Cale sau đó đã xem rất nhiều cảnh phim trôi qua.
'Kim Rok Soo!'
Cậu có thể nghe thấy giọng của Choi Jung Soo. Choi Jung Soo đang đứng trước mặt cậu với thanh kiếm của mình.
Cale cũng có thể nhìn thấy một con quái vật lớn lao ra khỏi mặt đất, khiến nó như thể thế giới bị bao phủ bởi bóng tối và lửa. Nhiều con quái vật khác dường như là thuộc hạ của con quái vật lớn ở bên cạnh nó.
Cậu nhìn những đồng đội của mình lao về phía những con quái vật đó.
Các thành viên trong nhóm, tiền bối và bạn bè của cậu.
Những người mà cậu đã cùng nhau đồng hành đều đang hướng tới cái chết này.
'Kim Rok Soo! Hãy nhanh chóng liên lạc với chính phủ và cơ quan trung ương! Gửi tín hiệu khẩn cấp đến tất cả các bang hội!'
Cale có thể nghe thấy giọng của trưởng nhóm của mình, Lee Soo Hyuk.
Đây là những gì Cale, Kim Rok Soo, đã nói vào khi đó.
'...Cái này khó. Trưởng nhóm, cái này khó quá.'
Kim Rok Soo, người giám sát việc lập kế hoạch chiến lược ở hậu phương đã tính toán rất nhiều ghi chép trong đầu kể từ khi quái vật xuất hiện trên thế giới và kết luận.
'Tất cả chúng ta sẽ chết nếu chúng ta cố gắng chiến đấu với con quái vật đó ngay bây giờ.'
Đây là cách mà Lee Soo Hyuk đã đáp lại cậu.
'Nhưng chúng ta có thể làm gì khác?'
Kim Rok Soo không thể quên được khuôn mặt của trưởng nhóm Lee Soo Hyuk khi anh ta hỏi điều đó, cũng như khuôn mặt của Choi Jung Soo khi cậu ta lại tiếp tục cầm thanh kiếm trên tay.
Cậu đã không thể trả lời câu hỏi của Lee Soo Hyuk.
Bang hội lớn phụ trách khu vực này đã bỏ chạy.
Vì vậy, không có người sử dụng năng lực nào gần đó có thể chặn những con quái vật đột ngột xuất hiện.
Tuy nhiên, có người đã đoán trước được sự xuất hiện đột ngột của con quái vật này.
'Kim Rok Soo, không phải lỗi của cậu.'
Giọng nói của người bạn duy nhất đã nói điều đó với cậu một cách vui vẻ đã ập đến Kim Rok Soo, Cale, như một cơn sóng thần.
'Này, mọi chuyện sẽ thực sự tồi tệ nếu nó không có cậu đấy.'
Kim Rok Soo vào thời điểm đó có rất nhiều hồ sơ và dữ liệu đến mức có thể sử dụng khả năng của mình để thấy trước sự xuất hiện của con quái vật mạnh thứ hai từng thấy trong lịch sử Trái đất.
Một giờ.
Không còn nhiều thời gian, nhưng đã đủ để họ liên hệ với bang hội chịu trách nhiệm về khu vực đó để chuẩn bị và sơ tán công dân.
Tuy nhiên, trong khi Kim Rok Soo có thể thấy trước vị trí con quái vật sẽ đến nhưng không phải sức mạnh của nó.
Đó là lý do tại sao đồng đội của cậu, những người đã đến đây dù biết họ có thể chết, phải đối mặt với một sự tồn tại ngoài mong đợi của họ.
Cale có thể ngửi, nhìn, nghe và cảm nhận các cuộc trò chuyện từ ngày hôm đó, hơi nóng và mùi khét trong không khí, cũng như xung quanh màu đen và đỏ của ngày hôm đó.
'Kim Rok Soo, lau máu mũi đi. Cậu nên nghỉ ngơi một chút nếu đã quá tải.'
Kim Rok Soo dùng tay áo để lau mũi. Cậu đã tiếp tục chú ý đến Lee Soo Hyuk khi hành động như vậy.
'À vẫn còn, nhờ có cậu và những nỗ lực của chúng ta, hầu hết mọi người đã sơ tán đúng giờ. Chà, mặc dù hội phụ trách cũng đã bỏ chạy. Chúng ta chỉ cần giữ chân con quái vật đó lại cho đến khi quân tiếp viện đến.'
Cale cảm thấy đầu càng ngày càng nóng như bị sốt.
Tuy nhiên, những gì Cale nhớ trong đầu vẫn chưa dừng lại.
Cậu nhớ lại những gì trưởng nhóm Lee Soo Hyuk đã nói sau đó.
'Điều này không khó lắm. Thực sự, không.'
Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk có vẻ bình tĩnh ngay cả khi nhìn vào con quái vật đáng sợ đó.
'Này, cậu đã bao giờ thấy nhóm của chúng ta làm những việc dễ dàng chưa? Chúng ta luôn phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để tồn tại.'
Dù chỉ một lần.
Kim Rok Soo chưa bao giờ chiến đấu với lợi thế áp đảo kể từ khi gia nhập công ty và làm việc dưới quyền trưởng nhóm Lee Soo Hyuk.
Đó không bao giờ là một cuộc sống dễ dàng đối với họ.
'Điều này cũng giống như thường lệ. Đó là lý do tại sao chúng ta cần làm những gì chúng ta cần làm. Có phải vậy không?'
Khi đó, Kim Rok Soo đã bật cười vì nhận xét đó. Đó là bởi vì Lee Soo Hyuk đã đúng.
'Hả? Bây giờ cậu đang cười, đồ khốn kia?'
Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk và Choi Jung Soo đã bỏ mặc Kim Rok Soo đang cười khi họ tham gia cùng các thành viên khác trong đội chiến đấu.
Cale cảm thấy tâm trí mình trở nên rối bời ngay lúc đó.
'Và sau đó, sau đó-'
Cậu biết, cậu đã ghi nhớ rất rõ về những gì đã xảy ra tiếp theo.
Những hình ảnh đó nhanh chóng hiện lên.
Tuy nhiên, Cale đã không thể đọc những điều đó hoàn toàn.
Sức mạnh của con quái vật hủy diệt.
Đồng đội của cậu đang chiến đấu chống lại nó.
Tất cả họ đều đang trong tình trạng nguy hiểm.
Họ bắt đầu chạy về phía cậu.
Tất cả những hình ảnh này lẫn lộn với nhau trong cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy như cái đầu nóng của mình đang nguội đi nhanh chóng.
Cậu cảm thấy như mình đã rơi xuống đáy của một hồ nước sâu bị băng bao phủ.
Cậu nhìn thấy ai đó ở dưới đó trong bóng tối.
Cậu ngồi xuống nhìn mọi thứ bị con quái vật to lớn đó phá hủy.
Cậu cũng có thể nghe thấy tiếng báo động phía sau báo hiệu quân tiếp viện đã đến.
'... Anh, anh-'
Và sau đó...
'Anh-'
Kim Rok Soo đứng đó không thể nói nên lời trong khi Choi Jung Soo đang quỳ trước mặt với thanh kiếm đâm xuống đất.
'Cái gì vậy, đồ khốn kia.'
Choi Jung Soo không còn chút máu để ho đã đùa cợt khi chết.
'Tôi để lại nó cho anh.'
Cậu cũng có thể thấy trưởng nhóm Lee Soo Hyuk đã nhắm mắt và để những gì còn lại cho cậu.
Tất cả bọn họ.
Tất cả đồng đội của cậu đã chết như thế.
'Kim Rok Soo! Rok Soo!'
Khi Kim Rok Soo là người duy nhất còn lại, cậu đã thoát khỏi cảnh tượng đó sau khi một người nào đó từ đội tiếp viện nắm lấy vai cậu kéo lại.
'Và sau đó, và sau đó mình-'
Cale nhớ lại Kim Rok Soo đã hành động như thế nào khi đó trên chiến trường nơi tất cả các thành viên trong nhóm đã chết.
Cậu đã nhìn một lần về phía trưởng nhóm Lee Soo Hyuk, người đã nhắm mắt, và sau đó là một lần vào Choi Jung Soo, người đang gục đầu xuống. Sau đó...
'Đây là báo cáo trạng thái.'
Cậu nhìn về phía các quan chức chính phủ, thành viên trong bang hội và những người sử dụng năng lực đã đến để chiến đấu chống lại con quái vật này và bình tĩnh bắt đầu nói.
Trưởng nhóm và những người bạn của cậu đã để phần còn lại cho cậu để hỗ trợ những người khác.
'Tôi sẽ giải thích cách chiến đấu của con quái vật đó.'
Đầu tiên cậu giải thích về trận chiến. Sau đó, hỏi người bên cạnh chuyện gì đó và lùi lại, quân tiếp viện đến để chiến đấu chống lại con quái vật vì cậu không có sức chiến đấu.
'Hãy thu thập xác của họ.'
Đó là vì Kim Rok Soo không thể di chuyển vào thời điểm đó.
Cậu đã giải thích về khả năng của con quái vật bằng sức lực còn lại của mình ngay cả khi mũi vẫn tiếp tục chảy máu. Quân tiếp viện đều tập trung vào lời giải thích của cậu, nhưng không ai nói gì về việc lau máu mũi cho cậu.
Kim Rok Soo đã cảm thấy như thể cả thế giới sụp đổ ngay lúc đó.
'... Đã quá muộn.'
Quân tiếp viện đã quá muộn.
Thình thịch. Thình thịch.
Tim Cale đột nhiên quay cuồng.
Tinh thần trách nhiệm, tức giận và nỗi buồn từng khiến trái tim Kim Rok Soo sôi sục đã trỗi dậy. Những thứ mà cậu gần như không kìm nén được sâu bên trong mình đang hỗn loạn.
Đó là thời điểm đó.
- Nhân loại!
"Cale Henituse."
Bộp. Bộp.
Cale có thể cảm thấy một bàn chân nhỏ và một bàn tay đặt trên vai mình.
Và cũng nghe thấy giọng nói đằng sau.
- Nhân loại, ngươi có sao không? Ta bay đến chỗ ngươi vì có cảm giác tồi tệ.
"Ta không nhìn vào tờ giấy. Ta chỉ cảm thấy ngươi có gì đó kỳ lạ lắm."
Đó là Raon và Alberu Crossman.
Cale chớp mắt.
Bóng tối biến mất và cậu có thể nhìn thấy bức tường phòng ngủ của Thế tử một lần nữa.
Cậu nhanh chóng gấp lại và cất đi tờ giấy với thứ ngôn ngữ quái đản mà Thần Chết đã để lại cho cậu rồi quay lại.
Cậu có thể nhìn thấy một Alberu Crossman quan tâm nhưng không phải Raon vô hình.
Cale nhìn Alberu và bắt đầu nói.
"Chuyện gì vậy, thưa điện hạ?"
Cale nghĩ Alberu Crossman sẽ chế nhạo cậu nếu cậu hỏi theo cách này.
Tuy nhiên, cậu có thể thấy Alberu, cũng như những người còn lại trong nhóm, đang bắt đầu nhìn cậu theo một cách khác với những gì cậu đã nghĩ.
Tất cả họ đều có biểu hiện nghiêm túc trên mặt.
Cale nhìn Alberu.
"Cậu có ổn không?"
Alberu có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Cale và đôi môi đã chuyển sang màu xanh.
Trán cũng đầy mồ hôi lạnh.
Anh đã thấy Cale ho ra máu hoặc đau đớn, nhưng chưa bao giờ như thế này trước đây.
Cậu ta lúc này giống như một người bị sốc sau khi nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ.
Ánh mắt của Alberu rời khỏi khuôn mặt của Cale đến tờ giấy trên tay.
Anh đã không nhìn thấy những gì được viết bên trong nó.
'Cậu ấy vừa nhìn thấy những gì?'
Anh lo lắng, nhưng Alberu đã bị bàn tay của Cale chặn lại.
- Nhân loại, nhân loại, ngươi thực sự ổn chứ? Ông nội Ron bảo ta hãy nhớ và nói với ông ấy về điều đó nếu ngươi suýt ngất đó!
Cale có thể nghe thấy giọng nói của Raon. Sau đó, cậu bắt đầu nói chuyện với Alberu, người không thể đến gần cậu vì bàn tay của cậu cũng như Raon vô hình.
"Tôi không sao, nhưng chúng ta hãy nói chuyện một chút. Tôi chưa xem xong."
Cale gật đầu với Cage, người cũng đã nhảy lên khỏi ghế rồi quay đi.
"...Thôi được. Ta sẽ đợi cậu ở đó."
- ... Ta cũng sẽ cho qua! Ta sẽ đến đợi ở đó, đồ ngu ngốc yếu đuối!
Cale mở tờ giấy một lần nữa sau khi cảm thấy Alberu và Raon đang rời đi.
5 phút.
Chỉ có năm phút trôi qua kể từ khi mọi thứ trở nên tối sầm trước mặt. Không, năm phút đã giảm xuống.
Cale nhớ lại sinh nhật của Kim Rok Soo.
Cậu nhìn vào tờ giấy mà Thần Chết giao cho cậu thông qua Cage. Cậu nhìn thời gian đang giảm dần.
Thần Chết đã nói sẽ đến lúc Cale phải lựa chọn một khi thời điểm đó chạm mốc 0.
Cậu nghĩ về một ngày mà thời gian sẽ không còn nữa.
Hôm đó là sinh nhật của Choi Jung Soo và Kim Rok Soo. Đó cũng là sinh nhật của Choi Jung Gun và Choi Han.
Cale đã phải quyết định vào ngày hôm đó.
'Tàn nhẫn làm sao.'
Cậu không thể nghĩ ra điều gì khác để nói.
Cậu đã đọc xong những gì được viết trên tờ giấy.
Ông ấy đã đúng.
Choi Jung Soo vốn sẽ không chết vào thời điểm đó.
Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk và các thành viên khác trong nhóm lẽ ra cũng không chết.
Và sau đó...
'Mình cũng vậy, sẽ không chết.'
Đôi mắt của Cale sáng lên.
Những người đó lẽ ra đã không chết vào ngày hôm đó.
Cậu cũng sẽ không chết.
Ngoài ra, người của cậu trên thế giới này cũng không thể chết được.
Cậu đọc phần còn lại của thông điệp từ Thần Chết.
<Đúng, cậu là người được cho là phải chết.>
<Đó là lý do tại sao ta tôn trọng và ngưỡng mộ con người.>
Cale gấp tờ giấy lại và cho vào túi trong.
Sau đó quay lại.
Cage, Taylor và Rosalyn vẫn đang ngồi trên bàn, còn Alberu đang khoanh tay đứng gần đó.
Raon có lẽ cũng ở gần Alberu. Việc góc áo của Alberu bị kéo ra có thể có nghĩa là Raon đang ở đó để giữ chặt nó.
Cale có thể thấy nữ linh mục Cage đang thận trọng nói.
"Thiếu gia, có phải tin xấu không?"
Cô đã chép lại hình ảnh mà Thần Chết đã cho cô xem, nhưng cô không thể đọc hay hiểu được.
Cô ấy thậm chí không thể biết chúng là hình ảnh hay lời nói.
Đó là một thông điệp từ Thần Chết chỉ dành cho Cale.
Những người khác có vẻ lo lắng hoặc lo lắng trên khuôn mặt của họ khi họ nhìn về phía Cale sau khi nghe câu hỏi của Cage. Cale trả lời không chút do dự.
"Hãy cứ..."
Cả nhóm có thể thấy đôi mắt của Cale đang rực lên trái ngược với khuôn mặt nhợt nhạt.
'Quyết định?
Ông ấy muốn mình quyết định khi nào thì White Star đang làm loạn?
Ai sẽ có thể làm điều gì đó nếu mình không tham gia?'
'Tránh nó?
Chạy trốn?'
Đó là một chuyện nếu tất cả cùng nhau bỏ trốn, nhưng cậu sẽ không bao giờ tự bỏ chạy.
Cale không giấu sự tức giận khi tiếp tục nói.
"Hãy bỏ qua nó."
Bản gốc không tồn tại nữa.
Cale dự định sống nhưng cậu muốn sống.
"... Cậu sẽ bỏ qua một thông điệp từ một vị thần?"
"Đúng."
Thần Chết đã bảo Cale quyết định.
"Ông ấy nói với tôi hãy sống theo cách mà tôi hài lòng."
Cậu đã chọn để giải thích nó theo cách cậu hài lòng.
"Đó là lý do tại sao tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn."
"...Và đó có thể là gì?"
Cale đáp lại Alberu, người thận trọng hỏi.
"Một buổi biểu diễn chết tiệt."
"...Gì?"
Cale biết cậu ích kỷ và tồi tệ và trân trọng những người quan trọng đối với mình nhất.
"Tôi dự định sử dụng sức mạnh áp đảo để phá hủy mọi thứ."
Cậu thích giao chiến trong những trận chiến mà cậu có lợi thế áp đảo.
Đó là lúc người của cậu sẽ không bị thương.
"Cậu đã không làm điều đó?"
Cale mỉm cười trước câu trả lời của Alberu.
"Tôi dự định làm điều đó nhiều hơn nữa."
"... Thật là một nụ cười kiêu ngạo."
Cale giả vờ như không nghe thấy những lời đó của Alberu.
Thời gian trôi đi từng giây ngay cả trong bầu không khí đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...