◎Cậu muốn bảo vệ mẹ!◎
Quả nhiên! Bụng dạ khó lường!
Đổng Lệ Mai nhìn thấy người phụ nữ tên Thẩm Tuyết đứng ra xung phong nhận việc trong lòng cắn răng, vội vàng ngắt lời nói: "Thư ký Chu, dù cho vị Thẩm tiểu thư này cứu Bùi tổng một mạng, nhưng dù sao không biết rõ lai lịch, cũng không giống người làm nội trợ chuyên nghiệp. Nếu thật sự muốn đổi bảo mẫu mới, nhất định phải cân nhắc, điều tra bối cảnh vô cùng quan trọng! Phải tìm người làm việc lưu loát thành thật chăm cục cưng tỉ mỉ chuyên nghiệp mới được..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đổng Lệ Mai tăng thêm hai chữ "Thành thật" vì sợ Chu Khải Hoa trong hồ đồ không đoán được rắp tâm của Thẩm Tuyết, Trịnh Tuệ Văn cũng mạnh mẽ gật đầu nói: "Thư ký Chu, bảo mẫu của Bùi gia không chỉ cần chăm sóc thiếu gia, sinh hoạt hằng ngày của Bùi tổng cũng cần lo liệu, bữa cơm và quần áo của Bùi tổng đều là tôi rửa giặt. Đây không chỉ vẻn vẹn là chuyện chăm sóc một đứa bé... Mà sau khi Bùi tổng tỉnh lại còn cần mấy tháng chữa bệnh phục hồi, khi đó hành động bất tiện cần người ở bên chăm sóc nhất. Ba năm trước tôi từng chăm sóc cho Bùi tổng, tôi biết rõ phải làm thế nào nhất... Phải kì lưng, còn phải bôi thuốc..."
Chăm sóc Bùi tổng ba năm trước là một người hộ lý nam chuyên nghiệp, Trịnh Tuệ Văn chỉ là hỗ trợ giúp việc.
Bà ta cố ý nói khoa trương như thế, chính là muốn cho Thẩm Tuyết biết khó mà lui. Cho nên giờ phút này, lắc đầu ấp a ấp úng nói: "Thẩm tiểu thư quá trẻ, thật sự không thích hợp cho lắm... Trai đơn gái chiếc, Bùi tổng khẳng định cũng sẽ cảm thấy xấu hổ..."
Chu Khải Hoa bị Đổng Lệ Mai cùng Trịnh Tuệ Văn cô một câu tôi một câu đến có chút đau đầu, nhưng hắn cũng không dám dễ dàng đổi bảo mẫu mới.
Ba năm rưỡi này, Bùi tổng vẫn luôn giữ lại tất cả mọi thứ trước khi Tiết tổng ra đi. Mà Trịnh Tuệ Văn là bảo mẫu sau khi kết hôn Tiết tổng mời đến, lúc đó Tiết tổng tìm bảo mẫu đổi liên tiếp vài người, cuối cùng mới chọn trúng Trịnh Tuệ Văn người bảo mẫu đứng đầu này, người xoi mói như thế, cũng cảm thấy Trịnh Tuệ Văn làm công việc nội trợ nhanh nhẹn sạch sẽ, nấu cơm cũng không tồi, chắc hẳn là thật sự tốt.
Mà con gái của bà dưới sự tài trợ tiền bạc của Tiết tổng tiếp tục đi học tại trường danh giá, sau đó cũng biết báo đáp ân tình nên vẫn luôn chăm sóc cho Bùi tổng trong khoảng thời gian bị thương nặng nằm viện.
Nhưng sau này lúc Bùi tổng đột nhiên kêu hắn thông báo tuyển dụng bảo mẫu mới, hắn mới ý thức được con gái Đổng Lệ Mai của Trịnh Tuệ Văn có tâm cơ muốn tiếp cận Bùi tổng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn luôn có một vài cô gái trẻ cho rằng mình làm việc trong công ty có thể quyến rũ được Bùi tổng, tìm đủ cách để tạo ra cơ hội vô tình gặp gỡ, Bùi tổng mỗi lần phát giác được đều sẽ nhanh chóng vạch rõ khoảng cách, sa thải thì sa thải, không nhìn thì không nhìn, nhất là các kiểu tường đồng vách sắt sau khi kết hôn không cho người khác có bất kỳ cơ hội nào.
Nhưng sau sự cố lần đó, Bùi tổng đắm chìm trong tuyệt vọng cùng bi thương, nằm đến nửa năm cả người đều suy sụp không còn tinh thần, nên không chú ý tới những trò xiếc lấy danh nghĩa trông nom kia của Đổng Lệ Mai. Dù sao lúc đó Đổng Lệ Mai mới năm ba đại học, trong mắt mọi người vẫn là một cô em gái nhỏ.
Đợi đến nửa năm sau ý thức được tâm ý của Đổng Lệ Mai mà muốn sa thải Trịnh Tuệ Văn, lại bị Trịnh Tuệ Văn vừa khóc vừa ầm ĩ nói đã ký hợp đồng ba năm với Tiết tổng nên không thể vô cớ sa thải, hơn nữa bà làm bảo mẫu làm người chăm sóc lúc ở cử làm người chăm con đều tận tâm tận lực, chăm sóc đứa bé tận tình chu đáo, có tình cảm lưu luyến không rời với đứa bé...
Bùi tổng đương nhiên sẽ không bị lời nói này của bà thuyết phục, nhưng cũng không vạch trần trước mặt bọn họ, chỉ là lúc ấy đổi mấy người chăm con để trông nom Bùi Dục Kỳ, Bùi Dục Kỳ một mực khóc ầm ĩ không ngừng chỉ có thể bất đắc dĩ giữ lại Trịnh Tuệ Văn.
Mà hắn cũng cho rằng Bùi tổng mặt lạnh đã khiến Đổng Lệ Mai biết khó mà lui, trong hai năm nay Đổng Lệ Mai cũng không phải không quen bạn trai nào khác, cho nên sau này Bùi tổng cũng không nhắc lại chuyện đổi bảo mẫu nữa, nhưng hôm nay thấy bộ dáng xung phong nhận việc chăm sóc Bùi tổng này của Đổng Lệ Mai, có thể thấy được sau khi biết Bùi tổng nắm quyền Bùi gia lại mặt dày mày dạn sán đến!
Chu Khải Hoa không thích Đổng Lệ Mai tâm cơ một chút nào.
Rõ ràng là dựa vào Tiết tổng tài trợ mới có hết thảy của cô ngày hôm nay, cô ta lại vào lúc hài cốt của Tiết tổng còn chưa lạnh đã bắt đầu đào góc tường nhà Tiết tổng. Nếu lúc sinh tiền Tiết tổng biết cô sinh viên mình giúp đỡ là loại sói mắt trắng như thế(1), không biết có hối hận đã thuê dùng và tài trợ mẹ con họ không.
(1)Sói mắt trắng: ý chỉ những người vô ơn.
Đương nhiên, ý thức được Đổng Lệ Mai còn chưa hết hy vọng với Bùi tổng, Chu Khải Hoa mặc dù có ý kiến rất lớn đối với cô ta, nhưng bây giờ, Trịnh Tuệ Văn đã làm bảo mẫu tại gia ở Bùi gia năm năm, bất luận là đối với thói quen sinh hoạt của Bùi tổng hay là đối với Bùi Dục Kỳ đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa Bùi Dục Kỳ thiếu cảm giác an toàn, rủi ro đổi bảo mẫu thật sự quá lớn... Dưới loại tình huống này, hắn làm sao dám trong thời gian Bùi tổng trọng thương hôn mê dễ dàng đổi Trịnh Tuệ Văn đi được!
Cũng giống vậy, hành vi tích cực tự tiến cử của Thẩm Tuyết cũng khiến Chu Khải Hoa nảy sinh không ít hoài nghi.
Bởi vì tuổi tác của cô Thẩm này quả thật quá trẻ, tuổi tác như hoa thế này làm việc gì chẳng tốt, sao lại tiến cử mình làm bảo mẫu của Bùi Dục Kỳ trước mặt mọi người! Còn là dưới tình huống hắn đã đưa một tấm thẻ cho cô.
Chu Khải Hoa vốn bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng mà thấy biết ơn và tín nhiệm, tim tí tách lạnh lẽo đi, chỉ sợ lại là một Đổng Lệ Mai vì để tiếp cận Bùi tổng mà trăm phương nghìn kế cắm rễ ở Bùi gia!
Tim khẽ trầm xuống, Chu Khải Hoa đè thấp giọng nói: “Xin lỗi cô Thẩm, tôi không có quyền đổi bảo mẫu…..Hơn nữa dì Trịnh nói đúng, bảo mẫu của Bùi gia không chỉ vẻn vẹn chăm sóc cho một mình Bùi Dục Kỳ, tuổi tác của cô đích thật không phù hợp đảm nhiệm công việc này…..
"Thật xin lỗi, là tôi mạo muội rồi..." Tiết Huệ Vũ rũ lông mi xuống nói, "Hôm nay lúc lần đầu tiên nhìn thấy Dục Kỳ, tôi liền có một loại cảm giác thân thiết không thể lý giải, bởi vì con của tôi cũng tên là Dục Kỳ. Hy vọng con có thể hạnh phúc may mắn dưới ánh mặt trời rạng rỡ... Cho nên vào một chốc biết được đứa bé này tên Dục Kỳ, phảng phất như nhìn thấy con của mình vậy, trong khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi cùng cậu cũng khiến tôi nổi lên một tia tham lam, vừa rồi mới nhất thời xúc động mạo muội đưa ra yêu cầu quá đáng này....."
Nói rồi, vành mắt liền đỏ ửng lên.
“Nếu con của tôi trưởng thành, cũng nhất định đáng yêu giống như con trai của Bùi tổng vậy…..muốn nói chuyện với con, dạy con nhận biết mặt chữ, muốn làm một người mẹ tốt có thể cùng con lớn lên…..”
Tiết Huệ Vũ vốn là diễn viên múa ba lê, thường xuyên dùng cảm xúc chân thật nhập vào trong nhân vật chính mình đóng vai, động tác biểu cảm nắm bắt tương đối đúng chỗ, mà lần trước lúc cô nói mình không có người nhà nghĩ quẩn tự sát, thấy được Chu Khải Hoa đã có con hết sức mềm lòng trên phương diện này, một đoạn lời nói không rõ ràng lắm này của chính mình đủ cho hắn có không gian bổ não, cho nên cường điệu tiến công vào điểm này khiến Chu Khải Hoa sinh ra tâm lý đồng tình.
Nhưng điều hiện giờ cô đang thấp giọng nói là thật sự có chút xúc động.
Chính mình sau khi sinh Bùi Dục Kỳ ra liền buông tay mặc kệ, mãi cho đến sau khi chết chết nhìn thấy Bùi Dục Kỳ bị ngược đãi mới sinh ra lòng hối hận... Nếu như mình không chết, cô sẽ là một người mẹ tốt sao?
Cô sẽ còn cho rằng Bùi Dục Kỳ là hòn đá ngáng đường trên con đường cô tiến đến thành công của cuộc đời không?
Chu Khải Hoa chỉ thấy đôi mắt sáng ngời trong suốt của Thẩm Tuyết nháy mắt đã ảm đạm đi... Hốc mắt cô đỏ bừng, lã chã chực khóc mà cắn cánh môi của bản thân ngăn không cho mình khóc.
Hóa ra con của Thẩm tiểu thư cũng tên là Dục Kỳ... Hóa ra là vì nhớ nhung con của mình mới muốn làm bảo mẫu của Bùi Dục Kỳ, mà không phải bởi vì muốn tiếp cận Bùi tổng.
Chu Khải Hoa đột nhiên cảm thấy chính mình suy đoán về vị ân nhân cứu mạng này của Bùi tổng quá ác ý, chính bởi vì những lời này mà nhớ đến, đêm cô Thẩm cứu Bùi tổng kia là muốn tự sát, nhưng lúc đang thắt tim thì nhìn thấy đối phương cẩn thận từng li từng tí khẽ ngắm nhìn Bùi Dục Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Thư ký Chu, Bùi tổng bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, một mình Dục Kỳ nằm viện cũng rất lẻ loi... Vậy...trong thời gian Dục Kỳ nằm viện, tôi có thể thường xuyên đến thăm cậu bé không?"
"Có thể có thể!" Đối mắt với ánh mắt tràn ngập khát vọng lại hàm chứa u buồn lã chã nước mắt trước mặt, nghĩ đến cô gái trẻ tuổi trơ trọi này có lẽ đã ký thác tâm hồn nơi đứa bé cùng tên là Dục Kỳ, Chu Khải Hoa trả lời không chút do dự, thậm chí từ tận đáy lòng hy vọng cô có thể đi ra khỏi nghịch cảnh đau khổ không còn làm chuyện ngốc nghếch nữa.....
Không ngờ tới hắn đáp ứng ngay, Trịnh Tuệ Văn lúc này bất mãn nói: "Thư ký Chu, như vậy sao mà được! Bùi tổng tỉnh lại biết việc này, chắc chắn sẽ bất mãn, lỡ như bệnh tình của Dục Kỳ chuyển biến xấu thì làm sao bây giờ!"
Chuyển biến xấu, sao có thể chuyển biến xấu. Thấy hành động dính sát Thẩm Tuyết từ đầu đến cuối của Bùi Dục Kỳ, bộ dáng thân mật ỷ lại cùng tín nhiệm kia sao có thể khiến bệnh tình của Bùi Dục Kỳ chuyển biến xấu được, nói không chừng còn có thể trở thành một điểm đột phá.
Chu Khải Hoa nhíu mày ngắt lời nói: "Bùi tổng tỉnh lại tôi sẽ tự có giải thích, chuyện xảy ra hôm nay tôi đều sẽ nói cho Bùi tổng. Ngược lại là dì Trịnh, vì sao lại đối chọi và phản đối như vậy, Thẩm tiểu thư có thời gian đến bầu bạn cùng Dục Kỳ, không phải có thể khiến dì nghỉ ngơi nhiều hơn chút sao?"
Lời cảnh cáo thấp thoáng của Chu Khải Hoa chặn Trịnh Tuệ Văn nghẹn họng, đang muốn đứng lên tiếp tục lý luận, nhưng mà đầu gối càng ngày càng đau khiến bà hít ngược vào một hơi lạnh, chỉ thấy đầu gối sưng càng nghiêm trọng hơn so với vừa rồi.
Đổng Lệ Mai cũng theo đó hít vào một hơi lạnh, không ngờ Trịnh Tuệ Văn thế mà lại bị thương nghiêm trọng như thế, cô cho rằng mẹ cô là cố ý làm bộ như không đứng dậy được, không ngờ thật sự rất nghiêm trọng!
"Mẹ tôi có lẽ thật sự gãy xương rồi, hiện giờ tôi phải dẫn bà đi chụp phim." Nói rồi, cũng không đợi người khác trong phòng bệnh có phản ứng, lập tức dìu Trịnh Tuệ Văn đi xuống lầu chụp X quang.
Trong lòng Tiết Huệ Vũ khẽ động, lập tức đi theo. Tuy nhiên một giây sau cảm thấy góc áo bị kéo chặt siết sao, cúi đầu liền thấy ánh mắt Bùi Dục Kỳ lộ rõ hoang mang cùng bất an.
Trái tim mẹ già của Tiết Huệ Vũ lại lần nữa mềm như cọng bún, khom người xuống khẽ ôm cậu, thuận theo sóng lưng của cậu vỗ về nói:”Cô đi xem thử tình huống bị thương của dì xong liền quay lại. Con ở trong phòng ngủ tiếp chút đi….
"Nếu như có chuyện cần giúp, thì liền ấn máy tổng đài." Tiết Huệ Vũ chỉ chỉ vị trí ấn chuông, "Sẽ có dì y tá tới đây. Đương nhiên cô sẽ quay lại nhanh thôi! Chờ cô trở lại."
Bùi Dục Kỳ nhút nhát gật đầu, quyến luyến đưa mắt nhìn Tiết Huệ Vũ rời đi, một màn này được Chu Khải Hoa thu vào trong mắt, hắn vốn còn có chút lo lắng, lại nhìn thấy Bùi Dục Kỳ không ầm ĩ không nháo loạn tự mình nằm trở lại trên giường, còn thật sự tiếp tục ngủ trưa, nghe lời đến không còn là mình nữa!
Trong lòng hắn không khỏi cả kinh.
X quang chẩn đoán khớp đầu gối của Trịnh Tuệ Văn vì ngoại lực dẫn đến sai khớp xương bánh chè, cần bó thạch cao bốn tuần để tiến hành cố định.
Mà thông thường xương bánh chè trật sẽ đau đớn kịch liệt, đối với hành động của bệnh nhân có ảnh hưởng rất lớn, cho nên trong lúc đang dưỡng bệnh cần tránh lao động chân tay, để tránh dẫn đến sai khớp càng tăng thêm.
Trịnh Tuệ Văn bị thương đầu gối, tương đương với cái chân bó thạch cao bốn tuần không thể đi lại... Trong lúc nhất thời, công việc bảo mẫu chăm sóc Bùi Dục Kỳ phải cần tìm người thay thế...
Tiết Huệ Vũ ở cùng Trịnh Tuệ Văn trong toàn bộ quá trình làm các mục kiểm tra, lúc biết được kết quả này thì nhíu chặt lông mày mặt vô cùng có lỗi: "Dì Trịnh, thật xin lỗi hại dì bị thương nghiêm trọng như vậy. Tiền thuốc men để tôi lo toàn bộ, trong khoảng thời gian này dì nghỉ ngơi thật tốt, an tâm dưỡng bệnh..."
Mặc dù nói tiền thuốc men của Trịnh Tuệ Văn cô lo toàn bộ, nhưng kì thực tấm thẻ Tiết Huệ Vũ quẹt kia chính là tấm thẻ Chu Khải Hoa đưa cho.
Mà giờ phút này cô đỏ hồng đôi mắt, mặt đầy ray rứt liên tục xin lỗi, khiến Trịnh Tuệ Văn dù cho trong lòng trào dâng ngàn lần tức giận, cũng không thể tìm thấy bất kỳ chỗ nào để làm khó dễ cô!
"Thư ký Chu, dì Trịnh cần an tâm tĩnh dưỡng bốn tuần, ngài muốn tìm bảo mẫu mới cũng cần thời gian. Trong thời gian này, cứ để tôi thay thế chăm sóc cho Dục Kỳ đi..."
Chu Khải Hoa thấy việc đã đến nước này, mà vừa rồi dưới sự quan sát của hắn quả thực phát hiện Bùi Dục Kỳ rất dính vị Thẩm tiểu thư này, vì thế áy náy nói: "Trong khoảng thời gian này đành nhờ Thẩm tiểu thư chăm sóc cho Dục Kỳ vậy, các loại chi phí nhất định..."
"Vốn là bởi vì tôi mới khiến cho dì Trịnh bị gãy xương, thay thế công việc của dì Trịnh cũng là nên làm."
Sau khi thành công thu phục Chu Khải Hoa, Tiết Huệ Vũ quay đầu nói với Trịnh Tuệ Văn: "Dì Trịnh yên tâm, dì an tâm dưỡng bệnh, tôi nhất định sẽ giúp dì chăm sóc Dục Kỳ cho tốt."
Tiết Huệ Vũ ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật lúc chờ báo cáo đã dùng điện thoại đặt hàng «Dạy đứa trẻ bệnh tự kỷ mở miệng nói chuyện», «Bách khoa toàn thư vỡ lòng bé cưng học nói ngôn ngữ», «sách truyện ghép vần vỡ lòng», «Tổng hợp kim chỉ nam lần đầu làm bố mẹ cần chuẩn bị».
Cô còn vì Bùi Ôn Du sắp tỉnh lại, mà mua một quyển «Ghi chú hộ lý».
Thậm chí lúc chuẩn bị tính tiền lướt đến «làm sao vãn hồi hôn nhân tan vỡ», «làm sao tán đổ đàn ông», Tiết Huệ Vũ khóe miệng khẽ giật giật, cũng chọn bỏ vào trong giỏ hàng.
Dù sao, độ thiện cảm của Bùi Ôn Du...cũng tương đối quan trọng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...