"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, là không cẩn thận bị thương hả?”
Đổng Lệ Mai sáng suốt thấy bầu không khí ở đây không ổn lắm, đồng thời nhận ra Tiết Huệ Vũ là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng, dùng mắt ra hiệu ý để Trịnh Tuệ Văn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Nhưng khi thấy con gái của mình xuất hiện, Trịnh Tuệ Văn lại càng giận dữ hơn nữa, trực tiếp hất bay cánh tay của con gái, đổi trắng thay đen khóc lóc kể lể nói: "Lệ Mai ơi, người này thế mà lại xông vào phòng bệnh của Bùi thiếu gia, quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi, con cũng biết bệnh tình thiếu gia mà, chắc chắn không chịu đựng được kích thích, người lạ xuất hiện sẽ dọa cậu ấy, mẹ vì muốn tốt cho thiếu gia mà mong cô ấy nhanh chóng rời đi, kết quả cô ấy không chịu ra ngoài mà con sử dụng bạo lực nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta dùng khóe mắt quét một cái lên người Bùi Dục Kỳ đang ngồi trong lòng Tiết Huệ Vũ, trong lòng cân nhắc dù sao nó cũng là một thằng ngốc không thể nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ lại tin tưởng một người ngoài cuộc hơn bà ta, một bảo mẫu vàng đã chăm sóc Bùi Dục Kỳ kể từ khi nó mới lọt lòng sao.
Bà ta lau một giọt nước trên khóe mắt, nức nở nói: "Thư ký Chu, cơ thể tôi bị thương cũng không sao, chỉ sợ tay chân cô ta không nặng không nhẹ làm thiếu gia bị thương, thiếu gia từ bé đã được tôi nuôi dưỡng, cậu ấy chính là một mụn cơm bảo bối của tôi, bây giờ Bùi tổng lại bị thương nặng dẫn đến hôn mê, thiếu gia vì nghe tin dữ mà phải nằm viện, tôi tuyệt đối không thể để đứa nhỏ này bị kích thích thêm nữa "
Từng câu từng chữ khóc lóc kể lể của Trịnh Tuệ Văn vang bên tai Chu Khải Hoa, nhưng cô gái xa lạ mà Trịnh Tuệ Văn đang nói lại là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng.
Não Chu Khải Hoa đình chỉ hai giây, sau khi nhận rõ Bùi Dục Kỳ cũng không phát bệnh mà là Trịnh Tuệ Văn cùng ân nhân cứu mạng Thẩm Tuyết sinh ra hiểu lầm và mâu thuẫn, hắn kỳ quái nhìn về phía Tiết Huệ Vũ, cân nhắc nói: "Thẩm tiểu thư, có thể giữa cô với dì này đã xảy ra hiểu lầm rồi, không biết vì sao cô lại xuất hiện trong phòng của Bùi Dục Kỳ, nhưng Dục Kỳ là đứa trẻ không thể chịu được kích thích, lại càng sợ người lạ, mời."
Hắn nói xong muốn tiến lên dắt tay Bùi Dục Kỳ, lại thấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ gắt gao nắm chặt quần áo của Tiết Huệ Vũ, ánh mắt lúc nào cũng đờ đẫn giờ phút này bỗng nhiên trở nên hung dữ trừng mắt nhìn hắn, toàn thân đều căng thẳng, điều này làm cho Chu Khải Hoa kinh ngạc, bàn tay đang giơ ra đông cứng vì xấu hổ.
Hắn đã giúp đỡ Bùi tổng làm việc, sao lại có thể không biết rằng Bùi Dục Kỳ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ chứ.
Thậm chí sau khi tháp tùng Bùi tổng đến bệnh viện nhiều lần, cũng biết được rằng tình trạng của Bùi Dục Kỳ không mấy lạc quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu đã ba tuổi rưỡi mà vẫn chưa biết nói chuyện, cũng chẳng nhận biết được ai, ánh mắt khô khan không có thần, thậm chí có những hành vi tự ngược đãi bản thân khi bị bệnh.
Bùi tổng vốn dĩ vì chuyện của vợ mà thể xác và tinh thần trở nên tuyệt vọng, con trai lại được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, vì thế mà Bùi tổng rầu rĩ lo lắng không thôi, cảm thấy mình chính là kẻ hại con, làm cho con phát bệnh, thời gian lâu cũng không dám đến gần con nữa.
Mà sau nhiều lần gặp gỡ, dường như đứa trẻ này đã buông lỏng cảnh giác đối với hắn, còn sẵn sàng cho hắn nắm tay.
Bùi tổng thường xuyên kích động nên Bùi Dục Kỳ không muốn đến gần hắn chứ đừng nói là nắm tay, ngay cả ôm cũng không để cho hắn ôm.
Vì vậy Chu Khải Hoa rất có cảm giác lòng mang sứ mệnh.
Không ngờ giờ đây, cậu nhóc lại kháng cự không cho hắn đến gần. Lúc này mới hai tháng không gặp, đã không nhận ra hắn rồi sao?
Tuy nhiên, khác với khuôn mặt nhỏ nhắn khô khan trước đây, Chu Khải Hoa dường như lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy trên gương mặt của Bùi Dục Kỳ. Thoạt nhìn không khác gì một đứa trẻ bình thường đang giận dỗi.
Hắn cúi người xuống, giống như ngày xưa, quyết định nhẹ nhàng nói mấy lời nhỏ nhẹ để xoa dịu tính tình dữ tợn của Bùi Dục Kỳ, liền thấy cô gái trẻ tên Thẩm Tuyết kia giơ tay lên xoa xoa mái tóc Bùi Dục Kỳ.
Ánh mắt này còn gây sốc hơn so với ánh nhìn mà khi nãy Bùi Dục Kỳ nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy đôi tay kia đang xoa đầu Bùi Dục Kỳ lại thuận tay xuôi xuống lưng, làm cho đôi mắt xinh đẹp kia của Bùi Dục kỳ híp lại, phát ra âm thanh như mèo nhỏ rên khì khì.
Chu Khải Hoa câm nín.
Dưới cú sốc như vậy, hắn chỉ thấy vị Thẩm Tuyết kia rời ánh mắt dịu dàng khỏi Bùi Dục Kỳ, rồi lạnh lùng hạ xuống khuôn mặt của Trịnh Tuệ Văn.
"Thư ký Chu." Tiết Huệ Vũ nhìn về phía Chu Khải Hoa, gằn từng chữ.
"Đứa trẻ này vừa rồi chính xác là đã bị kích thích, tôi đến phòng bệnh này cũng là có lý do. Lúc vừa rời khỏi phòng tôi thì thấy dì này cũng vừa ra khỏi phòng, tôi vô tình đụng vào dì này rồi té ngã. Dì ta bước đi vội vã, không đóng cửa phòng, tôi vừa muốn giúp dì ta đóng cửa thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai mà bén nhọn của trẻ con. Sợ trong phòng có trẻ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi mới đẩy cửa bước vào."
Tiết Huệ Vũ đưa ra một lý do hợp tình hợp lý, vừa nghe thì không thấy có lỗ hổng gì, nhưng Trịnh Tuệ Văn không ngờ rằng đối phương lại vào phòng đúng thời điểm đó.
Sắc mặt bà ta hoảng hốt, chỉ sợ Tiết Huệ Vũ nói thêm gì đó, lập tức ngắt lời: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thư, là tôi hiểu lầm cô."
Tiết Huệ Vũ không thèm để ý đến lời nói cắt ngang của Trịnh Tuệ Văn, cô đã sớm chuẩn bị tốt những lời muốn nói, gằn từng câu từng chữ nói vang: "Vừa bước vào cửa tôi thật sự bị sốc, trong phòng là cháo đổ vương vãi, mọi nơi trên mặt đất đều là mảnh vỡ của bát cháo, mà đứa trẻ này mỗi khi nghe đến tiếng còi báo động thì sẽ đập đầu vào tường. Tôi lo đứa trẻ này sẽ không cẩn thận mà giẫm phải mảnh bát vỡ nên đã dọn dẹp một chút, lại dùng thời gian rất lâu để dỗ cháu ăn dỗ cháu ngủ."
"Kẻ nói dối" Trịnh Tuệ Văn liếc nhìn con gái sắc mặt dần trầm xuống, hoảng sợ nói: “Trước khi tôi đi, mặt đất đã sạch sẽ rồi, cô đang nói cái gì vậy?"
Mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ, Bùi Dục Kỳ sẽ không nói chuyện, nên bà ta sẽ không thừa nhận.
Tuy nhiên, sự kiên quyết chắc chắn đều biến mất sau khi đối phương lấy điện thoại ra.
"Bà chắc chứ, nhưng tôi đã chụp ảnh lại rồi."
Con mẹ nó ai mà trước khi dọn dẹp lại chụp ảnh bằng chứng cơ chứ.
Trịnh Tuệ Văn không ngờ rằng Tiết Huệ Vũ lại có thể đưa ra một bức ảnh chụp một đống hỗn độn dưới mặt đất, thậm chí thời điểm bức ảnh được chụp là 12 giờ 30. Bà ta nhất thời im bặt đứng tại chỗ, Tiết Huệ Vũ tiến lên một bước ép hỏi nói: "Không phải nói không khai gian sao, vậy đây là tình huống gì ?"
"Chắc là thiếu gia không cẩn thận đánh đổ", Trịnh Tuệ Văn cực kỳ chột dạ, kiên trì nói: "Bởi vì Bùi tổng gặp nạn mà thiếu gia vẫn không muốn ăn uống, chỉ muốn nằm trên giường vùi đầu ngủ, tôi bèn đem cháo đặt ở bên cạnh, có lẽ khi tôi rời đi đã bị cậu không cẩn thận đụng phải."
Bà ta hướng ánh mắt về phía Bùi Dục Kỳ đang co rút phía sau Tiết Huệ Vũ và nói với vẻ mặt lo lắng: "Thiếu gia, là cậu làm đổ cháo đúng không, sao lại không cẩn thận như vậy, chẳng may bị phỏng thì phải làm sao."
Cháo này thật sự đã bị Bùi Dục Kỳ đánh đổ, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn không phải như những gì Trịnh Tuệ Văn nói, thấy bà ta giả mù sa mưa vẫy vẫy tay bảo Bùi Dục Kỳ đi qua, Tiết Huệ Vũ vẻ mặt lạnh lùng ngăn trở trước ánh mắt uy hiếp của bà ta dành cho Bùi Dục Kỳ.
"Bà thật sự lo lắng cho Bùi Dục Kỳ ư, thật sự lo lắng cho Bùi Dục Kỳ vậy vì sao mười hai giờ rưỡi ra khỏi phòng, mãi đến hai giờ mới ngượng ngập trở về."
Nắm chặt sơ hở logic của Trịnh Tuệ Văn, Tiết Huệ Vũ hùng hổ nói: "Thân là bảo mẫu, thật sự có thể rời khỏi một đứa trẻ ba tuổi lâu đến như vậy sao, chẳng may đứa trẻ xảy ra chuyện thì phải làm sao, chẳng may đứa trẻ đói bụng thì phải làm sao, bà nói đã đặt cháo cạnh giường dù bà biết đứa trẻ chẳng may sẽ bị bỏng, vì sao lại phạm phải loại sai lầm thấp kém như vậy. Dù đứa trẻ không làm rơi vỡ cháo, thì lúc tỉnh dậy cháo cũng nguội rồi, chẳng lẽ bà muốn bắt đứa trẻ ăn cháo lạnh mỗi ngày hả, Bùi tổng trả bà mấy chục ngàn tiền làm bảo mẫu, bà lại thật sự bỏ bê con trai của ngài ấy."
"Đúng lúc có chút chuyện nên mới về trễ" Trịnh Tuệ Văn bị chất vấn đến mức á khẩu không nói được gì, tâm hoảng ý loạn nhìn về phía con gái cầu cứu.
Đổng Lệ Mai biết mẹ mình đức hạnh thế nào, lập tức hòa giải nói: "Mẹ, người nhà bác cả vội vã gọi đến tìm mẹ đúng không."
Trịnh Tuệ Văn hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu như gà mổ thóc nói: "Đúng đúng đúng, vì người thân của bác cả con có chút việc, nên mẹ mới vội vàng rời đi không ngờ trì hoãn thời gian lâu như vậy mới về được."
"Hơn nữa thiếu gia gần đây đã có thể tự mình ăn cơm, tôi không nghĩ sẽ có chuyện ngoài ý muốn."
"Không nghĩ tới không nghĩ tới" Tiết Huệ Vũ nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang nỗ lực bù đắp của Trịnh Tuệ Văn: "Những thứ bà không nghĩ tới cũng nhiều quá cơ. Việc chính của bảo mẫu không phải nên tập trung vào đứa trẻ ư, hơn nữa con gái bà cũng ở bệnh viện này, lâu như vậy mà chưa trở về, chẳng lẽ không biết gọi một cú điện thoại kêu con gái bà tới giúp chăm sóc một lúc sao?"
Đổng Lệ Mai bị chỉ đích danh bỗng nghẹn họng, không ngờ đối phương lại đem cái nồi này ụp lên đầu cô ta, bèn vội vàng đè lại Trịnh Tuệ Văn vì sợ bà ta sẽ nói bậy, vẻ mặt áy náy nói: "Lúc đó mẹ có gọi điện cho tôi, nhưng tôi đang họp."
Đúng là Đổng Lệ Mai vừa mới họp xong, nội dung cuộc họp thảo luận là liệu Bùi tổng có thể được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh thường hay không, cùng với lựa chọn các phương án điều trị tiếp theo.
"Mẹ ơi con xin lỗi vì đã không nghe điện thoại của mẹ", cô xin lỗi Trịnh Tuệ Văn xong, lại quay ngược sang Bùi Dục Kỳ áy náy nói: "Dục Kỳ, là dì có lỗi với con, dì phải sớm qua ở với con mới phải. Nhưng dì vừa mới chăm sóc bố con, cho nên đã tới trễ rồi."
Trước đây vì Đổng Lệ Mai muốn biểu hiện tốt trước mặt Bùi Ôn Du, ở gần quan được ban lộc trở thành mẹ kế của Bùi Dục Kỳ, bề ngoài đối xử với Bùi Dục Kỳ rất tốt, tặng cậu rất nhiều món đồ chơi thông minh, đống xếp gỗ mà Bùi Dục Kỳ luôn rất thích chơi cũng được tặng bởi cô ta.
Sau này phát hiện Bùi Ôn Du không hề quan tâm đến Bùi Dục Kỳ, nên cô ta cũng ngừng quan tâm Bùi Dục Kỳ, nhưng dù thế nào đi nữa, so với những người khác, Bùi Dục Kỳ đối với cô ta vẫn vô cùng thân thiết.
Nhưng vào lúc này, Bùi Dục Kỳ lại trừng ánh mắt to ngây người nhìn cô ta, như thể nhìn một người xa lạ, còn nắm chặt quần áo của một người phụ nữ khác.
Thằng nhãi ranh này lúc đó cô ta mất vài tháng trời dốc cả ruột gan mới dỗ được nó ôm mình, còn nó thì hay rồi, mới chỉ một tiếng rưỡi đồng hồ ngắn ngủi đã thân thiết với một phụ nữ xa lạ đến vậy.
Đổng Lệ Mai không biết nếu Bùi Ôn Du nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có cảm giác gì, cô gái trước mặt này tuổi tác so với cô ta chắc cũng không chênh lệch mấy, khuôn mặt bình thường, là kiểu người qua đường nhìn một lần sẽ quên mất, nhưng cô ta lại cảm thấy rất chói mắt.
Sau khi Bùi Ôn Du được cứu sống, cô ta chỉ sợ Bùi Ôn Du sẽ bị cái người gọi là ân nhân cứu mạng này lừa bịp, nhưng khi kiểm tra phòng nhìn thấy khuôn mặt bình thường không mấy nổi bật kia lại còn biết thêm cô ta đã có lịch sử sinh đẻ, mới cảm thấy chính mình buồn lo vô cớ, nhưng hiện tại cô ta mới phát hiện, dù người phụ nữ này có gương mặt bình thường nhưng dáng người rất đẹp, cơ thể hoàn toàn lồi lõm thành hình chữ S.
Quan trọng nhất, người phụ nữ vừa mở miệng nói ra khiến cô ta có một cảm giác quen thuộc, ngữ khí và giọng nói hùng hổ dọa người thật sự rất giống với người kia.
Dưới tình huống như vậy, thế mà trong khoảng thời gian ngắn cô ta đã lôi kéo được Bùi Dục Kỳ.
Vì Đổng Lệ Mai vẫn dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận bố con họ Bùi trong ba năm qua, cho nên trong phút chốc liền cho rằng người phụ nữ tên Thẩm Tuyết này nhất định có động cơ xấu, nếu không vì sao lại trùng hợp như thế cứu được Bùi Ôn Du trong tai nạn xe.
Một nỗi bất an mãnh liệt khiến trái tim của Đổng Lệ Mai rung lên một hồi chuông báo động.
Tuy rằng không hiểu đối phương dùng thủ đoạn gì khiến cho Bùi Dục Kỳ trong khoảng thời gian ngắn đã thân thiết với cô ta như thế, nhưng Bùi tổng cũng không phải là một kẻ dễ lừa gạt, bắt chước Tiết Huệ Vũ thì sao chứ, căn bản Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa chẳng có chút tình cảm nào.
"Dục Kỳ đừng sợ, bố con đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi, sẽ sớm tỉnh lại thôi."
Kìm nén nỗi bất an trong lòng, Đổng Lệ Mai lại dịu dàng dỗ dành Bùi Dục Kỳ vài câu, bất chợt vừa nói vừa chuyển ánh nhìn đến Tiết Huệ Vũ nói: "Nhưng..."
Cô ta dừng một chút, do dự nói: "Thẩm tiểu thư, dù cho vừa rồi xảy ra chuyện gì, có hiểu lầm thế nào, cô cũng không nên đá người."
Đá người chắc chắn là không đúng.
"Khớp gối mẹ tôi không tốt lắm, có liên quan đến viêm khớp, đá một cái có thể dẫn đến gãy xương, dù thế nào cũng không thể đánh người lớn tuổi được."
Đổng Lệ Mai tủi thân nói, tự giác để chính mình đánh hòa một ván, ụp cho đối phương một cái nồi gọi là "phụ nữ bạo lực."
Không ngờ, Đổng Lệ Mai vốn có hình tượng thỏ trắng ngoan ngoãn trong ấn tượng của cô, cũng là một cao thủ nói dối không chớp mắt.
Biết rõ mẹ mình là kiểu người thế nào mà còn giả bệnh, trong lòng Tiết Huệ Vũ hừ lạnh một tiếng không tiếp tục vạch trần nữa, thay vào đó, cô cũng đồng tình, vẻ mặt dịu đi, giải thích nói: "Cũng không phải tôi cố ý đâu."
"Vừa rồi, tôi vất vả lắm mới dỗ được cậu nhóc này ngủ, thì thấy dì này trở về tự xưng là bảo mẫu của cậu nhóc, nhưng nếu bà ấy là một bảo mẫu thực sự tốt với đứa trẻ, thì bà ấy không thể bỏ đi suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, hơn nữa trước khi đi cũng không thèm dọn sạch phòng. Tôi sợ bà ấy nói dối, lại sợ bà ấy là bảo mẫu thật. Gần đây mấy chuyện bảo mẫu ngược đãi trẻ con rất nhiều, cảnh tượng tôi nhìn thấy khi bước vào cửa khiến tôi không thể giao đứa trẻ này cho một bảo mẫu như vậy chăm sóc được, nên tôi muốn bấm chuông gọi người tới, ai ngờ bà ấy đột nhiên bổ nhào đến khiến cậu nhóc bị kinh hoảng vì hành động của bà ấy, tôi thấy bà ấy giơ tay lên muốn đánh cậu nhóc, tôi vì bảo vệ cậu nhóc nên mới không cẩn thận đá bà ấy. Sau đó thì mọi người liền bước vào."
"Làm sao tôi có thể đánh trẻ con được chứ" Trịnh Tuệ Văn đầu đầy mồ hôi vẻ mặt tức giận nói, "Tôi sợ cô làm tổn thương đứa trẻ nên muốn tới bảo vệ nó."
"Thư ký Chu, tôi đã chăm sóc thiếu gia từ khi thiếu gia vừa sinh ra, coi thiếu gia như cháu ruột của mình, sao có thể ngược đãi cậu ấy, tôi rời khỏi thiếu gia một thời gian dài là tôi sai, cho dù trong nhà có chuyện tôi cũng phải về sớm một chút, nếu tôi không gọi điện được cho con gái thì cũng phải gọi cho đến khi con gái tôi bắt máy mới thôi, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời khỏi thiếu gia nửa bước, nhưng nói tôi ngược đãi thiếu gia thì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận, đó là vu khống."
Trịnh Tuệ Văn càng nói càng kích động, khuôn mặt bà ta đỏ bừng vì tức giận, như thể bà ta thực sự bị vu oan.
Đổng Lệ Mai cũng cao giọng kích động nói: "Thư ký Chu, là mẹ tôi sai chúng tôi biết điều đó, không phải mẹ tôi sai mà chúng tôi hoàn toàn không biết, nếu anh không tin mẹ tôi, vậy thì hãy đuổi việc mẹ tôi và tìm một bảo mẫu khác đi vậy, gia đình chúng tôi không chịu nỗi cái danh ngược đãi trẻ em, tuyệt đối không thể bị vu khống như thế."
Chiêu này của Đổng Lệ Mai gọi là lấy lui làm tiến, bởi vì cô ta biết, Chu Khải Hoa sẽ không bao giờ dám trong lúc Bùi tổng còn đang hôn mê mà đổi bảo mẫu, chưa kể mẹ cô ta đã chăm sóc Bùi Dục Kỳ ba năm rưỡi, chăm sóc Bùi Ôn Du hơn bốn năm, biết rõ nằm lòng về chế độ ăn uống của Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ, mà tính cách khó ở của Bùi Dục Kỳ này không phải ai cũng có thể khống chế được.
Thay đổi bảo mẫu khi Bùi tổng bị thương nặng và hôn mê, nếu thực sự gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì phải làm sao, Chu Khải Hoa thật không dám đánh canh bạc này, hắn điên rồi mới làm như vậy.
Trong lòng Đổng Lệ Mai đã hạ quyết tâm, lại không nghĩ rằng Chu Khải Hoa còn chưa lên tiếng, đã có người nói trước "Thư ký Chu, nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể làm bảo mẫu của Bùi Dục Kỳ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cậu bé, đồng thời còn có thể làm một giáo viên, dạy cậu ấy nói chuyện, dạy cậu ấy những từ, những phép tính đơn giản."
Đổng Lệ Mai không ngờ đối phương lại giở chiêu này ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...