Một lúc lâu sau Cố Nguyên mới dần ổn định lại được cảm xúc.
Lạc Quân Thiên săn sóc lấy khăn giấy ra, Nhiếp Ngộ đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng chen trước Lạc Quân Thiên, giơ tay ôm lấy Cố Nguyên, sau đó trực tiếp cầm khăn giấy lau nước mắt cho mẹ: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Động tác dịu dàng, vừa săn sóc vừa chu đáo.
Lạc Quân Thiên thấy vậy, cười khẽ, không nói gì.
Ánh mắt của Lạc Tư Niên đảo qua Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm một vòng, sau đó vui mừng nói: "Chúc mừng cô, Cố Nguyên, hai mươi năm trôi qua, cô không những lấy lại được sinh mệnh của mình, mà còn có thêm những thân nhân mới, nhìn thấy cô như vậy, tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
Mí mắt Cố Nguyên sưng đỏ, lúc nói chuyện có chút tiếng mũi: "Bác sĩ Lạc, cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh, tôi..."
Cô nghẹn ngào: "Tôi không ngờ bản thân chỉ ngủ một giấc mà đã thành như vậy, ban đầu tôi còn không thể chấp nhận được, sau đó lại cảm thấy, như này hình như cũng rất tốt."
Nếu không có hai con trai, thế giới của cô sau hai mươi lăm năm sẽ là một thế giới cô đơn.
Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, hai đứa con này mang đến cho cô không chỉ là sự chăm sóc cùng vật chất cho cuộc sống, chúng còn mang đến thứ gọi là tình thân mà cô không tài nào từ bỏ được, vì sao bắt đầu rõ ràng chán ghét Nhiếp Ngộ như vậy, bây giờ lại bởi vì nó làm sai, bị người ta tìm tới cửa mà muốn liều mạng che chở, bảo vệ cho nó, đó là bởi vì cô càng ngày càng coi bọn họ là một phần quan trọng nhất, không thể thiếu trong cuộc sống này.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhớ ra việc tốt Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm làm, vội vàng nhìn về phía Lạc Quân Thiên bên kia.
"Thầy Lạc, những chuyện trên mạng kia, thật sự xin lỗi."
Bây giờ hồi tưởng lại, Lạc Quân Thiên hẳn là biết Nhiếp Ngộ làm rồi, cho nên mới để cô về "hỏi ý kiến Nhiếp Ngộ trước" đây mà, Cố Nguyên nhất thời xấu hổ không biết chui vào đâu: "Chuyện này là do tôi không tốt, tôi đã nói chuyện lại với Nhiếp Ngộ rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi."
Nhiếp Ngộ: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, ai làm người đó quản, chuyện này là do con làm, con thừa nhận. Nhưng con tuyệt đối không hối hận đây."
Lạc Quân Thiên nhìn vẻ mặt ngang ngược của Nhiếp Ngộ, cười: "À?"
Cố Nguyên rất bất đắc dĩ, đứa con trai này của cô sao có thể nói chuyện kiểu này cơ chứ ???
Nhiếp Ngộ phẫn nộ, nghiến răng cười lạnh: "Lẽ ra tôi không nên nhắc tới vào lúc này, nhưng Lạc Quân Thiên, anh đừng tưởng tôi không biết là ai âm thầm ra chiêu xúi giục mẹ tôi, xúi bà ấy quản tôi này nọ."
Lạc Quân Thiên vẻ mặt vô tội, buông tay nói: "Mẹ vốn đã muốn quản cậu sẵn rồi, tôi chỉ thuận tiện giúp mẹ nghĩ ra vài chủ ý mà thôi, như vậy cũng sai sao?"
Nhiếp Ngộ nhìn chằm chằm Lạc Quân Thiên, không biết vì cái gì, anh cảm thấy trong nụ cười của Lạc Quân Thiên mang theo một cái gì đó không nói được, giống như một người thuần thú vậy, như thể mọi chuyện đều nằm trong bàn tay anh ta.
Điều này làm cho Nhiếp Ngộ rất khó chịu, xúc động muốn đi lên đánh cho tên kia một trận, cuối cùng nghiến răng: "Đây là mẹ tôi, không quan hệ gì với anh hết! Vậy nên không có việc gì thì đừng dính vào mẹ người ta chiếm tiện nghi được không hả?"
Lạc Quân Thiên nhướng mày: "À, có lẽ tôi quên giới thiệu, tôi cũng là con trai của mẹ, là anh trai của cậu đó."
Nhiếp Ngộ: "Anh!"
Cố Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Lạc Quân Thiên.
Cô rất cảm kích Lạc Quân Thiên, Lạc Quân Thiên đối xử với cô vẫn luôn rất tốt, giúp cô rất nhiều chuyện.
Ban đầu, cô cũng từng hoài nghi Lạc Quân Thiên liệu có phải là con trai của cô hay không, nhưng sau khi liên tục thử qua vài lần, dần dần cô cảm thấy có lẽ là không phải rồi, sau đó Lạc Quân Thiên chỉ dạy cho cô rất nhiều kĩ năng diễn xuất, rất có phong phạm tiền bối, điều này càng làm cho cô cảm thấy, đối phương sao có thể là con trai mình được !!
Vậy mà vài giây trước, Lạc Quân Thiên nói anh ta là con trai của cô?
Cô nhìn ý cười ôn hòa trên mặt Lạc Quân Thiên: "Thầy Lạc, anh, anh..."
Nên nói thế nào đây, một đại ảnh đế, một tiền bối trong ngành mà mình kính nể, trong miệng lúc nào cũng gọi thầy Lạc này, thầy Lạc kia, hiện tại, thành con trai của mình rồi ??
Ý cười của Lạc Quân Thiên dần thu liễm lại, giọng điệu ôn nhu lại cung kính: "Mẹ, rất xin lỗi, lúc trước không phải con cố ý gạt mẹ, con chỉ cảm thấy, chuyện này để ba con nói ra, có lẽ sẽ thích hợp hơn."
"Ba con" ư.....???
Lúc này Cố Nguyên mới ý thức được một vấn đề khác, ba của Lạc Quân Thiên chính là bác sĩ Lạc ???
Cho nên, ba của đứa con đầu lòng của cô chính là bác sĩ Lạc???
Trong lòng dâng lên nghi vấn, thanh âm của Lạc Tư Niên đã vang lên: "Đúng vậy, Cố Nguyên, Quân Thiên là con trai cả của cô, cũng là con trai của tôi."
Trong mắt ông vẫn tràn ngập ý cười, thần thái khi nhắc tới chuyện này vẫn thong dong như cũ, nhưng trong lời nói lại lộ ra vài tia hồi ức: "Năm đó sau khi cô ngủ đông, vốn nên tìm người thích hợp nhất, nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phòng bảo quản năm quả trứng này xuất hiện vấn đề, mặc dù đã nhanh chóng chuyển đi, nhưng một trong số đó lại không thích hợp để làm đông lại nữa, nên bọn tôi chỉ có thể đem quả trứng đó vào lồng ấp trước."
Nói đến đây, vẻ mặt ông thu liễm, ngôn ngữ hơi ngập ngừng: "Lúc ấy bởi vì quá vội vàng, lại không có người thích hợp, cho nên đã có Quân Thiên."
Đây là một chuyện có chút xấu hổ, dù sao ông cũng vừa là bác sĩ chủ trị năm đó, vừa là người phụ trách chuyện này, nhưng ông lại tự mình dùng quả trứng thứ nhất, hơn nữa còn có một đứa con trai chung với Cố Nguyên.
Cố Nguyên cũng ý thức được cái gì đó.
Vô luận là ba Nhiếp Ngộ, hay là ba của Quý Kỳ Sâm, đối với cô mà nói, bọn họ đều là người xa lạ, chỉ là do nhân duyên xảo hợp mà có quan hệ với nhau, cho nên cho dù mọi người sẽ có một chút xấu hổ nho nhỏ, nhưng đều có thể xem nhẹ, bởi vì cả hai bên không có bất kỳ cảm xúc nào cả.
Thế nhưng với Lạc Tư Niên lại bất đồng.
Cố Nguyên và ông ấy rất quen thuộc.
Nếu như Lạc Tư Niên không giải thích rõ những thứ này, như vậy hành động ông ấy dùng quả trứng đầu tiên để sinh Lạc Quân Thiên ra đời, rất khó nói.
Lúc này Cố Nguyên đã hiểu rõ vì sao Lạc Quân Thiên nói, cần Lạc Tư Niên tự mình nói ra mối quan hệ này.
Cố Nguyên khẽ hít một hơi ổn định lại cảm xúc: "Thì ra là như vậy, rất tốt, rất tốt..."
Nói xong thì nhìn Lạc Quân Thiên: "Chuyện này đúng là có chút ngoài ý muốn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nghĩ tới ——"
Quả thật quá làm cho người ta bất ngờ, người mình vô cùng tôn kính, vô cùng cảm kích, lại là con trai mình?
Hơn nữa còn là con chung với Lạc Tư Niên ???
Lạc Tư Niên: "Lúc cô tỉnh lại, tôi đang tham gia một hội thảo quốc tế quan trọng, lúc về thì cô đã đi mất rồi, sau đó tôi để Quân Thiên tra tung tích của cô, mới biết cô được Quý tiên sinh tìm được, sau đó lại gặp Nhiếp tiên sinh, lúc ấy nghĩ như vậy cũng tốt, nên chỉ kêu Quân Thiên âm thầm chú ý cô thôi, không quấy rầy cô nữa."
Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Ừm, lúc ấy bác sĩ Tôn nói với tôi, nói anh đang có hội thảo gì đó, khi đó tôi vừa tỉnh lại, có hơi rối rắm, tôi..."
Cô không biết nên hình dung cảm giác lúc đó như thế nào, trong bản năng suy nghĩ của cô, lúc cô tỉnh lại, hẳn là nên nhìn thấy bác sĩ Lạc cười nói với cô, ca phẫu thuật đã thành công rồi.
Nhưng sự thật là cái gì cũng không có, thế giới đã sớm thay đổi hoàn toàn, bác sĩ Lạc đã trở thành ông già hơn năm mươi tuổi rồi !!
Lạc Tư Niên nhìn biểu cảm cô cố gắng giải thích, lộ ra một nụ cười hòa ái, trong mắt cũng tràn ngập bao dung: "Tôi hiểu, dù sao đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng đều không dễ tiếp nhận."
Cho nên cho dù biết chuyện này rất kì lạ, ông vẫn im lặng không nói gì, cho cô một đoạn thời gian để thích ứng, từ từ tiếp nhận tất cả, chỉ kêu con trai âm thầm bảo vệ.
Lúc ba người nói chuyện, Nhiếp Ngộ càng nhìn càng chịu không nổi.
Tại sao đột nhiên mẹ anh lại có thêm một đứa con trai, chẳng những có thêm một đứa con trai, hơn nữa hình như còn có thêm một ông bạn cũ nhão nhão dính dính??
Làm ơn đi, lão già kia đã hơn năm mươi tuổi rồi, đừng nói chuyện với mẹ anh như kiểu bạn cùng lứa nữa được không hả ???
Cho dù trước kia thật sự có cái gì đi, hiện tại hai mươi lăm năm trôi qua rồi, người đã già rồi, tuyệt đối không có khả năng xứng với mẹ anh !!!
Dù sao Nhiếp Ngộ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý !!!
Nghĩ như vậy, Nhiếp Ngộ bắt đầu liều mạng nháy mắt với Quý Kỳ Sâm bên cạnh, anh em, chúng ta nên ở cùng một chiến tuyến, đã đến lúc chúng ta phải nhất trí đối ngoại rồi !!!
Quý Kỳ Sâm nhận được ánh mắt của Nhiếp Ngộ, hoàn toàn không muốn để ý tới.
Chuyện này, anh đã sớm cho người điều tra, cũng đoán được ít nhiều.
Dù sao người có thể làm cho anh tra không được bất kỳ manh mối nào, hoặc là trong tay nắm quyền lực hơn hẳn mạng lưới quan hệ của anh, hoặc là bản thân người kia xuất thân từ viện nghiên cứu kia.
Kết hợp với thân thế Lạc Quân Thiên, cùng với việc một phần thu nhập của anh ta đều chảy vào một cơ sở y tế, điều này khiến cho Quý Kỳ Sâm có lý do tin tưởng, người này có liên quan đến mẹ anh.
Đương nhiên, sau khi điều tra ra chuyện này, anh vẫn im lặng không nói cho đứa em trai ngốc nghếch này biết.
Bởi vì Quý Kỳ Sâm cảm thấy chuyện này có gì đó rât quỷ dị, khiến anh có chút hoài nghi.
Với tư cách là người đứng đầu viện nghiên cứu, bác sĩ Lạc là người phụ trách việc điều trị cho mẹ anh, vậy tại sao khi mẹ anh tỉnh dậy lại đúng vào lúc bác sĩ Lạc đi tham gia hội nghị ??
Tại sao không có ai tư vấn, phân tích cuộc sống cho mẹ, cứ để mẹ một mình rời đi ??
Quý Kỳ Sâm khẽ nheo mắt nhìn hai cha con bên kia, có thể thấy vị bác sĩ Lạc này là một người rất chuyên tâm với nghiên cứu khoa học, nhìn mẹ của anh cũng không có ác ý.
Nghĩ như vậy, anh lại nhìn Lạc Quân Thiên.
Đúng lúc này, Lạc Quân Thiên cũng đang tình cờ nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Quân Thiên mỉm cười dịu dàng.
Quý Kỳ Sâm từ từ thu hồi tầm mắt, không cười =))
Anh luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Nếu không phải là cha con nhà họ Lạc, vậy thì có người cố ý làm tan băng trong thời gian bác sĩ Lạc rời đi, sau đó ác ý để mẹ anh rời khỏi viện?
Vậy cha con nhà Lạc kia, liệu có biết chuyện này không?
Trong lúc Quý Kỳ Sâm đang không ngừng suy đoán, Nhiếp Ngộ có lòng muốn tìm đồng minh giúp đỡ, nhưng lại bị Quý Kỳ Sâm tàn nhẫn từ chối giao lưu bằng ánh mắt, cuối cùng đành căng da đầu tự mình chiến đấu:" Đều là người một nhà cả, nào, chú Lạc, Lạc ảnh đế, mau ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Nghe Nhiếp Ngộ nói vậy, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới: "Nhiếp Ngộ, Kỳ Sâm, đây là anh của hai con, các con phải gọi là anh cả nha."
Quý Kỳ Sâm trầm ngâm liếc nhìn Lạc Quân Thiên: "Anh cả."
Hai chữ đơn giản bình thường, không chút thăng trầm.
Cố Nguyên nghe rất hài lòng, đúng là Kỳ Sâm có khác, sau đó lại nhìn Nhiếp Ngộ đầy mong đợi.
Nhiếp Ngộ nghiến răng: "Anh cả."
Cố Nguyên lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Quá tuyệt vời, may mắn Nhiếp Ngộ không tìm chuyện gây sự, chỉ cần chịu gọi một tiếng vậy thôi, chính là đã thừa nhận rồi nha !!!
Ai ngờ sau khi gọi một tiếng "anh cả" xong, Nhiếp Ngộ đột nhiên giễu cợt: "Nhưng anh cả này, đã là anh em rồi, vậy nên chuyện kia, chúng ta nói lại một chút chứ nhỉ??"
Cố Nguyên vừa nghe, đầu đã bắt đầu đau.
Ban đầu Nhiếp Ngộ tung tin bậy cho Lạc Quân Thiên, người ta hoàn toàn có thể tìm tới nhà hỏi tội đấy !! Bây giờ thì hay rồi, anh anh, em em, với cái tính cách của Lạc Quân Thiên, đã nhận làm anh cả rồi thì chắc chắn sẽ không kiếm chuyện với em trai nhà mình.
Vậy cho nên nó gọi anh dứt khoát như vậy là để Lạc Quân Thiên không tính sổ chuyện này nữa ???
Lạc Quân Thiên nghe vậy thì cười như gió xuân: "Em ba, vậy em định nói gì với anh cả đây ??"
Đột nhiên bị kêu một tiếng "em ba", Nhiếp Ngộ xém nữa thì tức hộc máu !!
Gọi anh cũng được, gọi em cũng được mà !!
Còn bày đặt gọi em ba ?? Đồ đạo đức giả, thật mẹ nó buồn nôn quá !!!
Chịu không nổi luôn !!!
------------------------------------------------------------------
Pass chương sau: 2210
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...