Gió cuối thu thổi qua bên đường, mang đến từng đợt lạnh lẽo, ánh đèn lờ mờ trước mắt làm Cố Nguyên bất chợt hoảng hốt.
Một thiếu gia tài phiệt nổi tiếng thế giới, lạnh lùng hờ hững, một tam kim ảnh đế hàng ngàn fan hâm mộ, tao nhã thong dong, bàn tay của cả hai đều thon dài xinh đẹp, nhưng lại hoàn toàn không có độ ấm.
Ánh mắt Quý Kỳ Sâm nhìn vị ảnh đế trẻ tuổi trước mắt càng thêm lạnh: "Mẹ tôi không hiểu quy củ của giới giải trí, tính tình cũng tương đối đơn thuần, may mắn trở thành nữ chính của bộ phim này mà tiến vào đoàn làm phim, tôi biết cái giới này tương đối loạn, nhưng tôi hy vọng mẹ tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi những chuyện đó, không bị phân tâm, chuyên tâm quay phim, tập trung vào sự nghiệp của mình."
Lạc Quân Thiên không nói gì, đáy mắt vẫn mang theo nụ cười, anh đang đánh giá em trai của mình, cân nhắc tâm tư của em trai hiện giờ.
Chắc là hiểu lầm rồi đi ??
Anh cười khẽ: "Quý tiên sinh nói phải."
Ánh mắt Quý Kỳ Sâm càng thêm sắc bén.
Anh biết mình phát ra địch ý vô cùng rõ ràng, nhưng địch ý này đến chỗ vị ảnh đế trước mắt, phảng phất như đao thương tiến vào Miên Sơn, tiêu tán vô hình !!!
Anh ta giống như không thèm để ý những thứ này, trong mắt từ đầu đến cuối luôn mang theo một tia ý cười ấm áp.
Điều này làm cho Quý Kỳ Sâm rất không vui, người đàn ông này như vậy là có ý gì ??
Chẳng lẽ giống như Nhiếp Ngộ đoán, vậy nên mới tận lực làm thân với những người xung quanh mẹ anh ??
Còn nữa, anh ta nghe được anh gọi mẹ, sao lại không có bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào?
Đáy mắt Quý Kỳ Sâm càng thêm lạnh lùng, nhưng thần thái vẫn khách khí như cũ: "Cám ơn hôm nay đã chiếu cố mẹ tôi, trời không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi."
Nói xong, anh nhìn về phía Cố Nguyên: "Mẹ, lên xe đi?"
Cố Nguyên lúc này đã không còn lời nào để nói, mà cô còn có thể nói cái gì nữa?
Cái gì nên nói, con trai cô đã nói hết rồi !!
Cô đành phải cười nói với Lạc Quân Thiên: "Vậy tôi về trước, hôm nay phiền anh, hôm nào lại mời anh ăn cơm."
Cô còn muốn thăm dò chuyện của Lạc Quân Thiên nữa đó !!!
Quý Kỳ Sâm vừa nghe hai chữ "ăn cơm", sắc mặt càng lạnh xuống, cằm hơi căng thẳng, ánh mắt lạnh đến mức cơ hồ có thể phóng ra băng.
Còn muốn hẹn ăn cơm?
Quý Kỳ Sâm ở đáy lòng ha hả cười một tiếng, trực tiếp bước lên, giúp Cố Nguyên cởi áo khoác trên người ra, ném cho Lạc Quân Thiên, sau đó cởi áo khoác âu phục cao cấp của mình, khoác lên cho cô.
Lạc Quân Thiên khoác áo khoác của mình, buồn cười đánh giá em trai đang tức giận.
Tính tình đúng là lớn thật đó !!
Cố Nguyên còn muốn cùng Lạc Quân Thiên nói thêm hai câu, lại bị con trai nhà mình không nói không rằng kéo lên xe.
Cô đành phải vội vàng xua tay với Lạc Quân Thiên: "Cám ơn áo khoác của thầy Lạc."
Lời này vừa dứt, xe đã phóng ra ngoài.
Cố Nguyên nhìn con trai căng thẳng ở ghế lái bên cạnh, bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Kỳ Sâm, bộ dáng vừa rồi của con rất không lễ phép đó, thầy Lạc người ta giúp mẹ không ít, con không thể nói chuyện với người ta như vậy."
Quý Kỳ Sâm lần đầu tiên trong đời dùng giọng điệu cứng rắn nói chuyện với mẹ mình: "Mẹ, tối nay rốt cuộc là có chuyện gì? Sao mẹ lại đi uống rượu ?"
Cố Nguyên: "Kỳ Sâm, mẹ không uống rượu, bọn họ bảo mẹ uống, thế là thầy Lạc liền dẫn mẹ ra ngoài."
Quý Kỳ Sâm: "Ý là, nếu không có Lạc Quân Thiên, mẹ có thể đã uống rượu?"
Hình như đúng là vậy !!
Cố Nguyên ít nhiều có hơi chột dạ: "Thật ra giới giải trí vốn là như vậy mà, mẹ có điểm mấu chốt của mình, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, con, con không cần lo lắng đâu..."
Quý Kỳ Sâm nhướng mày: "Phải không? Không cần lo lắng ??"
Cố Nguyên: "À, mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không bao giờ tham gia mấy bữa tiệc như vậy nữa !!"
Quý Kỳ Sâm: "Ngoại trừ quay phim, bất cứ chuyện gì, đều phải báo cáo với con trước."
Cố Nguyên vừa nghe đến chuyện này, nhất thời cảm thấy không thích hợp.
Nghe thử câu này đi, cô vậy mà còn phải báo cáo lịch trình với con trai, rốt cuộc ai mới là mẹ, ai là con vậy chứ ??!!
Quá lộn xộn rồi !!!
Cô quyết định muốn đấu tranh lý luận tới cùng, lại thấy Quý Kỳ Sâm mặt mày thản nhiên nói: "Mẹ, giới giải trí không đơn giản như mẹ nghĩ, nếu mẹ không chịu báo cáo với con, vậy con sẽ nói chuyện lại với Nhiếp Ngộ một chút, cậu ấy nhất định sẽ giúp mẹ đàm phán hợp đồng với Tinh Ảnh, đặt mẹ ở công ty giải trí dưới trướng của Hezong, sắp xếp một chuyên gia trang điểm, năm trợ lý, mười vệ sĩ, sau đó lại tìm một vị đạo diễn nổi tiếng về quay phim riêng cho mẹ."
Cố Nguyên: ... Không!
Cô vội vàng nói: "Mẹ vẫn nên báo cáo với con thì hơn, không phải chỉ là báo cáo thôi sao, ta có thể!"
Nếu thật sự để Nhiếp Ngộ an bài như vậy, còn gì gọi là tự mình xông xáo giới giải trí nữa chứ??
Cô thật không muốn trở thành loại người đáng thương trong giới giải trí mà ai cũng chê cười, "dựa vào quan hệ quay hết một đống phim lớn nhưng không nổi tiếng được !!"
Quý Kỳ Sâm lúc này mới gật đầu, thần sắc hơi chậm lại, hỏi: "Lạc Quân Thiên kia là thế nào? Anh ta có cả ngày đi theo hiến ân cần với mẹ không ?"
Cố Nguyên: "Hiến ân cần? Kỳ Sâm, con nói gì vậy, người ta không hề ân cần, là thiện lương mới đúng, là người tốt đó."
Quý Kỳ Sâm nghe được nhíu mày: "Mẹ, mẹ nghĩ sao về một người đàn ông cởi áo khoác khoác lên người mẹ vào đêm khuya?"
Cố Nguyên đánh giá con trai, có chút nghi hoặc, có phải con trai cô hiểu lầm cái gì rồi không?
Cô ngay lập tức hỏi lại: "Vậy con có nghĩ mẹ nghĩ con thế nào không ?"
Quý Kỳ Sâm: "Con?"
Cố Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, con cũng là một người đàn ông cởi áo khoác âu phục khoác lên người mẹ vào buổi tối mà."
Quý Kỳ Sâm đau đầu: "Mẹ, sao mà giống nhau được ?!"
Cố Nguyên nói hợp tình hợp lý: "Sao lại không giống vậy? Mẹ thấy đều như nhau mà! Chẳng lẽ Nhiếp Ngộ chưa từng nói với con sao? Mẹ nghi ngờ anh ta chính là con trai cả của mẹ đó."
Con trai cả?
Vẻ mặt Quý Kỳ Sâm hơi cứng lại: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy?"
Cố Nguyên: "Nghe bác sĩ Trần nói, con trai lớn nhất của mẹ năm nay hai mươi bốn tuổi, ta vừa mới hỏi thầy Lạc xong, anh ta cũng vừa vặn hai mươi bốn tuổi, hơn nữa còn không có mẹ từ nhỏ !!"
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ của con ơi, thanh niên 24 tuổi không có mẹ nhiều tới mức có thể xếp thành một hàng vòng quanh Trái Đất đấy !!"
Cố Nguyên nghẹn họng, xém nữa là ho ra: "Người này không giống."
Quý Kỳ Sâm: "Tại sao ?"
Cố Nguyên: "Lần đầu gặp anh ta đã giúp mẹ, chăm sóc mẹ, hơn nữa anh ta còn nói nhìn ta có cảm giác thân thiết."
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ, con đề nghị mẹ nên đi đọc một ít chiêu thức bắt chuyện đi, đây là chiêu bắt chuyện quen thuộc với người khác giới đó."
Cố Nguyên hoài nghi: "Làm sao con biết?"
Con trai cô từng có bạn gái rồi ư ?? Từng đi bắt chuyện với người ta rồi ư ??
Quý Kỳ Sâm thong thả nói: "Phụ nữ đến bắt chuyện gặp gỡ đều dùng chiêu thức này."
Cố Nguyên: "Nhưng thật sự không giống mà, mẹ nhìn anh ta cũng cảm thấy rất thân thiết nha, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó, còn nữa, mẹ rõ ràng cảm thấy anh ta rất đẹp trai, rất có mị lực, nhìn nhất cử nhất động của anh ta đều cảm thấy người này rất phong độ, hiểu lễ nghĩa, nhưng mẹ lại không có bất kỳ cảm giác động tâm nào, không có bất kỳ ý nghĩ nào, tâm lặng như nước, cực kỳ thuần khiết!"
Quý Kỳ Sâm im lặng thật lâu, không lên tiếng.
Xe chậm rãi chạy, đèn đường ngoài cửa sổ lóe lên trong xe, chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Quý Kỳ Sâm lúc sáng lúc tối.
Anh nhíu mày, không nói gì.
Cố Nguyên bất đắc dĩ, tiếp tục bổ sung một câu: "Có lẽ anh ta thực sự là anh trai con đấy."
Lúc này Quý Kỳ Sâm đang nhớ lại cái người tên Lạc Quân Thiên vừa mới nhìn thấy kia.
Mấy chuyện mẹ anh nói, anh ban đầu còn không tin, nhưng anh đột nhiên nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ.
Khi còn nhỏ, mỗi tuần anh đều đến thăm mẹ, anh cũng biết, ngoại trừ mình ra, còn có một cậu bé cùng tuổi với anh cũng đến thăm mẹ.
Nhưng anh ta chưa bao giờ gặp cậu bé đó.
Cho đến một ngày, anh theo thường lệ đến thăm mẹ, lúc anh lên xe buýt chuẩn bị rời đi, một chiếc xe đạp trẻ em xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Một cậu bé mang theo túi xách nhỏ, đạp xe đi vào.
Phương hướng cậu đi, chính là hướng đến viện nghiên cứu.
Sau đó thỉnh thoảng anh có nhớ tới bóng lưng ra sức đạp xe này, nghĩ xem có phải người này mỗi tuần đều giống anh đi thăm mẹ, nhưng đều bỏ lỡ không gặp được ?
Quý Kỳ Sâm nheo mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của cậu bé trong trí nhớ, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hình ảnh gì đó vốn đã bị cuốn trôi từ lâu rồi.
Anh chỉ nhớ mơ hồ đôi lông mày và đôi mắt của cậu bé kia.
Không biết đó có phải là ảo giác không, có vẻ như có hơi giống với Lạc Quân Thiên nhỉ ??
Cố Nguyên cẩn thận nhìn con trai nhà mình, con trai bình thường có vẻ hiếu thảo, ngoan ngoãn đó, nhưng bên trong thì nóng nảy muốn chết !!
Cô ngập ngừng nói: "... Thật ra, mẹ mặc dù không thể nói ra lý do, nhưng ta luôn cảm thấy là như vậy, có lẽ là trực giác đi, đúng không?"
Quý Kỳ Sâm lên tiếng, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng về vấn đề này, con sẽ điều tra Lạc Quân Thiên."
Mẹ anh còn ba người con trai khác, nhưng anh chỉ tìm thấy một người là con trai nhà khoa học, 17 tuổi, hai người còn lại không có manh mối, với tiềm lực tài chính và khả năng điều tra của anh, điều này gần như là không thể.
Cho nên chỉ có hai khả năng, một là có thế lực mạnh hơn anh, cố gắng xóa sạch những dấu vết này, hoặc là có liên hệ mật thiết với viện nghiên cứu, để mọi người trong viện giữ kín chuyện này.
Lạc Quân Thiên, sinh ra trong một gia tộc y học Trung Quốc, xuất thân từ một viện nghiên cứu ... Họ Lạc, mà vị bác sĩ phụ trách cho mẹ anh năm đó cũng họ Lạc...
Nếu anh ta thực sự là con của mẹ, xét theo những gì anh ta đang làm hiện tại, anh ta hẳn là biết sự thật !!!
Vậy tại sao lại không nhận mẹ ??
Nghĩ đến nụ cười bình tĩnh của Lạc Quân Thiên lúc đó, Quý Kỳ Sâm nheo mắt, giọng nói lạnh như băng: "Nếu anh ta thực sự là con của mẹ, con nhất định sẽ bắt anh ta quỳ xuống mà gọi mẹ !!"
=====================================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...