Lạc Quân Thiên uống nước xong thì bình tĩnh hơn nhiều, anh nằm nghiêng trên giường, sắc mặt mệt mỏi, tóc trên trán buông xuống, trông rất héo hon.
Lúc này anh giống như một cậu nhóc vừa chạy xong mấy nghìn mét, mệt mỏi đến mức ngay cả một biểu tình nhỏ cũng không đủ sức làm.
Cố Nguyên giúp anh đắp chăn, sau đó ngồi xuống ôn nhu hỏi: "Con có đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Lông mi Lạc Quân Thiên giật giật, nhìn về phía Cố Nguyên.
Đôi mắt luôn bình tĩnh thong dong lúc này dường như không có tiêu cự, mờ mịt, giống như đang nhìn nơi nào đó rất xa xôi.
Cố Nguyên im lặng ngồi bên cạnh, không nói gì.
Giờ khắc này, Lạc Quân Thiên yếu ớt đến mức làm cô không nhịn được lo lắng, giống như cô mà thở mạnh hơn một chút thì cơ quan nào đó sẽ ngay lập tức sụp đổ.
"Mẹ."
Đúng lúc này, Lạc Quân Thiên đột nhiên nói chuyện.
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, dường như tốn rất nhiều khí lực mới phát ra được.
"Con cảm thấy thế nào rồi?"
Giọng nói của Cố Nguyên rất nhẹ nhàng, sợ dọa đến Lạc Quân Thiên.
"Con không sao." Môi Lạc Quân Thiên miễn cưỡng nở ra một nụ cười, cố sức nói.
"Vậy con... Con có muốn ăn gì không?”
Cố Nguyên đương nhiên không dám nhắc tới chuyện tiêm, chỉ đành thăm dò sơ sơ.
Lạc Quân Thiên gian nan lắc đầu.
Cố Nguyên cẩn thận nói: "Vậy con cứ nằm một lát, nghỉ ngơi thật tốt, chờ con cảm thấy tốt hơn thì chúng ta chuyển viện, đến bệnh viện lớn trong thành phố, trong nhà Kỳ Sâm có bệnh viện tư nhân, lúc trước mẹ từng kiểm tra sức khỏe ở đó, chất lượng rất tốt.”
Lạc Quân Thiên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
Cố Nguyên cảm thấy, lúc con trai cô làm như vậy, hình như dùng rất nhiều khí lực.
Lạc Quân Thiên vô lực nằm trên giường, đắp chăn rất ấm áp, trong không khí có mùi nước khử trùng nhàn nhạt, anh nhìn thấy mẹ anh đang dùng ánh mắt ấm áp mềm mại nhìn anh.
Rất cẩn thận, không dám nói nhiều, cũng không dám xúc động, sợ kích thích đến anh.
Kỳ thật anh muốn cười với mẹ, an ủi mẹ, nói mẹ không cần lo lắng, anh thật sự không sao cả, chỉ cần một chút thời gian để khôi phục mà thôi.
Nhưng anh rất mệt mỏi, không có sức để nói.
Cố Nguyên nhìn Lạc Quân Thiên suy yếu như vậy, càng không biết phải làm sao, cô mơ hồ đoán được có thể con trai cô có bóng ma tâm lý với việc tiêm, nhưng rốt cuộc là do cái gì gây ra, là vấn đề gì, cô không đoán được.
Đột nhiên nhớ tới Lạc Quân Thiên lúc trước, cũng là con trai của cô, nhưng ở trước mặt cô luôn đóng vai trò là người dẫn dắt, giúp cô nâng cao kỹ năng diễn xuất, nói cho cô biết một số quy tắc trong giới giải trí, bảo vệ cô khắp nơi, vậy cho nên từ đầu đến cuối, trong đoàn làm phim, cô không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần diễn xuất thật tốt là được.
Cô đã từng cảm thấy trong ba đứa con trai, Nhiếp Ngộ với Quý Kỳ Sâm giống con trai cô hơn, Lạc Quân Thiên thật sự quá trưởng thành, làm cho cô cảm thấy đây không phải là con trai, mà là tiền bối mới đúng.
Nhưng nhìn Lạc Quân Thiên ở hiện tại, nhìn bộ dáng rõ ràng rất mệt mỏi, rất suy yếu lại cố gắng kéo khóe môi lên cười với cô, ngực không khỏi tràn đầy chua xót, trong lòng giống như có chất lỏng ấm áp chảy qua, có chút đau đớn, lại cảm thấy an ủi.
Cô giơ tay lên, cách chăn bông màu trắng, nhẹ nhàng ôm lấy con trai.
"Mẹ..."
Lạc Quân Thiên có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc vẫn là người trưởng thành, luôn giữ hình tượng thành thục ổn trọng, đột nhiên bị một người mẹ còn trẻ hơn mình ôm lấy như vậy, huống hồ tư thế kia giống hệt như ôm một đứa bé vậy, điều này làm cho thân hình Lạc Quân Thiên lập tức cứng đờ.
Cố Nguyên ôm lấy Lạc Quân Thiên, sau đó nhịn không được dùng mặt mình nhẹ nhàng dán lên mặt con trai.
Một người đàn ông trưởng thành, hai mươi bốn tuổi đầu, so với cô còn lớn hơn mấy tuổi, kinh nghiệm sống cũng phong phú hơn rất nhiều, vẫn luôn chiếu cố, chăm sóc cô, nhưng giờ khắc này, cô rất đau lòng cho con trai, cô thậm chí cảm thấy, đây chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cần cô ôm vào trong ngực.
Cô nhớ tới lúc bắt đầu, khi vừa mới tỉnh lại, được nghe nói năm quả trứng mà mình lưu lại năm đó đã trở thành năm đứa con trai, cô theo bản năng bài xích, muốn chạy trốn thật xa.
Cô không thể chấp nhận được cô đã có năm người con trai, hơn nữa người lớn nhất đã 24 tuổi !!!
Lúc đó cô cảm thấy đây là chuyện rất xa với mình.
Nhưng hiện tại, nhìn Lạc Quân Thiên yếu ớt nằm đó, cô gần như cảm nhận được bên trong thân thể anh chảy một nửa dòng máu của mình, là huyết mạch của mình.
Không phải tự mình sinh ra, cũng chưa nuôi được ngày nào, thế nhưng huyết thống là thứ không thể không thể phủ nhận được.
"Quân Thiên, không có việc gì, con đừng sợ mà”, Cô nhẹ nhàng nỉ non.
Tiếng nỉ non của cô mềm mại như tơ, cùng với hương thơm quanh quẩn ở cánh mũi, thân thể cứng ngắc của Lạc Quân Thiên chậm rãi thả lỏng.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm từ mẹ mình.
Nhiều năm trước, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã biết đây chính là mẹ của anh.
Lạnh như băng, không có nhiệt độ, cách một lớp thủy tinh, giống như một mẫu vật vĩnh hằng, ngoại trừ các chỉ số máy móc ra, anh không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của bà ấy.
Nhưng hiện tại thì khác, mẹ của anh đang sống mà ôm lấy anh, dùng cánh tay mảnh khảnh vững vàng vòng quanh anh, giống như muốn đem tất cả nhiệt độ của bản thân truyền cho anh vậy.
Lạc Quân Thiên không phải và cũng chưa bao giờ là một người yếu ớt, nhưng giờ khắc này, anh phát hiện mình rất yếu ớt, rất cần loại ấm áp mềm mại này.
Qua một lúc lâu sau, Lạc Quân mới lẩm bẩm mở miệng: "Mẹ, con không có việc gì, con chỉ sợ tiêm thôi.”
Giọng nói của anh hơi thấp, phảng phất như nửa đêm mơ về, nhưng Cố Nguyên lại nghe rất rõ ràng.
Cô không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai để an ủi con trai.
Lạc Quân Thiên tiếp tục nói: "Con là con trai của Lạc Tư Niên, sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học, từ lúc sinh ra đã định là sẽ trở thành bác sĩ, khi còn bé con cũng cho rằng như vậy.”
Lạc Quân Thiên nho nhỏ sẽ đeo cặp sách, đạp xe đến viện nghiên cứu tìm ba, sẽ đi xem những tư liệu chất đống trên bàn của ba về việc chữa bệnh cho mẹ.
Anh rất có năng khiếu, tuổi còn nhỏ đã có thể đọc được tư liệu y học toàn bộ bằng ngoại ngữ và các loại thuật ngữ chuyên môn.
Anh cảm thấy mình sẽ kế thừa sự nghiệp y học của ba, mà ba anh cũng nghĩ như vậy.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Nghĩ tới đây, cổ họng Lạc Quân Thiên căng thẳng, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cố để bản thân bình tĩnh lại.
"Năm con chín tuổi, trên đường đi học về, bị một đám người lạ mặt bắt cóc.”
Chuyện này anh chưa từng nhắc tới với người khác, ngoại trừ ba anh ra, không ai biết rằng đằng sau ánh hào quang ảnh đế, đã từng phát sinh chuyện đáng sợ như vậy, càng không ai biết, rất nhiều năm sau, anh vẫn còn run rẩy mỗi khi nghe thấy hai chữ kim tiêm.
Ngữ khí của Lạc Quân Thiên bình thản, nhưng Cố Nguyên vẫn cảm giác được con trai của cô đang bất an, càng thêm dùng sức ôm chặt hơn.
"Bọn họ cầm ống tiêm tới, muốn đâm vào người con, con liều mạng giãy dụa, con không muốn tiêm, con biết bọn họ là người xấu..."
Ánh mắt Lạc Quân Thiên chậm rãi tan rã, giống như trở về đứa nhỏ năm đó giãy dụa dưới ống tiêm của kẻ xấu: "Nhưng con giãy dụa thế nào cũng không tránh thoát được, bọn họ đâm ống tiêm vào trong cơ thể con, rút ra từng ống, từng ống máu... Con cảm giác như máu của mình bị hút khô vậy..."
“Quân Thiên!”
Cố Nguyên không đành lòng nghe tiếp, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, máu trên cơ thể giống như bị người ta rút đi, trái tim co rút đau đớn.
Cô không cách nào tưởng tượng, Lạc Quân Thiên chín tuổi đã làm sao có thể chịu đựng được những điều đó ??
Cô đột nhiên hận, hận mình vô năng, tại sao chỉ biết ngủ thôi, không bảo vệ được con trai của mình, để nó phải chịu đựng những chuyện như thế.
Cô nhịn không được dùng môi khẽ hôn lên má anh: "Quân Thiên, chuyện này đã qua lâu rồi, bây giờ con đã trưởng thành, mọi chuyện đều rất tốt, con rất an toàn, không có người xấu nữa, nếu có thì mẹ sẽ đem bọn chúng đánh chạy mất dép thì thôi.”
"Vâng... mọi chuyện qua cả rồi.”
Lạc Quân Thiên mệt mỏi nói: "Mẹ, để con ngủ một giấc, con ngủ một giấc là ổn thôi.”
"Được."
Cách chăn bông, Cố Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai: "Mẹ hát một bài ru con ngủ được không??”
"Vâng."
Lạc Quân Thiên mở mắt ra, bên môi nở nụ cười suy yếu: "Mẹ hát bài gì?”
Con trai vừa hỏi, cô mới đột nhiên nhớ tới, thời thiếu niên con trai cô nổi lên với thân phận ca sĩ, ở phương diện âm nhạc chắc chắn là chuyên gia rồi, cô như này chính là múa rìu qua mắt thợ !!!
Cô suy nghĩ một chút, đành phải nói: "littlestar có được không?"
Lạc Quân Thiên cười khẽ, gật đầu: "Vâng, vậy bài này đi.”
Một bài hát trẻ con đơn giản.
Cố Nguyên dựa vào giường bệnh, một tay chống cằm, ánh mắt mềm mại nhìn con trai mình, hát lên: "Twinkle, twinkle,
How I wonder
what you are!
Up above the world so high,
Like a diamon the sky......”
Giọng của cô rất đặc biệt, là loại âm thanh mềm mại, đáng tiếc là tế bào âm nhạc không tốt lắm, thế cho nên một bài hát đơn giản như vậy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài chỗ lạc nhịp.
Lạc Quân Thiên lại nghe rất chuyên chú.
Một giai điệu rất giản dị, vui vẻ và nhẹ nhàng, đủ để gợi cho người ta nhớ đến đám mây trắng tinh khiết trên bầu trời, nhắc về cơn gió mùa xuân khi hoa nở, sự dịu dàng nhẹ nhàng và ấm áp len vào ngọn gió âm thầm, chạm vào trái tim anh.
Lạc Quân Thiên quả thực rất mệt mỏi, anh nhắm mắt lại.
Ngay lúc sắp chìm vào giấc ngủ, anh đã nghĩ, bài hát mà mẹ hát chắc là bài hay nhất nhỉ ??
--------------------------
Pass chương sau: 2222
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...