Choi Han định thần lại. Cậu nhận ra mình chỉ đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang mở khi cúi gằm mặt.
"Không, không có gì, Cale-nim."
Choi Han không thể kiểm soát được giọng nói run rẩy của mình.
Cậu nhanh chóng nhặt cuốn sách trên sàn lên. Cuốn sách đang mở lại đóng lại một lần nữa.
"Choi Han! Ngươi có ổn không?"
Choi Han mỉm cười và gật đầu trước câu hỏi của Raon. Sau đó hít một hơi thật sâu.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tim Choi Han đập loạn xạ.
Nó đã đập dữ dội vì một lý do khác so với trước đây.
Cậu nhìn vào bìa sách.
Choi Han không thể mở được cuốn sách.
'Mình vừa đã đọc cái gì vậy?'
Cậu không cần phải hỏi câu hỏi đó. Thông tin mà cậu đã nhanh chóng nhìn thấy hiện rõ trong đầu.
Cậu bắt đầu nghĩ về những gì mình vừa đọc.
Độc chiếm sức mạnh cổ đại thuộc tính đất để đánh bại người có thuộc tính bầu trời.
Người độc chiếm những sức mạnh đó nên chiến đấu chống lại người có thuộc tính bầu trời.
'... Hy sinh họ.'
Cuốn sách nói nên hy sinh người đó.
Ngay cả khi họ có thể không chết, cuốn sách vẫn bảo người đó chiến đấu trong đội tiên phong, nơi họ có khả năng bị thương cao nhất.
Choi Han cảm thấy tay mình đang ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để nhàn nhã lau tay và bình tĩnh lại.
'Raon và Cale-nim đang nhìn mình.'
Cậu không thể cho họ thấy cậu đang run được. Choi Han từ từ bắt đầu mở cuốn sách.
'Đúng, chúng ta hãy đọc qua trước. Mình sẽ đọc nó trước và sau đó sẽ suy nghĩ về chuyện đó.'
Cậu không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào chỉ dựa trên một trang được.
Choi Han từ từ bắt đầu đọc những từ mà Choi Jung Gun đã để lại bằng tiếng Hàn.
Thịch. Thịch. Thịch.
Tim Choi Han đập loạn xạ.
Đây thực sự là chú của cậu.
Người chú út của cậu cũng đã biến mất khi đang chơi với bạn bên con lạch.
'Nhưng ông ấy cũng rơi vào Dạ Lâm.'
Choi Jung Gun đã mở mắt trong Dạ Lâm.
Mặc dù có sự chênh lệch 10.000 năm giữa thời cổ đại và bây giờ, nhưng Choi Han chắc chắn đó chính là Dạ Lâm mà cậu đã từng sống,
Đó là vì những dòng chữ được viết sau đó.
Một nơi trên Tây lục địa với rất nhiều tảng đá.
Đó là lãnh địa Henituse ở Vương quốc Roan.
Người đàn ông có thái độ tồi tệ có lẽ là người đã tạo ra Biệt thự Super Rock.
'... Chuyện quái gì đã xảy ra với gia đình mình khi có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn tôi như-'
Choi Han không biết có phải ngẫu nhiên mà cả Choi Jung Gun và cậu đều đến thế giới này hay không hay có lý do lớn hơn đằng sau đó.
<Đá Tảng đã tạo nền tảng để tôi sống trên thế giới này. Mặc dù bây giờ tôi đang sống cuộc sống của mình trong Lâu đài Ánh sáng, quê hương của tôi có thể được gọi là vùng đất của tảng đá với Dạ Lâm.>
Choi Han không thể không nhận ra điều gì đó.
Choi Jung Gun. Cuộc sống của chú cậu cũng tương tự như cuộc sống của cậu.
Choi Han cũng đã cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng khi một mình bị ném vào Dạ Lâm. Cậu thực sự đã mất trí sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra với Làng Harris.
Cậu đã gặp được ai vào thời điểm đó?
Ai là người đã cho cậu ăn ngay cả khi cậu nhìn chằm chằm vào con dao găm và cho cậu cơ hội tìm thấy một ngôi nhà và những người thân trong gia đình để trở về?
Người đó đã mang trong mình sức mạnh của Đá Tảng trong cuốn sách này.
Cale Henituse.
Tất cả bắt đầu với cái tên đó.
Raon, On, Hong, Ron, Beacrox, Rosalyn, Lock, Mary.......
Tên những người cậu gặp trên thế giới này xoay chuyển trong đầu.
Cậu đột nhiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cuộc đời của Choi Jung Gun cũng tương tự như cuộc đời của cậu.
... Và Choi Jung Gun là người sống sót duy nhất trong trận chiến cuối cùng chống lại White Star cổ đại.
'Nếu, nếu điều đó cũng xảy ra với mình-'
Choi Han lắc đầu.
Điều đó sẽ không xảy ra.
Điều đó không thể xảy ra.
'Sống một mình trong khi mọi người đều chết.
Nếu là vậy-'
Choi Han lật trang.
Choi Han dừng lại một lúc trước khi lật lại trang. Cậu tiếp tục lật trang này sang trang khác.
Choi Han lặng người khi đọc hết cuốn sách, mặt hồ phẳng lặng.
Tuy nhiên, nhật ký của Choi Jung Gun không hề êm đềm chút nào.
Cảm xúc của người này đang ầm ầm như vũ bão.
Mặc dù thông tin về White Star cổ đại và những thông tin khác được viết một cách hợp lý, nhưng cảm xúc của người này có thể nhìn thấy ở những điểm khác nhau trong suốt cuốn sách.
<... Những người khác đã chết. Tôi ước gì mình chết cùng họ lúc đó......>
<... Lúc đầu tôi không ở trong trạng thái tâm trí bình thường. Tôi còn sống, nhưng tôi không cảm thấy còn sống. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt hấp hối của bạn bè, gia đình tôi trên thế giới này, mỗi đêm.>
Những từ tương tự hoặc nội dung tương tự tiếp tục xuất hiện ở đây và ở đó.
Sự tuyệt vọng và hối hận của Choi Jung Gun đâm sâu vào trái tim Choi Han. Đây không phải là một câu chuyện để chỉ đọc và quên đi trong thời gian ngắn được.
Choi Han nheo mắt để tập trung.
Sự thật từ từ bắt đầu xuất hiện từng chút một.
Thời cổ đại kết thúc bằng cái chết của White Star cổ đại.
Một giai đoạn chuyển tiếp đã xuất hiện sau đó.
Choi Jung Gun đã quyết định điều gì đó vào thời điểm đó.
<Đó là lý do tại sao một kẻ yếu đuối như tôi phải lừa cả thế giới. Người giúp tôi làm việc này là Sheritt, người bạn thân mãi mãi của tôi.>
Một con người và một con Rồng di chuyển đến Lâu đài Ánh sáng của Đông lục địa.
Người đàn ông trẻ tuổi mà Người bảo hộ Đá Tảng bảo vệ vì ông ấy là người yếu nhất đã đột nhiên biến thành cá thể mạnh nhất trong thế giới con người.
Ông ấy đã lừa cả thế giới.
Choi Jung Gun muốn biến lời nói dối thành sự thật.
Đó là lý do tại sao ông ấy đã đặt tuổi thọ dài của mình lên hàng đầu.
Đó là một sức mạnh được tạo ra bằng cách cung cấp gần 1.000 năm tuổi thọ của mình, gần bằng tuổi thọ của một con Rồng.
Choi Han cắn chặt môi.
Kiếm thảm hoạ.
Cậu cũng biết về sức mạnh này.
Như Choi Jung Gun đã đề cập, sức mạnh đó được tiếp nối bởi các thế hệ Sát Long Nhân trong tương lai và nằm trong tay của White Star hiện tại, người đã tạo ra một Kiếm Thảm họa giả với một nửa sức mạnh của mình để trao cho Syrem, một Sát Long Nhân giả.
Và Syrem hiện đang bị giam giữ trong nhà tù dưới lòng đất của Vương quốc Roan.
Ánh mắt Choi Han lại rung lên khi đọc nội dung tiếp.
Sột soạt. Sột soạt.
Tay Choi Han không run chút nào khi lật từng trang.
Nhưng trái tim của Choi Han đã đập loạn xạ.
Vương miện và một sức mạnh cổ đại thuộc tính đất.
Cale hiện đang sở hữu hai trong số đó.
Ông ấy đã nói đúng.
Chúng rất quý giá.
Vô cùng, vô cùng quý giá.
Họ là những người cuối cùng cậu đã gặp sau nhiều năm không thể đếm được một mình trong Dạ Lâm.
Choi Han tiếp tục lật từng trang cho đến khi dừng lại ở trang cuối cùng.
Đầu tiên cậu có thể nhìn thấy phần được viết bằng ngôn ngữ chung của Đông lục địa.
Choi Han bắt đầu mỉm cười.
Ánh mắt cậu bắt đầu đọc qua ngôn ngữ khác trên trang cuối cùng.
Ghi chép cuối cùng của Choi Jung Gun được viết bằng tiếng Hàn.
Bộp.
Choi Han đóng sách lại.
Cậu nở một nụ cười trên môi khi ngẩng đầu lên. Cậu có thể thấy Cale đang nhìn mình.
Cale, người có vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, vỗ đầu Raon và nói.
"Nó viết gì?"
Giọng của Cale cũng bình tĩnh như thường lệ.
Tuy nhiên, Choi Han không thể dễ dàng nói được dù trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Raon rời khỏi tay Cale và bay về phía Choi Han.
"Nhân loại! Ta biết Choi Han của chúng ta sẽ có thể đọc được tất cả! Choi Han của chúng ta thực sự siêu thông minh! Hắn tốt hơn nhiều so với vị Vua Lính đánh thuê vô tích sự đó!"
Choi Han đã nhìn Cale ngay cả khi Raon nói vậy.
Cale nói với giọng bình thường của mình.
"Đúng. Choi Han thật thông minh."
Cale đi về phía Choi Han.
Sau đó lấy cuốn sách từ tay Choi Han và bắt đầu lật nhanh các trang.
Choi Han lặng lẽ quan sát.
Sau đó cậu bối rối.
"Choi Han, ngươi có biết phần nào của cuốn sách này là đáng nhớ nhất đối với ta không?"
Bàn tay của Cale dừng lại ở trang cuối cùng.
Cale chạm vào những dòng chữ được viết bằng ngôn ngữ chung của Đông lục địa ở trang cuối cùng.
"Trang cuối cùng."
Choi Han có thể thấy những từ mà ngón tay Cale đang chạm vào.
Cale tiếp tục nói.
"Ta không thích câu cuối cùng."
Choi Han bắt đầu suy nghĩ.
Câu cuối cùng mà Cale nói là câu nói về việc tất cả các anh hùng đã chết như thế nào.
Tuy nhiên, Cale đã chỉ vào hai câu.
Một trong ngôn ngữ chung của Đông lục địa. Một bản viết bằng tiếng Hàn.
Cale không thích một trong hai câu này.
Cũng có thể coi là đúng mặc dù cậu được coi là một anh hùng ở Tây lục địa. Nó khá mâu thuẫn.
"Choi Han, ngươi có nhớ trước đó ta đã nói gì với ngươi không?"
Cale nhắc Choi Han về điều mà cậu đã nói với tên này trong quá khứ.
"Ta đã nói ngươi sẽ viết lịch sử của mình."
Cale đã nói điều đó với Choi Han trong trận chiến tại lãnh địa Henituse.
'Chính lịch sử của ngươi mà ngươi sẽ viết ở đây.'
Choi Han nhớ lại những lời đó. Sau đó cậu nghĩ về khoảnh khắc này.
Đây là một thời điểm khác, muộn hơn 10.000 năm so với thời cổ đại.
"Ta và Raon cũng đang viết lịch sử của mình. Chúng ta không viết nên lịch sử của những anh hùng."
Giọng nói điềm tĩnh của Cale lọt vào tai Choi Han.
Choi Han nhanh chóng đưa ra quyết định.
Không, cậu chắc chắn về một quyết định mà cậu đã đưa ra.
Cậu biết đây là hướng đi đúng đắn.
"Ngươi nghĩ sao? Ngươi đã đọc hết chưa?"
"Vâng, Cale-nim."
Choi Han trả lời câu hỏi của Cale mà không chút do dự.
Sau đó Cale hỏi.
"Vậy thì, ngươi phải nói gì với ta?"
Cale đang đợi Choi Han nói.
Choi Han nên hiểu những gì Cale đang gặp phải.
Dù gì thì cậu ta cũng là một chàng trai thông minh.
Đó cũng là vì Cale tin tưởng Choi Han. Họ đã trải qua một thời gian dài bên nhau.
[Cậu định hy sinh bản thân mình?]
Cale nội tâm trả lời sau khi nghe Đá Tảng hỏi lại câu hỏi đó.
'Không. Chúng tôi sẽ không hy sinh bất cứ ai.'
Choi Han đã trả lời ngay lúc đó.
"Tôi sẽ trở thành Sát Long Nhân."
Raon bối rối.
Tuy nhiên, Choi Han vẫn tiếp tục nói.
Cậu đã sợ và không thoải mái khi nghĩ đến việc mất đi những người bạn quý giá của mình khi đọc qua nhật ký của Choi Jung Gun.
Tuy nhiên, Choi Han khác Choi Jung Gun, và có một số điều mà cậu đã học được khi còn sống.
Họ đã có những phương pháp riêng của họ.
"Và có vẻ như cậu sẽ cần phải trở thành Người bảo vệ, Cale-nim."
Choi Han bình tĩnh tiếp tục nói với Cale, người đang nhìn cậu.
"Hãy là tấm khiên."
Sau đó cậu tiếp tục mà không chút do dự.
"Tôi sẽ đứng bên cạnh cậu và là thanh kiếm."
Choi Han đã quyết định.
Cậu sẽ không để bất kỳ ai chết.
Không phải chính cậu cũng không phải những người khác.
Sau đó Choi Han nhìn Raon.
"Raon, nhóc sẽ cần phải hỗ trợ triệt để Cale-nim từ phía sau."
Cale, Choi Han và Raon không phải là những người duy nhất.
"Có vẻ như chúng ta cũng sẽ cần những người khác tham gia cùng. Đây là điều mà chúng ta cần làm cùng nhau."