong nước, fan trên weibo cũng lên đến chục triệu!
Tuy nhiên, lúc cô hy vọng được bầu chọn thành diễn viên vũ đạo bậc nhất của quốc gia, lại bị ép kết hôn. Nếu không kết hôn, sẽ huy động toàn lực lượng của tập đoán khiến những học viện kịch lớn trong nước phong sát vũ đoàn ba lê cô đang ở, để cho không bất cứ vũ đoàn ba lê nào dám chiêu mộ cô.
Cho nên, cô cuối cũng đã thỏa hiệp, sau khi đi xem mắt với từng người trong danh sách các tập đoàn bố đưa cho, cuối cùng đã chọn được Bùi Ôn Du. Mà vì để báo thù, cô yêu cầu bố cho bọn họ một công ty con.
Đương nhiên, cô không đếm xỉa gì tới cái gọi là tập đoàn Tiết Thị, hoàn toàn không có hứng thú tranh đoạt công ty với Tiết Hoành Tuấn, chỉ là thuần túy ghê tởm Hạ Lan Chi, để bà ấy cho rằng cô liên kết với tập đoàn Bùi Thị cướp đoạt công ty.
Tuy rằng bố muốn đem công ty trực tiếp đưa cho Tiết Hoành Tuấn, nhưng những nguyên lão cùng nhau dốc sức này không hề thừa nhận cái người thừa kế Tiết Hoành Tuấn này, cho nên sau khi đồng ý cho cô một công ty con, lại cho Tiết Hoành Tuấn một công ty con, lấy một cái danh mỹ miều là muốn thử xem năng lực của cô cùng Tiết Hoành Tuấn, kỳ thật muốn chứng minh Tiết Hoành Tuấn có năng lực quản lý công ty hơn cô, muốn cho Tiết Hoành Tuấn giẫm lên cô thượng vị.
Cô không có một chút hứng thú nào đối với kinh doanh, lại lần nữa theo đoàn múa bale đi lưu diễn khắp nơi, ngược lại Bùi Ôn Du hỗ trợ xử lý đâu ra đấy rõ ràng, khiến những người không có chủ kiến trong công ty kia nghiêng về phía cô.
Bây giờ cô vừa mất, người vui nhất không ai qua chính là Hạ Lan Chi và Tiết Hoành Tuấn.
Hiện tại nghĩ đến những suy nghĩ ngu đần của chính mình lúc đó, Tiết Huệ Vũ có chút hối hận!
Tranh! Vì sao không tranh không đoạt!
Dựa vào cái gì mà một đứa con trai riêng bá chiếm vị trí của cô, cô hẳn phải cướp lại mọi thứ thuộc về cô!
Lúc Tiết Huệ Vũ cắn răng nghiến lợi, Hạ Lan Chi liếc xéo Tiết Hoành Tuấn một cái: "Đứa con trai kia của Tiết Huệ Vũ, mặc dù nói là khác họ, nhưng nói thế nào nói cũng là cháu trai. Mẹ biết ba mày sẽ để lại cho nó một chút cổ phần, nhưng không ngờ sẽ cho nhiều như thế. Hơn nữa, những nguyên lão kia của công ty trước kia đều dốc sức theo Thẩm Huệ Lan, mày nói bọn họ sẽ ủng hộ mày, hay ủng hộ cháu trai của Thẩm Huệ Lan?"
“Chính là đứa ngốc bị tự kỷ kia sao?”
Tuy rằng chính mình không có năng lực, nhưng sao lại đánh đồng đứa ngốc với hắn được?
Tiết Hoành Tuấn hừ một tiếng, vô cùng không để tâm nói: “Cái đứa ngốc đó đã ba tuổi rồi, ngay cả nói chuyện cũng không biết. Những người trong công ty là kẻ ngốc sao? Đem tương lai của công ty ký thác lên trên người đứa tự kỷ?”
Con trai cô còn chưa biết nói chuyện sao…..”
Đích thật, nghĩ lại lúc ở cùng con trai, con trai của cô quả thật chưa hề mở miệng ra nói một câu nào…..
Lòng Tiết Huệ Vũ đột nhiên lạnh lẽo, lại nghe thấy Tiết Hoành Tuấn giễu cợt mang theo trào phúng nói: "Về phần cái tên què Bùi Ôn Du này. Tuy rằng hắn có năng lực quản lý công ty, nhưng chung quy vẫn là kẻ khác họ, cũng không cần quá để hắn trong lòng. Chờ lúc bố nhìn thấy cháu trai kia của ông sau khi phát điên lên có bao nhiêu thần kinh, khẳng định sẽ đánh tan suy nghĩ để nó thừa kế."
Tiết Hoành Tuấn cùng Hạ Lan Chi vậy mà biết Bùi Dục Kỳ sẽ phát bệnh?! Nghe nội dung cuộc đối thoại của bọn họ, trong thời gian ba năm nay, bố có phải không biết tình huống thật sự của Bùi Dục Kỳ hay không... Vậy Tiết Hoành Tuấn cùng Hạ Lan Chi làm sao lại biết?
Bùi Ôn Du không thể nói loại chuyện này cho người ngoài biết, người còn sót lại trong nhà biết rõ tình trạng thân thể của Bùi Dục Kỳ nhất, chính là... Trịnh Tuệ Văn!
Trịnh Tuệ Văn chẳng những ngược đãi con cô, còn âm thầm cấu kết chung một chỗ với Hạ Lan Chi?!
Cô quả thật có chút kỳ quái, cho dù là bảo mẫu lang sói, mọi hành vi việc làm của Trịnh Tuệ Văn cũng quá phận. Bà ta cảm thấy Bùi Dục Kỳ khóc nháo quá phiền, rõ ràng có thể xắn tay áo rời đi, nhưng nếu bà ta hy vọng Bùi Dục Kỳ càng ngày càng ngốc thì sao!
Bản thân Bùi Dục Kỳ có bệnh tự kỷ, dưới cơn ngược đãi đó bệnh tình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng... Có lẽ, chính bởi vì kiểu ngược đãi này, mới khiến nhóc mắc phải bệnh tự kỷ!
Vì để bá chiếm gia sản, thế mà tính kế cùng tận đối với một đứa bé còn chưa hiểu chuyện, thật sự quá ác độc!!!
Quan trọng nhất là!
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Bùi Ôn Du! Rốt cuộc hắn chăm con như thế nào vậy!
Con trai ba tuổi ngay cả nói chuyện cũng không biết! Con trai bị bảo mẫu độc ác tạo thành chứng tự kỷ hắn cũng không biết!
Cái tên khốn kiếp này! Nếu cô vẫn còn sống, hắn tuyệt đối chết chắc rồi!
Lúc Bùi Dục Kỳ tỉnh dậy vào buổi sáng, liền thấy chính mình đã nằm trên giường.
Bé lén lén lút lút từ trong chăn thò chiếc đầu nhỏ ra.
Trong phòng tĩnh lặng, trống không chẳng có một ai.
Bé xoay đầu, có chút bất an nhìn quanh trái phải, liền thấy trong chăn của mình có một chiếc đầu nhô ra, hưng phấn vẫy tay với bé nói: “Con trai, chào buổi sáng!”
Bé kinh hoàng đến kêu lên, bị dọa đến đá rớt chiếc chăn.
Tác giả có lời muốn nói”
Bùi Dục Kỳ: Sợ quá!
Bé con mỗi ngày bị dọa sợ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...