Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Hoắc Lan Đình là một nhóc con rất xinh đẹp.

Mái tóc ngắn hơi xoăn đáng yêu, có vài sợi uốn lượn nhu thuận phủ trên trán, ánh mắt đen tuyền trong suốt, bonus thêm một cặp lông mi vừa dài vừa rậm, nhìn giống hệt một bé búp bê tinh xảo, hơn nữa còn là búp bê công chúa !!!

Nhóc con mặc một bộ âu phục nhỏ, đeo cà vạt màu đỏ, rất ra dáng soái ca luôn, Cố Nguyên còn chú ý tới, trên cổ áo âu phục của nhóc có một cái logo, là logo của người Hoắc gia.
 

Đây là một tiểu thiếu gia nhà giàu, bề ngoài mềm mại đáng yêu, nhan sắc siêu cấp manh !!!
Mà một cậu bé đáng yêu như vậy, lại lừa Cố Nguyên tới tận hai lần !!!!


Hiện tại, bé con đang khóc rất tủi thân, nước mắt trong suốt đọng lại trên lông mi, bé còn cắn đôi môi nhỏ màu hồng phấn, má hơi phồng lên, rõ ràng rất thương tâm nhưng lại kiên cường, nhịn không khóc lớn.
 

Bất luận ai nhìn thấy một nhóc con như vậy đều sẽ nhịn không mà được mềm lòng.

Cố Nguyên hít sâu một hơi, tự nhủ, làm bộ thôi, tên nhóc này rất biết diễn, có lẽ một giây sau, nhóc này sẽ nín khóc rồi cười, thè lưỡi nói cô ngu ngốc, nó chỉ đang đùa giỡn thôi !!!!
 

"Hội trường rất nhiều người, loại người nào cũng có, tuy rằng em rất thông minh, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, nên đừng chạy loạn khắp nơi nữa, cho dù em có thông minh hơn nữa, nếu mà gặp bọn buôn người thật thì có khóc cũng vô dụng !!!"
 

Suy cho cùng thì cũng chỉ là đứa bé bốn tuổi, Cố Nguyên không muốn quá so đo, cũng không muốn nhìn một nhóc con vì chạy loạn mà tạo nên một thảm kịch nhân gian, nên cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Người nhà của em đâu ?"

Hoắc Lan Đình rưng rưng nước mắt, quay mặt đi: "Liên quan gì đến chị ??"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên gương mặt non nớt, trắng sữa lại lộ một vết ửng đỏ.
 

Cố Nguyên nghe giọng điệu kia của nhóc, cũng không nói gì: "Chị là người lớn, không muốn đấu khẩu với một tên nhóc như em làm gì, nếu em cảm thấy chị đang xen vào việc của người khác, vậy được thôi, chị đây còn lười phản ứng với cưng đấy !!"

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.

Quả nhiên nhóc con đầu gấu thì vẫn là đầu gấu, cô tuyệt đối sẽ không giờ lo cho tên nhóc này nữa, ha, cho dù có bị bọn buôn người bắt đi, cô cũng tin tưởng nó hoàn toàn có năng lực làm cho bọn buôn người đó tức chết !!!
 

Hoắc Lan Đình thấy cô muốn đi, nước mắt trong mắt lập tức thi nhau rơi xuống, nhưng nhóc vẫn cắn răng, giơ tay lên lau nước mắt, sau đó lớn tiếng nói: "Hừ, chị quả nhiên là không muốn để ý tới em, em biết rồi."


Cố Nguyên: "Ừ, đúng rồi đấy, chị không muốn để ý đến em đấy !!"
 

Câu này khiến Hoắc Lan Đình hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhóc tuổi còn nhỏ, nhóc không thể hiểu được Cố Nguyên đây là không có ý định tha thứ cho nhóc, hay là bởi vì nhóc chưa nói xin lỗi đàng hoàng với cô, hoặc là do nhóc không mua được sợi dây truyền kia nên không làm cô vui vẻ được.
 

Nhóc chỉ biết Cố Nguyên mỗi lần nhìn thấy nhóc đều không muốn để ý nhóc, không muốn dỗ nhóc giống như Nhiếp Ngộ, càng không muốn ôm nhóc vào lòng.
Về phần ôm đi ngủ, càng là nằm mơ !!
 
Hoắc Lan Đình lần này khóc không nổi nữa !!

Cố Nguyên lúc này đã đi đến cuối hành lang, cô hạ quyết tâm không để ý đến đứa bé này nữa, dù sao nhóc này cũng là thiếu gia nhà giàu, nói không chừng lát nữa sẽ có một đám người vây quanh, sau đó nó lại đắc ý đùa giỡn mọi người cho mà xem.
 

Nhưng mà, có lẽ là do bản năng, có lẽ là con người cô quá có trách nhiệm với xã hội, lúc đi tới cuối hành lang, cô vẫn quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé kia.
 

Ánh đèn hành lang nửa sáng nửa tối, ngay cuối hành lang, bên cửa sổ sát đất lớn, có một thân ảnh nho nhỏ.
 

Ngoài cửa sổ sát đất, là bầu trời Vân Thành rực rỡ ánh đèn, nơi đó có những tòa nhà chọc trời, có máy bay không người lái bay lượn trên bầu trời đêm, thành phố ồn ào, phồn hoa ngay ngoài cửa sổ, gần như trong tầm tay.
 

Bên trong cửa sổ thủy tinh, bóng dáng cô đơn của nhóc con đơn bạc tiêu điều, nhóc đứng ở đó, trên má còn đọng nước mắt, đôi mắt trong suốt phản chiếu ra chút tuyệt vọng bị vứt bỏ.
 

Địa điểm tổ chức đêm từ thiện Bazarila vốn náo nhiệt, nhưng những tiếng la hét điên cuồng đó lại cách một bức tường, trên hành lang không một bóng người cũng không có chút âm thanh nào.
 

Giống như bé con này vậy, nhìn như bị cả thế giới bỏ rơi !!!

Cố Nguyên im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài quay lại.

Cô tự nhủ, mình là một người lớn có tâm với xã hội, vậy nên mới không thể nhìn được một đứa bé bị bỏ lại chỗ không người như vậy.
 


Thậm chí cô còn tự nhủ, đây là bữa tiệc do con trai cô tổ chức, người đến là khách, không thể xảy ra chuyện được !!!

Cô đi đến trước mặt Hoắc Lan Đình, nghiêm mặt: "Người bạn nhỏ này, rốt cuộc là em muốn gì đây ? Nếu đây là một trò đùa khác, vậy làm ơn cứ đánh thẳng vào mặt rồi cười nhạo chị ngay và luôn đi, còn nếu không phải, thì nói cho chị biết thông tin lạc với người nhà em, chị giúp em tìm bọn họ."
 
Hoắc Lan Đình ngẩng mặt lên, trên lông mi vẫn còn vương ít nước mắt còn sót lại, trông mong nhìn cô.

Cái loại ánh mắt này, Cố Nguyên không đành lòng nhìn, kiêu ngạo, khát vọng, hay là thương tâm?

Cố Nguyên chịu không nổi, cô định mở miệng nói chuyện, nhưng ai ngờ đúng lúc này, Hoắc Lan Đình lại đột nhiên nói: "Xin lỗi."

Cố Nguyên: "???"

Hoắc Lan Đình cúi đầu xuống, giọng điệu rầu rĩ, mang theo sự mất mát nồng đậm: "Xin lỗi, trước đây em không cố ý lừa gạt chị đâu. Chẳng qua là lúc ở trên tàu, em muốn chơi cùng với chị, nhưng chị lại không muốn trả lời em, nên em mới tới đảo của chị, tìm chị chơi."
 

Về phần vì sao sau khi tìm được Cố Nguyên, lại cố ý lừa gạt, trêu chọc người ta, Hoắc Lan Đình cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là lúc tìm được, nhìn thấy cô đột nhiên có hai đứa con lớn như vậy nên không vui ???
 

Cố Nguyên: "À..."

Hoắc Lan Đình nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Em là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu đã làm sai chuyện, em nhất định sẽ xin lỗi, nếu chị không muốn chơi với em, vậy em cũng không muốn chơi với chị nữa, em đi đây."
Nói xong, Hoắc Lan Đình bước từng bước nhỏ muốn rời đi.

Cố Nguyên: "Em... Vậy, chị chấp nhận lời xin lỗi của em."

Hoắc Lan Đình dừng bước, ánh mắt nhỏ bé nhìn Cố Nguyên.

Cố Nguyên: "Người nhà em đâu? Chị đi tìm với em nhé ??"

Hoắc Lan Đình cẩn thận nhìn xung quanh, giờ khắc này nhóc đột nhiên hy vọng, nếu Đoan Mộc quản gia cả đời này đều không xuất hiện nữa thì tốt quá !!!
 

Nhưng đúng lúc này, quản gia Đoan Mộc không được hoan nghênh kia lại mang theo đám vệ sĩ xuất hiện.

"Thiếu gia, thì ra ngài ở chỗ này."
Đoan Mộc quản gia trên mặt mang theo nụ cười như trút được gánh nặng, ánh mắt ôn hòa, sau đó tầm mắt dừng trên người Cố Nguyên: "Vị tiểu thư này là?"

 

Cố Nguyên nhìn thấy đám người này xuất hiện, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quần áo trên người bọn họ đều mang logo giống như trên âu phục Hoắc Lan Đình, chắc đều là người Hoắc gia.
 
Hơn nữa không biết vì cái gì, cô cảm thấy trên người vị quản gia này toả ra một loại khí chất rất giống như Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia.

"Mọi người là người Hoắc gia phải không ?"

"Đúng vậy, tiểu thư, tôi là quản gia của Hoắc gia, họ Đoan Mộc.", Đoan Mộc quản gia cung kính cười nói.

Quản gia Đoan Mộc ???

Quả nhiên là cùng một bè phái với Tư Mã và Gia Cát quản gia !!!
 

"Xin chào, tôi họ Cố, là như vầy, vừa rồi tôi thấy thiếu gia nhà ông đứng một mình ở đây, cậu bé có thông minh đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ thôi, ở chỗ này loại người nào cũng có, một đứa bé như này, chạy mất rồi cũng không biết tìm ở đâu đâu, ông vẫn nên để tâm hơn đi."

"Vâng vâng, cảm ơn ý tốt của Cố tiểu thư, tôi biết rồi."

"Vậy tôi đi trước."

Nói xong, Cố Nguyên định rời đi, đi tìm con trai nhà mình.

Ai ngờ cô vừa đi được hai bước, Hoắc Lan Đình đột nhiên nói to: "Đừng đi, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng đã."
 

Cố Nguyên than thở: "Nhóc con, em xin lỗi chị, chị chấp nhận rồi, chúng ta coi như laf thanh toán xong xuôi, sao chị vẫn không thể đi chứ ??"
 

Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Lan Đình nghiêm túc nhìn cô: "Chị thật sự chấp nhận lời xin lỗi của em sao ??"

Cố Nguyên: "Nhìn chị giống như đang nói dối lắm à ??"
Hoắc Lan Đình chớp chớp mắt, ngẫm lại cũng đúng, chị ấy không giống, người giống là nhóc mới đúng !!

Nhóc hơi xấu hổ một chút, nhưng vẫn hợp tình hợp lý nói tiếp: "Vậy, vậy sao chị vẫn không chơi với em ??"
 

Cố Nguyên: "Ồ, em rất muốn chơi với chị ???"

Trên mặt Hoắc Lan Đình phiếm hồng, cắn môi dưới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là rất muốn, chỉ hơi hơi thôi."
 

Cố Nguyên nhìn bộ dạng không được tự nhiên của nhóc, đột nhiên rất muốn cười: "Nếu chỉ hơi hơi muốn thôi, vậy thì chị đi bận việc trước, chờ tới hôm nào em rất muốn thì chị sẽ suy ngĩ lại nha."

Nói xong thì xoay người rời đi.

Hoắc Lan Đình nhìn bóng lưng Cố Nguyên rời đi, bắt đầu rối rắm, rốt cuộc nhóc có nên chạy theo nói không nhỉ, nói là thật ra mình rất muốn chơi với chị ấy ??

Nhưng nam tử hán đại trượng phu, lời vừa nói ra sao có thể lật lọng luôn cơ chứ ??!!

Nhưng không nói thì chị ấy sẽ đi mất .....

Hoắc Lan Đình rối rắm thật lâu, lâu đến mức quản gia Đoan Mộc bên cạnh cũng muốn đổ mồ hôi thay cho thiếu gia nhà mình, cuối cùng nhóc con cũng hạ quyết tâm, hai chân nhỏ nhanh chóng chạy đuổi theo !!!
Đã là người mà nhóc nhìn trúng, thì nhất định phải ôm nhóc, dỗ dành nhóc !!!!
 
Chạy qua hết hành lang, lúc Hoắc Lan Đình đang thở hồng hộc đuổi theo, nhóc vừa vặn nhìn thấy Nhiếp Ngộ cũng đang ở đó.

Nhiếp Ngộ đang nói chuyện với Cố Nguyên.

Nhiếp Ngộ hưng phấn nói: "Mẹ ơi, mẹ đoán xem "Vương miện ngôi sao" kia là ai giành được ??"

Cố Nguyên: "Không biết."
Trong lòng lại đang suy nghĩ, rốt cuộc là tên ăn chơi trác táng nào, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một viên kim cương xanh, thành phần trong kim cương xanh không phải chỉ toàn là carbon C thôi à ?? Trước kia cô từng học hoá ở trung học rồi đấy !!!
 

Nhiếp Ngộ: "Mẹ, là con !! Con là người mua được đó !!

Cố Nguyên cả kinh: "Là con? Bỏ ra hơn 400 triệu để mua ??"

Nhiếp Ngộ: "Đúng vậy, con muốn tặng cho mẹ nha, con cảm thấy sợi dây chuyền kim cương xanh kia rất xứng với mẹ, mẹ đeo vào nhất định rất đẹp !!"
Cố Nguyên sững sờ tại chỗ !!!!

Đưa cho cô ??? Đưa cho cô 400 triệu đè ở cổ à ???

——Moẹ nó, đột nhiên cô thấy cổ ngứa quá =))))

Hoắc Lan Đình đang ở cách đó không xa, nghe thấy lời của Nhiếp Ngộ nói, cậu nhóc hoàn toàn tuyệt vọng !!
 

Hóa ra Nhiếp Ngộ là người giành được, hoá ra Nhiếp Ngộ muốn mua tặng cho Cố Nguyên !!!??
Vậy ra người đã đánh bại nhóc, đoạt "Vương miện ngôi sao" để làm Cố Nguyên vui vẻ lại chính là con trai chị ấy ???
 
Hoắc Lan Đình không rõ trong lòng mình bây giờ là cảm giác thế nào nữa.
 
Giá mà, giá mà nhóc có nhiều tiền tiêu vặt hơn....
--------------------------------------------------
Pass chương sau : 83


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận