Trở thành mẹ ruột của bé con phản diện 3 tuổi

"Lặp lại lần nữa, tôi chán ghét anh, cũng chán ghét đứa nhỏ này. Nếu trở lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn kết hôn với anh. Lúc đầu quả thật là mắt tôi mù, cho rằng anh là lựa chọn tốt nhất của mình..."
 
Đau khổ, khó chịu, bi thương, hoảng sợ, tuyệt vọng——
 
Cảm xúc tiêu cực vờn quanh trong đầu, lời nói cuồng loạn càng ngày càng vang dội, càng ngày càng dày đặc…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mãi đến khi một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.
Trong thoáng chốc hắn dường như nghe được giọng nói của Tiết Huệ Vũ. Không phải tiếng tranh cãi cuồng loạn, mà là thanh âm nức nở.
 
Bùi Ôn Du vẫn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì hắn gặp được Tiết Huệ Vũ.
 
Nhưng sau này mới ý thức được, có lẽ lần gặp mặt ngày đó của bọn họ mới là bắt đầu bất hạnh của Tiết Huệ Vũ. Hắn tự cho là đúng cho rằng hôn nhân của mình mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng thứ mang đến cuối cùng, chỉ là phiền não cùng tuyệt vọng vô tận.
 
Thậm chí, mang đến cái chết cho cô…..
 
Thật xin lỗi——
 
Ý chí càng ngày càng tan rã, phảng phất như thế giới của bản thân bị ăn mòn, chung quanh càng ngày càng xuất hiện nhiều mây mù màu đen, thân thể cũng tựa như là lâm vào rong bùn hít thở không thông... Dùng sức mà kéo hắn vào trong bóng tối.....
 
Bùi Ôn Du không giãy dụa, cũng không có ý chí chiến đấu với mảnh tối đen này, chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, càng ngày càng buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn xung quanh ồn ào cũng càng ngày càng an tĩnh——
 
Bóng tối nhấn chìm năm giác quan của hắn, Bùi Ôn Du không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ cảnh vật nào, không cảm giác được bất kỳ mùi vị và hơi thở nào, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu…..
 
Hắn càng ngày càng mệt…..
 
Xin lỗi——
 
“Bùi Ôn Du, anh thật sự muốn làm người thực vật sao?”
 
Dưới tình huống một mảng tối mờ mịt cái gì cũng không nghe thấy, một thanh âm đột nhiên truyền lại.
 
“Anh rõ ràng đã đồng ý chăm sóc đứa bé thật tốt, đây là lời hứa trong miệng anh sao?”
 
Thanh âm hư ảo càng ngày càng rõ ràng, quen thuộc đến mức thức tỉnh ý thức càng ngày càng rệu rã của Bùi Ôn Du.
 
Huệ…..Vũ……

 
Là giọng nói của Tiết Huệ Vũ…..
 
Bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên Tiết Huệ Vũ đến đón hắn sao?
 
"Anh tự vấn lòng xem anh đã làm được gì? Đứa bé ba tuổi cũng không biết nói chuyện, anh có biết bé vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn hạ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ bé như vậy rời đi sao? Anh nhẫn tâm nhìn bé bị những người thân thích tùy ý bắt nạt sao? Để lại một đống cục diện rối rắm lớn như vậy, anh liền muốn đi thẳng sao! Anh có biết sau khi mình chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ biến thành dạng gì không? Nếu anh còn có chút lương tâm, anh liền tỉnh lại cho tôi! Anh nhanh tỉnh lại cho tôi có biết hay không hả!"
 
Thanh âm gần trong gang tấc vang lên bên tai, hô hấp ấm áp rõ ràng đến có thể nghe được.
 
Cô ở ngay bên cạnh….
 
Cô ấy có tiếng hô hấp!
 
Tiếng tim đập bình bịch mạnh mẽ có lực đang nhảy trong lồng ngực, một loại xúc động không chân thật khiến Bùi Ôn Du nỗ lực muốn mở hai mắt ra.
 
Nhưng mí mắt nặng vô cùng cứ như bị tảng đá lớn đè chặt, có dùng sức thế nào cũng không thể mở được…..
 
“Nếu anh mà dám chết đi như thế, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!” 
 
Đừng đi đừng đi……
 
Hắn căng chặt cả người, dùng hết sức lực xê dịch ngón tay——-
 
Muốn chuyển động tay mình đến chạm vào cô…..
 
Tiếng bước chân rời đi rõ ràng đến mức có thể nghe thấy, là tiếng bước chân quen thuộc.
 
Quỷ không thể có được tiếng bước chân!
 
Tim Bùi Ôn Du đập đến càng thêm mạnh mẽ.
 
Nhưng tiếp đó, xung quanh lại xảy ra xáo động mới.
 
“Ban nãy anh nghe thấy rồi đó, tôi đã ấn máy báo động, đã cảnh báo rồi, rất nhanh thôi sẽ có người đến, anh làm thế nào cũng không thoát được đâu….”
 
Trong mơ mơ hồ hồ lại nghe thấy thanh âm của Tiết Huệ Vũ…..Tiết Huệ Vũ đang nói chuyện với ai?
 
Bùi Ôn Du muốn nghe rõ trong phòng bệnh mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bóng tối lại lần nữa nhấn chìm hắn thở không thông.
 

Không được——tôi không thể chết——!
 
Không giống với sự từ bỏ ban nãy, Bùi Ôn Du ý thức được trong phòng có thể có nguy hiểm bắt đầu mạnh mẽ vùng vẫy.
 
Mở mắt ra! Mở to mắt ra!
 
Tiết Huệ Vũ quay lại rồi! Cô ấy nhất định là biết hắn tai nạn xe bị thương cho nên bằng lòng quay lại gặp hắn rồi!
 
Cô ấy không chết, hắn cũng không thể chết! Hắn không thể khiến Tiết Huệ Vũ bị thương lần nữa.
 
Hoảng sợ lan tràn nơi đáy tim, Bùi Ôn dùng hết sức lực vùng vẫy.
 
“Nhịp xoang của Bùi tổng quá nhanh, hiện giờ là 140!”
 
Bên tai truyền đến tiếng kêu quen thuộc.”
 
“Là xuất hiện phản ứng truyền máu tán huyết cấp tính(4) sao? Ngừng truyền dịch, xét nghiệm máu cho Bùi tổng!”
(4) phản ứng truyền máu tán huyết cấp tính: (AHTR) là một loại phản ứng truyền máu có liên quan đến tan máu 
 
“Bác sĩ Cố! Bác sĩ Cố! Tay của Bùi tổng đang động đậy!”
 
“Bùi tổng! Bùi tổng! Anh có nghe thấy không? Nếu có nghe thấy, động đậy một ngón tay.”
 
Bùi Ôn Du dùng hết sức lực nhúc nhích ngón trỏ một chút.
 
“Tốt quá rồi, Bùi tổng có ý thức rồi!”
 
Không biết trôi qua bao lâu, mắt của Bùi Ôn Du cuối cùng chậm rãi hé ra một khe hở.
 
Nhân viên hộ lý và Chu Khải Hoa đỏ mắt canh giữ bên giường nhìn thấy một màn này cùng nhau xông lên. 
 
“Bùi tổng, có thể nghe được tiếng tôi nói thì nháy mắt một cái.”
 
Bùi Ôn Du chầm chậm nháy mắt một cái, bác sĩ Cố quan sát tình trạng, tiếp đó nói: “Lại nhấc tay phải lên một chút.”
 
Đập vào mắt là máy thở oxy, ngón tay trỏ có chút tê cứng đang kẹp điện tâm đồ, Bùi Ôn Du nghe thấy lời của bác sĩ muốn nhấc tay phải lên, lại gian nan mà không xuất ra được một chút sức lực nào.
 

"Bùi tổng, bởi vì tai nạn xe làm anh bị thương nặng hôn mê hai ngày, hiện tại não thanh tỉnh tức bệnh tình đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, đừng vì triệu chứng thân thể không thể động đậy mà hoang mang sợ hãi, là do não bộ không cung cấp đủ máu dẫn tới triệu chứng thiếu oxy. Cứ nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, sức dãn cơ trên người sẽ dần dần khôi phục..."
 
Bọn họ vốn tưởng rằng Bùi tổng còn cần một đoạn thời gian mới có thể nói chuyện, nhưng lại nghe được Bùi Ôn Du mở miệng nói: 
"Nước..."
 
Tiếng nói Bùi Ôn Du khàn khàn nhẹ như muỗi kêu, hai mắt chua xót đến muốn rơi lệ vì một chữ này mà phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân, lại lần nữa hết sức mà nhắm mắt lại.
 
Sau khi lung lay giường bệnh, Chu Khải Hoa lập tức rót một ly nước ấm cắm ống hút lên đưa tới bên môi khô nứt của Bùi Ôn Du.
 
Máy thở oxy được lấy xuống, mùi nước sát trùng quen thuộc tràn ngập nơi chóp mũi, đầu óc choáng váng căng tức….
 
Bùi Ôn Du hút hai ngụm nước làm nhuận cổ họng đau rát, nước ấm áp chảy qua yết hầu vào trong dạ dày, dạ dày thời gian dài không ăn uống gì khó chịu mà co thắt một trận.
 
Bùi Ôn Du vốn đã có bệnh đau dạ dày chỉ cảm thấy một dòng khí chạy tán loạn trong bụng, co thắt đến khiến toàn bộ cơ quan vùng bụng của hắn đều đau.
 
Cảm giác khó chịu khi vừa tỉnh lại khiến hắn lập tức lắc lắc đầu không uống nước nữa, sau khi nằm thẳng lại lần nữa, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi ai ở bên cạnh tôi?"
 
“Là bác sĩ Cố và y tá Đổng đang chăm sóc ngài.”
 
Đổng Lệ Mai được điểm danh gần như vào lúc Chu Khải Hoa mở miệng liền lập tức đứng ở chỗ Bùi Ôn Du có thể nhìn thấy, bày ra một bộ biểu cảm căng thẳng lo âu, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: "Bùi tổng... bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Cảm thấy đau đầu choáng váng buồn nôn không?"
 
Cô thật sự sắp bị hù chết rồi, bị chủ nhiệm lay tỉnh mới biết được chính mình trúng phải thuốc ngủ, mà trong lúc cô đang mê man, lại có người giả dạng làm bác sĩ tiến vào phòng bệnh của Bùi tổng!? Còn cầm theo dao chém Thẩm Tuyết cùng hai bảo vệ bị thương! 
 
Nếu Bùi tổng thật sự xảy ra chuyện trong phiên trực của cô ta, vậy cô nhất định xong đời! Cho nên nhìn thấy Bùi tổng bình an tỉnh lại, cô thật sự cảm tạ trời đất, thở phào ra một hơi.
 
"Không phải." Không nghe được thanh âm mình muốn nghe, lông mày Bùi Ôn Du nhăn lại, dừng một chút, cũng không biết mình nên giải thích thế nào, nói: "Vừa rồi tôi nghe được giọng nói của Huệ Vũ. Vừa rồi cô ấy ở trong phòng bệnh."
 
Phẫu thuật toàn là thuốc tê, rất có thể là di chứng sau khi gây tê.
 
Mặt Chu Khải Hoa lộ ra sự nghiêm túc, muốn nói lại thôi: “Bùi tổng, anh nằm mơ rồi….”
 
Là…..mơ sao…..
 
Bùi Ôn Du không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa, bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn, đột nhiên hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
 
“Bây giờ là rạng sáng bốn giờ mười bảy phút…”
 
Đổng Lệ Mai chen ngang nói: “Bùi tổng, ba giờ hơn anh đã có ý thức.”
 
Bùi Ôn Du khó khăn nâng tay lên, xoa xoa hai mắt vẫn khô khốc đau nhức như cũ.
 
Thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Trong phòng bệnh xin chỉ để lại bác sĩ Cố cùng Tiểu Chu, tôi có vài lời muốn nói với bọn họ."
 
Đổng Lệ Mai bất đắc dĩ mà rời đi.
 

Sau khi các nhân viên y tế khác rời đi, Bùi Ôn Du đột nhiên mở miệng nói: "Hiện tại đang bật đèn đúng không..."
 
Tim Cố Gia Thắng lộp bộp một cái, chỉ thấy Bùi Ôn Du mở to mắt, huơ huơ tay của mình trước hai mắt.
 
“Tôi…. đã không thấy gì cả.”
 
"Trước mắt không phải hoàn toàn tối đen, tựa như một mảnh sương mù dày đặc, nhìn không thấy biên giới, có đôi khi sẽ giống như ánh sáng của đốm lửa nhỏ..."
 
"Ngay từ đầu cho rằng là vừa tỉnh lại đôi mắt còn chưa thích ứng, nhưng dùng sức dụi mắt, mới ý thức được đó không phải là ánh sáng chân chính... Hiện tại lại tiếp tục không nhìn thấy chút gì..."
 
“Đôi mắt rất đau, rất khô rát….đầu vẫn luôn đau nhức..."
 
Bùi tổng bị thương nặng như vậy, sau khi tỉnh lại đã có thể động đậy có thể nói ngay lập tức, Cố Gia Thắng còn tưởng rằng đây là kỳ tích rơi xuống trên người Bùi tổng, tuy nhiên hiện giờ mỗi một câu của Bùi Ôn Du, đều khiến tim Cố Gia Thắng từng bước từng bước chìm vào đáy cốc.
 
“Là….mù rồi sao?”
 
Cố Gia Thắng cầm đèn pin chiếu vào hai mắt của Bùi Ôn Du, chỉ thấy bên ngoài nhãn cầu tuy không có gì bất thường, nhưng đôi mắt không có ánh sáng, đồng tử tan rã không có một chút phản xạ phản ứng đối với ánh sáng.
 
"Bùi tổng, đầu của ngài vì tai nạn xe cộ mà bị va chạm nghiêm trọng, có thể là ngoại thương làm cho não bộ hoặc thần kinh thị giác tổn thương dẫn đến mất đi ánh sáng, cũng có khả năng là biến chứng của võng mạc, do mạch máu của võng mạc không cung cấp đủ máu cùng phát sinh tắc nghẽn vân vân gây ra, cụ thể cần thông qua kiểm tra mới có thể cho ra phán đoán chính xác."
 
Mất đi ánh sáng đối với bất cứ ai mà nói đều là cú sốc vô cùng lớn, huống chi là Bùi tổng, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Cố Gia Thắng cẩn thận từng li từng tí tìm từ nói: "Nhưng Bùi tổng đừng nản chí, vết thương ngoài làm cho nhìn không rõ thường chỉ là tạm thời, đợi sau khi áp lực tụ máu trong não bộ hoặc phần mắt sưng máu được giải trừ đối với thần kinh thị giác, thị lực của mắt liền khôi phục. Nhất định phải duy trì tâm thái lạc quan."
 
Nếu như là trong đầu tụ máu không thể tự động hấp thu, vậy thì cần làm phẫu thuật loại bỏ máu tụ giải trừ áp lực đối với thần kinh thị giác. Nhưng nếu như là biến chứng của võng mạc, thần kinh thị giác bị tổn thương, vậy muốn hoàn toàn khôi phục như thường là tương đối khó, rất có thể sẽ tạo thành mù vĩnh viễn.
 
Đương nhiên những thứ này, Cố Gia Thắng không dám nói với Bùi tổng, sợ trái tim vừa tỉnh lại của Bùi tổng trong lúc nhất thời không cách nào tiếp thu cú sốc như vậy.
 
Tuy Bùi Ôn Du không nhìn thấy biểu cảm của người chung quanh, cũng biết tình huống của mình sợ là không lạc quan, hắn bởi vì nguyên nhân này mới chỉ để cho bác sĩ Cố cùng Chu Khải Hoa ở lại.
 
Về mặt kinh doanh của công ty cần có được sự tán thành của đại hội cổ đông, trước mắt tuy hắn là cổ đông lớn nhất, nhưng chuyện hắn mù một khi sáng tỏ, vậy đám cổ đông kia sẽ không ngoan ngoãn nhường quyền kinh doanh ra, đám cỏ đầu tường trong công ty kia chỉ e là cũng lại lần nữa đổ về phía Bùi Vĩnh Ngọc.
 
Mà tai nạn xe của hắn nhất định có liên quan đến Bùi Vĩnh Ngọc.
 
Nhưng tai nạn xe cộ ngày đó, Bùi Vĩnh Ngọc vẫn còn đang trong trại tạm giam, gặp mặt cùng điện thoại đều bị hạn chế, di động cũng không thể sử dụng, người phân phó ra tay chân chính chỉ sợ là một người hoàn toàn khác!
 
Bùi Ôn Du còn muốn dặn dò thêm một vài chuyện, nhưng não vừa tỉnh lại thiếu oxy nghiêm trọng, chỉ nói vài câu, động cánh tay vài cái liền mệt đến có chút thở hổn hển.
 
Cuối cùng, Bùi Ôn Du thật sự không thể chịu đựng được nữa mê man buồn ngủ, trước khi lần nữa ngủ mê man, dặn dò từng câu từng từ: "Chuyện tôi mù tạm thời không được nói cho bất cứ ai."
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Bùi tổng hả, nữ chính đã mở ra một chiếc cửa sổ trong thế giới tối tăm của hắn. Sau này sẽ nhớ lại~
 
Hiện giờ thượng đế lại đóng cánh cửa của hắn lại, bởi vì đã mất đi ánh sáng rồi~~~Tôi thật xấu xa~Trừng phạt hắn không chăm bé con cho tốt!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui