Bùi Dục Kỳ không lên tiếng đã là thói quen trong mắt Hạ Lan Chi, dường như bà ta đã tìm được lí do để chỉ trích, bắt đầu giảng đạo lí với Tiết Huệ Vũ: "Thẩm tiểu thư, từ "mẹ" này không thể dạy một cách bừa bãi được, Dục Kỳ từ bé đã không có mẹ....Vì sao cô lại bắt nó gọi cô bằng mẹ chứ...."
"Dì ạ, sao dì lại cho rằng từ "mẹ" là tôi dạy thằng bé vậy?” Tiết Huệ Vũ đột nhiên ngắt lời bà ta.
Hạ Lan Chi nghẹn một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật vậy, Bùi Ôn Du chỉ nói vị Thẩm Tuyết này chính là ân nhân cứu mạng của hắn, mà bà ta biết được từ trong miệng Trịnh Tuệ Văn rằng đối phương đang dạy Bùi Dục Kỳ cách nói chuyện…
Bà ta pha trò nói: "Dục Kỳ rất ít khi gần gũi với người lạ, nhưng lúc nãy lại gọi cô bằng mẹ....Cho nên mới đoán không biết có phải do cô Thẩm đây dạy hay không."
"Đúng là tôi đã dạy Dục Kỳ nói chuyện." Tiết Huệ Vũ thoải mái thừa nhận, "Dì Trịnh vì tôi mà bị thương, trong lúc dì Trịnh tĩnh dưỡng, tôi phải nhận trách nhiệm chăm sóc Dục Kỳ. Cho nên dì hãy yên tâm, Dục Kỳ chẳng phải không có ai chăm sóc."
Giọng nói này..... giống Huệ Vũ quá rồi....!
Tiết Khánh Vũ khẽ sững ra, không nhịn được liếc nhìn cô gái trẻ đang nói chuyện thêm vài lần. Tuy nhiên, đối mặt với dung mạo tầm thường cùng ánh mắt thờ ơ của người kia khiến ông lắc đầu thất vọng.
Đã ba năm rưỡi trôi qua rồi, ông thế mà lại nghe được giọng nói của một người xa lạ và nghĩ rằng đó là Huệ Vũ…
"Khi dạy Dục Kỳ học, tôi phát hiện Dục Kỳ rất thông minh, không chịu mở miệng nói chuyện chỉ là không muốn nói mà thôi, gần đây đã sẵn lòng nói chuyện, cũng đã học cách phát âm từ bố. Bắt chước là bản tính của trẻ con, có thể khoảng thời gian trước đã nghe vị y tá kia gọi dì Trịnh là mẹ, vậy nên học một biết mười theo đó mà học được...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi mới bắt đầu mở miệng nói chuyện là rất thông minh sao?
Giải thích của đối phương rất đuối lý, đương nhiên Hạ Lan Chi không tin, nhưng bà ta cũng hiểu lầm, cho rằng Thẩm Tuyết này có tham vọng trở thành mẹ kế của Bùi Dục Kỳ nên cố tình dạy dỗ Bùi Dục Kỳ để cậu gọi cô là "mẹ".
Sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra rằng, Bùi Dục Kỳ có mở miệng nói chuyện thì đã thế nào.
Trẻ tự kỷ có chướng ngại về âm tố, dù chúng có phát ra tiếng nói rõ ràng, cũng không có nghĩa có thể trao đổi. Nói qua nói lại, vẫn là một thằng ngốc như cũ mà thôi!
"Nếu Dục Kỳ sẵn lòng nói chuyện, tôi cũng có thể dạy được." Hạ Lan Chi nhìn về phía Bùi Dục Kỳ, cười hòa ái dễ gần nói, "Dục Kỳ, về nhà cùng bà ngoại được không? Bà ngoại sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi."
Bùi Dục Kỳ lắc đầu lia lịa, tay ôm chặt Tiết Huệ Vũ, vùi đầu trong lồng ngực cô.
Hạ Lan Chi có chút mất mặt, tiến lên muốn kéo Bùi Dục Kỳ ra.
Tiết Huệ Vũ hất tay bà ta ra, giọng lạnh lùng nói: "Dì ạ, nếu dì thật lòng muốn tốt cho Dục Kỳ, hy vọng dì có thể cân nhắc một chút rằng, Dục Kỳ vừa mới bắt đầu nói chuyện, nếu ép buộc cậu bé thay đổi đến một môi trường xa lạ, chắc chắn cậu bé sẽ cảm thấy sợ hãi và lo lắng, rất có thể xuất hiện stress. Dì thật lòng muốn tốt cho cậu bé, hay là muốn hại cậu bé vậy!"
Hạ Lan Chi bị đẩy ra lửa giận bừng bừng, đang định phản bác lại thì nghe thấy Bùi Ôn Du đột nhiên nói: "Đúng vậy thưa dì."
Bùi Ôn Du trong cơn kinh hoàng sực tỉnh lại mới ý thức rằng dù Bùi Dục Kỳ không mở miệng nói chuyện, nhưng người lớn đối thoại cậu đều có thể nghe hiểu.
Hắn gật đầu nói: "Dì cũng thấy đấy, Dục Kỳ vô cùng thân thiết với cô Thẩm, nên con tạm nhờ cô Thẩm chăm sóc Dục Kỳ. Cô Thẩm không những chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của Dục Kỳ, mà còn có thể dạy Dục Kỳ nói chuyện và viết chữ. Trong khoảng thời gian này sẽ không cần làm phiền bố và dì."
"Ôn Du ạ, Dục Kỳ là cháu trai của nhà họ Tiết chúng ta! Con thà tin người ngoài cũng không thèm tin nhà họ Tiết chúng ta sao?" Hạ Lan Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng giây tiếp theo đã bị Tiết Khánh Vũ nãy giờ im lặng kéo lại.
"Được rồi, nếu Dục Kỳ đã có người chăm sóc, chúng ta không cần nói nhiều nữa."
Ông xoay người nhìn về phía Bùi Ôn Du nói: "Ôn Du, con bình an tỉnh lại thì chúng ta cũng yên tâm rồi. Nếu có chuyện gì thì gọi điện báo cho bố một tiếng."
Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ trẻ khiến Tiết Khánh Vũ cảm thấy đau nhói trong lòng, cũng không muốn ngây ngốc ở trong phòng bệnh thêm nữa, bèn vội vã lôi kéo Hạ Lan Chi vẫn chưa từ bỏ ý định rời đi.
Đi tới thang máy, Hạ Lan Chi giật tay ông ra, bất mãn nói: "Đi nhanh như thế làm gì! Không phải nói đưa Dục Kỳ về nhà chăm sóc cho tốt sao? Vì sao lại yên tâm giao thằng bé cho một người xa lạ không rõ lai lịch chăm sóc chứ!"
Tiết Khánh Vũ xoa xoa thái dương đau nhức, cáu kỉnh nói: "Vị Thẩm tiểu thư kia là ân nhân của Ôn Du, nếu không phải cô ấy cứu Ôn Du, Ôn Du có thể sẽ không còn sống nữa. Ôn Du làm việc luôn chu đáo chặt chẽ, nhất định đã điều tra xuất thân của cô ấy rồi, chắc chắn thân thế cô ấy trong sạch mới có thể phó thác Dục Kỳ cho cô ấy. Hơn nữa, hiện tại Dục Kỳ thân thiết với ai bà nhìn mà không thấy ư? Có thể khiến cho Dục Kỳ chủ động nói chuyện, cô ấy còn thích hợp hơn so với bất kỳ ai."
"Nhưng cô gái kia còn trẻ tuổi như vậy, không chừng còn có tâm tư lệch lạc gì đó?" Hạ Lan Chi cố tình nói "Ông không lo lắng ư?"
"Bà suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Cho dù có thì cũng đã hơn ba năm rồi, Huệ Vũ đã ra đi được ba năm, còn không muốn cho Ôn Du tái hôn sao? Dục Kỳ còn nhỏ như thế, cũng cần có một gia đình hoàn chỉnh..."
Tiết Khánh Vũ từng rỉ tai rằng nếu Bùi Dục Kỳ dám tái hôn sẽ chơi chết hắn, thế mà giờ lại rộng rãi như vậy...?!
Hạ Lan Chi giật mình không ngờ Tiết Khánh Vũ không hề phản đối chuyện Bùi Ôn Du tái hôn, khi nhìn về Tiết Khánh Vũ lần nữa, mới chợt nhận ra vẻ mặt của ông lúc này có chút kỳ lạ và bất thường.
Đúng vậy, làm sao có thể không bất thường được....Trước khi đến còn tưởng Trịnh Tuệ Văn quá lố, sao lại có người có giọng nói giống đến vậy. Nhưng sau khi chính tai nghe được lại không khỏi giật mình, Trịnh Tuệ Văn không quá lời một chút nào, người phụ nữ đó ngoại trừ gương mặt ra thì chính là bản sao của Tiết Huệ Vũ.
Tiết Khánh Vũ có lẽ đã thay đổi thái độ của mình vì lý do này!
Trong lòng Hạ Lan Chi căm hận, con bé Tiết Huệ Vũ này đã chết hơn ba năm, bây giờ ngay cả một con hàng pha ke với giọng nói tương tự cũng có thể khiến Tiết Khánh Vũ mềm lòng! Thật sự bực mình.
Không giống Hạ Lan Chi rời đi với bụng đầy tức giận, tâm tình Tiết Huệ Vũ đang nắm tay Bùi Dục Kỳ hiện giờ đang trộm vui vẻ, bởi vì chẳng những cô thành công ở lại, mà còn nghe thấy âm thanh nhắc nhở giá trị hồi sinh tăng thêm 5 điểm.
Trong lòng cô hào hứng nói:【Bé con cho nhiều giá trị hồi sinh như vậy, không ngờ mắng một chút còn có thể nặn ra được giá trị hồi sinh~】
【Là Bùi Ôn Du.】
Tiết Huệ Vũ kinh hoảng.
Những tưởng cô sẽ mất nhiều thời gian để chinh phục được Bùi Ôn Du, nhưng không ngờ ngay lần gặp đầu tiên đã cho cô 5 điểm!
【Hẳn là vì hành vi tôi đối xử với bé con, nên làm tăng giá trị thiện cảm của hắn ~ còn tưởng hắn không quan tâm đến bé con, xem ra vẫn còn có chút quan tâm】Tiết Huệ Vũ nói xong, cảm thán nói,【nếu sau này mỗi lần tôi đối xử tốt với con đều có thể gia tăng độ thiện cảm của hắn, vậy nhiệm vụ cũng dễ hơn một xíu so với tưởng tượng, chỉ cần biểu hiện tốt trong phạm vi tầm nhìn của hắn là được.】
【Ký chủ, tình huống không mấy lạc quan.....dữ liệu của Bùi Ôn Du vừa được cập nhật, hắn đã mù rồi.】Vì diệt vi-rút và đóng kiểm tra thứ cấp đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ hệ thống mới cập nhật dữ liệu mới nhất, dẫn đến bây giờ mới thu được thông tin tình báo quan trọng như thế.
【Cái gì?!】 Tiết Huệ Vũ gần như hét lên, nhưng đối mặt với đôi mắt đang đeo kính của Bùi Ôn Du, cảm giác không thích hợp ngày càng trở nên rõ ràng【Vậy nên hắn mới ngồi trong phòng mà mang kính râm sao? Là di chứng của tai nạn xe đúng không?】
【Tai nạn xe hơi khiến não tụ máu chèn ép lên các dây thần kinh và động mạch, dẫn đến mù mắt.】
【Khi nào thì có thể chữa khỏi? Làm thế nào mới có thể chữa khỏi?】Tiết Huệ Vũ vội vàng hỏi.
【Diễn biến hiện tại đã đi chệch khỏi cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết, cụ thể lúc nào có thể chữa khỏi, tôi cũng không có cách nào biết được.】
Tiết Huệ Vũ tựa như bị một cơn sét đánh nổ tim ngay tại chỗ.
Nếu một trăm ngày nữa Bùi Ôn Du vẫn mù thì sao, lúc ấy cô nên làm nhiệm vụ như thế nào....Dù cho cô có đối xử tốt với bé con thế nào, Bùi Ôn Du cũng không nhìn thấy! Giá trị hồi sinh hoàn toàn tăng lên không nổi…
Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên im lặng, lúc trong đầu Tiết Huệ Vũ hỗn độn đến nỗi không biết nên làm thế nào, lại nghe thấy Bùi Ôn Du thình lình mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư, bây giờ là thời gian ngủ trưa của Dục Kỳ. Có thể phiền cô sau khi dẫn Dục Kỳ về phòng, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện một lát không?"
Lời tác giả:
Giá trị hồi sinh: 25/100
Vở kịch nhỏ:
【Hệ thống! ! !】 Tiết Huệ Vũ giết người hàng loạt CALL!
【Vì sao Bùi Ôn Du lại mù!!! Một trăm ngày không đủ!!!!】
【Bùi Ôn Du cũng mù rồi chẳng thấy gì, tôi thật sự không thể dùng gương mặt vốn có của mình sao?】
【. . . . . . 】
【Kết hôn một năm rưỡi hắn chưa từng thích tôi, anh cảm thấy trong vòng 100 ngày hắn có thể thích tôi sao?】
【Theo thống kê, độ thiện cảm của Bùi Ôn Du đối với kí chủ Tiết Huệ Vũ là 90%.】
Tiết Huệ Vũ: 【? ? ? Vậy tôi là...Muốn cắm sừng cho chính mình sao?】
【Không phải ấn tượng của hắn về tôi là ầm ỹ cuồng loạn sao? Làm sao độ thiện cảm đối với tôi tới 90% dữ vậy? Có phải thống kê của anh có vấn đề không?】
Hệ thống bị nghi ngờ: (#‵′) : Cô mới có vấn đề ấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...