◎ Giống như bé mèo nhỏ bị giẫm đuôi, đột nhiên trốn về phía sau mẹ.◎
Tiết Huệ Vũ trước khi vào phòng bệnh đã từ trong miệng Chu Khải Hoa biết được, đôi mắt của Bùi Ôn Du chưa thích ứng được với ánh sáng, cho nên tạm thời cần đeo kính râm che ánh sáng.
Mà sau khi tiến vào phòng bệnh, Tiết Huệ Vũ vẫn luôn lặng lẽ quan sát Bùi Ôn Du. Dù cho đeo kính đen che đi hơn nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra sắc mặt hắn lộ ra trạng thái ốm bệnh trắng bệch như cũ, giọng nói cũng ngăn người ngoài cách xa cả ngàn dặm, mang theo khàn khàn cùng suy yếu vô cùng rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ha... ngay cả nói cảm ơn cũng nói đến không lạnh không nóng.
Hiện tại, bởi vì cặp kính đen này, Tiết Huệ Vũ nhìn không thấu vẻ mặt hắn, chỉ có thể bóp cổ tay chồng trên hợp đồng của mình quả nhiên không thể nghe ra giọng nói của cô!
Nhưng Tiết Huệ Vũ không thể không thừa nhận, cho dù tối qua nằm ở trên giường giống như người chết, cho dù hiện tại dưới chiếc cằm nhọn gầy đầy râu tiều tụy, người đàn ông này vừa đeo kính đen, vẫn đẹp đến tận xương tủy như cũ.
"Thư ký Chu trước khi Bùi tiên sinh tỉnh lại đã đưa cho tôi một tấm thẻ, báo đáp về mặt vật chất tôi không cần nữa. Chỉ là... tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi vừa gặp Dục Kỳ như đã quen từ lâu, hy vọng có thể cho tôi tiếp tục chăm sóc Dục Kỳ."
Tiết Huệ Vũ cũng không biết sợi gân nào của Bùi Ôn Du sai dây để rồi nhất định phải đổi cô, nhưng may mà Bùi Dục Kỳ vẫn một mực khóc ầm ĩ nháo loạn, khiến cô có cơ hội gặp mặt.
"Xin lỗi, Tiểu Chu trong lúc tôi hôn mê tạm thời đồng ý cho quý cô chăm sóc, cũng không phải ý của tôi" Bùi Ôn Du chém đinh chặt sắt nói, "Tôi sẽ tìm người quen chăm sóc cho Dục Kỳ, sau đó xem xét tìm bảo mẫu mới."
"Bùi tiên sinh có thể tìm bảo mẫu mới chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của Dục Kỳ, nhưng mà, tôi có thể làm cho Dục Kỳ mở miệng nói chuyện, tôi có thể dạy Dục Kỳ nhận biết được mặt chữ, tôi không hề giống với bảo mẫu và gia sư trước kia Bùi tiên sinh tìm. Thay vì vội vã tìm kiếm bảo mẫu mới, Bùi tiên sinh vì sao không thể xem xét người đã khiến Dục Kỳ có thể mở miệng nói chuyện là tôi chứ? Tôi có thể trở thành gia sư của Dục Kỳ, có tự tin khiến Dục Kỳ trở thành đứa trẻ khỏe mạnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Huệ Vũ tự đề cử bản thân, nói đến khoác lác tràn ngập, cô biết nếu Bùi Ôn Du quả thật đối tốt với Dục Kỳ thì tuyệt đối không thể cự tuyệt một điều kiện mê người để con mình có thể trở thành đứa bé khỏe mạnh như thế.
Quả thật, thấy hắn khẽ run giọng, ngữ khí dao động nói: "Dục Kỳ, thật sự có thể mở miệng nói chuyện sao?"
“Đúng vậy, Bùi tiên sinh.”
Thấy Bùi Dục Kỳ vừa tiến vào phòng bệnh nhìn thấy Bùi Ôn Du liền kinh sợ rúc ở sau lưng của mình, hoàn toàn không dám đối mặt với bố, căn bản không dám chủ động chào hỏi bố, sau khi Tiết Huệ Vũ đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng mà ôm cậu lên giường bệnh, lại thấy Bùi Ôn Du thật sự rất lãnh đạm đối con trai của mình, ngay cả ánh mắt cũng không hướng về phía cậu.
Tiết Huệ Vũ nắm chặt nắm tay, quay đầu nhẹ dỗ dành nói với Bùi Dục Kỳ đang căng thẳng níu chặt góc áo lại suýt chút móc ngón tay: "Dục Kỳ, chúng ta đã học được cách nói chuyện rồi đúng không, chào hỏi một tiếng với bố nào..."
"Ách ô ô..." dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ, Bùi Dục Kỳ thân mang trọng trách nỗ lực tìm cảm giác tồn tại cho chính mình, cố tình lại cứ vào lúc này yết hầu khàn khàn không phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh nào vì vừa mới vụng trộm luyện tập trong thờì gian quá dài, hơn nữa còn giả vờ khóc một đoạn thời gian.
“bua……”
Cậu càng muốn muốn phát ra âm thanh, lòng lại càng gấp, càng luống cuống cũng càng không có tự tin, đột nhiên giống như mất tiếng, có làm thế nào cũng không phát ra được thanh âm gì, cuối cùng biến thành một chuỗi tiếng ho khan.
"Khụ khụ khụ..."
“Con rể Bùi!”
Chính vào lúc Bùi Dục Kỳ đang căng thẳng đến ho khan liên tục, một giọng nói lớn tiếng từ cửa truyền đến, Tiết Huệ Vũ đang im lặng vỗ nhẹ phía sau lưng Bùi Dục Kỳ trấn an cậu liền thấy cậu giống như con mèo nhỏ bị giẫm đuôi, đột nhiên trốn trở về phía sau lưng mẹ.
Cậu sợ hãi rúc thân người nhỏ lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến đổ mồ hôi.
Thấy chứng tự kỷ của đứa bé nhà mình lại tái phát, một cảm giác khủng hoảng kiểu người lạ chớ xâm nhập vào trong lĩnh vực của chính mình, Tiết Huệ Vũ lập tức nhẹ nắm ngón tay lại móc vào nhau của cậu.
Mà một giây tiếp theo, cô giương mắt nhìn lên liền thấy Hạ Lan Chi xách quà thăm hỏi túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt kích động mừng rỡ vọt vào phòng bệnh.
“Con tỉnh lại thật sự quá tốt rồi!!!”
Tiết Huệ Vũ sau này mới biết được Hạ Lan Chi là người yêu hư vinh.
Sau khi gả cho bố cô, bà ta ghét bỏ lý lịch sau khi mình tốt nghiệp cấp ba trằn trọc làm việc ở nhà máy, cho nên sau khi kết hôn luôn luôn mặc quần áo trang sức đẹp đẽ, mang vàng đeo bạc, một kiểu quý phụ nhân ưu nhã, sợ người ta không biết bà ta đã trở thành vợ của chủ tịch hội đồng quản trị.
Nhưng giờ phút này, bà mặc đồ đến thăm bệnh thanh nhã giản dị, nhìn có vẻ sắc mặt vàng như nến khuôn mặt tiều tụy, cứ như vì chuyện Bùi Ôn Du bị thương không tỉnh mà ăn ngủ không ngon.
Rõ ràng sau lưng mắng cái chướng ngại vật Bùi Ôn Du này là một tên què, nhưng bà ta rất biết giả vờ bày vẻ lương thiện suy nghĩ cho người khác khắp nơi. Cô cũng từng bị chính dáng vẻ dịu dàng dễ thân này của bà ta lừa gạt.
Tiết Huệ Vũ lặng lẽ trợn trắng mắt trong lòng, mà trong thời gian chớp mắt, Hạ Lan Chi đã bước nhanh đi tới bên giường của Bùi Ôn Du.
"Tối hôm trước biết con xảy ra tai nạn xe, chúng ta đều bị dọa cho sợ hãi. Huệ Vũ chính là ra đi như thế, lần này lại là cùng một nơi xảy ra tai nạn xe, bố con nhận được điện thoại của bệnh viện thì hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Tiết Hoành Tuấn lại đi công tác ở nước ngoài, trong lúc nhất thời dì hoang mang lo sợ. Sau đó lúc chúng ta chạy tới bệnh viện thì con đang làm giải phẫu rồi.... Lúc ấy bác sĩ nói có thể còn phải mất thời gian rất lâu con mới có thể tỉnh lại... May mắn ông trời phù hộ, nhanh như vậy con đã tỉnh lại rồi..."
Trên mặt Hạ Lan Chi đầy vẻ lo lắng, nhưng mà khi Tiết Khánh Vũ té xỉu lúc ấy, rõ ràng có thể thay ông ấy chạy đến bệnh viện trước để ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch nhưng lại cứ lề mà lề mề hy vọng có thể kéo dài cho chết Bùi Ôn Du, không ngờ mạng của tên nhãi này lại tốt như vậy, hai lần tai nạn xe đều có thể hóa nguy thành an mà sống sót.
Nghe thấy thanh âm lớn tiếng của Hạ Lan Chi, Tiết Khánh Vũ theo ở phía sau vội vàng cau mày lôi bà ta, ý bảo bà ít nói lại một chút. Tiếp đó ánh mắt nhìn về phía Bùi Ôn Du, lo lắng quan sát từ trên xuống dưới một vòng, quan tâm hỏi: "Ôn Du, đừng nghe bà ta nói bừa, bố không có chuyện gì. Ngược lại là con đó, vừa tỉnh lại sao lại đeo kính đen thế, là mắt có chỗ nào không thoải mái sao?"
Giọng điệu dịu dàng của Tiết Khánh Vũ khiến Bùi Ôn Du ngẩn ra, hắn khẽ lắc đầu nói: "Bố, dì, con không sao. Đeo kính đen là vì vừa tỉnh lại, đôi mắt không thích ứng với ánh sáng cho lắm."
“Đứa bé này gặp tai nạn xe đã hai lần, quả thật là số khổ……”
Sau khi con gái trưởng thành, quan hệ của Tiết Khánh Vũ cùng con gái càng ngày càng căng. Nhưng máu mủ tình thâm, dù sao cũng là con của mình, ba năm rưỡi trước biết được sau khi con gái xảy ra tai nạn xe mất tích liền tóc bạc trắng rất nhiều trong một đêm, còn bởi vì bi thương quá mức mà đột phát bệnh tăng nhãn áp cấp tính một lần, mà theo thời gian trôi qua, hy vọng con gái còn sống cũng càng ngày càng xa vời.
Tiết Khánh Vũ cũng vì đó mà oán trách Bùi Ôn Du, cảm thấy là do hắn hại con gái mình, vì sao người sống tiếp là hắn, mà không phải con gái của bản thân.
Cho nên vào khoảng thời gian đó, ông vẫn luôn quắc mắt lạnh lùng bới móc Bùi Ôn Du đủ chỗ, cảm thấy hắn là một tên sao chổi xui xẻo, khắc cha khắc mẹ khắc vợ, cũng oán hận chính mình lúc ấy vì liên hôn mà ép kết hôn…..Khoảng chừng một năm mới bước ra khỏi cảm xúc oán trách này.
Sau đó không bỏ xuống được mặt mũi để làm dịu đi quan hệ, cho nên hai nhà trừ ngày nghỉ ăn bữa cơm đoàn viên ra thì cơ bản không thường liên hệ.
Nhưng tuy rằng quan hệ không thân thiết, Tiết Khánh Vũ cũng lặng lẽ chú ý Bùi Ôn Du.
Thấy trong ba năm này con rể liên tiếp gặp phải những khó khăn như hai chân tàn tật, mất chức, con trai bệnh tự kỷ, vẫn toàn tâm toàn ý với con gái mất tích của mình như cũ mà không cưới vợ kế, còn xử lý công ty thuộc về Tiết Huệ Vũ đâu ra đấy rõ ràng, Tiết Khánh Vũ cảm thấy con rể cũng thật là số khổ mới không thu hồi công ty này, thậm chí giữ lại chức vị hội đồng thành viên cùng cổ phần tương ứng của Tiết Huệ Vũ, quyết định giữ hết những thứ này lại cho cháu ngoại Bùi Dục Kỳ.
Không ngờ không dễ gì mới vượt qua ác mộng của ba năm trước, con rể thế nhưng lại lần nữa gặp tai nạn xe trên cầu lớn khi ấy, thậm chí còn rớt theo xe xuống sông!
Vào một khắc nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện, Tiết Khánh Vũ nhớ đến cảnh tượng vào đêm ba năm trước mình nhận được điện thoại đuổi đến bệnh viện run rẩy ký tên thì nháy mắt hôn mê ngất xỉu.
Đến nay, ông nhìn Bùi Ôn Du trên giường bệnh trắng bệch suy yếu, không còn sự phẫn nộ vào ba năm trước cuồng loạn kéo vạt áo hắn chất vấn vì sao hắn không bảo vệ Tiết Huệ Vũ cho tốt, mà là sắc mặt dịu xuống, hỏi han ân cần nói: “Đoạn thời gian này nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt….”
Trong lúc Tiết Khánh Vũ nói chuyện, Hạ Lan Chi lại nghiêng đầu đánh giá một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt nhiều hơn trong phòng.
Lúc đang yên lặng dò xét đối phương, nhìn thấy Bùi Dục Kỳ trốn ở sau lưng Tiết Huệ Vũ thò ra nửa chiếc đầu nhỏ len lén nhìn bọn họ, lập tức tươi cười thân thiết quan tâm nói: “Dục Kỳ, cháu cũng ở đây sao! Hai ngày nay rất lo lắng cho bố đúng không…..”
Bà ta ba bước gộp thành hai bước đến gần, vươn tay muốn ôm Bùi Dục Kỳ.
"Gần đây bố nằm viện không tiện chăm sóc cho cháu, về sau ông ngoại bà ngoại thường xuyên đến nhà chăm sóc cháu có được không?"
Bùi Dục Kỳ mặc dù mới ba tuổi, nhưng cậu cũng mẫn cảm biết được, bà ngoại không thích mình.
Cậu hầu như chưa từng thấy bà ngoại cười sáng lạn như thế với mình bao giờ, giờ phút này dáng vẻ cười tủm tỉm ngược lại cực giống bà ngoại sói!
Nghĩ đến bà ngoại sói ăn người trong truyện «Cô bé quàng khăn đỏ» kia, Bùi Dục Kỳ vốn đã sợ hãi người lớn da đầu run lên, lập tức khủng hoảng rúc lại sau lưng mẹ, hai tay ôm thật chặt cánh tay của mẹ, co lại thành một nhúm càng nhỏ hơn.
Mặc cho Hạ Lan Chi nói gì với cậu, đều sợ hãi vùi chiếc đầu nhỏ ở sau lưng mẹ.
Thằng ranh thối!
Số lần gặp mặt của Hạ Lan Chi và Bùi Dục Kỳ không hề nhiều, biết cậu là một tên ngốc tự kỷ, cũng không mong đợi cậu sẽ để ý đến mình, hai tiếng gọi thân thiết kia chỉ là để cho Bùi Ôn Du nhìn thấy, khiến hắn có thể ngoan ngoãn giao con trai cho mình!
Nhưng thấy Bùi Dục Kỳ không gần gũi người bà ngoại này ngược lại vẻ mặt sợ hãi trốn ở sau lưng một người phụ nữ xa lạ, Hạ Lan Chi mất mặt ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt vẫn là biểu cảm giật mình ánh mắt rơi trên người Tiết Huệ Vũ, do dự lên tiếng hỏi: "Con rể Bùi, dì Trịnh đâu? Sao không phải dì Trịnh chăm Dục Kỳ, vị tiểu thư này là...?"
Đêm đó lúc Hạ Lan Chi chạy tới bệnh viện, thì từ trong miệng y tá hỏi thăm được là một người phụ nữ tuổi còn trẻ cứu Bùi Ôn Du tai nạn xe rơi xuống sông, lúc bọn họ đuổi tới cô vừa vặn té xỉu được đưa đến phòng cấp cứu.
Về sau nữa nghe được tên của người phụ nữ này chính là sau khi Trịnh Tuệ Văn bị thương gọi một cuộc điện thoại cho bà, giải thích đầu đuôi ngọn nguồn sao mình bị thương, tức giận tỏ ý ân nhân cứu mạng của Bùi Ôn Du cố ý tiếp cận Bùi Dục Kỳ nhất định là có mục đích riêng, mà cố tình cái con sói mắt trắng Bùi Dục Kỳ nuôi không thân kia lại vô cùng thân mật đối với cô ta.
Tuy lúc ấy bà không tin cái đứa ngốc Bùi Dục Kỳ mắc bệnh tự kỷ này có thể thân mật được bao nhiêu với người xa lạ, nhưng trong lòng vẫn lộp bộp, lập tức hỏi người phụ nữ kia tướng mạo thế nào... nếu Bùi Ôn Du thật sự tái hôn, vậy kế hoạch của bà ta hoàn toàn bị ngâm nước rồi!
Trịnh Tuệ Văn hàm hồ nói rất đại chúng, rất bình thường, hơn nữa từng sinh con... Sau đó lại do do dự dự nói một câu giọng nói rất giống Tiết Huệ Vũ.
Hiện giờ, bà quan sát tỉ mỉ dung mạo người phụ nữ trẻ tuổi hết sức thân mật kề sát với Bùi Dục Kỳ trước mắt này, mới giật mình cảm thấy Trịnh Tuệ Văn không khoa trương một chút nào... Thậm chí dung mạo của người phụ nữ này bình thường đến nỗi là loại mặt người qua đường một giây sau liền quên.
Nhưng chỉ dựa vào bộ dạng như vậy còn muốn làm hồ ly tinh thượng vị? Ít nhất đi phẫu thuật thẩm mỹ đi!
Chính Hạ Lan Chi bà là con giáp thứ 13 thượng vị, vì thượng vị thủ đoạn xấu xa gì cũng làm qua, càng tiêu phí tâm tư bảo dưỡng bộ mặt để giữ thanh xuân, cho nên lòng nóng như lửa đốt chạy tới muốn nhìn xem thử hồ ly tinh là cái dạng gì, nhưng vào phút chốc thấy mặt đối phương liền cảm thấy đối phương ngay cả tư cách làm hồ ly tinh cũng không có.
Trong lòng bà ta cười nhạo chính mình nghĩ quá nhiều, cố ý nhắc tới dì Trịnh cũng là vì ngụy trang chính mình không biết chuyện dì Trịnh bị thương, sau đó càng đương nhiên cường điệu chuyện mang Bùi Dục Kỳ về nhà chăm sóc.
Quả nhiên, bà liền nghe Bùi Ôn Du giải thích: "Vị này là Thẩm Tuyết tiểu thư ân nhân cứu mạng của tôi."
Bùi Ôn Du lời ít mà ý nhiều sơ lược: "Đầu gối dì Trịnh bị thương, hiện tại bó thạch cao cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian..."
Lời Bùi Ôn Du còn chưa dứt, Hạ Lan Chi đã mặt đầy khiếp sợ ngắt lời nói: "Dì Trịnh này sao lại cố tình bị thương đầu gối vào lúc con nhập viện như thế... Cũng thật không cẩn thận!"
Tiết Huệ Vũ sớm đã biết Hạ Lan Chi cùng Trịnh Tuệ Văn cấu kết với nhau làm việc xấu, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn xem vẻ mặt vờ vô cùng đau đớn của bà ta.
"Vậy bây giờ Dục Kỳ không phải không ai chăm sóc sao!"
Bà khẩn trương cực kì: "Trên đường tới đây dì đã nhắc đến với bố con, thời gian con nằm viện rất lâu không cách nào chăm sóc Dục Kỳ. Đứa bé Dục Kỳ này thật quá làm cho người ta lo lắng, cho nên vừa nói với bố con, đoạn thời gian con nằm viện này nhất định phải chăm nom Dục Kỳ nhiều hơn... Có người lớn chăm lo, dì Trịnh cũng sẽ không có lòng trì hoãn... Nhưng hiện giờ ngay cả dì Trịnh cũng bị bệnh... Dục Kỳ trong khoảng thời gian này phải làm sao đây chứ..."
Bà ta cứ như bà ngoại tốt thật sự lo âu cho cháu ngoại vậy, đôi mắt ửng đỏ mà nhọc lòng nói: "Nếu không, Dục Kỳ cứ để chúng ta mang về nhà chăm sóc đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi. Cô bé quàng khăn đỏ. Dục Kỳ: bà ngoại sói quá đáng sợ! Mẹ ơi cứu con!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...