Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Quý Kỳ Sâm đứng trong phòng ngủ, bình tĩnh nhìn kỹ đứa nhỏ trước mặt.
 

Lúc này mẹ anh đang ôm một tên nhóc tên là Hoắc Lan Đình dỗ nó ngủ, hơn nữa còn dùng giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ, trẻ con không ngủ sớm sẽ không cao được, cũng không tốt cho sức khỏe.
 

Hoắc Lan Đình vẻ mặt mơ màng ngửa mặt nhìn Cố Nguyên: "Nhưng dì ơi, bụng con không thoải mái, con không ngủ được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Cố Nguyên: "Con nằm trên giường nhắm mắt lại, đếm từ một đến một trăm, một lát là sẽ ngủ được thôi."

Hoắc Lan Đình chớp chớp mắt: "Đếm thế nào ạ ??"
 

Cố Nguyên: "À, nhóc thử tưởng tượng có một bầy cừu trong góc phòng, nhóc cứ đếm hết chúng nó là được rồi, lúc dì không ngủ được, dì cũng làm như vậy đó."

Hoắc Lan Đình mím môi nhỏ, im lặng.
 

Cố Nguyên đột nhiên nhớ ra nhóc con này là một bé con thích sĩ diện, liền cố ý nói: "Nếu không thì chúng ta cùng đếm đi, đếm đến một trăm là có lẽ sẽ ngủ được thôi."
 

Hoắc Lan Đình vụng trộm liếc nhìn Cố Nguyên một cái, miễn cưỡng nói: "Được, vậy dì phải đếm cùng con đó, tới khi nào con ngủ mới thôi."

Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Ừ ừ ừ!"
 

Quý Kỳ Sâm đứng bên cạnh chứng kiến một màn này, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lúc này Đoan Mộc quản gia đi tới, Cố Nguyên hỏi ông xem Hoắc Lan Đình đã ăn gì chưa, Đoan Mộc quản gia mặt mày ủ rũ tỏ vẻ: "Chưa, thiếu gia từ tối tới giờ vẫn không chịu ăn cơm."
 

Hoắc Lan Đình nghe quản gia nhà mình nói vậy, rất phối hợp ôm bụng hừ hừ hai tiếng: "Con không muốn ăn, khó chịu quá."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Nguyên vội vàng nói: "Vậy ông mau đi làm đồ ăn đi, một lát tôi sẽ ăn cùng Lan Đình."
 

Quản gia Đoan Mộc hơi giật mình, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vâng, được rồi, vậy tôi sẽ kêu người chuẩn bị."
 

Quý Kỳ Sâm nhướng mày, bất động thanh sắc nói: "Mẹ, nếu bụng đứa nhỏ không thoải mái, vậy phải chú ý kĩ vấn đề thức ăn, mà người làm sợ sẽ không cẩn thận, hay là mẹ tự mình đi xem thử ??"
 

Cố Nguyên ngẫm lại thấy cũng đúng, vội nhìn Hoắc Lan Đình dặn dò: "Vậy nhóc ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, dì xuống xem một chút, trước kia bụng dì thỉnh thoảng cũng bị không thoải mái, vậy nên dì biết ăn cái gì là thích hợp nhất."
 

Hoắc Lan Đình nhìn Quý Kỳ Sâm, lại nhìn Cố Nguyên, không biết tại sao, nhóc cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
 

Quý Kỳ Sâm vẻ mặt lạnh lùng, cứ đứng nhìn nhóc chằm chằm, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của nhóc vậy.
 


Hu hu, nhóc không cần Quý Kỳ Sâm mặt lạnh này, nhóc muốn Cố Nguyên thơm tho ngào ngạt cơ !!!!

Nhưng mà Cố Nguyên chỉ dặn dò một câu đã lập tức theo Đoan Mộc quản gia xuống lầu, Quý Kỳ Sâm thẳng thửng đóng cửa lại.
 

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Quý Kỳ Sâm và Hoắc Lan Đình, trong lòng Hoắc Lan Đình đột nhiên cảm thấy rất rất không ổn.
 

Nếu như Nhiếp Ngộ đi theo Cố Nguyên tới, nhóc chắc chắn không sợ, nhóc có rất nhiều biện pháp đối phó với Nhiếp Ngộ, nhưng nếu là Quý Kỳ Sâm...nhóc không dám chắc chắn như vậy."
 

Hoắc Lan Đình cẩn thận ôm chăn, ngồi ở đầu giường, chớp chớp mắt, mềm nhũn nói: "Anh Quý..."

Quý Kỳ Sâm nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu của nhóc con, đột nhiên nở nụ cười.

Anh đi tới bên giường, bóng dáng cao ngất thon dài bao phủ trước mặt Hoắc Lan Đình, anh cúi đầu xuống, nhướng mày nói: "Bụng nhóc không thoải mái phải không?"
 

Hoắc Lan Đình trong lòng hơi nghi ngờ, gật đầu.

Quý Kỳ Sâm vươn tay ra, xương ngón tay thon dài có lực: "Anh có biết một chút xoa bóp cho trẻ em bị đau bụng, nếu bụng không thoải mái, lại đây anh giúp em ấn vài cái là được."

Nói xong, anh giơ tay túm lấy chăn của Hoắc Lan Đình.
 

Hoắc Lan Đình hoảng hốt.

Xoa bóp bụng cho trẻ em ??? Tin được không trời ???

Ha, Quý Kỳ Sâm là một vương kim cương lão ngũ độc thân mấy chục năm, ngay cả một người bạn gái cũng không có, làm sao kiếm được đứa nhỏ nào mà học xoa bóp ???
 

Hoắc Lan Đình kiên quyết không tin, nhóc dùng sức liều mạng ôm chăn, quyết không để Quý Kỳ Sâm xoa bóp cho mình, không thể để anh ta cướp chăn !!!!

Đây là chăn của nhóc !!!!!!
 

Ah ah.........
Sau một hồi ngoan cố chống cự, Hoắc Lan Đình nho nhỏ không thể chống cự được Quý Kỳ Sâm to lớn khỏe mạnh, cuối cùng phòng ngự thất bại, chiếc chăn vô tình bị kéo đi.
 

Quý Kỳ Sâm túm lấy cánh tay nhỏ bé của nhóc, nói: "Nào, để anh trai giúp em."
 

Hoắc Lan Đình đương nhiên không chịu, liên tục đá chân giãy dụa, giống như con cá vừa ra khỏi nước, thật vất vả mới thoát khỏi bàn tay của Quý Kỳ Sâm, vội chạy thẳng đến đầu giường.
 

Nhóc con ôm chăn đứng trên tủ đầu giường, hung dữ nhìn Quý Kỳ Sâm hét to: "Quý Kỳ Sâm, anh muốn làm gì? Anh định bắt nạt tôi đấy à ??"
 

Quý Kỳ Sâm nhìn bộ dạng nhỏ bé của nhóc, buồn cười: "Hoắc Lan Đình, rốt cuộc nhóc muốn làm gì, muốn giở thủ đoạn gì, đây cũng là chuyện anh muốn hỏi nhóc đó."
 


Hoắc Lan Đình tức giận xoay mặt: "Hừ, bụng tôi đau!"

Quý Kỳ Sâm: "Đau bụng phải không? Vậy thì lại đây, anh xoa bóp giúp nhóc."
 

Hoắc Lan Đình bi phẫn chỉ trích Quý Kỳ Sâm: "Anh cố ý bắt nạt tôi phải không, đây là nhà của tôi đấy."
 

Quý Kỳ Sâm: "Đúng là nhà của nhóc, nhưng người vừa rồi là mẹ của anh."

Hoắc Lan Đình nhất thời không nói lên lời, đó là mẹ của Quý Kỳ Sâm, không phải mẹ của nhóc.

 
Hoắc Lan Đình cúi đầu, nửa ngày không nghẹn được một câu nào, một hồi lâu sau, nhóc đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn Quý Kỳ Sâm: "Em không muốn cướp mẹ của anh, em chỉ là có hơi không thoải mái, muốn gặp dì ấy một chút, trước đó em còn tặng dì ấy quà......

Nhớ đến chuyện này, nhóc lại thấy buồn.

Nhóc muốn tặng "Vương miện ngôi sao" cho dì Cố, nhưng nhóc không có nhiều tiền như vậy, không mua nổi, cuối cùng bị Nhiếp Ngộ giành mất.
 

"Tuy rằng món quà em tặng cho dì ấy không đáng giá..."
 
Nói đến đây, hai hàng nước mắt rơi xuống, Hoắc Lan Đình lấy tay lau nước mắt, khóc lóc nói: "Nhưng dì ấy nói là dì ấy rất thích mà."
 

Bởi vì m dì Cố rất thích món quà mà nhóc tặng, nên nhóc đã thực hiện bước tiếp theo.

Nhóc đã lớn như vậy rồi, cũng không thể nói là không muốn ngủ một mình nên muốn dì ấy ngủ cùng, cuối cùng đành phải nghĩ ra biện pháp như vầy.

Nhóc cũng là bị ép đó !!!!
 

Quý Kỳ Sâm nhíu mày thật sâu, nhìn nhóc con đang đứng trên tủ đầu giường lau nước mắt nước mũi.
 

Đây là cháu đích tôn duy nhất của Hoắc gia, cũng là con trai duy nhất của Hoắc gia thế hệ này, từ khi sinh ra đã định sẵn là thiên kiều vạn sủng, một đứa trẻ như vậy, nếu nó thật sự muốn sao trên trời, có khi những trưởng trong nhà có thể phóng vệ tinh đi tìm thiên thạch tặng cho nó cũng không chừng.


Một tên nhóc được nhận ngàn vạn sủng ái như vậy, hiện tại lại đứng ở trên tủ đầu giường lau nước mắt, khóc đến đáng thương cực kỳ.

Còn nói quà tặng của nhóc l không đáng giá...
 

Quý Kỳ Sâm đánh giá thằng nhóc này, một lúc lâu sau, cuối cùng nói: "Anh có thể không xoa bóp giúp nhóc, nhưng nhóc phải nói thật."

Hoắc Lan Đình nghẹn lại, mở to đôi mắt ngập nước, kinh ngạc nhìn Quý Kỳ Sâm: "Nói thật cái gì ??"
 


Quý Kỳ Sâm nhìn bộ dạng đáng thương của nhóc: "Nhóc đi xuống trước, chúng ta nói chuyện một chút."

-------------_----------------

Vì thế đến khi Cố Nguyên lên lầu, cô phát hiện con trai mình đang ngồi bên giường, Hoắc Lan Đình nhu thuận nằm trên giường, đắp chăn nhỏ, hai người này vậy mà đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
 

Đây chính là một màn mà cô chưa từng dám nghĩ tới luôn, cô cảm thấy con trai không đối phó với Hoắc Lan Đình đã là tốt lắm rồi, không ngờ lại còn có thể chung sống hòa bình như vậy.
 

Nhưng nhìn thấy khung cảnh này, cô cũng vui mừng.

Quý Kỳ Sâm đứng dậy: "Mẹ, nếu thân thể của Hoắc tiểu thiếu gia không thoải mái, Hoắc gia lại không có người nhà ở chỗ này, vậy mẹ cứ ở đây chăm sóc nó đi, con sẽ để Tư Mã quản gia và vệ sĩ ở lại, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho con."
 

Nói xong lại nhìn Hoắc Lan Đình trên giường: "Vừa rồi con giúp Hoắc tiểu thiếu gia xoa bóp một chút, nhóc ấy cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, hẳn là không có việc gì đâu."
 

Xoa bóp ???
Cố Nguyên nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Lan Đình, thì ra con trai cô còn có loại kĩ năng này ???

Hơn nữa nhóc con kia lại chịu cho người ta xoa bóp ??

Hoắc Lan Đình vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh Kỳ Sâm giúp con xoa bóp, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi..."
 

Cố Nguyên không hiểu ra sao, nhìn qua đứa con trai lạnh lùng cứng rắn không thể chạm tới nhà mình, nó vậy mà lại đi xoa bóp cho một đứa trẻ ??
Sao nghe khó tin quá vậy nè !!!
 

Quý Kỳ Sâm cảm giác được ánh mắt hoài nghi của mẹ, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Mẹ, thời gian không còn sớm, con còn có việc, con về trước đây."
 

Cố Nguyên nghi hoặc tiễn con trai về, ngẫm lại vẫn thấy không thích hợp, đang muốn hỏi Hoắc Lan Đình một chút, ai ngờ Hoắc Lan Đình đã nhào tới, nhào thẳng vào lòng cô.
 
Cô suýt thì đứng không vững.
 

Hoắc Lan Đình nhanh chóng nằm trong lòng Cố Nguyên, đem cái đầu nhỏ gục xuống hốc vai cô, sau đó phát ra tiếng thỏa mãn: "Anh Kỳ Sâm cũng đáp ứng rồi, dì, tối nay dì ngủ cùng con nha!!"

Âm thanh của nũng nịu mềm mại.
 

Cố Nguyên bị nhào vào lòng, cũng theo bản năng ôm lấy Hoắc Lan Đình, sau khi ôm lấy, lúc này cô mới phát hiện, thân thể bé con mấy tuổi thật sự rất mềm mại, thơm ngát, còn có mái tóc mềm mềm xoăn xoăn trên đầu, sờ lên rất mượt mà thoải mái.


Cố Nguyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại: "Không phải nhóc còn chưa ăn cơm sao?"

Hoắc Lan Đình: "Nào có, con đã ăn..."
 

Nói được một nửa, Hoắc Lan Đình đột nhiêndừng lại, giọng điệu cũng thay đổi trở nên uyển chuyển hơn, nhóc cúi đầu nói: "Đúng vậy, con mới ăn có một ít, nhưng bụng rất không thoải mái, nên không ăn nổi nữa."

Thật đáng thương quá !!
 

Cố Nguyên: "Dì đi ăn cơm với con trước đi, chờ ăn cơm xong, chúng ta rửa mặt, đánh răng, súc miệng đi ngủ, được không?"
 

Hoắc Lan Đình tham lam vùi mặt mình vào hốc vai Cố Nguyên, ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô, rất rất không muốn đứng lên.


Nhưng trong suy nghĩ của dì Cố, nhóc còn chưa ăn cơm, vậy nên nhóc chỉ có thể xuống lầu ăn cơm...

---------------------------------

Hoắc Lan Đình không thể không ăn cơm lần thứ hai, vuốt ve cái bụng nhỏ tròn vo đi lên lầu, lại đánh răng, rửa mặt, súc miệng theo yêu cầu của Cố Nguyên, cô yêu cầu thế nào, nhóc liền làm như vậy, ngoan đến không thể ngoan hơn, sau khi đánh răng xong còn chủ động nhe răng để Cố Nguyên kiểm tra: "Dì có nhìn không ??"
 

Cố Nguyên nhìn một hàng răng nhỏ xinh đẹp kia, nhịn không được muốn cười, bộ dạng của nhóc con thật xinh đẹp, tới răng cũng chỉnh tề thằng tắp, đôi môi nhỏ hồng nhuận như quả anh đào, quả thực rất giống một bé gái.
 
Sau khi lên giường, Hoắc Lan Đình chui vào vòng tay của Cố Nguyên không chịu ra, đưa tay ôm lấy cô, chờ mong nói: "Dì Cố, chúng ta cùng đếm cừu nào!"
Ánh mắt nhìn cô tràn trề năng lượng.
 
Cố Nguyên đột nhiên hỏi: "Tiểu Lan Đình, trong người còn cảm thấy buồn nôn không ??"
 
Hoắc Lan Đình rất có ánh mắt, nhanh chóng lấy tay che bụng, cau mày, nghiêm túc nói: "Vâng, không thoải mái lắm, nhưng nghĩ đến dì Cố ở bên cạnh, hình như có thể quên mất đau luôn đó ... "
 

Cố Nguyên càng nghi ngờ hơn, không có cách nào, Hoắc Lan Đình đã có tiền án rồi, cô không thể không đề phòng đứa bé có một bụng đầy mưu mô này.
 

Lúc này cô cố ý nói: "Tại sao dì lại cảm thấy bụng của nhóc không đau chút nào nhỉ....?"

Hoắc Lan Đình nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xẹp xuống: "Không, không, bụng con khó chịu, thật sự rất khó chịu. Ôi, đau quá!"

Nói xong, cơ thể nhỏ bé lại lăn lộn trên giường.
Mẹ nó, phản ứng cũng nhanh quá rồi đấy !!!
 
Cố Nguyên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Ồ, vậy chúng ta tiếp tục đếm cừu nhé?"
 
Hoắc Lan Đình nghe vậy, thân hình đang lăn lộn lập tức dừng lại: "Vậy con sẽ chịu đau cùng dì đếm cừu, có lẽ đếm xong sẽ không đau nữa."

Vẻ mặt trông cứ như đang phải chịu đựng một gánh nặng gì lớn lắm không bằng !!!

Cố Nguyên cũng khẳng định được suy đoán của mình.

Lại bị lừa rồi!!!!
 

Cô hít một hơi thật sâu, quyết định không thằng mặt vạch trần, cô muốn xem xem đứa trẻ đầy mưu mô này tính diễn đến khi nào !!!
 

Lúc này Quý Kỳ Sâm đang ngồi trong xe, nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa kính mà hơi nheo mắt lại.

Mặc dù mẹ anh đã nói nếu bên kia muốn giữ bí mật thì đừng tra nữa, nhưng anh lại không muốn bỏ dở giữa chừng.
 

Vì vậy người của anh vẫn luôn tiến hành điều tra đứa con trai út của mẹ.

Sau khi tổng hợp và phân tích tất cả các thông tin và manh mối tìm được, mục tiêu của Quý Kỳ Sâm thu hẹp lại chỉ còn 3 đứa trẻ.

Mà một trong số đó là Hoắc Lan Đình.
 

Hơn nữa Hoắc Lan Đình này có một sự ỷ lại và ham muốn đốin với mẹ anh rất bất thường.
 

Nghĩ đến đây, Quý Kỳ Sâm lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc túi nhỏ bằng nhựa trong suốt, bên trong có một vài sợi tóc ngắn.

Là tóc trẻ em mềm mại, hơi xoăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui