Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Cố Nguyên được Niếp Ngộ dẫn vào bên trong, hiện trường bố trí rất hoa lệ, bầu không khí náo nhiệt, thỉnh thoảng gặp mấy người quen biết Nhiếp Ngộ tiến lên chào hỏi, miệng thì chào nhưng mắt lại không nhịn được lia về phía Cố Nguyên.
 
Ai cũng biết Nhiếp đại thiếu phong lưu thành tính, bạn gái thay nhanh như thay áo, khó khăn lắm mới có được một khoảng thời gian độc thân lâu như lần này, đương nhiên có một số nữ nghệ sĩ cảm thấy có hy vọng, nào ngờ bất thình lình đã thấy Nhiếp Ngộ mang theo một cô gái tới.
 
Vì chuyện bất thường này mà không ít người đi lên chào hỏi, trong sáng ngoài tối âm thầm đánh giá Cố Nguyên.
 
Nhiếp Ngộ lười phản ứng những ánh mắt này, mang theo Cố Nguyên trực tiếp đi vào lối Vip, một đường thoải mái tới thẳng phòng nghỉ phía sau.
 
Trong phòng nghỉ VIP, Nhiếp Nam Thanh đang nói chuyện với Lạc Quân Thiên.
Nhiếp Nam Thanh đã từ trong miệng Nhiếp Ngộ biết được thân phận của Lạc Quân Thiên, đây là anh trai cùng mẹ khác cha của con trai nhà mình.
 
Thân là lão đại trong giới giải trí, Nhiếp Nam Thanh đương nhiên đã biết Lạc Quân Thiên từ lâu, thậm chí tập đoàn của ông còn nhiều lần từng hợp tác với Lạc Quân Thiên, mà ông cũng cực kỳ thưởng thức người trẻ tuổi này, tài hoa hơn người không nói, nhân phẩm lại chính trực, làm việc ổn thỏa, là người hiếm thấy trong giới giải trí.
 
Mà lúc này ông đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, một thân âu phục màu xám phối hợp với áo len cổ cao màu đen bên trong, quý phái tao nhã, bên môi treo nụ cười vừa kiêu ngạo, vừa khéo léo, ôn nhu , không hổ nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí, Lạc Quân Thiên.
 
Nhất thời không khỏi nhớ tới thằng con trai kia của mình, đúng là không có cách nào so sánh được, đứa con ngốc nhà mình, khi nào mới có thể trưởng thành đây??
 
Đang nghĩ ngợi, ông nhìn thấy con trai ngốc nhà mình kéo cánh tay Cố Nguyên đi vào.
Mặc một bộ âu phục màu đỏ rộng thùng thình, hệt như con trai ngốc nhà địa chủ !!
 
Nhiếp Nam Thanh trong lòng âm thầm lắc đầu, nhưng trên mặt cũng không hiện ra, ngược lại vội vàng tiến lên, cùng Cố Nguyên chào hỏi.
 
Cố Nguyên trước kia không quen với Nhiếp Nam Thanh, hơn nữa tính cách của Nhiếp Nam Thanh trầm ổn, luôn tạo cho người khác một cảm giác xa cách, cho nên lúc gặp phải sẽ khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng cũng may đoạn thời gian trước bởi vì chuyện của Nhiếp Ngộ, hai người liên lạc tương đối nhiều, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với nhau, hơn nữa Nhiếp Nam Thanh vậy mà thỉnh thoảng cũng biết nói giỡn vài câu, nên khoảng cách giữa hai người cũng từ từ kéo gần.
 

Nhiếp Nam Thanh cười nói: "Cố tiểu thư, chúc mừng cô, lại tìm được một đứa con trai! Đứa con trai này của cô nha, thật đúng là rất khó lường, cậu Lạc đây chính là thiên tài đã thay cả một xu hướng nhạc pop năm đó, hiện tại thì cả diễn xuất lẫn nhân phẩm đều không chê vào đâu được, nói không quá chứ, trong cái giới giải trí này, qua ba trăm năm nữa cũng chưa chắc sẽ xuất hiện được một người như vậy đâu."
 
Lạc Quân Thiên nghe xong, cười nói: "Chú Nhiếp nói đùa rồi."
 
Nhiếp Nam Thanh có rất nhiều cảm khái: "Nói đùa chỗ nào chứ, mọi người đều là người một nhà, đừng khiêm tốn làm gì, mọi phương diện của cậu Lạc đều cực kỳ ưu tú, tôi thật sự rất hâm mộ ba cậu đấy, chỉ tiếc Nhiếp Nam Thanh tôi ——"
Nói đến đây, ông nhìn thoáng qua con trai nhà mình, không nói nữa.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức rơi vào lúng túng.
 
Nhiếp Ngộ ngược lại cảm thấy không sao cả, anh đã sớm quen với việc ba anh không thích anh rồi, không có biện pháp, đây tựa như nước và dầu vĩnh viễn không thể hòa tan, anh và ba anh tuyệt đối không thể nói chuyện hơi hai câu !!!
 
Nhiếp Ngộ lười biếng nhún vai: "Ba, nếu không có việc gì, con đi ra ngoài xem trước."
Tuy rằng đêm đấu giá từ thiện lần này có quản lý chuyên nghiệp trông coi, theo dõi mọi chuyện, nhưng với tư cách là chủ nhà, người Nhiếp gia cũng không dễ không lộ diện.
 
Nhiếp Nam Thanh gật đầu: "Được, thái độ tốt một chút, đừng cà lơ phất phơ như bình thường đấy, thấy trưởng bối thì nhớ phải lễ phép."
 
Nhiếp Ngộ nghe ba mình càm ràm nhắc nhở, không khỏi trào phúng nhíu mày, nghe đi, nghe đi, làm như anh là trẻ con không bằng !!!
Chẳng lẽ bình thường anh gặp trưởng bối rất không lễ phép à ???
Cho nên trong mắt ba anh ấy mà, Quý Kỳ Sâm là một đứa con trai tốt, ngay cả vị Lạc Quân Thiên mới xuất hiện này cũng là một đứa con trai tốt, duy chỉ có Nhiếp Ngộ anh đây, vĩnh viễn không làm được con trai tốt !!!
 
Lạc Quân Thiên thấy thế, cúi đầu dặn dò Cố Nguyên vài câu lưu ý về đêm từ thiện này, sau đó cũng kiếm cớ rời đi.
 
Cố Nguyên vốn định đi ra ngoài, nhưng Nhiếp Nam Thanh lại hỏi tung tích của những đứa con trai khác của cô, cuối cùng còn hảo tâm hỏi thêm: "Có cần tôi giúp đỡ tìm không?"
 

Cố Nguyên vội vàng cười nói: "Cám ơn Nhiếp tiên sinh, nhưng có lẽ không cần đâu, Kỳ Sâm vẫn luôn cho người tìm, hơn nữa hiện tại tôi đã liên lạc được với bác sĩ Lạc và Quân Thiên rồi, bọn họ cũng cung cấp thêm một ít tin tức, đã có tung tích của một người rồi, năm nay mười bảy tuổi, nhưng hiện tại nó đang tham gia nghiên cứu một hạng mục bí mật gì đó, tạm thời không liên lạc được, chờ nó ra ngoài, Kỳ Sâm sẽ giúp tôi liên lạc, còn một đứa cuối cùng thì----"
 
Nói tới đây, Cố Nguyên không khỏi thở dài: "Đứa cuối này, tôi nghe bác sĩ Lạc nói là còn khá nhỏ, chỉ khoảng bốn tuổi thôi, lúc ấy là bạn của ba đứa bé đứng ra phụ trách chuyện này, trong quá trình ấp trứng, thân phận của đối phương hoàn toàn giữ bí mật, cho nên viện nghiên cứu cũng không có tư liệu về thân phận thật sự của đối phương. Tôi nghĩ, đối phương chắc là không muốn để cho người khác biết chuyện này đi, nếu đã như vậy, tôi cũng không muốn tìm làm gì."
 
Dù sao đối phương chỉ dùng trứng của mình mà thôi, cũng giống như đàn ông hiến tinh trùng vậy đó.
Nếu đã quyên góp, đối phương muốn nhận, vậy thì nhận, còn đối phương không muốn nhận, muốn giữ bí mật, vậy mình cũng không có lý do gì để xâm phạm quyền riêng tư của người khác cả,
 
Có lẽ đối phương là một cặp vợ chồng, nhà gái bị vô sinh, cũng có thể là người nổi tiếng, nếu vậy sự xuất hiện của cô chẳng phải là vô duyên vô cớ gia tăng sự lúng túng cùng cho người ta à, thậm chí còn có thể mang đến phiền toái cho cuộc sống của người ta nữa.
 
Nhiếp Nam Thanh đồng ý gật đầu: "Đúng đúng đúng, nếu đối phương muốn giữ bí mật, vậy đúng thật không cần phải tìm, vẫn là Cố tiểu thư suy nghĩ chu đáo."
 
Bên này hai người xấu hổ câu được câu không nói chuyện, bên ngoài Nhiếp Ngộ đang cùng vài ông lớn chào hỏi, vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lạc Quân Thiên, nhất thời nhớ tới lời ba anh mới nói vừa nãy.
Cái sự thưởng thức trong lời của ba anh, đúng là nhiều đến mức cản cũng không cản nổi mà !!!
Haha =)))
 
Nhiếp Ngộ đi lên trước, cười cười: "Tài năng của anh cả, thật sự là làm cho em phải bội phục !!"
 
Lạc Quân Thiên nhìn bộ dáng cợt nhả của Nhiếp Ngộ, đương nhiên hiểu được tâm tư nhỏ của vị em trai này, cười than thở nói: "Sao, thấy chú Nhiếp khen anh nên em ba không thoải mái à ??"
 
Nhiếp Ngộ lập tức thu lại nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi không thoải mái? Ai nói vậy? Anh nghĩ tôi quan tâm chuyện này sao?"
Lạc Quân Thiên khẽ nhúc nhích mi tâm, cười nói: "Thật sao, em không thèm để ý thật à?"
 

Nhiếp Ngộ nhìn Lạc Quân Thiên, đột nhiên có xúc động muốn đi lên đấm cho Lạc Quân Thiên một cú, đem nụ cười của Lạc Quân Thiên đánh nát !!!
Dối trá, vừa nhìn đã biết là chó ngụy quân tử !!!
 
Nhưng anh đương nhiên không thể làm như vậy, tức giận, xúc động chỉ khiến anh rơi vào thế hạ phong thôi !!!
Cho nên anh phải cười, cười phải cực kỳ vui vẻ: "Lạc Quân Thiên, anh có thể cảm thấy mình thông minh tài hoa, ôn nhu, săn sóc, nhưng như vậy thì thế nào, ở trong lòng mẹ, tôi và Quý Kỳ Sâm vẫn quan trọng hơn, anh, chỉ là người đến sau thôi !!"
 
Nói xong, anh nâng cổ tay lên, chỉ thấy trên cổ tay có một cái khuy áo hai mặt cắt hoàng kim, màu vàng rực rỡ phối với âu phục được cắt may hoàn mỹ màu đỏ khiến cho người ta kinh diễm, nhìn vừa thời trang, vừa hoa lệ mà không mất đi phần quý khí.
"Đây là quà sinh nhật mẹ tặng tôi đó, rất có phẩm vị, đúng không?"
Nói xong, Nhiếp Ngộ hai tay đút túi, đắc ý rời đi.
-------------------------------------------
Cố Nguyên cùng Niếp Nam Thanh nói chuyện đúng là rất rất xấu hổ, rõ ràng một bên là đại doanh nhân thành thục ổn trọng, một bên là cô gái nhỏ tuổi còn trẻ, lại muốn cùng nhau thảo luận vấn đề về con trai của bọn họ, hai người lại không quen, không thân, nói thêm một câu cũng cảm thấy không được tự nhiên !!
 
Nhưng hết lần này tới lần khác Nhiếp Nam Thanh lại nói cực kỳ nhiều, thân thiết hỏi cô chuyện quay phim, rồi còn thảo luận cả về kế hoạch tương lai của nghệ sĩ, vân vân, khiến Cố Nguyên không thể không cố gắng lắng nghe.
 
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội, Cố Nguyên cuối cùng cũng lẻn được ra ngoài, lúc ấy bộ dạng của Nhiếp Nam Thanh trông như còn chưa thỏa mãn: "Có vấn đề gì cô cứ tìm tôi trên Wechat nha, tôi cũng thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè, chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn."
 
Cố Nguyên xấu hổ.
Sao Nhiếp Nam Thanh lại có thể cảm thấy giữa hai người bọn họ có nhiều chuyện để trao đổi vậy ?? Ông ấy không cảm thấy mất tự nhiên à ???
 
Nhiếp Nam Thanh đúng là thường xuyên like trên vòng bạn bè cho cô, thỉnh thoảng cô đăng ảnh còn nghiêm túc khen một phen cơ, nhưng cô lại rất ít bình luận trong bài đăng của người này.
Cố Nguyên cân nhắc, có qua có lại mà, xem ra sau này cô cũng phải like với khen ngợi nhiều hơn rồi !!
 
Đang đi thì vừa vặn đụng phải Camille.
Camille vừa nhìn thấy Cố Nguyên đã nhiệt tình nhào tới: "Oa, Cố Nguyên, nhìn thấy cô thật tốt quá, tôi nghe Nhiếp thiếu nói cậu có đến, tôi còn đang tính đi tìm đây, không ngờ đã trùng hợp gặp được rồi!!"
Mà theo Camille cùng tới lại là Quý Chấn Thiên !!!
 
Quý Chấn Thiên nhìn thấy Cố Nguyên, lại nhìn Camille, bộ dáng có chút xấu hổ, sau đó vội vàng cười tìm cớ rời đi.

 
Camille xúc động đến rơi nước mắt: "Cố Nguyên, cảm ơn cô, rất cảm ơn cô! Nhờ có cô cả đấy !!!"
Cố Nguyên: "Xảy ra chuyện gì vậy ?? Sao tôi lại thành ân nhân cứu mạng của người khác rồi ??"
 
Camille nhìn Quý Chấn Thiên, người đã rời đi, lức này mới bắt đầu phàn nàn.
Hóa ra gần đây Quý Chấn Thiên đang theo đuổi cô ấy cực kỳ mãnh liệt !!!
Một ngày gửi Wechat hai lần thì không nói, còn thường xuyên ngồi máy bay qua thăm cô, mà đên đấu giá từ thiện Bazarila hôm nay, cũng là Quý Chấn Thiên khăng khăng đòi đi cùng cô ấy, còn bản thân thì tự vào vai bạn trai ân cần chu đáo !!!
 
Cố Nguyên mỉm cười: "Chuyện này ... chuyện này cũng khá tốt mà..."
Camille kêu lên: "Không, tôi không muốn! Tôi không có hứng thú với anh ta nữa! Tôi thích tiểu thịt tươi, tôi không thích cọng rau già đâu !!!"
Cố Nguyên càng buồn cười: "Vậy cứ nói thẳng rồi cự tuyệt đi."
Camille: "Tôi nói rồi, nhưng Quý Chấn Thiên nói, theo đuổi là việc của anh ta, tôi từ chối là việc của tôi, hơn nữa anh ta vẫn tính là thân sĩ phong độ, không lì lợm la liếm, vậy nên tôi cũng không muốn quá đắc tội với anh ta."
Để mọi chuyện trở nên như này, cô ấy cũng rất đáng thương và bất lực đó !!!
 
Lúc hai người đang nói chuyện, Nhiếp Ngộ không biết từ đâu đi tới, tay đút túi quần, đầu cúi gằm, giống như hơi mất hứng.
 
Camille thấy vậy thì nhanh chóng chào hỏi Nhiếp Ngộ, sau đó vội vàng rời đi: "Con trai cô chắc là có chuyện muốn nói với cô, tôi đi trước nha."
 
Cố Nguyên nhìn dáng vẻ uể oải, héo úa như mới bị đánh của Nhiếp Ngộ, không khỏi thắc mắc: "Có chuyện gì vậy?"
Nhiếp Ngộ ngẩng đầu lên, tóc mái ngắn uốn cong rũ xuống trán, anh mím môi, gò má hơi gồ lên, con ngươi màu nâu nhạt cứ thế an tĩnh mà nhìn mẹ già nhà mình.
 
Trái tim nhỏ bé của Cố Nguyên run lên, không biết tại sao, cô cảm thấy con trai cô bây giờ rất đáng thương, giống hệt như đứa bé bị người ta ức hiếp vậy !!!
Giọng cô bất giác dịu đi: "Nhiếp Ngộ, con có chuyện gì sao?"
Giọng điệu của Nhiếp Ngộ lười biếng, mềm mại: "Mẹ, có phải con rất không biết cố gắng không ?"
---------------------------------------------------------------
Pass chương sau: camille


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận