Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Cố Nguyên mất nửa tiếng mới khôi phục lại bình thường, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ.
Nếu năm đấy cô không có quyên góp quả trứng đó, trên thế giới này sẽ không có Nhiếp Ngộ. Cho nên giữa cô và Nhiếp Ngộ là tồn tại quan hệ nhân quả. Nói cách khác, nếu Nhiếp Ngộ làm chuyện gì gây nguy hiểm cho xã hội, vậy cô cũng phải có trách nhiệm.
Cố Nguyên nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh một gánh nặng cực kỳ nặng nề.
Trước đây cô cho rằng quan điểm tình yêu của Nhiếp Ngộ có vấn đề, nhưng bây giờ, cô chính thức xác định quan điểm về giá trị cuộc sống của tên này dường như cũng có vấn đề nghiêm trọng.
Cô tuyệt đối không cho phép con trai ruột của mình dựa vào tiền bạc của nó, to gan lớn mật tùy tiện lái xe đâm người.
Cô phải suy nghĩ gấp cách sửa lại suy nghĩ sai lầm của con trai !!!
Cố Nguyên nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía con trai bên cạnh.
Hôm nay vẫn là một ngày Nhiếp Ngộ đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng hiện tại Cố Nguyên hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp này.
"Con cảm thấy lái xe đâm người khác như vậy rất vui sao?"
"Con đâm vào xe, không phải đâm người."
"Nhưng có người ở trên xe."
"Con chỉ va chạm nhẹ, người sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Con cũng chỉ là người thôi, đâu phải thần tiên, làm sao con có thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, thì lúc đó cũng quá muộn rồi.”
"Không có khả năng."
Nói xong anh còn vui vẻ huýt sáo: "Kỹ năng lái xe của Nhiếp đại thiếu gia con đây, không có lỡ như."
Cố Nguyên không nói gì nhìn về phía Nhiếp Ngộ, chỉ thấy tên nhóc này ngênh mặt cao giọng đắc ý.
"............."
Lúc này xe đã đến nới, Nhiếp Ngộ xuống xe.
Cố Nguyên cũng vội vàng xuống theo, vài bước đuổi theo con trai.
Lúc này cô quả thực là muốn đấm chết đứa con trai này, tuy rằng cô quả thật không thích đám Hoắc Tư Giai, tuy rằng nhìn bộ dáng bọn họ sợ tới muốn chết muốn sống trong lòng cũng khá sảng khoái đó, nhưng tiếp nhận hai mươi năm giáo dục giá trị xã hội chủ nghĩa nói cho cô biết, không thể như vậy, đây là một sai lầm, cho dù các cô ấy có bắt nạt mình, nhưng cũng không nên bị trừng phạt như vậy!

"Nhiếp Ngộ, hôm nay mẹ nhất định phải nói cho con biết, tuy rằng có lẽ con cảm thấy kỹ năng lái xe của mình rất tốt, chỉ là va chạm, con sẽ không đụng chết người, nhưng vạn nhất thì sao? Sinh mệnh là thứ không thể có vạn nhất đó, con có tiền có thế thật đấy, nhưng con cũng không có quyền chà đạp sinh mệnh của người khác! ”
Nhiếp Ngộ liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, bởi vì quá mức kích động, Cố Nguyên ngay cả ô cũng quên cầm, mưa lạnh rơi lất phất lên tóc của cô, mái tóc mang theo ướt át, theo động tác kích động nắm quyền của cô mà nhẹ nhàng nhảy lên.
Hai má đỏ bừng, mũi cũng vì tức giận mà phập phùng lên xuống, quả thực là dùng hết sức lực để giáo huấn anh.
"Được, con biết rồi..." Nhiếp Ngộ lười biếng đáp lời.
"Cái gì?" Cố Nguyên đang nói đến hưng phấn, đột nhiên nghe được lời này cũng ngẩn ra, không kịp phản ứng.
"Con nói con biết! Sau này sẽ không tùy tiện va chạm nữa.”
Có thể đợi mấy người phụ nữa đó xuống xe, sau đó đâm nát xe của bọn mà.
Mặc dù thái độ của con trai trông rất có lệ, nhưng tốt xấu gì cũng có nghe lời rồi, Cố Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Con có thể nghe vào là được rồi, xã hội vẫn có có đạo đức, pháp luật, đừng quá tùy tiện.”
Nhiếp Ngộ ngay cả phản ứng lại cũng lười làm, một đường đi thẳng về phía trước.
Cố Nguyên chạy chậm đuổi theo, vừa chạy vừa nói: "Nhưng mẹ vẫn rất cảm ơn con, mẹ biết Nhiếp Ngộ làm vậy là muốn tốt cho mẹ, thấy bọn họ bắt nạt mẹ nên muốn trả thù cho mẹ, cảm ơn con! ”
Nhiếp Ngộ từ trong mũi phát ra một tiếng hừ: "Mới không phải, con chỉ là nhìn bọn họ không thuận mắt, còn lái một chiếc xe rách gây ô nhiễm môi trường, nên cho nó sớm trở thành phế liệu thôi! ”
Cố Nguyên nhìn bộ dáng không được tự nhiên của con trai, im lặng một lúc, đột nhiên phụt cười ra tiếng.
Không biết vì sao, cô cảm thấy đứa con trai này của cô thật là đáng yêu quá !!!
Nếu nó có thể tuân thủ pháp luật, cải thiện lại vài vấn đề về đạo đức, hành xử, thì chắc chắn sẽ trở thành đứa con trai hoàn hảo nha !!!
Nhiếp Ngộ lại hừ một tiếng: "Cười cái gì?”
Cố Nguyên cười càng vui vẻ hơn, nhìn bộ dáng không được tự nhiên hừ hừ của con trai: "Đừng hừ nữa, còn hừ nữa là biến thành heo con đấy.”
Nhiếp Ngộ: "Ha, mẹ mới là heo!"
Cố Nguyên tỏ vẻ Không quan tâm: "Được thôi, ta là một con heo, vậy con là một con heo con nha! ”
Nhiếp Ngộ lập tức không hé răng.
Câu "ta là mẹ con" này cực kỳ lợi hại, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào, lần nào lực sát thương đạt max !!!

Cố Nguyên ngẩng đầu, cười cười nhìn xung quanh, mới phát hiện đây là một trung tâm thương mại, chứ không phải là công ty giải trí Tinh Ảnh, nhất thời buồn bực: "Tại sao lại dẫn ta tới đây?"
Nhiếp Ngộ nhíu mày: "Chứ mẹ muốn mặc cái váy bẩn thỉu này đi thử vai sao?”
Cố Nguyên ngẫm lại cũng thấy khá đúng: "Ồ, vẫn là con trai suy nghĩ chu đáo.”
Nhiếp Ngộ ha ha cười nhạo một tiếng: "Đâu có, so với con trai Kỳ Sâm của người thì còn kém xa.”
Sau khi vào trung tâm thương mại, Nhiếp Ngộ dẫn Cố Nguyên đến một cửa hàng lớn, trực tiếp bảo nhân viên chọn cho Cố Nguyên mấy bộ váy vừa người, nhưng Cố Nguyên chỉ tùy tiện lấy một bộ quần áo khiêm tốn đơn giản mặc vào, nhân viên bán hàng thấy mình gặp được một khách cấp VIP nhu vậy, đương nhiên không thể bỏ qua, lại liều mạng giới thiệu thêm mấy bộ.
Nhiếp Ngộ trực tiếp vung tay lên: "Tất cả những thứ này mỗi món lấy một cái, cho người giao về nhà."
Cố Nguyên: "Này ??"
Nhiếp Ngộ không chút để ý vung tay, đọc lại địa chỉ nhà mình cho nhân viên bán hàng, vừa may hôm qua anh mới hỏi địa chỉ nhà từ Gia Cát quản gia, hiện tại dùng được luôn, không cần hỏi nữa.
Sau khi nhân viên nhanh chóng ghi lại địa chỉ, Nhiếp Ngộ quẹt thẻ thanh toán, toàn bộ quá trình không quá hai phút, hoàn toàn không cho Cố Nguyên thời gian ngăn cản.
Khi Cố Nguyên còn đang cảm khái sao lại lãng phí như vậy, cô đã bị Nhiếp Ngộ dẫn ra khỏi trung tâm thương mại, đi thẳng đến bãi đậu xe ngầm.
"Như vậy chắc tốn rất nhiều tiền đi, ta không mặc hết được nhiều quần áo như vậy đâu, hơn nữa chỗ của Kỳ Sâm cũng có một ít quần áo của ta."
Chính xác là ở nhà của Kỳ Sâm có một phòng thay đồ, bên trong đầy rẫy quần áo của cô, cô có mặc đến năm sau cũng không hết.
"Quần áo ở chỗ Quý Kỳ Sâm thì có liên quan gì đến con?", Nhiếp Ngộ hỏi ngược lại.
"À..."
"Đây là đi thử vai gì ?", Nhiếp Ngộ nhìn Cố Nguyên thật lâu không nói gì, chỉ nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút tức giận hỏi.
"Là thử vai nữ chính cho bộ phim truyền hình mới của giải trí Tinh Ảnh, nghe nói nam chính là một ảnh đế rất nổi tiếng."
"Ai?"
"Là..."
Cố Nguyên suy nghĩ một chút: "Tên Là Lạc Quân Thiên.”

"Chỉ là một bộ phim thôi, cần đến mức này sao?" Nhiếp Ngộ cười nhạo.
"Mục tiêu của ta chính là trở thành một diễn viên." Cố Nguyên chậm chạp nhìn thoáng qua.
"Cái này không giống."
Khí phách tổng tài của Nhiếp Ngộ lộ ra: "Nếu mẹ muốn đóng phim, vậy con trực tiếp làm cho người một bộ thật tốt, bảo đảm cái gì cũng dùng tốt nhất, lập tức nâng mẹ lên luôn, cần gì phải đi thử vai phiền phức này chứ?”
"Cám ơn con trai."
Cố Nguyên nhịn không được buồn cười: "Nhưng mẹ muốn tự mình đi lên, chỉ có dựa vào chính mình cố gắng phấn đấu, thì thành quả mới ngọt ngào được, nếu con trực tiếp nâng ta lên luôn, vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ!”
"Thật là làm vẻ."
Trong lúc nói chuyện thì đã đến địa điểm casting, Cố Nguyên xuống xe, sau đó cười nhìn con trai Nhiếp Ngộ: "Cảm ơn con trai, con đối với mẹ thật tốt, mẹ rất cảm động, tạm biệt~"
Nhiếp Ngộ ha hả một tiếng: "Con chỉ thấy mẹ đáng thương mà thôi, sợ mẹ làm con mất mặt đó. ”
===============
Cố Nguyên nhìn chiếc xe thể thao sang trọng của con trai rời đi, trong lòng thật sự cảm khái.
Đứa con trai này kỳ thật vốn có một tấm lòng thiện lương, chỉ là xuất thân quá cao, có tiền có thế, làm nó thói quen mắt cao hơn đầu, chỉ cần từ từ bẻ tật xấu này lại, con trai của cô vẫn là một đứa trẻ tốt nha.
Một đứa con trai tốt hiếu thảo lại hiểu chuyện !!!
Cố Nguyên nghĩ tới đây, nhịn không được gửi cho Quý Kỳ Sâm một tin nhắn wechat: "Hôm nay ta phát hiện, thật ra con người của Nhiếp Ngộ cũng không tệ lắm, bình thường con đừng nên chấp nhặt với nó, nếu có thể thì nói chuyện với nó nhiều hơn hơn, dẫn dắt nó tiến bộ hơn."
Quý Kỳ Sâm: "Phải không? Làm thế nào mẹ biết cậu ta tốt ?"
Cố Nguyên lập tức đem chuyện gặp phải hôm nay kể cho Quý Kỳ Sâm nghe.
Quý Kỳ Sâm: "Tên của cô gái lái xe đó là gì ?"
Cố Nguyên: "Ồ, tên là Hoắc Tư Giai.”
Sau một lúc lâu mà con trai của Kỳ Sâm vẫn không trả lời, Cố Nguyên: "?? ”
Quý Kỳ Sâm: "Không sao đâu. Mẹ không phải đi thử vai à ? Mau đi đi."
Cố Nguyên lúc này mới nhớ ra, vội vàng chạy đi, Nhưng mà... sao cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ ?
=========================
Một khi vào hậu trường buổi casting, cô mới phát hiện có không ít người tới thử vai, muốn tham gia thì phải đăng ký trước, sau khi đăng ký, nhân viên bên ngoài sẽ kiểm tra đơn giản, sau đó mới dựa theo số mà đi vào phỏng vấn.

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm lúc này đã phỏng vấn xong xuôi, nhìn thấy Cố Nguyên tới thì rất cao hứng.
"Bọn tớ còn tưởng cậu không tới đấy, may mà vẫn tới, nhanh đi bốc số đi, vẫn kịp."
"Đúng vậy! Vừa rồi tớ nghe trợ lý nói, xem ra lần này bọn tớ không được chọn rồi, cậu đi thử đi, có hi vọng được chọn đó."
Thực ra trong lòng Cố Nguyên cũng có chút mong chờ. Rốt cuộc thì cô cũng là người được đích thân một đạo diễn nổi tiếng chọn vào vai nữ chính 25 năm trước đấy !!!!
Hơn nữa vị đạo diễn nổi tiếng đó có một mắt mắt vô cùng tinh tế. Có lẽ cô thực sự có một chút tiềm năng diễn xuất nhỉ ???
Không dám chậm trễ nữa, sau khi cảm ơn hai người bạn cùng phòng, cô nhanh chóng đi nhận số.
Lúc này không có nhiều người xếp hàng, chỉ chốc lát đã đến lượt Cố Nguyên.
Sau khi bước vào, cô thấy có ba vị giám khảo, một người mặc vest, đi giày da, người này chắc là ở cấp lãnh đạo của công ty. Một người có dáng người mập mạp mặc áo phông, khuôn mặt đầy đặn cộng với một bộ râu, hẳn là vị đạo diễn nổi tiếng Ninh Tam Việt. Cuối cùng-----
Đôi mắt Cố Nguyên khẽ khựng lại, là Hồ Duyệt Tĩnh.
Dù có hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì đây cũng là chuyện bình thường.
Hồ Duyệt Tĩnh, 45 tuổi, từ lâu đã rời khỏi sân khấu, trở thành một diễn viên gạo cội đầy thực lực được kính trọng trong giới. Xem xét tuổi tác của cô ấy, có lẽ là bạn tốt của vị đạo diễn kia, tới giúp đỡ nhau cũng là bình thường.
Khi Hồ Duyệt Tĩnh nhìn thấy Cố Nguyên, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, ánh mắt của rơi vào người Cố Nguyên, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cố Nguyên gật đầu chào hỏi ba vị phỏng vấn, nở một nụ cười chân thành.
Hai mắt Ninh Tam Việt đột nhiên sáng lên, ông híp hai mắt, đánh giá Cố Nguyên trước mặt.
Bộ phim truyền hình lần này nói về một cô gái dân dã từ vùng núi tiến vào thủ đô, bước vào cung điện hoàng gia, và cuối cùng đạt đến vị trí cao nhất. Trong trận chiến hoàng tộc, cô ấy đã từng bước xóa sạch mọi đối thủ. Cuối cùng, để bảo vệ người mình yêu, nữ chính đã được tái sinh từ cõi niết bàn, bằng những phương pháp khắc nghiệt, và cuối cùng bước lên ngôi vị cao nhất.
Trước mắt ông là cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ trang phục theo phong cách trẻ trung do một thương hiệu hàng đầu nào đó phát hành năm nay. Khi bước vào còn mang theo hơi thở tươi mát, tựa như một cơn gió nơi sơn dã, hoàn toàn khác với mấy cô gái phỏng vấn trước đó.
Những cô gái trước ai nấy đang trang điểm đậm, nhưng cô gái này thậm chí còn không trang điểm qua, để mặt mộc tới ???
Ninh Tam Việt rất có hứng thú mà nhìn Cố Nguyên, tiện tay lật xem thông tin trên phiếu đăng ký, thì ra là sinh viên năm hai của Học viện Điện ảnh nha.
Là bạn nhiều năm của Ninh Tam Việt, Hồ Duyệt Tĩnh ngồi bên cạnh đương nhiên cũng cảm nhận được sau khi Cố Nguyên bước vào, tinh thần của Ninh Tam Việt đột nhiên tăng cao !!
Thần sắc của cô ta lập tức không ổn định, hơi hơi mím môi, nhìn Cố Nguyên bằng ánh mắt dò xét.
Lại là cô gái này, cùng với Cố Nguyên kia như khuôn như đúc !!!
Thậm chí cũng tên là Cố Nguyên !!!
Định mệnh vậy mà thật trùng hợp !!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận