Cả gia đình quyết định tạm thời ở lại chỗ Quý Kỳ Sâm, biệt thự Quý gia bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Cố Nguyên thấy mà vừa cảm khái lại vừa thỏa mãn, dù mới hai mươi tuổi nhưng cô càng ngày càng có tự giác của người mẹ già, nghĩ đến bốn đứa con trai tề tụ lại một chỗ, hình ảnh này thật sự quá đẹp.
Tiếc nuối duy nhất chính là đứa con trai thứ tư, bởi vì tham gia nghiên cứu bí mật mà không thể tới đoàn tụ được.
Cô nghĩ đến bốn đứa con trai nhà mình, nhịn không được tưởng tượng đứa con trai mười bảy tuổi kia sẽ trông như thế nào, cảm thấy nên để Kỳ Sâm tìm cho mình một tấm ảnh để xem trước, tốt xấu gì cô cũng phải biết diện mạo của con trai để trấn an bản thân chứ !!
Miên man suy nghĩ tung lung một hồi lại nhảy tới chuyện của Lạc Quân Thiên, ngẫm lại cũng lạ thật, vì sao Quân Thiên lại bị tai nạn nhỉ?
Tại sao nó và Nhiếp Ngộ lại trùng hợp gặp nhau tại bệnh viện nhỏ ở ngoại ô đó?
Nhưng khi cô hỏi chuyện này, Lạc Quân Thiên chỉ thuận miệng nói: "Lúc ấy con vừa vặn có việc muốn nói với Nhiếp Ngộ, lúc lái xe có hơi thất thần nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Cái lý do này, sao cô cứ cảm thấy không đáng tin lắm ??
Cô lại đi thăm dò bên Nhiếp Ngộ, quả nhiên thấy Nhiếp Ngộ lau mũi: "Là lỗi của con, con ——"
Anh suy nghĩ một chút, cúi đầu, thành khẩn nói: "Mẹ, con muốn ở đây chăm sóc anh cả, đến khi nào anh ấy khoẻ hẳn thì thôi, chờ anh cả tốt rồi, con sẽ tận lực tranh thủ cho anh ấy tài nguyên tốt nhất, để anh ấy nổi khắp thế giới, nổi khắp vũ trụ luôn !!”
Về phần vì sao là lỗi của anh, hỏi như thế nào anh cũng không chịu nói ra.
Nếu hai anh em đều không chịu nói, vậy Cố Nguyên cũng dứt khoát không đề cập tới nữa.
Hai người cũng không phải trẻ con, là anh em, hơn nữa lại đều có nguyên tắc làm việc của riêng mình, cô tin tưởng bọn họ có thể xử lý thỏa đáng, nếu cô cứ nhất định xen vào, vậy ngược lại sẽ phá vỡ cân bằng giữa anh em bọn họ.
Hơn nữa bây giờ cô muốn ở bên Tiểu Lan Đình nhiều hơn, rồi còn phải quan tâm đến vấn đề bóng ma tâm lý của Quân Thiên nữa.
Mặc dù con trai tỏ ra không thèm để ý, nhưng hiển nhiên đã bị lần bắt cóc thời thơ ấu kia ảnh hưởng sâu sắc, nhưng năm đó nó chỉ là một đứa bé chín tuổi thôi mà, là người nào có thể tàn nhẫn làm ra loại chuyện này ???
Vì thế sau khi dỗ Hoắc Lan Đình đi tìm Nhiếp Ngộ chơi, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Lạc Tư Niên, nhắc tới tình huống của Lạc Quân Thiên.
Lạc Tư Niên hình như đang bận, có vẻ là vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, vốn ban đầu còn cười hỏi thăm sức khỏe của Cố Nguyên, kêu cô trở về viện nghiên cứu làm kiểm tra lại, nhưng vừa nghe Cố Nguyên nhắc tới chuyện này, giọng nói của ông lập tức trở nên nghiêm túc.
Sau khi hỏi chi tiết tình hình của Lạc Quân Thiên, cuối cùng ông thở dài: "Nó đã nhiều năm không bị lại rồi.”
Cố Nguyên nghe vậy, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Lạc, rốt cuộc là sao vậy? Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Quân Thiên có gặp bác sĩ tâm lý không?”
Lạc Tư Niên trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Tôi sắp xếp thời gian qua đó một chuyến, chờ tôi tới rồi sẽ nói tỉ mỉ với cô, về phần Quân Thiên, cô chú ý nó giúp tôi, nếu như nó lại phát bệnh, thì lập tức nói cho tôi biết.”
Cố Nguyên nghe Lạc Tư Niên nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng tốt, nếu như có thể rút ra thời gian, vậy anh mau tới đây một chuyến đi, nếu không cứ để tôi nhìn bộ dạng kia của Quân Thiên, thật sự là lo lắng chịu không nổi.”
Có lẽ bởi vì Quân Thiên bình thường quá thành thục, quá điềm tĩnh, lúc nào cũng tỏ ra là tiền bối ổn trọng, cái gì cũng không để ở trong lòng, nhưng lại bị một cái kim tiêm nho nhỏ doạ sợ tới mức run rẩy, thế nên càng làm cho người ta đau lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nguyên vẫn nghĩ đến việc này, cuối cùng không chịu được lo lắng mà đi tìm Lạc Quân Thiên nói chuyện, nếu như Lạc Tư Niên tạm thời không thể chạy tới ngay được, vậy cô phải thương lượng với con trai xem, có thể mời một bác sĩ tâm lý đến khơi thông cảm xúc của nó một chút hay không nhỉ ???
——————————
Lúc này Lạc Quân Thiên đang ngồi trên sân thượng tầng bốn, tiện tay lật một quyển tạp chí bình luận phim xem.
"Cung điện huyền bí" đã đóng máy, anh có thói quen là sau khi quay xong một bộ phim sẽ nghỉ ngơi một thời gian, vì vậy, mặc dù có không ít đạo diễn hoặc chương trình tạp kỹ ném cành ô liu tới, anh vẫn để lại cho mình một khoảng thời gian trống, người đại diện cũng biết thói quen của anh, trong khoảng thời gian này tự giác không quấy rầy anh.
Đang lật quyển tạp chí bình luận phim kia, chợt nghe thấy phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Sân thượng này nửa là phòng kính, nửa là ngoài trời, bên cạnh có một cầu thang đi xuống tầng dưới.
Quay đầu nhìn qua, thì thấy Quý Kỳ Sâm đang đứng ngay đó.
Không có cửa, nhưng người kia vẫn gõ vào tường kính một cách lịch sự.
Ánh mặt trời trên sân thượng rất ấm áp, những sợi dây leo xanh mướt buông xuống, trên sàn nhà màu be nhạt bằng gỗ, người đàn ông trẻ tuổi cao ngất mặc âu phục màu đen, nghiêm túc khí phách, trầm ổn như định.
Lạc Quân Thiên buông tạp chí trong tay xuống, nở nụ cười: "Kỳ Sâm, tìm anh có việc gì à? Mau tới đây ngồi đi.”
Quý Kỳ Sâm đi tới, giày da giẫm lên sàn gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Sau khi ngồi xuống, Quý Kỳ Sâm nhìn về cuốn tạp chí đặt trên bàn, nói: "Anh còn đang bị bệnh, vậy mà vẫn không quên xem cái này.”
Lạc Quân Thiên cầm lấy ấm trà: "Muốn uống trà không?”
Quý Kỳ Sâm lắc đầu: "Không, cảm ơn.”
Lạc Quân Thiên chậm rãi rót cho mình một tách trà, mới nói: "Bị thương cũng không nặng, trước kia anh quay phim, không dùng thế thân, ngẫu nhiên cũng sẽ bị thương, ngày hôm sau vẫn phải quay phim như cũ, quen rồi.”
Quý Kỳ Sâm nghe nói như vậy, nhìn Lạc Quân Thiên: "Tuy rằng chúng ta còn trẻ, nhưng vẫn phải chú ý bảo dưỡng thân thể, đúng lúc gần đây anh không có lịch trình gì, cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Lạc Quân Thiên gật đầu, cười nhìn Quý Kỳ Sâm nói: "Được, anh cũng nghĩ như vậy, chỗ này của em phong cảnh không tệ, thức ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng, anh còn hận không thể ở lại cả đời đấy.”
Trong mắt Quý Kỳ Sâm nổi lên tia ấm áp, khó có được mà nở nụ cười: "Anh cả, kỳ thật em tới tìm anh, là có chuyện muốn nói với anh.”
Lạc Quân Thiên: "Ừm?”
Quý Kỳ Sâm ngồi trên ghế mây tựa lưng, cánh tay nhẹ nhàng gác lên ghế, bàn tay to thon dài cân xứng hơi khép lại, hai mắt rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Em muốn cùng anh nói chuyện về vụ bắt cóc ở đường Vọng Xương năm đó.”
Lạc Quân Thiên nghe câu này, lập tức ngước mắt lên, đồng tử co rút lại.
—————————
Lúc Cố Nguyên đi lên lầu bốn, cô nhìn thấy hai đứa con trai nhà mình đang đứng dưới dàn dây mây trên sân thượng.
Hai thân ảnh cao lớn, đứng cao ngất nhìn về xa xăm, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn đối phương một cái, có vẻ như đang thương lượng chuyện gì rất quan trọng!!
Cố Nguyên nhìn thấy một màn này cũng hơi nghi ngờ nhẹ, trong ấn tượng của cô, ban đầu Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ có địch ý với nhau, nhưng sau khi Lạc Quân Thiên xuất hiện, hai người này lập tức đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch với vị anh cả Lạc Quân Thiên này.
Kết quả hôm nay, Quân Thiên và Kỳ Sâm lại cùng nhau đứng một chỗ nói chuyện ??
Từ góc độ của cô, hai đứa con trai thân hình cao ngất, một người thì tay nhét túi, vẻ mặt suy tư, người còn lại nhìn hồ nước bên dưới biệt thự, cau mày?
Mà đúng lúc này, Lạc Quân Thiên nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Cố Nguyên đứng ở cầu thang, lập tức nở nụ cười, nói: "Mẹ đứng ở cầu thang kìa, có thể là lo lắng cho vết thương của anh.”
Anh vừa nói, Quý Kỳ Sâm cũng quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nguyên, hạ giọng nói với Lạc Quân Thiên: "Anh cả, chuyện này em hỗ trợ anh điều tra, tài nguyên em có thể điều động chắc chắn sẽ nhiều hơn chỗ anh, anh cứ an tâm nghỉ ngơi đi. Chờ vài ngày nữa, em sẽ đưa anh về viện nghiên cứu.”
Lạc Quân Thiên rất ăn ý gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Trước tiên đừng nói cho mẹ biết, miễn cho bà ấy lo lắng, còn Nhiếp Ngộ thì nói với nó sau.”
Lúc này Quý Kỳ Sâm đã giơ tay mở cửa phòng kính, nghe thấy câu này, bất đắc dĩ nhún vai: "Không cần quản cậu ta, tuổi tác tâm lý của cậu ta cũng chỉ ngang với Lan Đình thôi, cứ để cho cậu ta cùng Lan Đình chơi với nhau đi.”
Lạc Quân Thiên nghe anh nói vậy, không nhịn được bật cười, Nhiếp Ngộ với Lan Đình?
Hai đứa này ở cùng nhau là có thể hát ra một vở hài kịch luôn đó !!
Cố Nguyên từ cầu thang đi tới, cô đưa mắt đánh giá hai đứa con trai nhà mình: "Hai người các con đang làm gì vậy? Con lên đây khi nào?”
Quý Kỳ Sâm đi tới, lạnh nhạt nói: "Không có gì, trên người anh cả có vết thương, con muốn tới thăm anh ấy một chút, vừa vặn thấy anh ấy đang phơi nắng, nên tiện tán gẫu vài câu luôn.”
Câu trả lời này của con trai quá tùy ý quá tự nhiên, hơn nữa Quý Kỳ Sâm thật sự không phải là người hay nói dối lừa mẹ, Cố Nguyên muốn không tin cũng hơi khó, cô nghi hoặc nhìn Lạc Quân Thiên, lại nhìn Quý Kỳ Sâm, trong lòng cảm khái.
Có được mấy đứa con trai lớn hơn mình không phải lúc nào cũng tốt, bọn nó còn hiểu chuyện hơn cả cô, hơn nữa lại thông đồng bí mật với nhau, muốn gạt người mẹ già này ra !!!
Cố Nguyên ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu các con nói không có việc gì, vậy thì coi như không có việc gì đi, mấy ngày này mấy anh em đều ở lại đây hết, Kỳ Sâm phải phí tâm rồi.”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt quý Kỳ Sâm bình thản nhưng ôn hòa: "Mẹ, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nhìn sắc trời, anh giơ tay lên đỡ Cố Nguyên nói: "Đi thôi mẹ, sắp tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta chuẩn bị xuống ăn cơm đi?”
Động tác săn sóc dịu dàng.
Cố Nguyên trong lòng ấm áp, đang muốn nói gì đó, không ngờ Lạc Quân Thiên cũng đi tới, kéo cánh tay bên kia của Cố Nguyên lên: "Đúng, mẹ, nên ăn cơm trưa rồi, vừa vặn con cũng có hơi đói bụng, chúng ta cùng đi ăn đi, tay nghề đầu bếp nhà Kỳ Sâm rất tốt, con muốn nếm thử lại.”
Cố Nguyên nhìn Kỳ Sâm bên trái, bộ âu phục nghiêm túc bao lại thân hình cao ngất, cũng đem người đàn ông trẻ tuổi vốn nên có đầy nhiệt huyết bao bọc dưới bề ngoài lạnh lùng, Quý Kỳ Sâm vẫn luôn thành thục khắc chế, rõ ràng rất ôn hòa săn sóc, nhưng trên mặt lại không có tí biểu cảm nào.
Cô lại nhìn Lạc Quân Thiên bên phải, áo sơ mi sọc làm nổi bật khí chất quý ông tao nhã của Lạc Quân Thiên, áo len màu be chồng bên ngoài khiến anh tăng thêm vài phần đẹp trai tùy hứng, đây là ảnh đế Lạc Quân Thiên, là thần tượng của hàng vạn fan hâm mộ, lúc này ánh mắt anh ôn hòa, thong dong, nụ cười trên môi gợi cho người ta biết thế nào là năm tháng tĩnh lặng.
Một trái một phải đi cùng cô xuống cầu thang ăn trưa.
Những sợi dây leo xanh biếc quấn trên hàng rào, chóp mũi là hương trà lượn lờ, bay bổng, ở năm 20 tuổi, bên cạnh cô có hai đứa con trai bên cạnh bầu bạn, nhan sắc lẫn khí chất đều cực khủng, chỉ giơ tay nhấc chân cũng toả ra mị lực vô biên.
Hai người khoác tay cô, vừa chu đáo vừa hiếu thảo.
Hình như có mấy đứa con trai lớn hơn mình cũng rất tuyệt mà, nhỉ ???
"Được rồi, chúng ta đi ăn trưa, Quân Thiên phải ăn thật nhiều để bồi bổ cơ thể đó.”
Bị hai đứa con trai bao quanh, Cố Nguyên hoàn toàn ngơ ngác, nhờ ngệch, ném toàn bộ chuyện hai anh em có bí mật muốn giấu ra sau đầu.
Lạc Quân Thiên và Quý Kỳ Sâm ngầm nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười, ba mẹ con cùng bước xuống lầu.
Ai biết vừa mới đi vài bước liền nghe thấy trong sân truyền đến tiếng xe, nhìn xuống cầu thang gỗ thì thấy một chiếc xe tải nhỏ chạy vào trong sân.
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Nguyên thắc mắc: “Tại sao lại có xe tải ??”
"Đây là—"
Lạc Quân Thiên chợt nhớ ra: "Quản gia Đoan Mộc muốn tự bố trí phòng cho Lan Đình, phải không?"
Ba người đang nói chuyện thì thấy Đoan Mộc quản gia xuất hiện.
Ông chỉ đạo đám người làm mang đồ đạc vào trong.
Có nệm, mền, quần áo, bàn trẻ em, ghế an toàn trẻ em, ghế nâng và một loạt các phụ kiện khác.
Cuối cùng đồ đạc được chuyển ra hết, chiếc xe tải vừa rời đi xong, một chiếc RV lập tức nối đuôi vào, sau khi cửa RV mở ra, ba người cầm theo hộp dụng cụ bước xuống.
Đánh giá từ trang phục của ba người đến các dụng cụ hỗ trợ mà họ mang theo, danh tính của ba người có lẽ là: đầu bếp, bảo mẫu chăm sóc trẻ em và bác sĩ gia đình.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Quân Thiên cười thở dài: "Đúng là Hoắc gia có khác, phô trương khác hẳn người bình thường !!”
===================
Pass chương sau: 5566
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...