Cậu nhìn thấy một người mà cậu không hề nhận ra ngay khi vừa mở mắt.
Ai đây?
Đó là một cậu bé đang ở tuổi thiếu niên.
Đôi mắt cậu ta mở to khi vô tình nhìn vào mắt Cale.
"Ôi, lãnh chúa.
Ngài tỉnh dậy ngay, không giống như mọi khi."
Cale bắt đầu cau mày sau khi thấy thiếu niên gọi mình lãnh chúa, cậu nhìn thẳng vào cậu ta.
Khoảnh khắc ngươi sợ hãi nhất sẽ chào đón ngươi.
Nội dung của bài kiểm tra hiện lên trong đầu cậu.
"...!Ta là lãnh chúa lãnh địa?"
Điều này có liên quan đến điều mình sợ nhất không?
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.
Đây là điều mình sợ?
"Thưa, ngài vẫn chưa tỉnh táo sao?"
Cách thiếu niên này đối xử với Lãnh chúa của một lãnh địa tương tự như cách cậu ta đang đối xử với một người lớn thân thuộc của mình.
Thiếu niên lắc đầu và tiếp tục nói khi Cale chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
"Vâng.
Ngài là một lãnh chúa rất nổi tiếng.
Ngài là người hùng vĩ đại đã cứu Vương quốc Roan của chúng ta cũng như Tây lục địa và Đông lục địa khỏi White Star độc ác."
Cale lại bắt đầu cau mày.
Cậu thiếu niên nở một nụ cười ranh mãnh sau khi thấy phản ứng của Cale.
"Lãnh chúa luôn làm vẻ mặt như vậy mỗi tôi nói điều đó.
Xin hãy đứng lên.
Đã đến giờ ăn sáng rồi ạ."
Cale nhìn về phía cậu thiếu niên đang đi về phía tấm rèm che hờ.
Đã cứu thế giới khỏi White Star độc ác?
Cụm từ đó khiến Cale ấn tượng hơn khi được gọi là một anh hùng vĩ đại hay lãnh chúa của lãnh địa.
...!Đây có phải là sau khi mọi thứ kết thúc?
Bài kiểm tra này cho cậu thấy tương lai sau khi mọi thứ đã kết thúc?
Ánh mắt của Cale đang dõi theo phía sau cậu thiếu niên và dừng lại ở một nơi.
Sau đó khá ngập ngừng.
Cậu thấy một tấm gương.
...!Đây có vẻ là mình khi ngoài ba mươi tuổi.
Một khuôn mặt trưởng thành khác với vẻ ngoài ban đầu của Cale tuổi đôi mươi đang nhìn lại mình trong gương.
Đó là một khuôn mặt trông rất mệt mỏi và yếu ớt đang cau lại nhìn cậu.
Lúc này cậu cũng đang cau mày như vậy.
Soạt.
Cậu nghe thấy tiếng rèm cửa được kéo ra.
Cale nhìn ánh nắng phản chiếu qua gương và nói.
"Ta bao nhiêu tuổi?"
"Sao cơ ạ?"
Cậu thiếu niên bối rối hỏi lại, nhưng Cale không bận tâm.
Cậu đang ở trong một bài kiểm tra.
Cậu cần thu thập càng nhiều thông tin càng tốt nếu muốn nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra này.
"Aigoo, lãnh chúa."
Cậu thiếu niên thở dài rồi đáp.
"Năm nay ngài 36 tuổi."
36 tuổi.
Số tuổi đó mang lại cho Cale một cảm giác kỳ lạ.
Sự ra đời của một anh hùng.
Tuổi của Kim Rok Soo trước khi cậu bước vào cuốn tiểu thuyết và cơ thể của Cale Henituse là ba mươi sáu.
Cale nghĩ về quá khứ của mình, cậu ngồi trong góc phòng lăn lộn trên giường và đọc Sự ra đời của một anh hùng.
Nét mặt cau có vẫn chưa hề giảm bớt, cậu thiếu niên chắc hẳn đã nhìn chằm chằm vào cậu khi nói, cố tình làm cho bản thân có vẻ phấn khích.
"Đã hơn 10 năm kể từ khi hòa bình trở lại lục địa.
Tất cả là nhờ ngài, thưa lãnh chúa."
"Cảm ơn ta, cái quái gì chứ." (Bản Eng Thanks to me, my ass.)
Cale nhận xét trong vô thức và cậu thiếu niên đáp lại.
"Phốc! Lãnh chúa, đó luôn là câu trả lời của ngài cho câu nói đó!"
Tiếng cười ranh mãnh đó khiến Cale không nhìn vào gương nữa.
Cậu có thể nhìn thấy cửa sổ đã bị rèm che.
Cậu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
"...!Đây là Lâu đài của lãnh chúa."
Đó là phòng ngủ của Cale trong dinh thự Henituse.
Việc phòng ngủ trông giống nhau khiến Cale tin đây là Dinh thự Bá tước.
Tuy nhiên, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cao hơn bình thường đối với vị trí phòng ngủ của cậu.
Chỉ có Lâu đài của lãnh chúa mới có một căn phòng trên cao này trong lãnh địa Henituse.
Có vẻ như Cale Henituse của kiếp này đã xây phòng ngủ của mình trong Lâu đài của lãnh chúa.
...!Tại sao cậu ta lại đặt phòng ngủ của mình trong Lâu đài của lãnh chúa thay vì Dinh thự Bá tước? Bận đến mức không thể về nhà sao?
Là một lãnh chúa đã khó chịu rồi, nhưng cũng là một lãnh chúa bận rộn.
Cale ghi nhớ thông tin đó trong đầu và tập trung vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cậu có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng và bên dưới có nhiều tòa nhà hơn những gì cậu nhớ, cùng với lác đác vài người qua lại.
Cậu quan sát một lúc rồi nói.
"...Nhưng."
Nó không có ở đó.
Một người vốn phải ở đây đã không có ở đây.
36 tuổi.
Cale Henituse lúc này đang ở độ tuổi mà Kim Rok Soo đã biến mất bắt đầu nói.
"Ron ở đâu?"
Ông ấy không có ở đây.
Người đáng lẽ phải đánh thức Cale là Ron.
Cũng có những bóng dáng khác đáng lẽ phải ở đây khi cậu tỉnh dậy nhưng lại không có ở đây.
Những bóng dáng sẽ ngáp hoặc nói chúng nó đói hoặc thức dậy sớm hơn Cale và nói chuyện với nhau về việc đi khắp thế giới đều không có ở đây.
Những đứa trẻ không có ở đây.
Một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm quay về phía thiếu niên.
"...A."
Thiếu niên vẻ mặt phức tạp.
"Đó, lãnh chúa, ngài có mệt không?"
Cậu thiếu niên cố gắng thay đổi chủ đề.
Tuy nhiên, cậu bé chỉ có thể mỉm cười xấu hổ và bắt đầu nói sau khi nhìn thấy phong thái trầm lặng và vẻ mặt nghiêm túc của Cale.
"Anh hùng Ron Molan ở trong tim của ngài, thưa lãnh chúa, cùng với ở trong tim của tôi và những người dân còn lại trên lục địa."
"Haaaaaaaaa."
Cale thở dài.
Cậu nhắm mắt lại.
Cậu đột nhiên nhớ lại những người đã đến an ủi cậu khi cậu đang trông coi đám tang khi là Kim Rok Soo.
Vài người mang vẻ mặt tang thương đến nói chuyện với cậu.
Rok Soo, không, tôi đoán bây giờ tôi nên gọi cậu là trưởng nhóm.
Trưởng nhóm, tất cả chúng ta sẽ ghi nhớ sự hy sinh của cựu trưởng nhóm và những người khác.
Mọi người sẽ biết về những việc làm vĩ đại của họ.
Đó là khi trận đại hồng thủy xảy ra trên Trái đất.
Nhiều người đã mất một hoặc hai thành viên trong gia đình.
Những người dưới quyền trưởng nhóm Lee Soo Hyuk trong công ty mà Cale gia nhập khi còn là tân binh đều là những người bị bỏ lại một mình, không có người thân trong gia đình.
Không giống như Kim Rok Soo, một đứa trẻ mồ côi từ rất lâu trước trận đại hồng thủy, trưởng nhóm Lee Soo Hyuk và các thành viên khác trong nhóm đều đã mất các thành viên trong gia đình do trận đại hồng thủy.
Đó là lý do tại sao Cale, không, Kim Rok Soo, là người duy nhất có thể trông coi đám tang.
Và bây giờ...
Những gì cậu thiếu niên vừa nói lại lướt qua tâm trí Cale.
Đó là câu trả lời cho vị trí của Ron.
Anh hùng Ron Molan đang ở trong tim lãnh chúa, cùng với tim của tôi và những người dân còn lại trên lục địa.
Cale nhắm mắt lại.
Cậu ta đùa à?
Có thể là thiếu niên tinh quái này đang nói đùa.
Một giọng nói bình tĩnh phát ra từ miệng cậu.
"Còn On và Hong? Raon?"
Thiếu niên đáp lại.
"...!Thưa ngài-"
Giọng cậu ta đầy phiền muộn và lo lắng.
Vậy là đủ.
Cale nghĩ về nội dung của bài kiểm tra một lần nữa.
Khoảnh khắc ngươi sợ hãi nhất sẽ chào đón ngươi.
Ánh mắt Cale đang rung lên như sóng vỗ.
"...!Thật là một bài kiểm tra tàn khốc."
Mí mắt của cậu dao động.
Cậu thực sự không biết bây giờ mình nên biểu hiện như thế nào.
Wow, Kim Rok Soo thật khủng khiếp.
Tên đó thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt.
Tôi biết mà, phải không? Những người bạn và tiền bối cậu ta đều đã chết, nhưng làm sao mà biểu cảm của cậu ta thậm chí không thay đổi?
Biểu cảm không thay đổi? Tôi đã thấy anh ta cau mày vài lần.
Đúng thật là tồi tệ.
Đúng là một tên khốn khủng khiếp.
Tôi tự hỏi liệu tên đó có biết buồn là gì không nữa cơ.
Cale bật dậy khỏi giường.
Cậu thiếu niên có vẻ là quản gia của cậu bước đến khi Cale đi về phía cánh cửa mà cậu nghĩ đó là phòng vệ sinh.
Quản gia cậu nói.
"Sáng nay ngài không có kết hoạch nào cả."
Mình là lãnh chúa nhưng không có việc gì phải làm?
Cha mình, Bá tước Deruth, luôn bận rộn.
Cale mở miệng nói.
"...!Còn nhiệm vụ hành chính cho lãnh địa thì sao?"
Cậu thiếu niên nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Cale rồi mới đáp.
"Bệ hạ đã phái những người tuyệt vời đến lãnh địa cho ngài.
Đó là lý do tại sao ngài để lại mọi thứ ngoài những nhiệm vụ rất quan trọng cho họ giải quyết.
B, bệ hạ nói ngài đang thực hiện điều ước của ngài, thưa lãnh chúa."
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.
Bệ hạ.
Điều ước của Cale.
Những từ đó đều khiến cậu nghĩ đến Alberu Crossman.
Bệ hạ đã cho hỗ trợ cậu cậu có thể để trở thành một vị lãnh chúa lười biếng.
Điều đó nghe tương tự như cách Alberu Crossman nói anh ta sẽ cho phép Cale trở thành một kẻ lười biếng.
"...!Tên của bệ hạ là gì?"
Cậu thiếu niên bối rối đáp.
"Robbit Crossman?"
Đó không phải là tên của Thế tử Alberu.
Đó là tên của Nhị hoàng tử.
"...Thật khó chịu."
Cale bắt đầu cảm thấy tức giận.
Mặt khác, cả người trở nên cực kỳ lạnh như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cale không biết, nhưng các đầu ngón tay của cậu đang run lên.
Tuy nhiên, giọng nói vẫn bình thản.
"Sáng nay ta sẽ tự đi một mình."
Sau đó bước vào phòng vệ sinh.
Cậu thấy quản gia đang bối rối ngoài cửa, nhưng Cale không quan tâm.
Cậu không hề hỏi tên quản gia mới của mình.
Cậu không muốn hỏi.
* * *
"...!Lãnh chúa?"
Cale có thể thấy một số kỵ sĩ đang gọi mình, nhưng chỉ liếc nhìn họ rồi tiếp tục bước đi.
Các kỵ sĩ không thể ngăn cản Cale, nhưng biểu hiện của họ rất kỳ quặc.
Chết tiệt.
Cale, người biết ý nghĩa đằng sau biểu hiện của họ, không thể không khó chịu.
Có một cuốn sách dày trong tay Cale.
Cậu đang nắm chặt cuốn sách, nhưng nó dày đến mức khó có thể để lại một vết lõm.
Cậu đã lấy cuốn sách này từ thư viện ở Lâu đài của lãnh chúa.
Cale đã dành cả ngày để tìm kiếm mọi thứ.
Cậu muốn biết những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong 16 năm trôi qua.
Cậu đã đi khắp nơi để tìm kiếm thông tin.
Xào xạc, xào xạc.
Tiếng lạo xạo của lá.
Bây giờ đang là mùa Thu.
Ở thế giới thực đã là cuối Xuân, nhưng ở đây đã là cuối Thu.
Cale chỉ nhìn về phía trước khi bước đi.
Rắc, rắc.
Những chiếc lá lạo xạo dưới chân cậu.
Tuy nhiên, Cale chỉ tiếp tục nhìn về phía trước và không có một cảm xúc nào trên khuôn mặt.
Cale dừng bước.
"...!Haaaa."
Cậu không khỏi thở dài.
"...!Đây chắc chắn là một bài kiểm tra giả và điên rồ, nhưng..."
Cuốn sách rơi xuống đất.
Bộp.
Cuốn sách rơi xuống vô tình mở ra một trang.
Cale có thể nhìn thấy dinh thự Henituse đã bị phá hủy.
Bá tước Deruth, Nữ bá tước Violan, Basen, và Lily.
Phó quản gia Hans, đầu bếp Beacrox, và quản gia Ron.
Không ai trong số những người liên quan đến gia đình Bá tước ở trong thế giới kiểm tra này.
Mọi người liên quan đến Cale đều đã chết.
Cale là người duy nhất còn lại.
Đó là một chấm dứt.
Cậu đã bị chia cắt khỏi thế giới.
Shhh.
Cơn gió cuối Thu đã lật từng trang sách.
Nhiều cái tên lướt qua khi lật trang.
On, Hong, Lock, Beacrox, Eruhaben, Jack, Hannah, và nhiều người khác.
Tất cả các trang có tên họ đều bị nhàu nát.
Có một số vết cắt nhẹ trên ngón tay của Cale.
Cậu đã nhận những vết cắt do giấy tạo ra khi nhàu nát hoặc nhanh chóng lật các trang.
Đôi mắt đỏ ngầu.
Soạt.
Gió đã ngừng và cuốn sách cũng dừng ở trang cuối cùng.
Cale bắt đầu nói.
"Đá Tảng."
Không có phản hồi.
Cậu đã thử gọi tất cả chủ nhân của những sức mạnh cổ đại.
Không ai đáp lại cậu.
Mình cần phải nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra này.
Cale có lý do để hoàn thành bài kiểm tra này.
Không, cậu muốn nó kết thúc.
Cale nhặt cuốn sách lên.
Những lời đó khiến cậu chú ý.
Cale đã thay đổi hướng đi.
Cậu cảm thấy có vẻ mình biết mọi người sẽ ở đâu.
Biệt thự Super Rock.
Nơi mà Cale muốn sống sau khi mọi thứ kết thúc.
Dạ Lâm.
Đó là nơi cậu đã hướng tới.
"...Mình ghét điều này."
Cậu ghét những bài kiểm tra như thế này.
Lưng của Cale Henituse 36 tuổi lúc này cực kỳ giống với lưng của Kim Rok Soo 36 tuổi.
Đôi vai như bị gánh nặng đè xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...