Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Cố Nguyên nhìn thấy tin nhắn này, phản ứng đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi, quản gia Đoan Mộc nói với cô tới tận hai lần, là đã thông báo cho Hoắc tiên sinh rồi, nhưng Hoắc tiên sinh bận rộn, Hoắc tiên sinh không có thời gian, vậy mà anh ta còn dám giả vờ ???
 
 
Anh có biết đứa nhỏ nhà anh đáng thương tới nhường nào không ???
 
Nhưng sau khi tức giận xong, cô đột nhiên nhận ra một chuyện.
 
Người này không giống như giả vờ, mà cũng không giống như là một người hoàn toàn không quan tâm đến con trai mình.
 
Chẳng lẽ anh ta thực sự không biết?
 
 
Liên tưởng đến vở kịch cung đấu mà mình nghĩ đến lúc trước, trong đầu cô suy nghĩ lung tung, các loại lục đục mới học trong "Cung điện huyền bí" lập tức được dùng trên người Hoắc Tấn Sâm.
 
Rốt cuộc là Đoan Mộc quản gia cố ý giấu diếm, hay là bên cạnh Hoắc Tấn Sâm có người ngăn tin tức truyền tới?
 
Vấn đề là gì đây ???
 
 
Cố Nguyên cố gắng bình ổn cảm xúc, trả lời: "Đúng vậy, nhóc nhà anh bị bệnh, từ tối bụng đã không thoải mái, bác sĩ gia đình kê đơn thuốc rồi, nhưng nửa đêm lại lăn qua lăn lại một lần nữa, hơn nữa còn khóc rất đáng thương."
 
Ngẫm lại, cô quyết định không nói ra chuyện "Đoan Mộc quản gia đối với bệnh tình của con trai anh rất chậm trễ", dù sao đây cũng chỉ là trực giác của cô thôi, lỡ không phải sao?
 
Hoặc là lỡ Hoắc Tấn Sâm không tin thì sao, tốt nhất là vẫn nên giao cho người làm cha như anh ta tự điều tra đi.
 
Hoắc Tấn Sâm: "Tôi biết rồi, Cố tiểu thư, cám ơn cô."
 
Sau đó thì không thấy nhắn lại nữa.
 
 
Cố Nguyên nhìn chiếc điện thoại trong tay, hoài nghi không biết có phải mạng gặp vấn đề hay điện thoại bị hỏng hay không, cô cảm thấy bạn học Hoắc Tấn Sâm này tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm bệnh tình như thế nào chứ, hay là nói thêm vài câu gì đó cũng được mà ???
 
 
Tóm lại, câu cuối cùng của Hoắc Tấn Sâm rất không giống câu kết thúc của một cuộc đối thoại, nhưng sự thật là, cuộc đối thoại này cứ như vậy mà kết thúc rồi !!!!!
 
 
Cố Nguyên có hơi khó thở, cảm thấy bản thân đúng là làm chuyện vô ích, thấy anh ta có phản ứng gì không ?? 
 
Một câu đã biết, cảm ơn là xong rồi đó hả???
 
Như này mà cũng học đòi làm cha ????
 
 
Cố Nguyên nghĩ đến chuyện này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chui vào wechat tặng cho Hoắc Tấn Sâm hai cái tát để anh ta tỉnh táo lại, cô quay đầu lại nhìn Hoắc Lan Đình trên giường, chỉ thấy nhóc đang cuộn mình, cau mày nhỏ, còn dùng tay nhỏ ôm đầu, nhìn qua rất đáng thương.
 
 
Cảm xúc không thể tiết ra được, đột nhiên cô có chút muốn khóc.
 
Tuy rằng nhóc con này hơi đầu gấu một chút, nhưng cũng đâu thể trách nó được, nhóc ấy đáng thương như vậy mà, không ai quản không ai đau, chỉ có một quản gia không trung thành lắm cùng với một đám vệ sĩ không có biểu tình.

 
Hoàn cảnh như vậy, nhóc con không biến thành phần tử cực đoan với xã hội là đã tốt lắm rồi !!!
 
Cố Nguyên nằm lại lên giường, vươn tay ôm lấy thân hình bé nhỏ kia vào lòng.
----------------------------
Lúc Hoắc Tấn Sâm đi lên cầu thang, đã là mười giờ sáng hôm sau.
 
Trên người anh vẫn âu phục của buổi họp hôm qua, trải qua mấy tiếng đồng hồ trên máy bay nên hơi nhăn nhúm.
 
Dựa theo thói quen thì bây giờ anh nhất định phải thay một bộ quần áo khác, nhưng mà anh lại không có tâm tư đó.
 
Anh vẫn nghĩ đến những gì "Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ" nói với anh trên WeChat.
 
Còn có báo cáo từ chỗ Đoan Mộc quản gia.
 
Lan Đình vì có thể tiếp cận cô gái tên Cố Nguyên kia, vậy mà lại dùng thủ đoạn như này, đây là chuyện anh không thể lường trước được!!!
 
Bởi vì không dám thừa nhận mình đã ăn cơm xong nên đành phải cùng đối phương ăn thêm một bữa nữa, kết quả ăn quá nhiều ăn dẫn đến rối loạn tiêu hoá???
 
Hoắc Tấn Sâm nhớ tới lúc ở trên đảo, Lan Đình hao tâm tổn sức chạy tới hòn đảo nhỏ kia, tuy rằng bình thường nó nghịch ngợm, nhưng cũng đâu nghịch ngợm tới vậy, cho nên, từ lúc mới bắt đầu nó đã muốn tiếp cận cô gái kia ???
 
Hoắc Tấn Sâm nhớ rõ con trai anh chưa từng biểu hiện ra hứng thú và ỷ lại mãnh liệt với bất luận kẻ nào, cho dù bình thường ở nhà thương bà nội nhất, nó cũng chưa từng như vậy.
 
Hoắc Tấn Sâm bước lên cầu thang, Đoan Mộc quản gia đi theo bên cạnh nhỏ giọng: "Đã cho người đi điều tra rồi ạ."
 
Hoắc Tấn Sâm gật đầu, không nói gì nữa.
 
 
Con trai ỷ lại vào một cô gái xa lạ một cách bất thường như vậy, anh phải điều tra lai lịch của cô gái này cho thật kĩ, cho dù biết cô có quan hệ với Nhiếp gia cùng với Quý gia của tập đoàn AK, nhưng vẫn phải điều tra, dù sao con trai đối với anh rất quan trọng, hơn nữa con trai anh có tâm lý ỷ lại đối với Cố Nguyên quá mức dị thường.
 
 
Lúc đi lên lầu ba, Quản gia Đoan Mộc đã lặng yên không một tiếng động đi xuống, Hoắc Tấn Sâm đi tới sảnh nhỏ lầu ba, rẽ trái qua phòng con trai.
 
 
Đây là phòng hướng nam, bên ngoài phòng ngủ rộng lớn là thư phòng cùng với ban công bán mở, đứng trước cửa, anh có thể nhìn thấy cô gái tên Cố Nguyên kia đang cùng con trai nằm sấp trên ban công chơi.
 
 
Hai người một lớn một nhỏ, song song nằm sấp trên sô pha màu be, bốn chân cùng nhau vểnh lên.
Hai đầu chụm lại ghé vào nhau đọc sách.
 
 
Hoắc Tấn Sâm không nói gì, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh im lặng đứng ở nơi đó, muốn chờ bọn họ đọc xong quyển sách này rồi mới đi vào.
 
 
"Cảnh sát Murphy đang vội vàng chỉ huy giao thông đường bộ, lúc này lão Hắc từ trong siêu thị lao ra, trong tay là một chùm chuối lớn, hắn đang muốn chạy trốn!"
 
Cô gái kể truyện với giọng điệu hết sức dịu dàng, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, cảm xúc đầy đủ: "Murphy, nhìn kìa, hắn ăn cắp xe máy của bạn!"
 
 

Hoắc Tấn Sâm biết, loại sách này đối với Lan Đình có chỉ số IQ cực cao mà nói, căn bản là khinh thường không thèm đọc !!!
 
 
Nhưng hiện tại, tiểu tử kia đang nâng cằm, nghe rất chuyên chú.
 
 
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, xuyên thấu qua lớp cửa kính chiếu vào ban công, giống như những mảnh vàng vụn từ từ rơi xuống đất, trong không khí mơ hồ còn có một loại hương thơm không thể nói rõ, thanh âm nhu hòa, dịu dàng của cô gái giống như nước chảy vào tai.
 
 
"Murphy tức giận cực kì, Rắm Thối và giun đất bò vừa vặn đi ngang qua, Rắm Thối nói với Murphy, mau leo lên xe đạp của tôi, chúng ta cùng đuổi theo hắn."
 
 
Lúc Hoắc Tấn Sâm nhận được tin nhắn của Cố Nguyên, anh đang trong một buổi họp tập đoàn quan trọng, anh không đợi cuộc họp kết thúc đã vội vàng rời khỏi công ty, sau đó trực tiếp lên trực thăng bay một đường tới đây.
 
 
Trên máy bay, anh đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn Cố Nguyên gửi tới, anh có thể tưởng tượng được lúc cô gái kia gửi tin nhắn này đi nhất định rất tức giận, mặt mày chính nghĩa chỉ trích anh.
 
 
Anh thậm chí còn sử dụng sự hiểu biết hạn chế về phụ nữ và trí tưởng tượng cằn cỗi của mình để chắp vá tưởng tượng lên hình ảnh tức giận của cô.
 
 
Anh hoàn toàn không ngờ, hình ảnh mà bản thân nhìn thấy sẽ là như vậy.
 
 
Sự nóng nảy vội vàng vừa chạm tới âm thanh ngọt ngào mềm mại cũng dần dần biến mất, Hoắc Tấn Sâm yên lặng đứng ở ngoài cửa, im lặng nghe cô kể chuyện.
 
Giọng nói của cô là nhẹ nhàng, giống như một giấc mơ mềm mại.
 
 
Khi cảnh sát trưởng Murphy bắt được tên cướp, câu chuyện cuối cùng đã kết thúc, Cố Nguyên rút ra một cuốn sách khác: "Ok, chúng ta bắt đầu câu chuyện tiếp theo, lần này nhóc đọc cho dì nghe đi."
 
Cậu nhóc mềm mại làm nũng: "Không được không được, con không biết đọc chữ, dì đọc cho con đi! "
 
Cố Nguyên cười: "Dì không tin, nhóc không đọc thì dì cũng không đọc đâu."
 
Cậu bé mềm nhũn nói: "Được rồi, vậy hai chúng ta cùng đọc một cái?" 
 
Hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận, bắt đầu cùng nhau đọc tiếp.
 
 
Hoắc Tấn Sâm không lên tiếng, anh lặng lẽ lui về phía sau, xoay người rời đi, vào thư phòng ở dưới lầu, kêu trợ lý lấy sổ ghi chép cùng với tư liệu liên quan, tiếp tục cuộc họp mấy tiếng trước.
 
--------------------------------
Khi Cố Nguyên và Hoắc Lan Đình biết Hoắc Trâm Sâm đến, đã là giờ ăn trưa hai tiếng sau.
 
Hoắc Lan Đình nhìn thấy ba mình ngồi trong phòng ăn, cả người đều choáng váng, biểu tình nhỏ trên mặt nhóc vô cùng đặc sắc, đặc sắc giống như được vẽ bằng bằng bút màu.

 
 
Hoắc Tấn Sâm bình tĩnh nhìn thoáng qua con trai mình, sau đó đứng dậy, chào hỏi Cố Nguyên: "Cố tiểu thư, xin chào."
 
Cố Nguyên cũng không ngờ tới sẽ gặp được người này ở đây, vội vàng chào hỏi: "Hoắc tiên sinh, xin chào."
 
Cũng không biết vị Hoắc tiên sinh đột nhiên đến này là người thế nào, ấn tượng của cô đối với anh vẫn dừng lại ở trong cuộc đối thoại thiếu câu kết thúc trên Wechat, kết quả vừa ngủ một giấc xong, anh đã ngồi trong phòng ăn chờ cô và Hoắc Lan Đình dùng cơm, hơn nữa nhìn qua trạng thái rất tốt, tư thái tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh, giống như anh vốn dĩ ở đây vậy Cố Nguyên cảm thấy chỉ số thông minh của mình cần nạp thêm tiền, cô đang không cập nhật được tình hình ở đây rồi !!
 
 
Hoắc Lan Đình dùng ánh mắt nghi ngờ mãnh liệt nhìn quản gia Đoan Mộc: "Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?! Tại sao, tại sao ba tôi đột nhiên xuất hiện ở đây?
 
Đoan Mộc quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám đáp lại ánh mắt tiểu thiếu gia nhà mình.
 
Ông thực sự rất vô tội mà !!
 
 
Ông định báo cáo tình huống của thiếu gia với tiên sinh, nhưng còn chưa đợi ông kịp báo, tiên sinh đã tự gọi điện tới hỏi luôn rồi !! Ông còn có thể làm gì?
 
Chẳng lẽ nói là không biết à ??
 
Vậy nên, chuyện này không liên quan đến ông, ông rất rất vô tội !!!
 
 
Trong sự ngại ngùng của Cố Nguyên và sự lo sợ của Hoắc Lan Đình, bữa trưa bắt đầu.
 
Bữa trưa vô cùng phong phú, nếu là bình thường, khẩu vị của Cố Nguyên nhất định rất tốt, nhiệt tình hưởng thụ mỹ thực, nhưng với tình cảnh bây giờ, hiển nhiên cô không có khẩu vị này, mà Hoắc Lan Đình bên cạnh cũng bởi vì rối loạn tiêu hóa nên không được phép ăn nhiều.
 
 
"Đoan Mộc quản gia đã chuẩn bị cho con một ít cháo loãng, hai giờ sau lại uống thêm một chén nữa."
 
Người đàn ông này có thể nói là người có lễ nghi bàn ăn hoàn mỹ nhất mà Cố Nguyên từng gặp qua, anh dùng vải trắng nhẹ nhàng lau qua từng ngón tay thon dài xinh đẹp, nhẹ giọng nói chuyện với con trai.
 
"Vâng...Con biết rồi."
Hoắc Lan Đình không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng trả lời.
 
 
"Cố tiểu thư, rất cảm ơn vì đã chiếu cố con trai tôi, hy vọng sự xuất hiện bất ngờ của tôi sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của cô, cô cứ thoải mái dùng bữa, đừng khách sáo." Hoắc Tấn Sâm nhìn Cố Nguyên đối diện bàn ăn, nói.
 
"Được, Hoắc tiên sinh, cám ơn ngài đã quan tâm."
 
Cố Nguyên cảm thấy vị Hoắc lão đại phía đối diện quá mức lễ phép và chu toàn, làm cho người ta khó lòng mà thân cận nổi.
 
 
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, người ta là người giàu nhất thế giới mà, người có tiền như vậy, hẳn là thần mới đúng, người này nên ngồi yên trên thần vị của anh ta, không nên hạ phàm làm gì !!
 
 
Thật vất vả mới dày vò xong bữa trưa này, Cố Nguyên đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
 
Ban đầu cô chỉ muốn tới giúp đỡ, bây giờ ba của nhóc con về rồi, đương nhiên cô cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
 
Hoắc Lan Đình vừa nghe cô muốn đi, cái miệng nhỏ nhắn bẹp lại, chực chờ muốn khóc, bộ dáng rất đáng thương.
 
 
Cố Nguyên đành phải an ủi nhóc: "Chúng ta có thể gọi video với nhau mà, hoặc là ngày mai dì sẽ đến thăm nhóc, chờ sức khỏe của nhóc tốt hơn, chúng ta lại cùng nhau ra ngoài chơi nha."
 
Hoắc Lan Đình cúi đầu, không lên tiếng, hiển nhiên những lời hứa này của Cố Nguyên chưa đủ làm nhóc vui vẻ.
 

 
Hoắc Tấn Sâm: "Lan Đình, con lên lầu trước, ba và dì Cố có chuyện muốn nói."
 
Hoắc Lan Đình nghe vậy, hơi do dự một chút, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba, cũng cũng không dám nói gì, chỉ lưu luyến nhìn Cố Nguyên một cái, nhỏ giọng nói: "Dì Cố, vậy ngày mai dì đến thăm con được không?"
 
 
Cố Nguyên mạnh mẽ gật đầu: "Được!"
 
 
Hoắc Lan Đình lên lầu, ánh mắt Hoắc Trắc Sâm dừng trên người Cố Nguyên: "Cố tiểu thư, cám ơn cô đã chăm sóc con trai tôi."
 
 
Cố nguyên nhìn dáng vẻ bước một bước, quay đầu một lần của Hoắc Lan Đình, trong lòng có chút thương cảm, cô cảm thấy đứa bé này sống rất không dễ dàng.
 
 
Kỳ thật cô cũng không muốn quan tâm đến đứa nhỏ này quá nhiều, nhưng nhưng nhìn nhóc con lưu luyến mình như vậy, có thể thấy được bình thường nó nhận được rất ít tình yêu thương.
 
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn Hoắc Tấn Sâm mang theo một chút bất đắc dĩ.
 
 
"Hoắc tiên sinh, không cần cảm ơn, tôi tin tưởng chỉ cần là một người có lòng trắc ẩn, nhìn thấy một đứa trẻ lưu lạc ở nơi đất khách quê người, bên cạnh ngay cả một người thân quan tâm cũng không có, nhất định cũng sẽ không đành lòng, sẽ chiếu cố nó thật tốt."
 
"Đây là lòng tốt của Cố tiểu thư."
 
 
Hoắc Triệt Sâm biết cô hiểu lầm mình, nhưng đây là một chút tâm tư của con trai mình, anh không muốn vạch trần.
 
 
"Hoắc tiên sinh, hôm nay gặp được lòng tốt của tôi, ngày mai gặp được một người khác có lẽ cũng sẽ có lòng tốt, nhưng ngày mốt gặp được người kế tiếp, thì chưa chắc người ta sẽ có hảo tâm đâu."
 
 
Cố Nguyên rốt cục nhịn không được muốn nói thêm vài câu cho Hoắc Lan Đình: "Hoắc tiên sinh có thể lập tức chạy tới đây trong lúc bận rộn, tôi nghĩ anh rất quan tâm đến Lan Đình. Nếu đã như vậy, có phải anh nên dành nhiều thời gian hơn với nó, quan tâm nó nhiều hơn một chút không? Tôi đã mấy lần nhìn thấy nó một mình lang thang bên ngoài rồi đó, bên người ngay cả một người chăm nom cũng không có, vô luận nó thông minh như thế nào, thì cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi thôi mà ??"
 
"Vâng, Cố tiểu thư nói đúng, là tôi làm không đủ tốt." Hoắc Tấn Sâm rũ mắt, nói.
 
 
Nhìn người đối diện nhận sai nhanh chóng như vậy, Cố Nguyên cũng có chút ngượng ngùng, trong lòng cũng không có gì để nói, cô gật đầu: "Hoắc tiên sinh, có thể là tôi thích xen vào chuyện của người khác, nhưng đứa bé nhà anh thật sự rất đáng yêu, nên tôi nhịn không được mà nhiều chuyện, vậy, nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
-----------------------------
Sau khi tiễn Cố Nguyên đi, quản gia Đoan Mộc sợ hãi đi tới bên cạnh Hoắc Tấn Sâm: "Tiên sinh, sao ngài không giải thích?"
 
Hiển nhiên vị Cố tiểu thư này đã hiểu lầm tiên sinh rồi, cho rằng là ông đã báo cáo với tiên sinh, tiên sinh lại không thèm để ý đến bệnh tình của tiểu thiếu gia, nên mới lên án, chỉ trích tiên sinh nhà ông như vậy.
 
Nhưng tiên sinh cũng vô tội mà !!
 
 
Từ trước tới nay, tiên sinh luôn dành rất nhiều thời gian cho tiểu thiếu gia, lần này là tiểu thiếu gia nhất định đòi đến Hoa quốc chơi, mà tiên sinh không thể đột ngột rời đi nên mới để bọn họ đi trước.
 
Hoắc Tấn Sâm chăm chú nhìn cánh cửa bên cạnh phòng khách, cánh cửa này cùng màu với cái trên ban công ngoài phòng ngủ của Hoắc Lan Đình, lúc này ánh mặt trời chiếu vào, tản lên chiếc thảm bên cửa sổ, nhìn rất ấm áp.
 
Anh nhớ tới hình ảnh ngoài ban công ban sáng, cô gái nằm sấp trên sofa, hai chân vểnh lên, âm thanh kể chuyện dịu dàng động lòng người.
 
Qua một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên nói: "Mặc dù cô ấy hiểu lầm, nhưng thật ra những gì cô ấy nói đều có lý, là tôi làm cha không tốt."
 
Khi thấy Hoắc Lan Đình nghe mê mẩn một câu chuyện đơn giản của trẻ em, anh mới chợt nhận ra, vai trò làm cha này của anh thật sự có rất nhiều thiếu sót, mà anh cũng chưa hiểu rõ hết con trai của mình.
 
Chắc hắn thời gian qua anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận