Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước


Choi Han trông tươi tỉnh hơn sau khi nói hết những điều cần nói.

Và có thể cảm nhận được niềm đam mê mãnh liệt từ cậu ta.
Sau đó, cậu đang chờ đợi phản hồi của Cale.
Cale mở miệng đáp lại.
Tuy nhiên, đã có người nói trước.
"Làm gì có chuyện Choi Han thông minh lại nói những điều như vậy!"
Choi Han và Cale đều nhìn về phía Raon sau khi nghe thấy tiếng hét bất ngờ.
Raon lắc đầu qua một bên trước khi nhìn về phía Choi Han giống như cách nó nhìn Vua lính đánh thuê Bud và tiếp tục nói.
"Tất cả chúng ta đã chiến đấu cùng nhau kể từ khi bắt đầu! Tại sao chúng ta cần phải kết hợp sức mạnh của mình một lần nữa khi chúng ta đã làm điều đó?! Choi Han! Ngươi không thể trở thành như Vua lính đánh thuê được!"
Cale cười khúc khích.

Sau đó nghiêm túc đáp.
"Choi Han chắc chắn thông minh hơn Bud."
"Đúng đó! Nhân loại, ngươi thực sự thông minh! Ngươi thật dễ thương! Chỉ kém thông minh hơn ta một chút thôi!"
"Vâng vâng."
Cale vỗ nhẹ vào tấm lưng mềm mại của Raon.
Sau đó cậu nhận ra điều gì đó.
...!Đứa trẻ này giảm cân sao?
Đôi má của Raon vốn đã phúng phính cho đến khi đến Lâu đài Ánh sáng đã bớt phúng phính hơn một chút.

Cale bắt đầu cau mày.
Cậu nhớ lại gương mặt phờ phạc lúc nãy của Hong.

Cậu cũng nghĩ về việc làm thế nào để On không tăng cân, không giống như Hong và Raon.
Rồi những tên khốn rác rưởi từ tộc Mèo và White Star lại hiện lên trong tâm trí cậu.
"...!Những tên khốn chết tiệt này cần phải bị đánh chết."
Choi Han và Raon bối rối.
"Raon."
"Chuyện gì vậy, nhân loại?"
"Lấy một cái bánh táo ra."
"Ồ! Được rồi!"
Raon nhanh chóng lấy ra một bánh táo và đẩy nó về phía Cale với đôi mắt lấp lánh.

Cale cầm nó.
Sau đó cậu nói.
"A."
"A?"
Raon, người lặp lại sau Cale, cảm thấy một lát bánh táo đang được đưa vào miệng mình.

Raon ngậm miệng lại với một phần bánh lủng lẳng bên ngoài.
"Ăn nhiều lên."
Raon cầm lấy miếng bánh táo bằng cả hai chân và bắt đầu ăn mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cale tự lẩm bẩm một mình khi quan sát.
"...!Không thể tin được là nó đã giảm được vài cân."
Choi Han, người đang quan sát điều này từ một bên, bắt đầu suy nghĩ.
Ai?
Ai giảm cân?
Choi Han thẫn thờ nhìn đôi má phúng phính của Raon trở nên căng mọng vì miếng bánh táo trong miệng.
Sau đó cậu bắt đầu cười.
"Haha-"
Cảm giác như thể tim cậu đang ngứa ngáy.
Cậu thực sự đã chọn đúng con đường.
Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ và không có sự tuyệt vọng, cô đơn hay đau đớn mặc dù cậu nói tất cả họ cần cùng nhau chiến đấu chống lại White Star.
"Nhân loại, ngươi có biết tại sao Choi Han lại cười một mình như vậy không?"

"Ta không biết.

Sao ta biết được? Chắc là bỗng muốn cười thôi."
"Mm, đó là sự thật! Thật là tốt khi cười! Choi Han, cười nhiều lên! Ta sẽ bỏ lời nói vừa nãy về việc ngươi tương tự như Vua lính đánh thuê!"
Choi Han bắt đầu cười to hơn.
Raon tiếp tục nhấm nháp bánh táo với đôi mắt mở to vì nó chưa bao giờ thấy Choi Han cười lớn như thế này trước đây.
Tuy nhiên, Raon đã sớm bỏ ăn và ngây người ra nhìn Choi Han.
Choi Han đã bắt đầu nói sau khi cười một lúc.
"Thành thật mà nói, Cale-nim, tôi đã sống rất lâu rồi."
Bộp.
Bánh táo trong hai bàn chân của Raon đã rơi xuống đất.

Choi Han không quan tâm và tiếp tục.
"Đó là lý do tại sao tôi thực sự già hơn cậu, Cale-nim.

Tôi cũng lớn tuổi hơn cả Ron."
Đôi mắt của Raon chớp vài lần khi nhìn Choi Han.
Choi Han vẫn cười khi tiếp tục nói.
"Tôi già đi rất chậm.

Tôi nghĩ mình sẽ sống trong một thời gian rất, rất dài."
Choi Han muốn cho mọi chuyện ra ngoài.

Cậu nghĩ đây là thời điểm thích hợp để làm như vậy.
Cậu nghĩ bây giờ nói ra trước mặt những người này là được rồi.
Cậu không thể nói với họ tất cả mọi thứ, nhưng cậu cũng nghĩ không cần phải giấu nó quá kỹ.
"Tôi cũng đến từ một nơi rất xa.

Tôi có lẽ là người duy nhất trên thế giới này có thể đọc được những dòng chữ trong cuốn sách này."
Choi Han có thể thấy Cale đang nhìn mình mà không có nhiều thay đổi trên biểu cảm.
Cale luôn như thế này.

Biểu hiện của cậu ấy đôi khi thay đổi khi đi lừa đảo kẻ thù của mình, nhưng thông thường, nó luôn vô cảm.
Tuy nhiên, biểu hiện đó nhanh chóng thay đổi nếu có điều gì đó xảy ra với một thành viên trong nhóm của họ.
Đó là điều mà tất cả mọi người ngoài Cale đều biết.
Nó không chỉ dành cho những người trong nhóm của họ.
Trong cuộc chiến nổ ra hồi đầu năm, gương mặt của Cale đầy biểu cảm mỗi khi sử dụng tấm khiên của mình cùng các đồng đội đứng sau lưng.
Choi Han cảm nhận được sự im lặng trong phòng một lúc và tiếp tục.
Giọng cậu vẫn thuần khiết như biểu hiện thường ngày.
"Gia đình và bạn bè của tôi đều ở một nơi rất xa.

Tôi đến đây năm 17 tuổi và đã sống một mình hàng chục năm, một con số không thể đếm xuể kể từ đó.

Nhưng đó không phải là trường hợp nữa."
Raon vẫn không thể nhặt được miếng bánh táo trên mặt đất.

Choi Han mỉm cười với Raon rồi mới nhìn Cale.
Choi Han có thể thấy Cale bắt đầu cau mày.

Cale trông như đang suy ngẫm điều gì đó một lúc rồi ngẫm nghĩ nói.
"...!Choi Han."
"Vâng, Cale-nim."
Choi Han nhẹ nhàng đáp lại với một nụ cười trên môi, tuy nhiên, cảm xúc của lại không nhẹ nhàng mà cũng không bình tĩnh.
Cậu cảm thấy sảng khoái sau khi chia sẻ một phần bí mật của mình.

Tuy nhiên, có một chút sợ hãi trong người.


Dù đã sống hàng chục năm nhưng vẻ ngoài của cậu vẫn như chưa già đi một năm nào.
Cale có cảm thấy bị lùi bước trước sự thật đó không?
Tâm trí vốn thoải mái nãy giờ của Choi Han dần dần trở nên phức tạp.
Choi Han có thể thấy biểu hiện của Cale trở nên phức tạp hơn như thể Cale biết Choi Han đang nghĩ gì.
Cale, người đã do dự một chút, bắt đầu nói.
"Ngươi đang cố nói với ra là ngươi muốn được gọi là anh giống như điện hạ? Đó có phải là cách ta nên xưng hô với ngươi không?" (hyung)
"...Xin lỗi?"
"...!Hoặc có thể là ông? Nếu không phải vậy, Choi Han-nim?"
Vẻ mặt của Cale trở nên nghiêm túc hơn theo từng lời nói trong khi biểu cảm của Choi Han thậm chí còn tệ hơn.

Sau đó cậu ấy bắt đầu mỉm cười trở lại và đáp lại với một giọng điệu nghiêm túc.
"Hãy giữ mọi thứ như chúng vốn có."
"Chắc chắn rồi, Choi Han."
Cale cuối cùng cũng trở lại vẻ mặt bình thường sau khi nói điều đó.
Cale sau đó quay lưng với Choi Han và đưa cho Raon một miếng bánh táo khác khi tiếp tục nói.
"Đừng có làm rơi thức ăn, ăn đi."
"...!A, được rồi.

N, nhân loại!"
Raon nhanh chóng bừng tỉnh và bắt đầu ăn miếng bánh táo.

Sau đó, nó đến gần Choi Han và lấy một bánh táo khác ra khỏi chiều không gian của mình và đưa nó cho Choi Han.
"Choi Han! Ăn cái này!"
Lúc này Choi Han đã biết cách làm của Raon.
Cậu vui vẻ nhận lấy bánh táo từ tay Raon và vỗ nhẹ vào đầu đứa trẻ này.
"Ta là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh! Chỉ cần tin tưởng ở ta!"
Nó vẫn như mọi khi.
Choi Han cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm sau khi thấy Raon nhanh chóng trở lại bình thường ngay cả khi nghe câu chuyện của cậu.
Cale xác nhận Choi Han có biểu hiện thoải mái rồi bắt đầu bước đi.
Mình cũng nên nói với cậu ấy chứ?
Cale đã có suy nghĩ đó ngay khi Choi Han nói với cậu về tình hình của mình.
Cậu không có cách nào để biết điều gì đã xảy ra với Cale Henituse ban đầu.
Cậu có thể đã chết, hoặc có thể kết thúc trong cơ thể của Kim Rok Soo.
Cậu không có cách nào để biết bất cứ điều gì.
Cale không thể nói gì trong tình huống như vậy.
Gia đình Henituse và những người liên quan đến họ đã ở đây.
Đôi khi, một số thứ tốt hơn nên để làm hành lý mang theo một mình.
Cale nhìn về phía khuôn mặt tươi tỉnh của Choi Han không chút hối tiếc.
Choi Han khác với cậu.
Chẳng có ích gì khi phải hối tiếc về việc bản thân đã không có biểu hiện vui tươi đó.
Không còn ai thân thiết với cậu ở Hàn Quốc.
Tuy nhiên.
Tương lai của Kim Rok Soo, người đã tận hưởng ngày nghỉ đầu tiên trong một thời gian dài.
Vị trí của Cale Henituse thực.
Hàn Quốc cuối cùng cũng bắt đầu thích nghi với những thay đổi cũng như cấp dưới của mình trong công việc.
Cảm giác tội lỗi lớn và nhỏ, hối tiếc, lo lắng, tình huống khó xử và trách nhiệm.
Tất cả những điều đó đã được ghi nhớ trong đầu Cale.
Cậu đã chọn bước tiếp khi mang tất cả những thứ này trên người.

Cậu không biết liệu đây có phải là quyết định đúng đắn hay không, tuy nhiên, hiện tại Cale còn quá nhiều vấn đề khác để nghĩ về điều đó.
Cuốn sách mang theo manh mối để giải quyết những vấn đề đó đang nằm trong tay Cale ngay bây giờ.
"Cale-nim, cậu có định mang theo cuốn sách không?"
"Đúng thế."

Cậu đã để cuốn sách ở đây lần đầu tiên vì họ phải quay trở lại và chiến đấu với White Star.
Thành thật mà nói, đó là lý do để cậu có thể giữ Choi Han rời xa cuốn sách một thời gian và lập ra một kế hoạch.
Cale cất cuốn sách vào túi không gian và nói.
"Choi Han, giải thích những gì ngươi đã đọc cho ta khi chúng ta quay lại."
"Vâng, Cale-nim."
Tất cả bọn họ quay trở lại lối đi bí mật mà không nói gì thêm.
Sẽ nhanh hơn nếu sử dụng lối đi bí mật này để trở về nơi Sheritt và những người khác đang ở.
Đó là vào thời điểm đó.
"Nhân loại! Sao vậy?"
Cale đã ngừng di chuyển.
Cuốn sách nằm trong túi không gian của cậu và thay vào đó, cây roi vàng nằm trong tay phải.
Khóe môi của cậu bắt đầu nhếch lên một cách kỳ lạ.
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của một Tinh linh gió.
Một chiến công lớn đây! Tôi tìm thấy một số thông tin cực kỳ nhanh chóng! Hehehe!
Cậu khá chắc đó là một trong những Tinh linh Gió đã đuổi theo nhóm của White Star, nhưng nó đã quay trở lại sớm hơn dự kiến ​​của Cale.
Tất nhiên, có một lý do khiến Tinh linh này quay trở lại nhanh chóng như vậy.
Một vài thuộc hạ của White Star đang đứng ở cuối lối vào ngôi làng này! Không phải lối đi bí mật từ lâu đài trắng, mà là lối ra thực sự!
Đó là lối thoát mà Cale đã sử dụng khi rời làng để đập White Star từ phía sau.
Một cánh cửa trên trần nhà sẽ xuất hiện nếu họ đi theo con đường đó.
Mặt đất với những viên sỏi trắng nằm ở phía bên kia của cánh cửa.
Cale đã lén lút di chuyển từ thời điểm đó để tấn công White Star từ phía sau.
"...!Hắn đang lãng phí trí thông minh và thời gian của hắn."
White Star không biết về lối đi bí mật từ lâu đài trắng, tuy nhiên, hắn lại biết về lối vào ban đầu.
Đây là những gì White Star đã nói khi cử thuộc hạ của mình đến đây! Hắn hẳn đã ra lệnh canh gác con đường này để xem có ai đi ra lối này không!
White Star cần tìm ra cách nhóm của Cale đã trốn thoát khỏi lâu đài để truy sát cậu và vì vậy hắn đã cử thuộc hạ của mình canh giữ lối vào làng.
Tuy nhiên, thuộc hạ của hắn sẽ không thể mở cửa và chỉ có thể đứng bên ngoài.
Đó là bởi vì chỉ có người có vương miện mới kiểm soát tất cả các cánh cổng trong ngôi làng này.
Và trong khi White Star có vương miện trước Cale, hắn cũng không thể sử dụng nó để vào làng.
Đó là bởi vì ngôi làng này là một cái gì đó quý giá đối với hắn.
Lời thề Chết, lời nguyền đó sẽ khiến hắn không thể bước vào.
Đó là lý do tại sao hắn yêu cầu thuộc hạ canh gác xung quanh cửa.
Không quan trọng nếu các ngươi cứ canh giữ chỗ đó suốt 100 ngày, bọn ta sẽ không đi đường đó.
Cale cười khúc khích và đi.
Choi Han và Raon theo sau cậu.
Tuy nhiên, ngay sau đó hai người lại đường ai nấy đi.
"A."
Cale dừng bước và quay về phía Choi Han.
"Những từ mà ngươi đọc."
"...!Tiếng Hàn?"
Cale gật đầu sau khi nghe Choi Han chậm rãi hỏi lại.
"Đúng thế.

Tiếng Hàn mà ngươi nói đến.

Đó có thể là một ngôn ngữ không thể dịch được bằng cách sử dụng chính tả bản dịch của Eruhaben-nim."
Cậu thản nhiên nói như không có gì.
"Sau này hãy dạy cho ta."
"A."
Choi Han thở hắt ra một hơi.

Sau đó, nhìn Cale tiếp tục nói.
"Hiện tại hơi khó, nhưng sau này khi chúng ta trở về nhà.

Lúc đó hãy dạy cho ta.

Đến lúc đó ta sẽ không phải làm gì vì ta sẽ là một kẻ lười biếng."
Cale gật đầu như hài lòng với lời nói của mình.
Thật khó để giả vờ để mình không biết tiếng Hàn, thế thì mình cũng có thể giả vờ học hỏi từ Choi Han để cũng có thể sử dụng tiếng Hàn.

A, mình sẽ cần đảm bảo tên của Raon không được lộ.
Đó là một kế hoạch tuyệt vời.
Dù sao thì mình cũng sẽ trở thành một kẻ lười biếng sau khi xử lý White Star.

Điện hạ đã hứa để mình là một kẻ lười biếng.
Cale tin tưởng những lời của Alberu.


Tất nhiên, cậu đang lên kế hoạch để điều đó xảy ra cho dù cậu có tin tưởng những lời của Alberu hay không.
Choi Han im lặng một lúc trước khi chậm rãi trả lời.
"Vâng, Cale-nim, tôi chắc chắn sẽ dạy nó cho cậu!"
"Ta cũng sẽ học nó! Ta thông minh hơn nhân loại yếu đuối, vì vậy ta sẽ học nó nhanh hơn."
Cale lắc đầu sau khi nghe Raon vỗ cánh và hét lên đầy say mê.
Choi Han cười khúc khích khi nghĩ cách mà Raon lắc đầu lúc nãy trông giống với Cale lúc này.
"Tôi sẽ dạy cho bất cứ ai muốn học."
Choi Jung Gun chưa dạy tiếng Hàn cho ai.
Tuy nhiên, Choi Han muốn dạy cho gia đình mới của mình ngôn ngữ của quê hương mình và trò chuyện với họ bằng tiếng Hàn.
"Tôi cũng sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện về quê hương của tôi vào thời điểm đó."
Đó là phương pháp của Choi Han.
***
"Cậu trở về quá nhanh."
Bud vẫy tay khi ngồi trong một góc của lâu đài uống rượu.
Hai con Rồng, Beacrox và Ron cũng đến đón Cale, Choi Han và Raon đã trở lại thông qua lối đi bí mật.

On và Hong đã chạy đến Raon ngay khi họ bước vào.
"Ngươi có tìm được gì không?"
Rồng cổ đại Eruhaben tiến đến hỏi.
Sau đó, Rồng cổ đại có một biểu hiện hơi bối rối sau khi nhìn thấy hành động của Raon.
Ooooooooong-
Raon lấy ra một thiết bị liên lạc hình ảnh ngay khi nó vừa khỏi lối đi và vào lâu đài.
Thiết bị liên lạc được bao quanh trong mana đen bắt đầu phát sáng khi nó được kết nối.
Cale đang thực hiện một cuộc gọi.
Eruhaben đang xem cái này có thể nghe thấy giọng nói của Cale.
"Vâng, Eruhaben-nim, chúng tôi đã tìm thấy một cái gì đó lớn hơn."
Tìm thấy thứ gì đó lớn hơn?
Eruhaben quay về phía Cale.
"...!Ngươi đã tìm thấy gì?"
Cale nhìn về phía Choi Han.

Choi Han mỉm cười gật đầu.
Nó đã xảy ra trên đường trở về lâu đài thông qua lối đi bí mật.
Cuốn sách có manh mối về hai sức mạnh cổ xưa thuộc tính đất.
Choi Han đã giải thích về nhật ký của Choi Jung Gun.
Tất nhiên, Cale cũng nhớ tất cả thông tin, tuy nhiên, cậu vẫn bình tĩnh nghe Choi Han giải thích.
Đầu tiên là sức mạnh cổ đại thuộc tính đất mà cậu có được từ khu vực dưới lòng đất của Dạ Lâm, Cale-nim.

Chủ nhân của sức mạnh đó là Người hộ vệ Đá Tảng.
Cale quay lưng lại với Choi Han và nhìn về phía Eruhaben.
Choi Han đã nói về sức mạnh cổ đại thuộc tính đất thứ hai mà White Star cổ đại đã sở hữu.

Tất nhiên, câu chuyện đã nằm trong tâm trí của Cale.
Cale nhớ lại một phần nhật ký của Choi Jung Gun.
Đó là phần được viết bằng tiếng Hàn để chỉ người khác đến từ Hàn Quốc mới có thể đọc được.
"Nhân loại, kết nối rồi!"
Cuộc gọi đã được kết nối trước khi cậu có thể trả lời Rồng cổ đại.
Cale nghĩ về những nơi tiềm năng mà Choi Jung Gun đã liệt kê.
Cale biết về nơi đó.
Vương quốc Roan.
Cale quay về phía thiết bị liên lạc.
-...!Cậu- cậu-
Một người dường như đã thức dậy có một biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt của anh ta.
"A."
Cale cuối cùng cũng nhớ ra mình trông như thế nào lúc này.
Máu giả mà cậu nhận được từ Vua lính đánh thuê.

Cậu đã súc miệng, nhưng từ đầu đến chân đều dính đầy máu giả.
Cale mỉm cười và bắt đầu nói chuyện với người trong quả cầu.
"Tôi không bị thương.

Tôi không sao, thưa điện hạ."
-...!Cậu thật sự đang làm ta phát điên đấy.
Thế tử Alberu Crossman bắt đầu cau mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui