Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Trong phòng làm việc, Quý Kỳ Sâm có chút không yên lòng, dạo này Nhiếp Ngộ và Hoắc Lan Đình đều đang cố gắng chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ, thậm chí bọn nó còn dã tâm bừng bừng muốn lôi kéo ba mình ở chung với mẹ.
 
Nhưng ba anh thì cứ như bùn loãng không trát được tường vậy đó, mà anh cũng không dám mong hai vị này có nổi cái chân ngắn, chân dài gì, nhưng mà sinh nhật của mẹ sắp tới rồi, quà vẫn phải tặng chứ, nên tặng cái gì đây ??
 
Riêng chuyện này thôi đã đủ làm anh đau đầu muốn chết, trước kia anh chưa từng tặng quà cho ai, làm gì có kinh nghiệm gì đâu chứ??
 
Tình cờ lúc này thấy thư ký đến đưa tài liệu, anh đột nhiên nhớ ra: "Garcia, tôi nhớ mấy hôm trước là sinh nhật bạn gái cậu à ?”
 
Garcia bất ngờ nhìn Quý Kỳ Sâm.
 
Trong mắt hắn, Quý tổng chính là một người cuồng công việc, làm sao có thể quan tâm đến chuyện ngoài luồng như này?
 
Nhưng mới vừa rồi, Quý tổng lại hỏi về sinh nhật của bạn gái mình?
 
Giờ khắc này, trong đầu Garcia hiện ra vô số suy đoán, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, Quý tổng, tháng trước là sinh nhật bạn gái tôi, có vấn đề gì ạ ?”
 
Chẳng lẽ vì hắn có bạn gái nên làm việc không tốt, khiến Quý tổng bất mãn?
 
Quý Kỳ Sâm: "Vậy cậu..."
 
Garcia nơm nớp lo sợ: "Vâng?”
 
Quý Kỳ Sâm cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Cậu biết nên tặng quà gì cho phụ nữ không?”
 
Không thể trách Quý Kỳ Sâm được, anh thật sự không hiểu mấy cái này, nghĩ trước nghĩ sau rồi mà vẫn không có xíu linh cảm nào, vậy nên mới quyết định tìm viện trợ bên ngoài.
 
Garcia nhất thời sửng sốt, hắn đưa mắt đánh giá người vừa hỏi ra vấn đề này, một lúc lâu sau mới chợt bừng tỉnh.
 
U là trời, không phải là Quý tổng yêu đương đó chứ?
 
Muốn tặng quà sinh nhật cho phụ nữ nhưng không biết tặng gì?
 
Moẹ nó, sao không chịu nói sớm !!!!? Làm hắn sợ chết khiếp rồi đó !!!
 
Garica hít sâu một hơi, tỏ vẻ rất có kinh nghiệm: "Quý tổng, cái này phải xem tuổi tác, xem sở thích và tính cách của đối phương, bằng không sẽ không dễ phán đoán.”

 
Là như vậy ư?
 
Quý Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, anh cảm thấy mẹ đối với “vương miện ngôi sao” mà Nhiếp Ngộ tặng thật ra cũng không yêu thích gì mấy, xem ra lần này thật sự gãi đúng chỗ ngứa rồi !!
 
Quý Kỳ Sâm: "Bà ấy năm nay hai mươi tuổi, trẻ, năng động, không thích đồ xa xỉ, không quan tâm nhiều đến quần áo và đồ trang sức."
 
Garica: "Cô ấy có sở thích nào khác không?"
 
Quý Kỳ Sâm: "Bà ấy...là một diễn viên, thích đóng phim.”
 
Garica: "Ồ, vậy trường hợp này phụ thuộc vào ngân sách rồi!"
 
Quý Kỳ Sâm: "Ngân sách?”
 
Garica chậm chạp giải thích: "Đúng vậy, phải căn cứ vào ngân sách của Quý tổng để quyết định, ví dụ như nếu ngân sách chỉ có mấy trăm ngàn, vậy chỉ cần mua một món trang sức là được, dù sao đối với nữ nghệ sĩ mà nói, trang sức thật sự rất quan trọng, bởi vì đây chính là mặt tiền mà, còn nếu ngân sách là mấy triệu, vậy thì nên tặng một chiếc xe, đi ra ngoài tham gia hoạt động mà lái xe thì rất tiện, mà nếu có nhiều hơn nữa..."
 
Quý Kỳ Sâm: "Nhiều hơn nữa thì như thế nào?”
 
Garica âm thầm kinh hãi trong lòng, xem ra Quý tổng lần này là động tâm thật rồi, còn muốn nhiều hơn nữa ??
 
Hắn nhìn vị tổng giám đốc cuồng công việc trước mặt, rõ ràng tuổi còn rất trẻ, lớn lên vừa lạnh lùng, vừa đẹp trai, nhưng từ trước tới nay lại chưa từng để ai vào mắt, lẽ nào lần này thật sự hạ phàm rồi ??
 
Rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm cho Quý tổng phí tâm như vậy?
 
Garica kìm nén sự tò mò trong lòng, vội vàng giúp đưa ra ý tưởng: "Nếu có nhiều hơn nữa, thì ngài có thể đầu tư vào một kịch bản, nâng người lên!!”
 
Quý Kỳ Sâm đăm chiêu, phất tay bảo Garica đi ra, còn chính mình thì trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Ngộ: "Nhiếp Ngộ, nếu như tôi muốn đầu tư vào một bộ phim, cậu có đề nghị gì không ?”
 
Để người chuyên nghiệp làm việc đúng chuyên môn, đây là quy tắc làm việc của Quý Kỳ Sâm.
 
Ở đầu dây bên kia, Nhiếp Ngộ trầm mặc đúng ba giây: "Anh hai của em, anh đang làm gì vậy? Không phải là muốn đầu tư phim để nâng mẹ lên đấy chứ ?”
 
Quý Kỳ Sâm đối với tiếng cười của Nhiếp Ngộ cảm thấy rất không thích, cau mày hỏi: "Đúng, có vấn đề sao?”
 

Nhiếp Ngộ nhàn nhã nói: "Anh trai, em khuyên anh buông tha ý niệm này đi, cũng không phải món quà sinh nhật gì tốt đâu.”
 
Quý Kỳ Sâm: "Tại sao?”
 
Nhiếp Ngộ cười ha ha một tiếng, anh không ngờ có một ngày Quý Kỳ Sâm nhìn khôn khéo lại trở nên ngốc nghếch như vậy: "Anh hai ơi là anh hai, em tin tưởng anh có đủ thực lực để làm chuyện này, nhưng sinh nhật của mẹ là vào tuần sau đó, anh cảm thấy làm kịp sao? Hơn nữa anh cho rằng chỉ cần ném tiền là có thể nâng nổi mẹ luôn à? Chuyện này đòi hỏi rất nhiều loại tài nguyên đấy, anh có thể ư?”
 
Đây hiển nhiên việc là Nhiếp đại thiếu anh phải làm, Quý Kỳ Sâm tính cướp con đường của anh chắc ?? không có cửa đâu nha !!
 
Nhiếp Ngộ cười nói: "Anh à, thân làm em trai, việc khác thì em có thể giúp anh, có gì thì cứ mở miệng ha.”
———————————
 
Trong tiếng cười đắc ý của Nhiếp Ngộ, Quý Kỳ Sâm cúp điện thoại, lo lắng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn.
 
Tìm một món quà phù hợp thật sự quá khó khăn !!
 
Quý Kỳ Sâm phát hiện, trí tuệ của mình trong hai mươi ba năm qua giống như chưa từng được dùng qua vậy.
 
Anh nghĩ đi nghĩ lại một hồi, quyết định tìm ba mình giúp đỡ.
 
Ba anh bây giờ đã chia tay với bạn gái nhỏ, có vẻ như đang tập trung theo đuổi Camille.
 
"Ba, có một chuyện con muốn thỉnh giáo ba."
 
Quý Kỳ Sâm gọi điện thoại cho ba Quý, người đã rất lâu không liên lạc, mở màn chào hỏi như vậy.
 
"Gì cơ? Con có chuyện muốn hỏi??”
 
Tín hiệu đầu bên kia của Quý Chấn Thiên hình như không tốt lắm, ông lớn tiếng nói: "Không cần đâu, con làm việc ba rất yên tâm, mấy chuyện đó con tự xử lý là được rồi, không cần tìm ba.”
 
"Ba, con muốn hỏi ba một chút——" Quý Kỳ Sâm biết ba mình hiểu lầm, muốn lên tiếng giải thích.
 
"Răng rắc răng rắc..." Trong điện thoại di động truyền đến tiếng “răng rắc” không ổn định, Quý Chấn Thiên cười ha hả: "Con trai à, ba đã già rồi, hơn bốn mươi tuổi rồi, tập đoàn AK bây giờ là của con, ba sắp nghỉ hưu, hơn nữa còn rất bận rộn, con cứ tự quyết định là được rồi!”

 
Cùng với tiếng răng rắc này, hình như còn có tiếng phụ nữ trẻ tuổi hưng phấn la hét, cộng với tiếng sóng biển gào thét.
 
Ngay sau đó, điện thoại bị cúp máy.
 
Quý Kỳ Sâm nhìn điện thoại bị cúp máy, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
 
Quý Kỳ Sâm vuốt trán, nói thật, chưa có khi nào anh cảm thấy cuộc sống gian nan như bây giờ, tại sao anh lại có một người cha như vậy chứ ??
——————————
 
Ba thì không đáng tin cậy, em trai không thể trông vào được, ý kiến của cấp dưới thì có như không có, cho nên, rốt cuộc anh nên tặng cái gì đây??
 
Trong lúc Quý Kỳ Sâm hết đường xoay xở, anh nhận được một tin nhắn, là báo cáo điều tra từ cấp dưới.
 
Sau khi mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, đôi mắt đen trầm tĩnh loé ra một tia sáng.
 
Tốt, có quà rồi.
—————————
Cố Nguyên hiện tại không có tâm tình quan tâm đến sinh nhật của mình, hai ngày nay lực chú ý của cô đều đặt hết trên người Lạc Quân Thiên.
 
Tình huống hiện tại của Lạc Quân Thiên không phải quá lạc quan, dù căn cứ theo cách nói của Lạc Tư Niên, con trai đã nhiều năm không phát bệnh, nhưng hiện tại nếu đã xuất hiện lại tình huống này, biện pháp tốt nhất vẫn là phải tiến hành trị liệu tâm lý.
 
Sau khi cùng Lạc Tư Niên nói chuyện, ông ấy lại cùng Lạc Quân Thiên bàn bạc, Lạc Quân Thiên đồng ý tìm một vị bác sĩ tâm lý để tiến hành theo dõi.
 
Bởi vì bác sĩ tâm lý lúc trước của Lạc Quân Thiên không thể tới, nên bọn họ phải tìm một vị bác sĩ tâm lý mới, Lạc Tư Niên vốn là muốn tự mình tìm người, nhưng ông vừa mới đưa ra ý kiến, mấy đứa con trai của Cố Nguyên đã nhanh nhảu tỏ vẻ: Bọn họ muốn giúp anh cả tìm bác sĩ tâm lý!
 
Trong đó, người có thái độ rõ ràng và tích cực nhất là Nhiếp Ngộ: "Con có một người bạn là phó chủ tịch Hiệp hội phân tích tâm lý quốc tế, con lập tức gọi cậu ta đến Trung Quốc! Người này rất chuyên nghiệp, trình độ cũng rất cao, về phần giữ bí mật, mọi người cứ yên tâm, đây là đạo đức nghề nghiệp của người ta, khẳng định không thành vấn đề. Mẹ, con sẽ gọi cậu ta tới giúp anh trai tiến hành điều trị.”
 
Quý Kỳ Sâm vừa vặn cũng ở đây, anh suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ, bệnh viện dưới trướng tập đoàn AK có một bộ phận chuyên môn về tâm lý, một lát con để cho cấp dưới đề cử, tìm một người thích hợp nhất, sử dụng người mình sẽ tương đối yên tâm hơn."
 
Nhìn hai đứa con trai nhà mình, trong lòng Cố Nguyên không nhịn được cảm khái.
 
Cô biết các con trai đều đang tranh thủ tìm quà sinh nhật cho mình, nhưng kỳ thật đối với cô mà nói, quà sinh nhật gì đó cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, con trai cô tốt với cô muốn chết, hầu như là cô muốn gì được nấy, không hề thiếu cái gì cả, mà cũng không cần thêm bất ngờ để thỏa mãn bản thân.
 
Cô chỉ hy vọng bọn nó sẽ giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau.
 
Lúc trước Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ rõ ràng có địch ý với anh cả của bọn nó, sau khi trải qua nhiều chuyện, nhìn hai đứa con trai tích cực trợ giúp tìm bác sĩ tâm lý, cuối cùng cô cũng yên tâm được rồi.
 
Ba đứa con trai đều siêu ưu tú, mỗi người đều có những sở trường riêng, đều tỏa sáng rực rỡ ở lĩnh vực của mình, hiện tại có thể tương trợ lẫn nhau, cô cũng hoàn toàn yên lòng.
 

Nhưng mà ngẫm lại, cô vẫn nói thêm: "Về chuyện anh cả của các con muốn tìm bác sĩ tâm lý, các con không thể quá phô trương, phải làm thật lặng lẽ, cho dù ở trước mặt Quân Thiên cũng không được đề cập tới, coi như không có chuyện này, hiểu không?”
 
Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm cùng nhau gật đầu, Nhiếp Ngộ nhớ tới người anh cả nghĩ một đằng nói một nẻo kia của mình, rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, ngoài miệng lại nói không có việc gì, thậm chí còn cố mỉm cười như bình thường, anh khẽ lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con biết mà, bọn con sẽ làm bộ như không biết chuyện này.”
 
Quý Kỳ Sâm đương nhiên là càng không có ý kiến, vì thế ba mẹ con lại bắt đầu thương lượng xem rốt cuộc nên dùng bác sĩ tâm lý nào, vị bác sĩ tâm lý này chẳng những phải đủ trình độ chuyên môn, hơn nữa còn phải là người thích hợp với Quân Thiên, đồng thời phải ở lại Hoa quốc, tùy thời có thể xuất hiện, dù sao cũng đâu thể để Lạc Quân Thiên chạy ra nước ngoài thăm bác sĩ tâm lý !!
 
Đang thương lượng, Cố Nguyên đột nhiên phát hiện Hoắc Lan Đình không thấy đâu: "À, Lan Đình đâu?”
 
Nhóc con bây giờ rất thích dính người, làm cái gì cũng phải ở bên người mẹ làm, lúc nào cũng muốn ở gần mẹ nhất, sao bây giờ lại không thấy đâu rồi nhỉ ??
 
Vừa dứt lời xong, Hoắc Lan Đình không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, hai tay chắp sau lưng, bước từng bước vững vàng đi tới, đắc ý nói: "Mẹ, chuyện tìm bác sĩ cho anh cả, mẹ không cần bận tâm nữa, con vừa gọi điện rồi, bác sĩ tâm lý riêng của Hoắc gia có thể tới, để ông ấy tới đây ở, lúc nào cũng có thể làm việc nha! À, anh hai, anh ba, hai người cũng đừng bận tâm nữa, có em giúp mẹ giải quyết là được rồi!"
 
 
Nhiếp Ngộ: "Bác sĩ riêng của nhà nhóc ?"
 
Hoắc Lan Đình ngẩng mặt lên nói: "Đúng vậy! Ông ấy rất lợi hại!"
 
Nhiếp Ngộ bắt chéo chân, mỉm cười: "Bạn của anh là phó chủ tịch Hiệp hội Phân tích tâm lý Quốc tế đấy."
 
Nghe có vẻ rất lợi hại, Hoắc Lan Đình gãi gãi đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhìn như muốn gửi tin nhắn cho ai đó.
 
Nhìn thấy nhóc như vậy, Nhiếp Ngộ buồn cười muốn chết: "Bác sĩ tâm lý của mình mà còn không biết người ta làm ở đâu.”
 
Cố Nguyên cũng nói: "Lan Đình, mẹ biết con muốn giúp anh trai, nhưng chuyện bác sĩ tâm lý này, con cứ yên tâm để mẹ và hai anh lo liệu, được không?"
 
Đột nhiên lúc này Hoắc Lan Đình ngẩng đầu lên, hỏi Nhiếp Ngộ: "Anh ba, bạn của anh là phó chủ tịch Hiệp hội Phân tích tâm lý Quốc tế, họ Joshua phải không?"
 
Nhiếp Ngộ nghi hoặc: "Này nhóc, làm sao mà nhóc biết được?"
 
Hoắc Lan Đình nghe vậy, lập tức nghênh mặt tự đắc, đưa tay chắp sau lưng: "Haha, bác sĩ tâm lý nhà em là Peterson. Ông ấy nói Williams Joshua chính là học trò của ông ấy đó!!" 
 
Nhiếp Ngộ : "??"
 
Hoắc Lan Đình vui vẻ nói tiếp: "Vậy quyết định dùng bác sĩ tâm lý gia đình của con nha! Ngày mai con sẽ gọi ông ấy tới."
 
Haha, bác sĩ tâm lý ba dùng nhiều năm có khác, quả nhiên là tốt nhất!! 
 
Nhóc phải nói ngay với ba, kêu ba nhường lại bác sĩ tâm lý cho anh cả!!!
------------------------------------------
Pass chương sau: happynewyear


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận