Cố Nguyên đưa quà của mình qua: "Tặng cho các cậu, mỗi người một túi nha!"
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm kinh ngạc nhận lấy: "Oa, cậu mang quà về thật à, thật làm khó cậu quá, đi ra ngoài chơi còn nhớ đến bọn tớ."
Cố Nguyên ngượng ngùng nói: "Là hai khối đá thôi, tương đối rẻ, mang về làm kỷ niệm thôi, hai cậu cứ tùy tiện để trưng đâu đó đi."
Trần Vũ Đình nghe cô nói, nhanh tay mở hộp quà kia ra, nhịn không được cười cười: "Tớ đi ra ngoài chơi cũng thích mua đồ lưu niệm, dù sao cũng đừng quan tâm đến rẻ hay đắt, cũng đừng quan tâm nó là cái gì, mang về làm kỷ niệm thôi mà, bản thân vui vẻ là oke rồi."
Vương Nguyệt Hàm mở hộp quà ra, trong hộp quả nhiên là một khối đá, hơn nữa còn là khối đá cực kỳ đẹp mắt.
Cô không nhịn được "wow" một tiếng: "Đá này đẹp thật đó !"
Trần Vũ Đình nhìn qua, cũng kinh diễm không thôi, đúng là rất đẹp, rực rỡ nhiều màu sắc, ánh mặt trời chiếu lên, phát ra ánh sáng giống như cầu vồng.
Vương Nguyệt Hàm: "Cậu mua cái này ở đâu vậy? Hết bao nhiêu tiền? Đẹp quá đi mất!"
Trần Vũ Đình: "Oa, cái này mà làm thành vòng cổ là bao đẹp luôn, ai không biết còn tưởng rằng đây là bảo thạch quý giá đấy!"
Cố Nguyên cũng không biết mấy hòn đá này bao nhiêu tiền, chỉ nghe con con trai nói là không đáng giá, nhưng nhìn đẹp như vậy, cho dù là đồ thủ công mỹ nghệ cũng có giá cả, lập tức thuận miệng nói: "Là của người khác tặng tớ, tớ thấy đẹp quá lên tặng hai cậu, chắc là không phải thứ đáng tiền đâu, cứ coi như là đồ trang trí trên bàn đi."
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm vui mừng vuốt ve khối đá, yêu thích không muốn buông tay, lập tức lấy điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
Đợi hai người đăng xong thì gần như đến giờ học, buổi chiều là lớp "Nhạc Lý và thị xướng luyện nghe", giáo viên của lớp này rất nghiêm khắc, bình thường luôn yêu cầu mọi người đến lớp trước mười lăm phút, mấy cô gái không dám trì hoãn, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy đến lớp học.
Một tiết học kết thúc, mọi người đều mệt mỏi không nhẹ, Trần Vũ Đình chậm rãi mở vòng bạn bè ra, cô muốn xem mọi người khen ngợi khối đá này của cô nha.
Vừa nhìn thấy, nhịn không được cười vui vẻ: "Các cậu đoán xem trên vòng bạn bè mọi người bình luận cái gì, bọn họ nói đây là bảo thạch, nhất định rất đắt tiền, ha ha ha ha."
Vương Nguyệt Hàm cũng cười theo: "Đúng đúng đúng, trên vòng bạn bè của tớ cũng vậy! Haha, vậy mà bọn họ còn suốt ngày khoe bản thân có phẩm vị, có kiến thức !! Không phải bây giờ bị lừa rồi đó sao ?"
Trần Vũ Đình: "Cậu xem bình luận này nè, còn phân tích rất rõ nha, nói đây là đá Opal, là bảo thạch quý, đến từ các đảo ở nước Úc."
Vương Nguyệt Hàm: "Ủa, là cô Tô phải không ?"
Cô Tô kia chính là người nổi danh có hiểu biết cực sâu trong lĩnh vực châu báu đó!
Trần Vũ Đình nhìn lại cũng sửng sốt.
Chẳng lẽ ở cấp bậc như cô Tô cũng bị lừa sao ??
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm hai người hai mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi nhìn về phía Cố Nguyên đang đọc sách nghiên cứu cách đó không xa, lại nhìn vào ảnh chụp trong tay.
Hòn đá này, thực sự đẹp, đẹp đến chói mắt !!
Hai người lại liếc nhìn nhau một lần nữa, đột nhiên nhận ra điều gì: "Đá quý từ Úc sao? Chẳng lẽ...?"
Cố Nguyên thật sự bay tận sang Úc chơi cuối tuần á ??
Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng yên lặng cúi đầu, bắt đầu tìm kiếm cái gì gọi là Opal, làm sao để giám định Opal thật giả, giá cả ra sao, sau khi tìm kiếm nửa ngày, cả hai như si như say, điên cuồng chạy về ký túc xá lấy khối đá kia làm theo cách giám định trên mạng.
Sau một tiết học kết thúc, hai người ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt đối phương đều là khiếp sợkhông thể tưởng tượng nổi. "Opal này, nghe nói là khối đá đẹp nhất thế giới."
"Nếu là thật, vậy một khối, chắc cũng hơn mười vạn ha..."
Lúc nói lời này, tim gan của cả hai đều điên cuồng run rẩy.
Trong suy nghĩ của các cô, bạn cùng phòng có tiền cuối tuần đi du lịch một chuyến, được người khác tặng cho mấy khối đá khoảng vài trăm tệ, cậu ấy tặng cho các cô hai khối, các cô cười ha ha nhận lấy, cảm thấy quà kỷ niệm này rất không tệ, hơn nữa khối đá này đặt trang trí rất đẹp nha.
Kết quả thì sao, thật sự tát thẳng vào mặt các cô là bạn cùng phòng thật sự đi đến đảo bên Úc du lịch, còn tặng cho hai người đá Opal trị giá hơn mười vạn ??!
"Tớ, tớ vậy mà còn nghĩ cậu ấy không biết nước Úc nằm ở đâu..."
Trần Vũ Đình lẩm bẩm nói, đột nhiên cảm thấy trên mặt thật đau, đau quá !!
"Tớ còn muốn bảo vệ lòng tự trọng của bạn cùng phòng mà không chọc thủng cậu ấy, trời ạ, tớ nghĩ gì trong đầu vậy nè ??!
Vương Nguyệt Hàm ôm đầu ảo não: "Chúng ta đều không tin cậu ấy !!"
"Nhưng mà, hơn mười vạn tệ đó, có nhận nổi không ?"
"Đúng vậy, tớ không dám nhận, quá đắt, tuy rằng nó đẹp đến nỗi tớ không nỡ trả lại, nhưng tớ làm gì không biết xấu hổ như vậy !!"
Hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi cả buổi, cuối cùng quyết định: "Thôi cứ trả lại đi! Mười vạn tệ tớ nhận không nổi !!"
---------------------------------------------------------------
Hai người mỗi người ôm một cái hộp đi tìm Cố Nguyên, lúc này vừa vặn hết một tiết học, Cố Nguyên còn đang luyện tập ở bên trong, bên ngoài lớp Hoắc Tư Giai cùng mấy nữ sinh đang nói chuyện, đúng lúc nói đến chuyện của Cố Nguyên.
"Vụ tông xe lần trước có kết quả rồi, bọn họ phải chịu phí sửa xe cho tớ, xe nhà tớ đắt cỡ nào nha, lần sửa chữa này cũng phải hơn ba mươi vạn đấy !!"
Hoắc Tư Giai vẻ mặt đắc ý: "Loại người như cô ta, có thể kiếm được tiền bồi thường, còn không phải là đi tìm kim chủ sao ?"
"Ha ha đương nhiên, mấy chục vạn đó, cô ta có làm gì có tiền chứ ?"
Một nữ sinh khác cười nhạo: "Bán cô ta cũng không đủ!"
"Tiền cô ta hẳn là có thể lấy ra——"
Hoắc Tư Giai khinh bỉ nói: "Dù sao người ta có bản lĩnh lớn, biết gọi ba mà!"
Nói xong lại nhắc tới chuyện cuối tuần Cố Nguyên đi du lịch.
"Ai nha, lúc tớ hỏi, Trần Vũ Đình còn không chịu nói, nghĩ tớ không biết chắc, Cố Nguyên kia khác lác là cuối tuần đi Úc chơi, bộ nghĩ nước Úc là sân sau nhà cô ta chắc, cuối tuần tùy tiện đi chơi? Chắc chắn là khoác lác !!"
Mấy nữ sinh nhao nhao phụ họa, có người che miệng cười nói: "Sau khi cô ta về còn tặng quà lưu niệm Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm đó, hai người này còn chụp ảnh, nhìn màu sắc của cục đá là biết, nhất định là nhân tạo, bảo thạch thiên nhiên làm sao có màu sắc kia, không biết là bỏ ra mười tệ hay tám tệ mua nữa!"
"Đúng đó, hòn đá gì đó, vừa nhìn đã biết là hàng giá rẻ, không đáng giá, vậy mà còn không biết xấu hổ đem tặng? Cười chết mất thôi !!"
Nói đến đây, một đám người cười chế giễu, Hoắc Tư Giai đương nhiên cũng vui vẻ, nghĩ đến Cố Nguyên này cũng thật sự rất buồn cười, cho rằng chỉ cần có ít tiền là trở thành bạch phú mỹ sao? Đẳng cấp xã hội còn đó, cô ta vẫn còn kém xa lắm! Vịt con xấu xí có nhảy nhót cỡ nào cũng vẫn là vịt con xấu xí thôi!
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm ôm hộp quà quý giá trong ngực, ở bên cạnh nghe xong cuộc trò chuyện, trong lòng tức giận muốn chết, Trần Vũ Đình thiếu chút nữa xông tới cùng bọn họ làm một trận, cuối cùng bị Vương Nguyệt Hàm cản lại.
Vương Nguyệt Hàm tiến lên, cười nói: "Kỳ thật Cố Nguyên tặng cho bọn tớ một món quà như vậy cũng khiến bọn tớ rất bất ngờ, thật không nghĩ tới cậu ấy lại tặng một món quà như vậy!"
Trần Vũ Đình sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được ý của bạn thân, thiếu chút nữa thì bật cười.
Đám người này phỏng chừng chỉ biết ở chỗ này ríu rít xiêu vẹo, căn bản không nhìn thấy những bình luận trong vòng bạn bè của cô rồi ?!
Trần Vũ Đình cố gắng nghẹn cười, cố ý nói: "Ừm, quá bất ngờ, chưa bao giờ bọn tớ nhận được quà như vậy."
Hoắc Tư Giai nghe được câu này, trong lòng cực kỳ thoải mái: "Hai người bây giờ cũng hiểu được rồi phải không, lăn lộn với Cố Nguyên sẽ không có đường ra tốt đẹp đâu, cô ta chỉ biết kéo thấp đẳng cấp của các cậu thôi, khiến hai người càng ngày càng low, thứ rẻ tiền như vậy cô ta còn mang ra được mà? Bất quá ngẫm lại cũng đúng, cô ta vốn là loại người này, cuối tuần đi du lịch, thổi phồng nói là đi Úc, còn tặng cho người ta cục đá gì đó, không phải là kiếm chuyện mất mặt à ??"
Cố Nguyên đúng lúc này từ trong phòng học đi ra, nghe được mấy câu Hoắc Tư Giai nói mà buồn bực: "Hoắc Tư Giai, lời này của cậu là có ý gì? Đi ra ngoài chơi, mang món quà nhỏ về tặng bạn bè cũng mất mặt sao ??"
Hoắc Tư Giai đang cao hứng, nhìn thấy Cố Nguyên lại càng đắc ý đến cực điểm: "Ha ha, món quà nhỏ? Ý cậu là món quà nhỏ nào, cục đá nhặt bên đường, hay hàng Taobao 9.9 tệ? Lấy ra không cảm thấy mất mặt sao? Có nghĩ tới tâm trạng của người nhận quà không ? Cậu như vậy là xem thường người ta đó."
Cố Nguyên vừa mới huấn luyện xong, đang cảm thấy mỹ mãn vui vẻ, ra cửa lại bị nói như vậy, cũng có chút khó hiểu: "Hoắc Tư Giai, tôi trêu chọc cậu chắc? Tôi thích tặng gì thì tặng, có liên quan gì đến cậu không? Hay cậu ghen tị với bạn cùng phòng của tôi vì cậu không có quà? Đừng nói là chín tệ chín, cho dù là đồ vật chỉ một xu tôi cũng không tặng cậu đâu, yên tâm đi."
Mấy chị em tốt đứng bên cạnh Hoắc Tư Giai lập tức cười rộ lên, vụ tông xe lần trước bọn họ bị Cố Nguyên dọa không nhẹ, hại bọn họ xém nữa thì trễ buổi thử vai, thù hận này bọn họ đương nhiên nhớ kỹ :"Cố Nguyên, cậu không nghe được à? Hai bạn cùng phòng của cậu nói là không lạ gì quà của cậu, muốn trả lại đó. Cậu không thấy bản thân khó coi lắm à ?"
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm suýt thì bật cười, may là cố kìm lại được :"Này, Cố Nguyên, bọn tớ không thể nhận món quà này được, nên muốn đưa lại cho cậu."
Vương Nguyệt Hàm vội vàng nói theo: "Đúng, đúng, đúng, thật ra nếu cậu đi chơi, tặng quà mấy chục tệ bọn tớ còn nhận được, nhưng nếu cậu tặng cái này, bọn tớ thật sự không thể nhận!"
Hoắc Tư Hàm càng nhìn càng thấy vui vẻ, nhìn Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm thương cảm: "Là bạn bè với nhau mà cậu lại tặng thứ đồ có 9.9 tệ bao ship? Lúc trước tớ đã nói rồi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chơi cùng loại người này cũng chỉ hạ giá bản thân thôi."
Đang cười đắc ý thì đột nhiên điện thoại kêu lên, sau khi nhìn tên người goi, Hoắc Tư Giai lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Ba tớ gọi tới, chắc là đưa tiền thuê du thuyền cho tớ."
"Wow, ghen tỵ thật đó."
"Đúng vậy, như Tư Giai mới gọi là bạch phú mỹ nha."
Đứng giữa một đám người không ngừng ca tụng, Hoắc Tư Giai nghĩ tới chuyến du lịch du thuyền của mình, lại nghĩ đến chuyến du lịch khoác lác của Cố Nguyên, khóe môi phiếm ý cười: "Ba, tiền thuê du thuyền cần thanh toán nha, nếu rảnh nhớ kêu thư ký chuyển tiền cho con— "
Nói đến đây, cô ta đột nhiên ngừng lại.
Nụ cười trên môi cũng đông cứng, biểu cảm trở nên kỳ lạ, giống như sắp bị đóng băng tại chỗ.
"Cái, cái gì?"
Hoắc Tư Giai run rẩy nói: “Ba, ba vừa nói cái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...