Đôi tay đang vươn lên bầu trời của Cale yếu ớt hạ xuống.
Đôi tay buông thõng của cậu vẫn còn hơi run. Cale không nghĩ đến việc làm cho tay mình ngừng run rẩy.
Một ánh sáng bạc.
Cậu có thể nhìn thấy mái vòm lớn và bán trong suốt bao phủ toàn bộ quảng trường. Ánh bạc sáng rực rỡ.
"Thiếu gia!"
Gashan thấp giọng lớn tiếng với cậu, nhưng giọng nói vẫn đầy cảm xúc.
"Raon-nim hẳn là đã đến!"
Cale không sử dụng khiên của mình. Cậu không cần phải làm như vậy.
- Nhân loại!
Cậu nghe thấy giọng nói vội vàng của Raon. Cale ngẩng đầu lên. Tấm khiên bạc của Raon trông khá chắc chắn.
Cái này đủ để cản lại nhiều dư chấn của các cuộc tấn công của White Star và Choi Han.
'Thật thông minh.'
Cale thở dài trước việc Raon tạo ra một tấm khiên bạc chứ không phải khiên đen. Nó chỉ là một đứa trẻ nhưng lại là một đứa trẻ thông minh, giống như người nào đó.
'Mình đoán nó thật sự là con của Chúa tể Rồng. Nó cũng nhận được trình độ giáo dục của một quý tộc trẻ khi lớn lên với Eruhaben-nim.
... Thật sự đó không phải là trò đùa khi nghĩ đến chuyện đó.'
Cale nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình và vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc. Cậu quay đầu về hướng bước chân chỉ thấy Thái tử Valentino đang nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng kỳ quặc.
Anh ấy đang cười, đang khóc hay đang tức giận? Anh ta há miệng muốn nói vài lần mà không nói được gì với vẻ mặt khó hiểu đó.
"... Thiếu gia Cale, ánh sáng bạc đó cũng là của cậu phải không?"
Cale đã phải suy nghĩ sau khi nghe câu hỏi mà Valentino đã mất rất nhiều thời gian để hỏi. Mái vòm bạc giống như tấm khiên bạc của cậu thực sự là của Raon, nhưng cậu không thể nói với Valentino chính Raon đã tạo nó được.
Cậu không thể để lộ sự tồn tại của một con Rồng một cách dễ dàng như vậy.
'Và cũng không có pháp sư nào gần đây cả.'
Các pháp sư sẽ lập tức nhận ra mái vòm bạc này là một tấm khiên ma pháp, nhưng thật không may, không có pháp sư nào quanh Valentino vì những thiết bị hỗn loạn mana.
'Mình có nên nói đó là một pháp sư đồng minh ẩn mình giúp đỡ vì các pháp sư từ Dinh thự lãnh chúa có thể sẽ đến đây không?
Được rồi, cứ làm vậy đi.'
Cale sắp xếp suy nghĩ của mình và mở miệng nói. Cậu định nói đó là do một đồng minh pháp sư vĩ đại và hùng mạnh đang giúp đỡ.
Tuy nhiên, Valentino đã nhanh hơn một chút.
"Được rồi. Cậu không cần phải nói bất cứ điều gì. Ta đã đủ hiểu suy nghĩ của cậu rồi."
'Suy nghĩ của mình? Anh ta biết gì về suy nghĩ của mình sao?'
Cale kinh ngạc nhìn về phía Valentino, nhưng Thái tử dường như đang suy nghĩ về điều gì đó đã lắc đầu và không nhìn Cale, tiến về phía kỵ sĩ gần đó.
"Cái gì...?"
Tiếng thì thầm của Cale không đến được Valentino. Thay vào đó, Cale cảm thấy ống quần của mình bắt đầu ướt.
- Ý ngươi là gì khi nói 'Cái gì' hả, nhân loại ngu ngốc! Nhân loại, ngươi là một tên ngốc!
Cậu không thể nhìn thấy, nhưng Cale có thể rút ra những bàn chân trước túm lấy chân mình. Tiếng sụt sịt vang vọng trong đầu cậu mãi.
Đó chắc chắn là Raon. Cale cuối cùng cũng nhận ra.
'Mình không còn nghe thấy tiếng báo động của những thiết bị hỗn loạn mana nữa.'
Không còn nghe thấy tiếng động mạnh và lớn vang vọng khắp lãnh địa nữa. Điều đó chỉ tượng trưng cho một điều.
'Họ đã tìm thấy và phá hủy các thiết bị hỗn loạn mana rồi à?'
Khi Cale tự hỏi Eruhaben, người đáng lẽ phải đến với Raon có thể ở đâu...
- P, phá hủy mọi thứ! Đánh tan tất cả thành bột! Xóa hết tất cả!
Khi Cale cố gắng phớt lờ tiếng hét của Raon như thường lệ...
Bàaaaang!
Cậu nghe thấy một tiếng nổ lớn. Đầu của Cale tự động quay về phía ngọn nguồn phát ra vụ nổ.
'Chết tiệt.'
Cale không thể thở thành tiếng. Mana vàng sáng như mặt trăng.
Trung tâm của ánh sáng vàng chói lọi đó là một người đàn ông tóc vàng xinh đẹp, một hiện diện khiến cả Cá voi trông xấu xí khi so sánh với người này.
Cale nghe thấy tiếng lầm bầm của một người dân lọt vào tai mình.
"... Nóc của Dinh thự lãnh chúa, nóc nhà đã bị hỏng!"
Vụ nổ đó vừa phát ra từ Dinh thự lãnh chúa.
Mái hình tam giác của tòa tháp cao nhất trong Dinh thự lãnh chúa đã biến thành bụi và đang dần biến mất. Ông ta đã phá hủy sạch sẽ tầng trên cùng và mái nhà. Có lẽ đó là lý do tại sao, nhưng cũng không có mảnh vỡ nào.
Cale nghĩ mình có thể nhìn thấy mọi người chạy ra khỏi Dinh thự lãnh chúa vì sợ hãi sau khi nghe thấy tiếng động lớn.
- Không hổ danh là Rồng vàng mà! Nhân loại, thiết bị hỗn loạn mana đã ở trong đó! Rồng vàng nói ông ta sẽ phá hủy tất cả!
'N, những con rồng dã man và khó tính này!'
Cale không thể không mỉm cười dù cho khuôn mặt có nhợt nhạt. Khóe môi nhuốm màu đỏ sẫm vì máu chậm rãi nhếch lên.
'A. Thoải mái thật.'
Tâm trí Cale lúc này khá yên bình.
- Nhân loại! Bây giờ chúng ta có thể sử dụng ma pháp rồi! Ahahahaha! Chỉ cần ngồi đây và chờ ta! Ta sẽ quay lại sau khi phá hủy mọi thứ!
Giọng nói luyên thuyên của Raon khiến cậu cảm thấy bình yên vô cùng. Thật là tuyệt.
- Tên khốn xui xẻo này. Tại sao một tên khốn thông minh như ngươi lại luôn chảy máu sau khi lao vào nguy hiểm bằng thân thể trần trụi của mình vậy hả? Chậc.
Cale có thể nghe thấy tiếng Rồng cổ đại tặc lưỡi và cằn nhằn với mình, nhưng ngay cả điều đó cũng khiến Cale cảm thấy bình yên.
"Thiếu gia-nim, thưa ngài-!"
Cale gật đầu trước giọng nói của Gashan và bình tĩnh đáp lại.
"Đúng thế, ông ta đứng về phía chúng ta."
Gashan không phải là người duy nhất nghe câu nói đó. Thái tử và những người dân gần đó đều cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe lời thừa nhận của cậu.
Thái tử không thể hỏi Cale đẫm máu và thay vào đó đã hỏi Gashan.
"Người đó là ai?"
"Người đó là một pháp sư bên phía chúng tôi."
Valentino cũng là một người thông minh. Biểu hiện của anh ấy ngay lập tức vui vẻ.
"... Pháp sư? Điều đó có nghĩa là những thiết bị hỗn loạn mana đã bị phá hủy?"
"Vâng đúng vậy."
Anh ta lập tức tiến về phía kỵ sĩ sau khi nghe câu trả lời của Gashan. Đội trưởng Kỵ sĩ khẩn trương chạy về phía Valentino.
Bây giờ họ có thể sử dụng ma pháp. Điều đó có nghĩa là bây giờ có rất nhiều chuyện mà Valentino có thể làm được.
Người chờ đợi khoảnh khắc này hơn bất kỳ ai khác đã thả ống quần của Cale và phóng lên trời.
Bàaaaang! Bàaaaang!
Choi Han đang nhảy qua các mái nhà đang gặp khó khăn trong việc giữ White Star. White Star tức giận nhưng không thể sử dụng những đòn tấn công mạnh về phía Choi Han được. Choi Han là một người đáng trân trọng, với hắn lúc này.
"Ngươi đã không tấn công hết sức."
Choi Han, người nhận ra điều này, bắt đầu kiểm tra sự kiên nhẫn của White Star. White Star khịt mũi với cậu ta.
"Ta không biết ngươi lại có một tính cách như vậy."
White Star đã né được Choi Han và phóng lửa về phía mái vòm bạc. Ngọn lửa từ thanh kiếm của hắn vụt xuống như một ngọn roi.
Choi Han nhảy vào giữa cả hai.
"Ngươi có tin ngươi đã biết tất cả những gì cần biết không?"
"Ha!"
White Star khinh thường Choi Han, người vẫn tiếp tục nói không ngừng trong suốt cuộc chiến của họ và vung roi lửa.
Bàaaaang!
Sau đó, một vụ nổ xảy ra.
"Ugh!"
"Ugh!"
Cả White Star và Choi Han đều rên rỉ. Choi Han, người đã lao về phía ngọn roi lửa chỉ bằng lời nói của mình, rên rỉ vì cái đầu cứng ngắc tông mạnh vào lưng mình.
Xèooooo-
Ngọn lửa của White Star đã bị chặn lại bởi một bức tường nước khác.
- Choi Han! Tay ngươi bị sao vậy hả? Ngươi có ổn không? Ngươi không cần lo lắng nữa đâu! Ta, Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh đã dẫn Rồng vàng đến rồi đây, cái người chỉ thông minh hơn ta một chút ấy!
Lưng của Choi Han đau nhức sau khi Raon húc đầu vào người, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười.
'Đầu của Raon cứng quá.'
Cậu không thể không mỉm cười trước sự thật mình đã có một suy nghĩ vô ích như vậy trong trận chiến. Tuy nhiên, điều khiến nụ cười của cậu dần tươi hơn chính là cảnh tượng trước mặt.
Cậu có thể thấy White Star bắt đầu cau mày. Cậu cũng có thể nhìn thấy sợi dây vàng đang kéo lại, làm hắn không thể cử động.
"...Ngươi dám!"
White Star tức giận định động tay động chân. Tuy nhiên, cánh tay không thể di chuyển như ý muốn của hắn, giống như bị xích xuống vậy.
Ánh mắt hắn hướng theo cay roi vàng đang trói hai cánh tay mình xuống và nhìn thấy Rồng cổ đại Eruhaben.
"... Một con mồi chết tiệt như ngươi lại dám......!"
"Ta đoán ngươi đang đang ám chỉ tôi như một con mồi bởi vì ngươi từng là một Sát Long Nhân."
"Làm thế nào các ngươi có thể vượt qua hiện tượng hỗn loạn mana để phá hủy những thiết bị đó hả?"
Eruhaben bật cười trước câu hỏi của White Star. Câu trả lời rất đơn giản.
Sử dụng ma pháp trong một khu vực mà mana đang hỗn loạn và không bình thường có thể gây sát thương cho người dùng vì sự xung đột của mana thường và mana hỗn loạn.
Đó là lý do tại sao chỉ những ma pháp không cần nhiều mana mới được sử dụng. Khi trạng thái rối loạn mana đến mức cực độ như ở đây, các pháp sư có cấp bậc dưới cao cấp thậm chí không thể cố gắng sử dụng vài dạng ma pháp nhất định, và ngay cả các pháp sư cấp cao cũng sẽ cảm thấy buồn nôn và muốn nôn.
"Ai biết được?"
Eruhaben tăng thêm sức vào cây roi vàng của mình và đáp trả.
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"...Hả?"
White Star sau đó nhìn thấy cây roi trói mình bắt đầu siết lại. White Star ngay lập tức vung thanh kiếm lửa về phía Eruhaben sau khi cảm thấy câu roi đang cố gắng xé đứt cánh tay của mình.
"Aigoo, ta nên né một thanh kiếm của Sát Long Nhân."
Eruhaben cười khúc khích khi né thanh kiếm của White Star.
"... Có phải bây giờ ngươi đang giễu cợt ta không?"
Eruhaben mỉm cười trước phản ứng của White Star và nhún vai.
"Không?"
Choi Han đã nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu.
- Không, không phải vậy đâu! Đúng rồi! Ông ta đang mỉa mai hắn đó! Rồng vàng của chúng ta đang làm một công việc tuyệt vời! Ông ấy là người vĩ đại nhất mà ta từng gặp đó! A, Choi Han. Ta sẽ học cách phá hủy hiện tượng hỗn loạn mana từ Rồng vàng càng nhanh càng tốt, và ta, ta sẽ học nó! Đợi đấy! Hãy nói với nhân loại là ta sẽ sớm học được điều đó và Raon Miru sẽ có thể hoàn thành nó! À, còn nữa!
Vai của Choi Han chùng xuống trong giây lát.
Cậu không phải là người duy nhất. Khoảnh khắc thanh kiếm của White Star đâm vào tấm khiên vàng của Eruhaben đang cười khúc khích ...
Bang!
Cả người cậu hoàn toàn bối rối.
Rồng cổ đại dưới tấm khiên vàng đã cười thành tiếng sau khi chứng kiến phản ứng này.
"Có chuyện gì vậy? Ngươi không mong đợi nhiều điều này sau khi các thiết bị hỗn loạn mana bị phá hủy sao?"
Raon cũng đang nói trong đầu Choi Han.
- À, còn nữa! Còn có Mary tốt bụng ở đây!
'Gì?'
Choi Han cuối cùng cũng nhận ra luồng sức mạnh khiến cậu lo lắng đến từ đâu. Ánh mắt cậu hướng về phía Tây.
Sa mạc đen trong đêm....
Cậu có thể nhìn thấy thứ gì đó đang tạo ra một con đường trên sa mạc trống trải và đi về phía họ.
"...Hả?"
Những người bên trong quảng trường cũng có thể nhìn thấy thứ đó.
Đó là một thứ gì đó đen như cát bây giờ đen kịt.
"R, Rồng?"
Có một con Rồng lớn ở trên bãi cát.
"Rồng Xương!"
Một con Rồng được làm bằng rất nhiều xương quái vật.
Necromancer với áo choàng đen đang đứng trên đầu của con Rồng làm bằng xương đen.
Bộp. Bộp.
Những người sững sờ trước cảnh tượng đó quay lại sau khi nghe thấy tiếng bước chân. Có nhiều người nhảy trên nóc những ngôi nhà trong thành phố. Họ là những Dark Elf.
Cale lấy ra cây roi vàng ra.
'Cậu có ổn không? Chúng tôi đã rất lo lắng cho cậu đó!'
'Cậu đang bị thương? Lần sau hãy nhớ đến thăm Cây Thế giới nha! Chúng ta hãy đi hỏi cô ấy một số loại dược liệu tốt cho cơ thể!'
'... Hỗn loạn... hủy diệt... Tôi buồn... Cậu... không nên... không nên... hỗn loạn... hoặc hủy hoại chính mình... Tôi sẽ làm điều đó.....'
Cậu mở miệng nói.
"Truyền tin nhắn của tôi."
'Được, được, tất nhiên rồi!'
"Truyền đến những Dark Elf, phải không?"
'Sẽ cung cấp bất cứ điều gì cậu muốn. Hạnh phúc. Hòa bình. Tình yêu.'
Gashan và Cale nhìn nhau.
Những con quạ đang nhìn vào quảng trường.
Cale bắt đầu nói lại. Kế hoạch sẽ tiếp tục. Họ phải tuân thủ kế hoạch ban đầu hơn nữa sau khi bị tấn công như vậy để bảo vệ lãnh địa Dubori và ngăn nó bị phá hủy thêm nữa.
Nên tất cả mọi người...
"Chạy."
Hổ Gashan cõng Cale trên lưng và bắt đầu chạy.
Họ đang hướng tới Vùng đất Chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...