Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Quý Kỳ Sâm cùng Nhiếp Ngộ cùng ngất xỉu, bác sĩ trên đảo vội vã chạy đén, nhanh chóng kiểm tra toàn diện cho cả hai.
Cố Nguyên lo lắng đứng cạnh nhìn hai đứa con trai nhà mình, Nhiếp Ngộ thì còn đỡ một chút, nhìn sương sương không có chỗ nào dị thường, chỉ mỗi hai mắt nhắm chặt mà thôi, nhưng Kỳ Sâm thì mặt đỏ ửng, nhìn chung có vẻ rất nghiêm trọng.
Hai đứa con trai đồng loạt ngất xỉu khiến Cố Nguyên không khỏi suy nghĩ nhiều: "Bác sĩ, bọn nó bị làm sao vậy ?"
Vừa rồi cô đã hỏi quản gia trên đảo, trên đảo tuy có bác sĩ nhưng chỉ là bác sĩ đa khoa với biết sơ cứu thông thường thôi, nếu thật sự có vấn đề nghiêm trọng gì, vậy phải nhanh chóng lên trực thăng tới bệnh biện trên đất liền gần nhất.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ xoay người nhìn Cố Nguyên, cung kính nói: "Tôi đã kiểm tra qua, Quý thiếu gia bị dị ứng với sứa biển, may mắn trên đảo có sẵn thuốc chống dị ứng, tôi đã cho Quý thiếu uống rồi, hẳn là không có vấn đề gì nữa."
Dị ứng?
Cố Nguyên buồn bực: "Nhưng Kỳ Sâm bình thường ăn hải sản đâu có sao, sao bây giờ tự nhiên lại dị ứng?"
Bác sĩ giải thích: "Quý thiếu gia không dị ứng với hải sản thông thường, chỉ dị ứng với một loại hải sản là sứa biển thôi."
Người có thân phận như Quý Kỳ Sâm, hàng năm đương nhiên có kiểm tra sức khỏe định kỳ, chuyện anh bị dị ứng với sứa biển đã được ghi chú lại trong sổ kiểm tra rồi, tuy rằng Quý Kỳ Sâm chưa tới hòn đảo này lần nào, nhưng nếu là lên kế hoạch tới thù bác sĩ tư nhân cũng sẽ tự giác đề phòng mà chuẩn bị sẵn thuốc dị ứng đặc chế cho anh, đương nhiên cũng nhắc nhở trước với anh những thứ gì không ăn được, trong đó có sứa biển, đây cũng là lí do vì sao trên đảo lại có thuốc chống dị ứng.
Về phần tại sao Quý Kỳ Sâm lại tiếp xúc với sứa biển, cái này thì không biết.
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra tình huống của Kỳ Sâm coi như là ổn rồi, cô nhìn đứa còn lại, vội vàng hỏi: "Nhiếp Ngộ thì sao, nó bị gì thế ?"
Hai má và trán Kỳ Sâm đều ửng đỏ, cẩn thận nhìn lại thì đúng là triệu chứng dị ứng rồi, nhưng Nhiếp Ngộ thì khác, sắc mặt anh hoàn toàn bình thường, mà lại nhắm mắt bất tỉnh, đây là bị làm sao ?
Bác sĩ hơi do dự một chút, lắc đầu: "Cái này... Tôi đã kiểm tra cơ thể của Nhiếp thiếu gia, từ các chỉ số sức khỏe đo được, tôi hoàn toàn không phát hiện được gì dị thường cả."
Câu trả lời như vậy làm bác sĩ cực kì khó xử.
Vừa rồi lúc ông kiểm tra cơ thể Nhiếp thiếu, Nhiếp thiếu vậy mà đột nhiên mở mắt, cảnh cáo trừng ông một cái.
Lúc ông còn đang giật mình, nghi hoặc thì Cố tiểu thư chạy tới, Nhiếp thiếu lập tức nhắm mắt bất động, giả vờ đang ngất xỉu.
Là một bác sĩ có thâm niên, ông ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Nhiếp thiếu hẳn là cố ý, không biết có mục đích gì mà lại giả vờ ngất xỉu.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Cố tiểu thư trước mặt, trong lòng ông cực kỳ rối rắm, ông nên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp vì bệnh nhân giữ bí mật, hay là trung thực nói ra chân tướng nhỉ ??
Làm bác sĩ bây giờ cũng thật khó khắn quá !!
Cố Nguyên nghe bác sĩ nói vậy lại càng thêm lo lắng.
Đột nhiên ngất xỉu là không ổn rồi, nếu bác sĩ kiểm tra nguyên nhân bệnh, rồi đúng bệnh mà hốt thuốc, hoặc là ngồi trực thăng đưa người tới bệnh viện chữa trị, như vậy ít nhất trong lòng cô còn rõ ràng, nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn bình thường, ngất xỉu không rõ nguyên nhân !!
Không biết nguyên nhân của bệnh là chuyện đáng sợ nhất, cũng là đáng lo ngại nhất.
Năm đó lúc cô mắc bệnh căn bệnh kia cũng tra không ra nguyên nhân bệnh, không có thuốc cứu chữa, tốn một đống tiền bạc cũng vô vọng, cuối cùng không thể không đến viện nghiên cứu kia, thế nên mới xảy ra chuyện sau này.
Nghĩ tới đây, cả người Cố Nguyên đều cảm thấy không tốt: "Vậy làm sao bây giờ? Kiểm tra không ra, vậy thì kiểm tra lại đi, nếu không chúng ta lập tức đưa người tới bệnh viện."
Bác sĩ ho nhẹ, do dự một chút: "Nếu đã kiểm tra không có vấn đề gì, vậy chắc là không có vấn đề gì đâu, ngài ấy đột nhiên ngất xỉu, có thể là do hạ đường huyết..."
Cố Nguyên: "Hạ đường huyết? Sao lại hạ đường huyết? Không phải chú vừa nói tất cả chỉ số đều bình thường à ?"
Bác sĩ lau mồ hôi, vội vàng giải thích: "Cố tiểu thư, cô đừng nóng vội, nghe tôi giải thích, hạ đường huyết chỉ là suy đoán của tôi thôi, có lẽ vừa nãy Nhiếp thiếu bị hạ đường huyết dẫn đến ngất xỉu, nhưng sau đó đã tự khôi phục lại rồi."
Hạ đường huyết? Tự khôi phục?
Cố Nguyên hoang mang, khinh cô không hiểu kiến thức y học hay gì ??
Nhìn vị bác sĩ trước mặt này, Cố Nguyên đối với tố chất chuyên môn của người này sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng, rốt cuộc chú có làm được không vậy ? Nhiếp Ngộ của tôi cuối cùng là có chuyện gì ??
Hay là có vấn đề quá nghiêm trọng nên bác sĩ phải giấu cô ??
Nhưng mà...ở chỗ này bây giờ đâu còn người thân nào khác của Nhiếp Ngộ ngoài cô chứ, ông ấy giấu cô làm gì ??

Cố Nguyên trầm mặc một lát, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Mấy chuyện như này cô không làm chủ được, vậy thì cứ nhanh gọi cho ba của Nhiếp Ngộ giải quyết.
Cô có số điện thoại và wechat của Nhiếp Nam Thanh, nhưng xét thấy thân phận của hai người, gặp nhau thì ai cũng xấu hổ, cho nên ngoại trừ chuyện lần trước, hai người cũng chưa từng liên lạc lại.
Cô gọi điện qua, rất nhanh có người trả lời.
"Xin chào, ngài là ?"
Có thể biết số điện thoại cá nhân của Nhiếp Nam Thanh cũng chỉ có vài người, vậy nên mặc dù là số lạ gợi tới, Nhiếp Nam Thanh vẫn sẽ nghe máy.
"Xin chào, Nhiếp tiên sinh, tôi là Cố Nguyên."
"À à, Cố tiểu thư, xin chào."
Nhiếp Nam Thanh đối với cuộc điện thoại này cũng rất ngoài ý muốn, vội vàng chào hỏi, sau màn chào hỏi ngượng nghịu, Cố Nguyên bắt đầu nói rõ tình huống của Nhiếp Ngộ: "Kỳ Sâm là bị dị ứng với sứa biển nên ngất xỉu, Nhiếp Ngộ cũng ngất xỉu, nhưng tình huống lại không rõ ràng, bác sĩ kiểm tra không ra nguyên nhân, cuối cùng suy đoán là hạ đường huyết, chuyện này tôi thấy rất có vấn đề, cho nên tôi nghĩ phải nên nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện lớn kiểm tra thân thể hay không lượt, nếu không lỡ có chuyện gì, chậm trễ cũng không tốt."
Nhiếp Nam Thanh nghe được con trai nhà mình không hiểu sao tự nhiên ngất xỉu, trong lòng vô cùng lo lắng, vội hỏi lại chi tiết tình huống xảy ra, cuối cùng lại bảo muốn nói chuyện với bác sĩ.
Bác sĩ nhận điện thoại, ánh mắt lóe lên nhìn thoáng qua Cố Nguyên, phát hiện Cố Nguyên đã chạy vào phòng kiểm tra tình huống của hai bệnh nhân.
Lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhỏ giọng đem tình huống mình biết báo cáo cho vị Nhiếp tiên sinh này.
Nhiếp tiên sinh đối diện: "..."
Sao ông lại đẻ ra loại con trai này chứ !!?
Bác sĩ: "Ngài Nhiếp, ngài Nhiếp?"

Nhiếp Nam Thanh hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đi thử lại ADN, nặng nề nói: "Đưa điện thoại cho Cố tiểu thư đi."
-----------------------------------------------------------------------------
Cố Nguyên không nghĩ tới, sau khi Nhiếp Nam Thanh nói chuyện với bác sĩ xong, Nhiếp Nam Thanh lại nói với cô, con trai nhà mình từ nhỏ đã hay bị hạ đường huyết, mỗi lần phát tác đều ngất xỉu như này, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc là khỏe."
Lúc này Cố Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, nếu ba người ta đã rõ ràng tình huống của của con trai, vậy thì dễ rồi.
Camille giúp đỡ Cố Nguyên một tay, đưa Nhiếp Ngộ cùng Quý Kỳ Sâm chuyển đến hai phòng sát nhau, lại tìm hai người trông coi bọn họ, cuối cùng trò khôi hài này mới tạm thời chấm dứt.
Camille vừa gọi bác sĩ, vừa đi chuyển người, cũng mệt không nhẹ, liền về phòng nghỉ ngơi trước, Cố Nguyên thì có chút lo lắng, tuy rằng có người làm ở lại chăm sóc, nhưng lỡ bọn họ lén lút lười biếng thì sao ? Cuối cùng dứt khoát ở lại chăm sóc hai đứa con trai.
Cô đi tới phòng Quý Kỳ Sâm trước, thấy trên khuôn mặt đẹp trai của con trai vẫn phiếm hồng, hơn nữa chỗ gần lỗ tai còn nổi lên mấy chấm nhỏ màu đỏ, hiển nhiên là triệu chứng dị ứng.
Đứa con trai bị dị ứng hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng cũng mím chặt, lông mày khẽ nhíu lại, giống như cho dù hôn mê, cũng không quên suy nghĩ đến hợp đồng ở công ty.
Cố Nguyên khẽ thở dài, giơ tay lên, giúp anh xoa dịu mi tâm.
Con trai cô bây giờ trông thật yếu ớt và yên tĩnh.
Nhìn như vậy, cô đột nhiên nhớ lần đầu tiên gặp nhau của hai người. Đó là thời điểm nghèo khó nhất của cô, con trai đột nhiên xuất hiện, không những chăm sóc chu đáo cho cô, mà còn giúp cô lấy lại công bằng, bảo vệ cho cô.
Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa con trai này, nó giống như không gì không làm được, cung kính lãnh đạm, lại săn sóc bao dung, thế cho nên cô sẽ theo bản năng mà cảm thấy, đứa con trai này của cô là bất bại, là toàn năng, là bá đạo tổng tài sừng sững, vĩnh viễn không bao giờ ngã.
Nhưng bây giờ, tổng tài toàn năng nhà cô bị một con sứa nhỏ đánh bại.
Khuôn mặt đẹp trai cũng trở thành như vậy, yếu ớt nằm một góc.
Quý Kỳ Sâm như vậy thật khiến người ta đau lòng, cũng làm cho Cố Nguyên bắt đầu hoài nghi, có phải trong lòng Quý Kỳ Sâm cũng cất giấu một đứa bé, một đứa bé khát vọng tình thương của mẹ ?
Cô im lặng ngồi một lúc, mãi lâu sau mới đứng dậy lấy khăn ấm lau mặt, cổ, tay chân cho con trai.
Lúc cô đang giơ cánh tay lên lau, có lẽ hơi ẩm ấm áp khiến người ta khó chịu, Quý Kỳ Sâm yếu ớt mở mắt ra.
Thấy con trai tỉnh lại, Cố Nguyên cũng rất kinh ngạc: "Kỳ Sâm, con tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào ?"
Quý Kỳ Sâm lặng lẽ nhìn cô mà không nói.

Rõ ràng là một người lớn 23 tuổi, nhưng lúc này lại trông cực kỳ ngoan ngoãn và bất lực.
Trong khoảnh khắc, Cố Nguyên đột nhiên có xúc động muốn ôm lấy con trai.
Nhưng may là kìm lại được, cô chỉ đưa tay ra nắm lấy tay con trai: "Kỳ Sâm?"
Quý Kỳ Sâm rũ mắt xuống: "Mẹ, con không sao, cảm ơn mẹ."
Giọng khàn khàn.
Trong lòng Cố Nguyên dường như có thứ gì đó đột nhiên bộc phát, vị chua chát tràn ngập lồng ngực, thậm chí còn muốn khóc.
Khi cô tỉnh dậy đã trôi qua hai mươi lăm năm, con người và những thứ cô từng quen thuộc cũng thay đổi cả, lúc đó cô cho rằng mình chẳng còn gì cả.
Có lẽ may mắn nhất cuộc đời cô, là trước khi phẫu thuật đã đồng ý hiến tặng năm trái trứng, để lại năm dấu vết của cô trên cuộc đời này.
Quý Kỳ Sâm dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của Cố Nguyên: "Mẹ?"
Cố Nguyên: "Không có gì, ta chỉ nhớ tới ... không biết ba của trứng ta để lại trước kia như thế nào rồi, đều có cuộc sống tốt đẹp hết chứ ?"
Quý Kỳ Sâm ý thức được chuyện gì, ho nhẹ: "Ngoài con và Nhiếp Ngộ ra, con đã tìm ra được thêm một người, là con trai của một nhà khoa học, năm nay mười bảy tuổi.... khi trở về con sẽ giúp mẹ liên lạc với cậu ta."
Con trai của nhà khoa học?
Cố Nguyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Quý Kỳ Sâm nói tới đây cũng hơi mệt rồi, nhưng vẫn cố gắng nói cho hết: "Hai người còn lại con vẫn đang tra, người lớn nhất thì đã lâu rồi, thông tin còn lại rất ít, còn người cuối cùng thì được giữ bảo mật quá tốt, có thể mất một chút thời gian nữa."
Cố Nguyên nhìn con trai đã thấm mệt, vội vàng nói: "Con nghỉ ngơi trước đi, chuyện này đừng lo lắng, sau này rồi nói."
Kỳ Sâm gật đầu nhẹ, ậm ừ nhắm mắt lại.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên vừa nhắm mắt không bao lâu đã thiếp đi.
Cố Nguyên lặng lẽ đứng bên cạnh, tính trông coi con trai thêm một lúc nữa, ai biết đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt từ phòng bên cạnh: "Nước, nước..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận