"Đã lâu không gặp, thiếu gia. Raon-nim."
Cale nhìn thấy Ron đang mỉm cười dịu dàng sau khi ánh sáng biến mất khỏi dịch chuyển và cậu đã đến đích.
"Đã lâu rồi, ông nội Ron! Gặp lại ông vui lắm! Cảm ơn vì bánh táo!"
Ron đã nhanh nhẹn mời Raon một cái bánh táo.
"...Cảm ơn ngài."
Sau đó ông mời Cale bằng một tách trà chanh vẫn còn nóng hổi. Cale chộp lấy tách trà với vẻ mặt dữ tợn trước khi đi về phía cửa sổ.
"Không có gì cho ngươi đâu."
Choi Han đã không đáp một lời nào trước lời nói của Ron. Giống như cậu đã không mong đợi bất cứ điều gì ngay từ đầu.
Cale không quan tâm khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Rất nhiều trong số đó đã được dọn dẹp."
Những gì còn lại của Arm bên ngoài cửa sổ văn phòng đều đã biến mất, và... cậu có thể thấy việc tái thiết dinh thự Molan đang diễn ra dưới lá cờ gia tộc Molan phấp phới.
"Xin chào, thiếu gia."
Cale nhìn về hướng phát ra giọng nói và thấy bạn thân của Bud, pháp sư thượng cấp Glenn Poeff đang nhìn xấu hổ cười với cậu.
"Anh phải đấu tranh rất nhiều vì tên đó."
"...Không có gì. Đáng lẽ tôi không bao giờ nên làm bạn với một tên ngu ngốc như Bud."
Glenn đang lắc đầu nói đó không là gì, ánh mắt dường như đang cảm ơn Cale vì đã hiểu được nỗi khổ của mình.
"Nơi ở của Jopis?"
Ron ngay lập tức trả lời câu hỏi của Cale.
"Đó là một ngôi làng xa xôi đến nỗi thậm chí không có bất kỳ thương nhân nào ghé thăm."
Vương quốc Molden là một vương quốc nổi tiếng với các tuyến đường vận chuyển.
Thực tế là có một ngôi làng không có bất kỳ thương nhân nào có nghĩa là nó vô cùng xa xôi và lạc hậu.
"Thiếu gia, cậu không cần lo lắng về lộ trình vì tôi sẽ tự mình hướng dẫn cậu đến đó."
Cale lúng túng quay đi khi nhìn nụ cười hiền lành của Ron khiến cậu ớn lạnh một cách kỳ lạ. Sau đó bắt đầu nói với Glenn.
"Tại sao Bud lại đến gặp Jopis?"
Bud đã nói với Cale đừng lo lắng về thông tin liên quan đến Vương quốc Molden vì anh ta sẽ tìm ra nó.
'Anh ta có vẻ giống như một kẻ ngốc, nhưng anh ta vẫn là Vua lính đánh thuê.'
Có nhiều cách để Bud thu thập thông tin.
Những người lính đánh thuê đang sống và thở trên toàn bộ Đông lục địa là những người cung cấp thông tin cho anh ta.
Nhưng cậu không biết tại sao một người như vậy lại đến gặp Jopis, người đã bị lưu đày và không có gì cả.
"Cậu thấy đ..."
Khuôn mặt của Glenn lập tức cau lại.
Điều đó khiến Cale, Choi Han và những người khác đang chăm chú lắng nghe cũng khựng lại.
Glenn bắt đầu nói lại khi mọi ánh nhìn của họ đều tập trung vào mình.
"... Tên ngốc đó nói đó là một bí mật."
"Hả? Gì?"
Glenn lúng túng bắt đầu mỉm cười. Anh tránh ánh mắt của Cale và lặng lẽ bắt đầu lẩm bẩm.
"... Bud, đồ điên."
Sau đó anh ta nhắm nghiền mắt lại và tiếp tục nói.
"Tên ngốc nói cậu ta đã nắm được một số thông tin quý giá và sẽ nói với tôi về điều đó sau vì cậu ta sẽ đích thân xem xét nó để cung cấp thông tin cho cậu, thiếu gia. Cậu ta nói cho cậu thông tin này sẽ giúp cậu ta làm tròn trách nhiệm thư ký của mình."
Glenn có cảm giác như có thể nghe thấy giọng nói của Bud bên tai mình.
'Kahahaha! Lần này chắc chắn tôi sẽ cho cậu ta thấy khả năng của Vua lính đánh thuê này! Cậu ta luôn đối xử với tôi như một tên sai vặt, và tôi, tôi luôn bị đối xử tệ nhất! Hức!'
Glenn không thể nói về cảnh mà Bud gây ra khi uống rượu. Tuy nhiên, mọi thứ đã được chuyển tải thông qua biểu hiện của anh ấy.
Choi Han bắt đầu nói.
"... Anh ấy chắc hẳn đã không nói với anh bất cứ điều gì và chỉ nói rằng đó là một bí mật."
"Ha, hahaha-"
Ron vỗ tay và cười hoài nghi.
Glenn, người của gia tộc Poeff nổi tiếng như gia tộc Molan trong thế giới ngầm trong quá khứ, chào tạm biệt Bud sau khi nhìn thấy ánh mắt hằn học của Ron.
"... Ha."
Cale thở dài trước khi bắt đầu nói.
"Cuối cùng, tôi đoán chúng ta phải gặp Bud và Jopis để tìm ra bất cứ điều gì. Ron, dẫn đường."
"Vâng, thiếu gia."
Ron, người đã mặc một bộ đồ đen đi cạnh Cale trước khi bước tới.
Cale nhấp một ngụm trà chanh và lén đặt nó xuống sau khi thấy Ron bắt đầu bước đi.
"Nhân loại! Trà chanh có ngon không?"
Cale cảm thấy Ron đang nhìn mình sau khi nghe câu hỏi ngây thơ của Raon. Cậu tự nguyện uống nốt phần trà chanh còn lại trước khi họ rời đi về nơi ở của Công chúa Jopis.
"Thiếu gia, ở đằng kia."
Cale lặng lẽ quan sát ngôi nhà nhỏ cổ kính mà Ron đang hướng về.
"Có vẻ dễ dàng để thoát khỏi đó."
Choi Han nhìn hàng rào tồi tàn và thấp quanh nhà khi nhận xét với Cale. Tuy nhiên, Glenn lắc đầu.
"Không phải."
Cale nhìn về phía Glenn.
Glenn chỉ vào khu vực xung quanh ngôi nhà nhỏ.
Đó là một ngôi nhà nhỏ được xây dựng trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ ngay bên dưới dãy núi Molden hiểm trở.
Không có cây cối xung quanh ngôi nhà đó và có một ngôi làng nhỏ ở dưới chân đồi.
"Có ba loại người sống trong ngôi làng đó."
Họ có thể thấy nhiều người đang di chuyển xung quanh ngôi làng, và rất nhiều người trong số họ dường như đang nuôi chó khi họ liên tục nghe thấy tiếng sủa.
"Hầu hết họ là những người đã sống ở đây qua nhiều thế hệ. Ngoài ra, một nửa số người còn lại là những người đang theo dõi Công chúa Jopis."
Một ngôi nhà nhỏ trên một ngọn đồi nhỏ không có bất kỳ cây cối nào.
Đó là một điểm dễ dàng quan sát từ ngôi làng.
Vẻ mặt của Choi Han trở nên kỳ quặc.
"... Cho dù có thể dễ dàng quan sát ngôi nhà này từ trong làng, nhưng làm sao không có ai quan sát ngôi nhà từ khoảng cách gần hơn?"
Không phải quan sát từ một vị trí gần đó là cách chắc chắn và dễ dàng nhất sao?
Glenn đã trả lời câu hỏi đó.
"Nhóm người cuối cùng sống trong ngôi làng này là những người đã phục vụ Công chúa Jopis cho đến giây phút cuối cùng."
Những người để mắt đến Jopis không chỉ theo dõi cô ấy.
"Bảo mẫu đã nuôi nấng cô ấy từ khi cô ấy còn nhỏ, những người hầu, người giúp việc, kỵ sĩ bảo vệ, người quản lý và gia sư của cô ấy. Họ đều ở trong làng mà không có sức để làm bất cứ điều gì."
Về phần kỵ sĩ bảo vệ, những tên khác đã làm hỏng cánh tay của anh ta và khiến anh ta phải ở lại đây vĩnh viễn. Những kỵ sĩ khác cũng trải qua điều tương tự.
"Những người trông coi làng thường đến gần ngôi nhà đó để xác nhận Công chúa Jopis vẫn sống trong đó. Ngoài ra còn có hàng chục cảnh báo ma thuật được đặt, nếu không phải là pháp sư thượng cấp thì không thể tránh được."
Gâuuuuu-
Tiếng chó sủa văng vẳng bên tai họ.
"Nhưng công chúa Jopis sẽ có thể chạy trốn nếu cô ấy muốn làm như vậy."
Ngay cả khi họ đang theo dõi cô ấy từ bên dưới, cô ấy có thể tìm thấy một con đường nếu cô ấy trốn thoát về phía dãy núi.
"Tuy nhiên, thời điểm cô ấy làm điều đó... Mọi người trong ngôi làng đó đã theo cô ấy cho đến phút cuối cùng sẽ bị thảm sát. Không chỉ họ, mà cả trực hệ và gia đình của họ nữa. Tất cả."
Choi Han không hỏi gì thêm sau khi nghe Glenn giải thích đầy đủ.
'... Phải rất khó để lựa chọn thoát ra.'
Choi Han sẽ khó thoát ra nếu ở trong hoàn cảnh của Jopis. Trên thực tế, cậu sẽ thấy nó thậm chí còn khó khăn hơn cô ấy.
Cale bắt đầu nói.
"Tại sao Elisneh Đệ nhất không giết cô ấy?"
"Tôi cũng không rõ."
Glenn nhún vai trước ánh mắt của Cale.
"Có nhiều người nói người chị cảm thấy có lỗi với em gái của mình. Nhưng như cậu biết đấy, Elisneh Đệ nhất không phải là loại người như vậy."
Đúng.
Đặt sự thật người đó là thuộc hạ của White Star sang một bên, Elisneh Đệ nhất là một người không có vấn đề gì trong việc kiểm soát mọi người và cho họ thấy sự tuyệt vọng.
Kẻ đó thực sự có thể cảm thấy có lỗi với em gái của mình, nhưng khả năng xảy ra trường hợp đó là rất thấp.
"Mm."
Cale trầm ngâm suy nghĩ khi tập trung vào ngôi nhà nhỏ.
"Thiếu gia, tôi nghĩ tốt nhất là nên vào đó trước."
Ron nhẹ nhàng đề nghị. Glenn cũng đồng ý.
"Đúng rồi. Rất khó để duy trì ma thuật trong một thời gian dài. Tất nhiên, Raon-nim ở đây với chúng ta."
Để tránh bị phát hiện, cả nhóm đang sử dụng phép tàng hình. Đó là lý do tại sao họ có thể trò chuyện thoải mái như thế này.
Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng sủa xung quanh họ, nhưng không có con người xung quanh để nhìn và nghe thấy họ.
"Chắc chắn rồi. Ta đoán đó là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta."
Cale gật đầu.
Kétttt-
Khi đó.
- Nhân loại!
Khi Cale nghe thấy giọng nói của Raon tàng hình trong đầu mình... Cale có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà nhỏ đang mở ra.
Khuôn mặt cậu nhìn thấy qua thiết bị ghi hình hiện ra.
Đó là một người phụ nữ duyên dáng với mái tóc được vén lên không một sợi tóc nào rơi xuống.
"Cậu ở đây."
Choi Han vô thức đặt tay lên bao kiếm sau khi nghe thấy giọng nói tao nhã của cô.
Họ hiện đang tàng hình với phép tàng hình của Raon và Glenn.
Công chúa Jopis đáng lẽ không thể nhìn thấy gì đã mở cửa và bắt đầu nói.
"Tôi đã đợi cậu."
Cô ta có khả năng nhận ra.
Choi Han biết cô ấy rất tinh ý để nhận ra họ đang ở đó.
'Kỳ lạ.'
Nhưng có gì đó thật kỳ lạ.
Choi Han dùng sự hiện diện của một người để xác định mức độ sức mạnh của một người.
Trong trường hợp của Jopis, cậu không thể biết cô ấy có sức mạnh gì.
Tuy nhiên, cảm giác đó rất yếu.
Cậu không thể xác định sức mạnh của cô áy không phải vì cô ấy đang che giấu nó, mà là vì sức mạnh của người này có giới hạn.
Cale bắt đầu đi về phía trước. Cậu vẫn còn tàng hình nên Jopis không thể nhìn thấy cậu khi cậu tiến đến gần cô và bắt đầu nói.
"Thưa công chúa, hẳn người là một Chú thuật sư."
"A."
Choi Han nhận ra.
Jopis là một Chú thuật sư.
Ánh mắt cô hướng về hướng phát ra giọng nói.
"Thưa quý ngài đây, tôi còn quá thiếu để được coi là một Chú thuật sư."
Đúng vậy.
Choi Han đã cảm thấy rằng sức mạnh của cô ấy rất yếu.
- Đúng! Nhân loại, ta cảm thấy một cái gì đó tương tự như Gashan từ cô công chúa này nhưng ông Hổ mạnh hơn nhiều! Công chúa đó còn yếu hơn cả Chú thuật sư nhí của tộc Hổ nữa!
Ngay cả Raon, người đã tiết lộ danh tính của Jopis cho Cale cũng nói cô ấy yếu.
- Ta không biết làm thế nào mà người này nhận ra chúng ta ở đây!
'Thực sự, mình cũng vậy.'
Cale tiến về phía hàng rào. Cậu tự nhiên tránh thiết bị báo động ma thuật mà Raon đã báo trước cho mình.
"Có thể kỹ năng của ngài yếu, nhưng ..."
Cậu bước qua hàng rào cũ tan nát. Cậu dừng bước khi đứng trước mặt Jopis.
Jopis vẫn mong chờ dù cô không thể nhìn thấy cậu. Cale nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Những Chú thuật sư đều có bạn đồng hành bên mình."
Một nụ cười tao nhã hiện trên khuôn mặt của Jopis.
Xạo xạc!
Đằng sau căn nhà...
Một con chó con thò đầu ra ngoài.
Phép báo động chỉ phản ứng với con người.
Họ sẽ lãng phí rất nhiều nhân lực và thiết bị nếu nó phản ứng với động vật hoặc côn trùng.
Gâuu- Gâuuuuuu-
Họ có thể nghe thấy tiếng chó sủa khắp khu rừng.
Jopis bắt đầu nói.
"Đúng vậy. Những người bạn của tôi có đôi tai nhạy bén và khứu giác tuyệt vời. Họ luôn chăm sóc tôi."
Giống như Gashan có những con quạ của mình...
Gâu, gâu!
Jopis vuốt ve con chó con đang dụi đầu vào chân cô khi cô tiếp tục nói.
"Những người bạn này của tôi di chuyển quanh dãy núi Molden theo từng đàn. Không may là, tôi không đủ mạnh để duy trì kết nối giữa chúng tôi qua một phần của dãy núi Molden."
Jopis có những con chó của cô ấy.
"Mời vào. Mặc dù tôi không biết gọi cậu là ai."
Thậm chí bây giờ, con chó con của cô ấy đang cho cô ấy biết thân phận của những người ở đây.
"Người đang quản lý Vua lính đánh thuê xung quanh... Và có chủ nhân mới, không, đã trở lại của dãy núi Molden, tộc trưởng Molan làm thuộc hạ của mình."
Cale bắt đầu mỉm cười.
Jopis bước sang một bên khỏi cánh cửa và Cale bắt đầu bước đi.
"Loại bỏ phép tàng hình đi."
- Ta hiểu rồi, nhân loại!
Raon loại bỏ ma pháp.
Choi Han và Ron theo sau Cale trước khi cánh cửa gỗ đóng lại.
"... Tôi không chưa từng quen cậu, thiếu gia."
Jopis, người chưa bao giờ gặp Cale trước đây, mỉm cười thanh lịch và đưa tay ra.
"Mmph, mmph!"
Phía sau cô là Bud vẫn còn bị buộc miệng ngồi trên chiếc ghế dài cũ đi loanh quanh giống như rất vui khi nhìn thấy họ.
"Haaaaa."
Cale thở dài và quay mặt đi khỏi Bud và bắt tay Jopis.
Sau đó cậu bắt đầu nói.
"Rất vui được gặp ngài. Tôi là người sẽ cho nổ tung Vương quốc Molden."
"Mmph!"
Bud thở hổn hển và cứng người trong khi Công chúa Jopis bắt đầu nói với nụ cười thanh lịch vẫn luôn trên môi.
"Lời đó nghe có vẻ vui hơn việc thổi bay cái đầu của Vua lính đánh thuê nhỉ."
"Mmph!"
Bud lại thở hổn hển.
Đôi mắt Bud run lên vì sợ hãi khi nhìn về phía Cale và Jopis, những người đang mỉm cười và bắt tay nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...