Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Cố Nguyên dẫn Hoắc Lan Đình đi qua xem Lạc Quân Thiên, lúc này Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ cũng vừa mới tới, đang nói đến chuyện ăn sáng, hiển nhiên không ai ngờ Hoắc gia lại cho một chiếc xe RV tới đây làm xe ăn, phục vụ bữa sáng cho mọi người.
 

Hoắc Lan Đình rất tự hào, nhóc cảm thấy ba mình thật sự quá tuyệt vời: "Mẹ, ba con suy nghĩ chu đáo ghê, vậy mà lại nhớ mang bữa sáng cho chúng ta, quản gia Đoan Mộc nói, có một đầu bếp am hiểu đồ ăn Trung Quốc, có một đầu bếp am hiểu đồ ăn phương Tây, mẹ muốn ăn gì cũng được, có gì cứ nói với con, con bảo bọn họ làm cho mẹ.”
 

Nhìn vẻ mặt dào dạt đắc ý kia, Nhiếp Ngộ không phục: "Không phải chỉ là RV thôi à, mẹ, mẹ chờ, con lập tức cho người lái một chiếc tới, thuận tiện đưa đầu bếp Michelin của chúng ta tới luôn!”
 

Cố Nguyên: "Thôi thôi, đừng, chúng ta không ăn nổi hai cái RV đâu, một cái là quá đủ rồi, hơn nữa  mẹ đói bụng rồi, không thể chờ con đâu.”
 

Nói xong, cô bắt đầu phân phó: "Không cần món gì quá phức tạp, đơn giản ăn một chút thôi, nhớ chuẩn bị cho anh cả các con ít cháo rau xanh, để nó ăn khai vị, trợ giúp tiêu hóa, còn Lan Đình, ngày hôm qua không phải con mới bị bụng à, hôm nay cũng phải ăn thanh đạm.”
 

Hoắc Lan Đình ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con biết rồi, con nghe lời mẹ!”

Cố Nguyên nở nụ cười, sờ sờ đầu Hoắc Lan Đình: "Lan Đình thật ngoan.”

Lan Đình ngoan ???
 
Ủa, còn anh thì không ngoan chắc ???
 

Nhiếp Ngộ không phục, chỉ hận bản thân đã hai mươi ba tuổi chứ không phải bốn tuổi, không thể chạy tới kéo tay mẹ sờ đầu làm nũng !!!

Ha, tuổi còn nhỏ thì ngon lắm chắc ???

Đang nói thì cửa phòng bệnh mở ra, Lạc Quân Thiên mặc quần áo bệnh nhân bước ra.

Bộ quần áo bệnh nhân sọc trắng được anh mặc đặc biệt đẹp, bởi vì bộ quần áo có hơi rộng rãi, vậy nên nhìn như phong cách thời thượng giản dị, phóng khoáng lại mang theo chút đồi bại khó nói.
 
Đây chính là Lạc Quân Thiên, tùy tiện khoác một cái bao tải cũng có thể trực tiếp lên sân khấu T trình diễn.

Lạc Quân Thiên vừa đi ra, ánh mắt bốn mẹ con đều tụ lại người anh.
 

Tối hôm qua náo loạn như vậy, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người, thế cho nên hiện tại ngoại trừ Hoắc Lan Đình ra, ánh mắt ba mẹ con nhìn Lạc Quân Thiên đều là ánh mắt đồng tình, trìu mến.
 
Lạc Quân Thiên đương nhiên cảm giác được, sau khi anh đẩy cửa ra, vẫn là dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh như bình thường, đối mặt với ánh mắt trìu mến của ba người kia, anh ho nhẹ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Cố Nguyên chào hỏi.
 

Cố Nguyên: "Quân Thiên, tối hôm qua con ngủ thế nào? Có ngon không ??”

Lạc Quân Thiên giả vờ nghi hoặc nói: "Con không sao, con ngủ rất tốt ạ.”

Ánh mắt kia rất vô tội, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Mấy mẹ con hai mặt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt một hồi, quyết định sẽ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tại sao bọn họ lại ở trong bệnh viện nhỏ này nhỉ? Ai biết gì đâu ???
 

Mà lúc này, ánh mắt Lạc Quân Thiên rơi vào trên người Hoắc Lan Đình: "Đây là?”
 
Hoắc Lan Đình nhìn thấy Lạc Quân Thiên nhìn mình, lập tức xoa tay, nhóc đã muốn lên sân khấu từ nãy đến giờ rồi: “Anh cả, xin chào, em là em trai út Hoắc Lan Đình của anh, sau này xin hãy chăm sóc nhiều hơn.”

Nói xong còn rất lễ phép vươn tay nhỏ bé muốn bắt tay với Lạc Quân Thiên.
 

Lạc Quân Thiên vừa rồi giả bộ ngơ ngác, bây giờ là ngơ ngác thật, anh nghi hoặc nhướng mày, nhìn Cố Nguyên: "Mẹ, chuyện này??”
 
Cố Nguyên vội vàng giải thích: "Đây chính là đứa bé thứ năm đó, là con trai út của mẹ, tên là Hoắc Lan Đình.”
 
 
Lạc Quân Thiên nhìn Hoắc Lan Đình, nhóc con này rõ ràng mới chỉ bốn tuổi, nhưng lại giống như một người lớn có khuôn mẫu, còn vươn bàn tay nhỏ bé muốn bắt tay với anh nữa chứ.
 

Anh vươn tay, bắt tay với nhóc, sau đó cười nói: "Lan Đình, cho anh cả nhìn cổ em một chút được không ?”
 

Hoắc Lan Đình không hiểu, ngẩng đầu nhìn mẹ, Cố Nguyên gật đầu: "Nghe anh con đi.”

Hoắc Lan Đình nhu thuận duỗi cổ cho anh cả nhìn.
 

Ngón tay thon dài của Lạc Quân Thiên nhẹ nhàng đẩy cổ áo của Hoắc Lan Đình ra, lộ ra cái cổ trắng trẻo non nớt, rốt cục tìm được một nốt ruồi son nhỏ.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Về phía Cố Nguyên: "Đúng là nhóc con này rồi.”
 

Khi nhìn về phía Hoắc Lan Đình lần nữa, ánh mắt anh mang theo vài phần ấm áp, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu nhóc: "Em biết không, năm đó là anh ôm em ra khỏi lồng ấp đó.”
 

Hoắc Lan Đình kinh ngạc: "Thật sao? Anh ôm em ra như thế nào vậy ??”

Lạc Quân Thiên nở nụ cười: "Lát nữa sẽ từ từ nói cho em nghe.”
 

Năm đó khi Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm sinh ra, anh mới một tuổi thôi, đương nhiên không biết gì, còn khi cậu em trai nhỏ hơn bảy tuổi sinh ra, anh còn đang đi học, cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi đến lượt Hoắc Lan Đình, lúc đó thỉnh thoảng anh sẽ ở viện nghiên cứu giúp đỡ xử lý một ít chuyện tài chính, thuận tiện xin tự tay bế Hoắc Lan Đình ra ngoài.
 
 
Chỉ là sau khi kiểm tra sơ bộ, Hoắc Lan Đình được giao cho ba của nhóc, mà bọn họ hoàn toàn không biết gì về thân phận của người kia, nên anh cũng không thể gặp cậu em trai này nữa.
 

 
Cố Nguyên nghe Lạc Quân Thiên kể lại, cũng cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến thân thể con trai, vẫn nói: "Ăn sáng trước đi, ăn sáng xong rồi bảo anh cả con kể cho con nghe.”
 
Hoắc Lan Đình vội vàng gật đầu, mềm mại ngoan ngoãn nói: "Vâng.”
 
Vì thế Cố Nguyên mang theo mấy đứa con trai cùng đi ăn sáng, lớn có, nhỏ có, ngay cả Quý Kỳ Sâm cũng đi theo.

Chỉ có mỗi Nhiếp Ngộ đứng im tại chỗ sửng sốt một hồi lâu.
 

Nhiếp Ngộ lúc trước kia không thích Lạc Quân Thiên lắm, nhưng từ lúc Lạc Quân Thiên đánh tay lái sang phải trong thời khắc nguy cấp, anh đã nhận định, đây chính là anh của mình, anh ruột, người thật lòng đối tốt với mình!
 
 
Lâu nay anh luôn cảm thấy mẹ không đủ yêu mình, Quý Kỳ Sâm lại cũng không chỉ là anh của một mình mình, vậy nên anh đem tất cả hy vọng đặt ở trên người Lạc Quân Thiên, người mà trong lúc sinh tử nguy nan, vẫn theo bản năng bảo vệ cho anh.

Nhưng thực tế luôn tàn nhẫn biết bao !!!

Ở trận này, Nhiếp Ngộ lại thảm bại !!
—————————
Hoắc gia đưa tới hai đầu bếp đều là đỉnh của đỉnh, hương vị bữa sáng rất rất không tệ, nghe nói ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng là từ trang trại vận chuyển tới.
 

Ăn xong bữa sáng, người của Quý Kỳ Sâm vừa vặn tới nơi, anh nhìn Lạc Quân Thiên, hỏi kế hoạch kế tiếp là gì.
 

Lạc Quân Thiên đúng là có một ít thương tích, theo lý là nên xử lý thêm một bước nữa, nhưng nếu thật sự không được, vậy thì thôi. Tình huống tối hôm qua mọi người đều thấy được, người này hiển nhiên không thể chịu được thêm kích thích nữa.
 

Sau khi nghe Quý Kỳ Sâm hỏi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Quân Thiên.
 
 
Cố Nguyên sợ con trai lại bị kích thích, vội vàng ôn nhu nói: "Con muốn thế nào cũng được, đều tùy con cả.”
 

Hoắc Lan Đình cũng biết được đại khái sự tình, điên cuồng chạy tới kéo tay Lạc Quân Thiên: "Anh cả, anh đừng sợ, có bọn em ở đây, em sẽ bảo vệ anh!”
 

Hoắc Lan Đình bốn tuổi, khi phát âm chữ "em" kia còn mang theo nét đáng yêu đặc trưng của trẻ con, không khỏi chọc mọi người dở khóc dở cười.
 

Lạc Quân Thiên nhìn thái độ cẩn thận của mọi người, khẽ cười ra tiếng: "Con không sao, kỳ thật ——"
 

Anh hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời không biết giải thích như thế nào.

 

Thật ra anh cũng không yếu ớt như mọi người tưởng tượng, cũng không phải chỉ nghe thấy chữ tiêm là đã bị doạ xanh mặt, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
 
 
Có lẽ là sắc trời quá tối, có lẽ là đã trải qua tai nạn xe cộ kinh tâm động phách kia, có lẽ là nhìn thấy máu đỏ, đương nhiên cũng có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.


Nhưng mà khi anh muốn mở miệng giải thích, từ Cố Nguyên đến Quý Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ, tất cả mọi người đều trưng vẻ mặt đau lòng nhìn anh, cẩn thận tỏ vẻ: "Không có việc gì, đúng, không có việc gì, chúng ta không đề cập tới nữa, đều đã qua rồi!”
 

Cố Nguyên còn đi tới cầm tay anh: "Quân Thiên, con đừng nghĩ nữa.”

Lạc Quân Thiên ở trong lòng cười khổ một tiếng: "Được.”

Xem ra tối hôm qua anh đã doạ mọi người sợ hãi rồi.
 

Vì thế tất cả mọi người đều thật cẩn thận che chở Lạc Quân Thiên, ngay cả con trai út Hoắc Lan Đình vừa gia nhập cũng biểu hiện ra khí phách của anh lớn đối với Lạc Quân Thiên: "Anh cả, chúng ta phải lên xe, anh nắm tay em, mà anh phải cẩn thận nha, coi chừng ngã đó.”

Lạc Quân Thiên cười nhìn nhóc con mềm nhũn này, gật đầu: "Được.”
 

Thế là cả nhà cùng theo Lạc Quân Thiên lên xe, sau khi ngồi xuống, Cố Nguyên mở điện thoại di động, kéo Hoắc Lan Đình vào nhóm WeChat, cứ như vậy "Khu vườn của các bảo bối thiên tài" cộng thêm người mẹ già là cô đã có năm thành viên, nhìn chung rất náo nhiệt.
 

Cố Nguyên tuyên bố: "Các con là anh em ruột, sau này phải ở chung thật tốt, đoàn kết hữu nghị, giúp đỡ lẫn nhau.”
 

Sau khi nói xong lời này, cô cảm thấy mình giống như đang huấn luyện học sinh tiểu học vậy, có hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng giữ chặt tư thế.
 

Dù sao cô cũng là mẹ, cô là lão đại, cô nói gì thì là thế đó !!!
 

Đối với những lời này, phản ứng nhiệt tình nhất chính là Hoắc Lan Đình, nhóc dựa sát vào Cố Nguyên, vẻ mặt ngạo kiều tỏ vẻ: "Lan Đình đương nhiên là đứa bé ngoan ngoãn nhất, sau này con nhất định sẽ ở chung thật tốt với các anh.”
 
 
Nhiếp Ngộ: Ôi, xem cái mông ngựa thành tinh này đi =))
 

Nhưng mà anh vừa nghĩ như vậy, liền nghe cái mông ngựa thứ hai xuất hiện.

Quý Kỳ Sâm: "Mẹ nói đúng, chúng ta đều là anh em ruột thịt.”
 

Nói xong, ánh mắt của anh còn đảo qua Lạc Quân Thiên và Nhiếp Ngộ một vòng, thản nhiên nói: "Cho dù trước kia chúng ta có chút mâu thuẫn nho nhỏ, nhưng tôi hy vọng mọi người đều sẽ cho qua hết, nếu bên trong cơ thể chúng ta chảy cùng một nửa dòng máu, vậy chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết nhất trí.”
 

Thật ra lúc anh thật sự ý thức được hai chữ "anh em", đó là khi anh nhìn thấy báo cáo xét nghiệm ADN của mình và Hoắc Lan Đình. 
 

Bởi vì họ là anh em cùng một mẹ, nên kết quả xét nghiệm là MIMITochondrial DNA, mtDNA là di truyền mẹ, chỉ có từ người mẹ mà thôi.
 


Khi anh nhìn thấy trên báo cáo kiểm tra ghi mức độ tương đồng mtDNA của anh và Hoắc Lan Đình là 100%, nơi mềm mại nhất trong lòng dường như được chạm vào.
 

Đây là quan hệ huyết thống, anh và Hoắc Lan Đình được thừa hưởng gen từ cùng một người phụ nữ.
Bọn họ là anh em.
 

Lạc Quân Thiên, Nhiếp Ngộ, ngay cả Hoắc Lan Đình và người em chưa từng gặp mặt họ Giang kia nữa.
 

Nhiếp Ngộ bây giờ rất thất vọng, hoàn toàn thất vọng.

Anh không thể tin được, tại sao Quý Kỳ Sâm lại chấp nhận đứa nhỏ này dễ dàng như vậy, tại sao cậu ta lại trở thành một kẻ xu nịnh như thế này chứ ???
 

Nhiếp Ngộ cảm thấy bản thân bị phản bội trầm trọng !!!

Anh đành gửi hy vọng cuối cùng lên người anh cả Lạc Quân Thiên. 

Mặc dù Lạc Quân Thiên dường như có một tình cảm đặc biệt dành cho Hoắc Lan Đình, mặc dù hai người họ đã tiếp xúc từ khi tên nhóc đó được sinh ra, nhưng lúc sinh tử, người mà Lạc Quân Thiên không màng nguy hiểm bảo vệ chính là anh đấy !!!
 

Tuy nhiên, sự thật luôn rất tàn khốc, anh nghe thấy Lạc Quân Thiên nói: "Mẹ nói rất đúng ạ.”
 

Chỉ với một cú nhấp chuột, Nhiếp Ngộ cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn tan nát.

Kẻ xu nịnh thứ ba xuất hiện.
 

Lạc Quân Thiên: "Tuy trước kia chúng ta chưa nhận thức nhau, nhưng anh vẫn luôn biết đến sự tồn tại của các em, hơn nữa năm đó còn tự tay bế Lan Đình ra khỏi lồng ấp,...những năm qua, anh luôn hy vọng mẹ có thể tỉnh lại.”
 

Nói đến đây, anh cụp mắt xuống, khẽ cười, một nụ cười mang theo thăng trầm của năm tháng: "Anh chưa từng nghĩ đến một ngày mẹ có thể tỉnh lại, hay là một ngày chúng ta có thể nhận lại nhau, anh thậm chí còn không biết danh tính của em ở cái thế giới rộng lớn này, nhưng anh vẫn nghĩ tới em, thỉnh thoảng anh gặp một một vài đứa bé chạc tuổi em, anh luôn tự hỏi, có khi đây chính là em cũng không chừng ??”
 
 
Nghe Lạc Quân Thiên nói chuyện, đôi mắt của Cố Nguyên hơi ẩm ướt, cô lấy tay lau nước mắt, nói: "Mẹ hy vọng chúng ta có thể sớm gặp được em trai thứ tứ của các con, như vậy gia đình chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
 

Nghe Cố Nguyên nói như vậy, Quý Kỳ Sâm mím môi, hai mắt đỏ bừng, Hoắc Lan Đình và Lạc Quân Thiên ngấn lệ nhìn nhau.
 

Về phần Nhiếp Ngộ --
Nhiếp Ngộ tức đỏ bừng cả mặt.

Cố Nguyên: "Nhiếp Ngộ, con bị sao vậy?"
 

Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn cuồng nộ trong ngực, nói: "Mẹ, con thấy lời mẹ vừa nói rất có lý, anh cả, anh hai cũng nói rất đúng!"

Good job, kẻ nịnh hót thứ tư đã xuất hiện.
------------------------
Pass chương sau: 2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận