"Nhân loại, bây giờ ta không hiểu ngươi và Choi Han đang nói gì hết!"
Raon bụm má bằng chân hét lên. Điều đó khiến Choi Han vô thức 'Oops' một tiếng khi nhìn Raon, nhưng Raon đã đặt bàn chân của mình xuống và duỗi thẳng đôi cánh của mình, tiếp tục hăng hái.
"Nhưng bây giờ ta chắc chắn sẽ lắng nghe kỹ! Ta sẽ đặt câu hỏi sau!"
"Chắc chắn, chắc chắn."
Cale chỉ thờ ơ gật đầu.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tuy nhiên, tim Cale rõ ràng đang đập loạn xạ.
'... Mình không thể nói dối!'
Cale biết lựa chọn duy nhất của cậu là bây giờ nói ra sự thật mọi chuyện là như thế này, nhưng không thể nào dễ dàng tiết lộ điều mà cậu đã giữ bí mật trong hơn 2 năm qua cho người có liên quan.
Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn bởi vì cậu không hề có kinh nghiệm nói chuyện nhẹ nhàng hay dịu dàng với ai trong 36 năm cuộc đời của mình.
"Tôi tin tưởng rằng cậu sẽ trung thực trả lời những câu hỏi của tôi."
Tại sao Choi Han đang bình tĩnh hỏi câu này với nụ cười ngây thơ, nhưng sao lại trông đáng sợ như vậy?
Có vẻ như cậu ta đang nói 'Cậu biết điều gì sẽ xảy ra nếu nói dối, phải không?'
"Tất nhiên. Hỏi đi."
Cuối cùng, những gì thốt ra từ miệng Cale là một giọng điệu cáu kỉnh và tự tin. Khi Cale sắp cau mày sau khi nghe giọng nói của chính mình...
"Cậu đến đây từ khi nào?"
Cuộc thẩm vấn đã bắt đầu.
"Một ngày trước khi chúng ta gặp nhau."
Cale gần như tự động trả lời.
"Cậu không hề biết tôi là người chú đã từng mất tích của Choi Jung Soo, phải không?" (Bản Eng để là 'Choi Jung Soo's paternal cousin', em trai của cha Choi Jung Soo, theo vai vế ở miền Nam, em trai của cha là 'chú' nên mình chuyển thành chú luôn nha.)
"Dĩ nhiên là không! Cậu nghĩ tôi đã hành động một cách thô lỗ như vậy nếu tôi biết chuyện đó sao?"
"Nhân loại, ngươi luôn luôn thô lỗ! Ngươi cũng yếu đuối, nhưng dù thế nào ta cũng thích ngươi hết, nhưng ngươi thật sự là người khá thô lỗ!"
'Đứa trẻ này...'
Cale không thể giận Raon được, chỉ có thể cau mày sau khi nghe giọng nói vui vẻ của Raon. Tuy nhiên, sau đó cậu đã nghiêm túc trả lời câu hỏi của Choi Han.
"Tôi thực sự không biết cậu là người chú đã từng mất tích của Choi Jung Soo."
Đúng thế, tất nhiên là cậu không biết. Tất nhiên, cậu biết về Choi Han vì đã đọc , nhưng cậu có nên nói thông tin này không, đây là những điều mà Choi Han không biết ngay cả sau khi nhìn thấy ký ức của Choi Jung Soo?
Cale bắt đầu tranh luận về điều này trong đầu, tuy nhiên, Choi Han không cho cậu thời gian để tiếp tục suy nghĩ về nó.
"Nelan Barrow, lẽ ra cậu cũng có thể đọc sách của Choi Jung Gun."
"Tất nhiên."
"Nhưng cậu lại giả vờ như không biết đọc được những từ đó trước mặt tôi?"
Giọng của Choi Han trở nên thoải mái hơn một cách kỳ lạ, nhưng Cale không nhận ra điều này, gật đầu.
"Đúng. Tôi giả vờ như không biết. Kỹ năng diễn xuất của tôi là đỉnh cao, không giống như của cậu."
"Cậu hẳn đã rất sốc."
"Tất nhiên."
"Tôi cũng vậy."
Cale nhìn Choi Han. Khuôn mặt của Choi Han cau lại khi nói cậu ta cũng sốc.
Cale nhăn mày khi nhìn Choi Han.
Choi Han chỉ hỏi những câu dễ. Nhưng cậu cũng có thể hiểu lý do tại sao.
"Choi Han, cậu không hỏi về tôi vì cậu đã nhìn thấy ký ức của Choi Jung Soo?"
Choi Han sẽ biết nhiều chuyện về Kim Rok Soo như Choi Jung Soo sau khi nhìn thấy những ký ức của tên đó. Choi Jung Soo và Lee Soo Hyuk là những người gần như biết nhiều về cuộc đời của Kim Rok Soo chính bản thân Kim Rok Soo vậy. Bao gồm cả quá khứ của Rok Soo.
Cuộc đời của Kim Rok Soo nhìn từ xa sẽ giống như một bi kịch. Cậu ta mất cha mẹ khi còn nhỏ và khi đã trưởng thành và cố gắng làm điều gì đó với cuộc đời mình, thế giới đảo lộn và khiến cậu ta phải sống một cuộc đời đầy rủi ro mỗi ngày.
Sau đó, cậu lại một lần nữa mất đi những người giống như gia đình của mình.
'Mình đã sống sót cho dù thế nào đi nữa.'
Sống sót. Đó là từ tốt nhất để mô tả cuộc đời của Kim Rok Soo.
Cậu ta luôn sống sót cho dù ai đã chết.
Ở một khía cạnh nào đó, cậu ta là một người rất may mắn. Tuy nhiên, đó cũng là một cuộc sống không còn gì bằng.
'Choi Han có lẽ cũng biết điều đó.'
Cậu ta có lẽ không hỏi về Kim Rok Soo vì đã biết cuộc sống của Kim Rok Soo như thế nào. Cale bắt đầu nói.
"Cậu giống như không bao giờ thay đổi."
Choi Han là một người tốt cho dù có mạnh mẽ đến đâu hay trở nên lạnh lùng đến mức nào.
"Cậu thật là một người tốt."
Cale có thể thấy Choi Han bắt đầu cau mày khi nghe điều đó, còn Raon kinh ngạc nói.
"Nhân loại! Ngươi vừa nhận ra Choi Han là một người tốt sao? Choi Han tuy đáng sợ nhưng tốt lắm đấy!"
"Haaaa."
Choi Han thở dài thườn thượt, nhìn đi nhìn lại Raon và Cale, dùng hai tay ôm mặt. Sau đó lặng lẽ lầm bầm.
"... Ai mới là người không bao giờ thay đổi chứ ......"
"Cậu vừa nói gì đó?"
"Không có gì đâu, Cale-nim."
Choi Han không nói nên lời sau khi nghe người ít thay đổi nhất nói với cậu là một người tốt.
Kim Rok Soo trong ký ức của Choi Jung Soo và Cale mà Choi Han đã nhận được, thực sự giống nhau. Tính cách, ngoại hình và hoàn cảnh của họ khác nhau, nhưng hành động của họ gần như giống hệt nhau.
"Mặc dù nó rất buồn cười."
Đó là lý do tại sao cậu cảm thấy không bị phản bội nhiều. Giả vờ như không biết về Hàn Quốc. Giả vờ như không biết một người Hàn Quốc khác. Choi Han biết Cale đủ thông minh để tra hỏi mọi thứ sau khi nghe tên cậu là Choi Han hoặc thậm chí cho rằng cậu đã bị đẩy đến thế giới này nhưng giả vờ như không biết.
Tuy nhiên, cảm giác bị phản bội của cậu từ từ biến mất mặc dù ban đầu cậu đã cảm thấy thất vọng và gần như tức giận khi Cale giả vờ lờ đi mọi thứ vì cách Cale đối xử hoặc nói chuyện với cậu và những người khác giống với Kim Rok Soo trong ký ức của Choi Jung Soo. .
Nói cách khác, cậu có thể cảm thấy Cale đối xử với cậu và những người khác như những người bạn thực sự hoặc thậm chí xa hơn là gia đình sau khi trải qua cuộc sống của Choi Jung Soo.
Đã hơn 2 năm 5 tháng và gần được 2 năm 6 tháng.
Đó là một khoảng thời gian ngắn, nhưng có rất nhiều điều họ đã trải qua trong thời gian này.
Kim Rok Soo, người cầm một tấm kim loại để cứu Choi Jung Soo và Cale, người ho ra máu và ngất xỉu cũng giống như vậy.
Tất nhiên, Beacrox, Ron và gia đình Bá tước sẽ cảm thấy khác.
Hoàn cảnh của họ khác với Choi Han. Họ là những người biết bản gốc Cale Henituse. Họ chắc chắn sẽ có những cảm xúc khác với Choi Han.
'... Mình chắc Rosalyn và Thế tử cũng sẽ cảm thấy giống vậy. Họ sẽ nghĩ khác mình.'
Gần đây có nhiều người biết đến Cale như Choi Han, nhưng cảm xúc và suy nghĩ của họ sẽ khác với những gì Choi Han đang cảm thấy lúc này.
'Bởi vì mình là người Hàn Quốc.'
Đó là bởi vì cậu là người nghĩ mình là người cô đơn và quá khứ của cậu đã hoàn toàn biến mất.
Đó là lý do tại sao cậu vô cùng hạnh phúc khi được làm quen với Kim Rok Soo/ Cale.
"Nhân tiện-"
Choi Han nhìn về phía.
"Cậu có ổn không? Cậu đã thấy tất cả mọi chuyện thông qua tầm nhìn của Choi Jung Soo."
Khóe môi Choi Han hơi nhếch lên. Thật khó để biết lúc này biểu cảm này là đang cười hay đang cau mày. Sức nặng của cuộc đời cậu đã bị chôn vùi quá sâu trong nụ cười đó để nó đơn giản được gọi là một nụ cười ngây thơ.
Cuộc đời của Choi Jung Soo.
Choi Han đã có thể nhìn thấy và cảm nhận được cuộc sống mà cậu đã lãng quên trong Dạ Lâm bằng cách trải nghiệm cuộc sống của Choi Jung Soo.
Gia đình của cậu đã không còn và quê hương đã bị phá hủy.
Cale có lẽ đang hỏi liệu sự thật đó có thể chịu đựng được hay không.
"Tôi ổn."
Sẽ là dối trá nếu nói không buồn. Cũng sẽ là dối trá nếu nói không đau. Nhưng thật sự là không sao.
Cậu không hề đơn độc.
'Cuối cùng.'
Choi Han cuối cùng cũng cảm thấy như mình già đi 17 tuổi.
Hơn hai năm sau khi rời khỏi Dạ Lâm, cũng như trải qua tất cả những gì xảy ra ở Hàn Quốc kể từ khi rời đi cuối cùng đã cho cậu dũng khí để đối mặt trực tiếp với cuộc sống của mình.
"Nhân loại! Ta không thấy gì cả!"
Choi Han có thể thấy Cale thở dài sau khi nghe những lời vừa rồi của Raon và xoa đầu đứa trẻ đó. Cale sẽ nghiêm túc giải thích từng thứ một. Cậu biết Cale sẽ làm vậy vì Cale là một người tuy xảo quyệt nhưng tốt.
"Raon, nghe cẩn thận. Ta sẽ không giải thích hai lần."
'Chỉ cần nhìn vào cách cậu ta bắt đầu giải thích một cách nhẹ nhàng.'
"Được rồi! Ta sẽ hiểu tất cả mọi thứ trong một lần! Ta, Raon Miru, thông minh."
"Đúng đúng, ngươi thông minh nhất."
Cale lắc đầu rồi bắt đầu kể. Mọi thứ trở nên tối tăm khi nghĩ về việc giải thích mọi thứ.
Đó là lý do tại sao cậu quyết định rút ngắn nó. Ngắn gọn và đi vào trọng tâm. Điều đó thật tuyệt phải không?
"Ta vốn là người tên Kim Rok Soo. Ta sinh ra ở một nơi gọi là Hàn Quốc tồn tại ở một thế giới khác có tên là Trái đất."
"Ồ."
Đôi mắt xanh đậm của Rồng con đang bối rối chớp liên tục.
"Rồi một ngày, ta mở mắt ra và thấy đã trở thành Cale Henituse. Sau đó ta đã gặp ngươi."
Đó là kết thúc của lời giải thích.
'Có quá ngắn không?'
Cale đặt câu hỏi liệu nó có quá ngắn không, tuy nhiên...
"Ta hiểu rồi."
Raon gật đầu như đã chấp nhận lời giải thích này.
'Nó có thực sự chấp nhận mọi thứ với lời giải thích ngắn gọn đó không?'
Cale cảm thấy khó chịu khi nhìn vào đôi mắt trong sáng, như dễ dàng chấp nhận điều đó của Raon. Raon bắt đầu nói.
"Đó hẳn là lý do tại sao White Star lại nói như vậy!"
"Hả? White Star?"
Tại sao nó lại đột nhiên đề cập đến White Star? Cale và Choi Han đều trông bối rối, Raon ưỡn lên bộ ngực mũm mĩm của mình và gần như kiêu ngạo nói như đang chế nhạo hai người họ vì không thể nhớ ra.
"Khi chúng ta gặp White Star lần đầu tiên tại Tháp chuông Nhà giả kim ấy, White Star điên rồ đó đã khi nhìn Choi Han và nhân loại của chúng ta! Hắn nói 'Có vẻ như thời gian của cậu, giống như tên tóc đen đó và bản thân ta, bị bóp méo vậy!'."
'À.'
Cale cuối cùng cũng nhận ra Raon đang nói đến lời nào.
"... White Star đã nói một điều như vậy?"
"Hắn đã nói như vậy! Choi Han, ngươi sẽ không nghe thấy điều đó vì White Star đã đánh ngươi và dẫn ngươi vào bên trong Cung điện Hoàng gia Mogoru! Nhưng Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh đã nghe thấy tất cả và ghi nhớ rõ ràng! Trí nhớ của ta thật tuyệt!"
Cale nhớ lại phản ứng của Raon khi White Star nói vậy.
'Nhân loại! Ta không biết tên đó đang nói gì! Choi Han của chúng ta và ngươi không có bị bóp méo! Cũng giống như ta, cả hai đều là vĩ, không, hơi vĩ đại và dũng mãnh!'
Cale sau đó đã đáp lại White Star.
" 'Vậy thì sao? Ngươi muốn ta làm gì?' là cách nhân loại ngươi phản ứng và đánh White Star! Hehe!"
"Ha."
Cale nhỏ giọng cười. Raon đến gần Cale đang cười khúc khích và tự tin nói.
"Dù sao nhân loại chính là nhân loại! Như vậy là đủ tốt rồi!"
Khóe môi của Raon nhếch lên.
"Đã từng là nhân loại, và luôn luôn là nhân loại."
"Aigoo, tất nhiên ta là nhân loại rồi, ta sẽ là gì nữa?"
"Dù sao cũng là nhân loại, ngươi cũng là nhân loại! Ngươi sẽ là nhân loại trong một trăm năm, một ngàn năm, thậm chí một vạn năm!"
Raon dường như đã trở nên phấn khích với điều gì đó khi tiếp tục nói một cách vui vẻ, và Cale không thể không cười. Không có bất kỳ câu hỏi nghiêm trọng nào.
'Mình đã lo lắng vô cớ sao?'
Đó là thời điểm đó.
"Cale-nim."
Choi Han hỏi một câu với vẻ mặt ngây thơ thường ngày.
"Cậu có muốn quay lại không?"
'A, mình lại mất cảnh giác rồi.'
Cale nhớ lại quyết định mà Thần Chết đã đưa ra trước câu hỏi nặng nề đột ngột này.
Ở lại đây hoặc quay trở lại. Thời gian còn lại để quyết định vẫn đang tiếp tục giảm.
Chẳng bao lâu nữa... ngày 8 tháng 11 thực sự sẽ sớm đến. Khoảng thời gian từ cuối mùa Thu đến đầu mùa Đông. Đó là khi cậu được sinh ra. Đó là lý do tại sao tên của cậu là Rok Soo. Green Rok và Soo đang lớn (???), đặc biệt. Cậu được đặt cho cái tên này để luôn phát triển xanh tốt ngay cả trong mùa đông và nở hoa đặc biệt. (Chắc là tên Rok Soo trong tiếng Hàn là vậy? Xin lỗi, ai biết vào giúp mình giải thích với.)
Vài tháng nữa sẽ là tháng 11. Đó là lý do tại sao Cale trả lời mà không chút do dự.
"Tôi thích ở đây."
Cậu đã lên kế hoạch không quan tâm những lời nói của Thần Chết điên cuồng.
'Cậu ta muốn mình đưa ra quyết định sao? Mình nên nói với cậu ta để quyết định xem cậu ta có muốn mình đánh hay không.'
Cale thành thật cảm thấy như vậy.
"Tôi cũng thế."
'Hả?'
Cale nhìn về phía Choi Han sau khi nghe thấy giọng nói trầm thấp đó.
"Tôi cũng thích ở đây."
"Ta thích tất cả mọi thứ! Ngoại trừ White Star và thuộc hạ của hắn!"
"À, tôi cũng vậy."
"Choi Han, cậu đồng ý với ta?"
"Đúng thế."
Cale nhìn Raon và Choi Han trò chuyện với nhau, cậu thả lỏng và ngả lưng vào đầu giường.
"Tôi có nên bảo mọi người vào không?"
Choi Han hỏi, và Cale gật đầu.
"Chúng ta phải. Chúng ta cần phải đi về phía Bắc."
"Vâng, Cale-nim."
Choi Han đi về phía cửa và Raon đang chuẩn bị gỡ bỏ ma pháp của mình. Cale bắt đầu nghĩ về một người nào đó trong giây lát khi quan sát họ.
'Ồ, nhân tiện, chủ nhân ban đầu của cơ thể của cậu cũng đang sống tốt. Cậu ta nói cậu ta đang hạnh phúc.'
'Cale Henituse gốc. Tình hình của cậu ta bây giờ sẽ như thế nào? Có phải cậu ta đã kết thúc trong cơ thể ban đầu của mình? Mình mừng vì ít nhất cậu ta cũng đang sống hạnh phúc.'
Cale nhớ lại chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một kẻ vô lại nhưng lại hành động kỳ quặc. Cậu cũng bắt đầu nghĩ về nhà Henituse.
'Có lẽ.'
Cậu nghĩ cậu có một suy nghĩ về lý do tại sao Cale Henituse gốc muốn trở thành một kẻ vô lại.
'Mình có thể sai, nhưng-'
Bàaaaang!
Cale không thể tiếp tục suy nghĩ sau khi nghe thấy tiếng động lớn.
"C, cái quái gì vậy?!"
Cánh cửa phòng ngủ trước đây của Hoàng Thái tử Adin đã bay mất. Choi Han, người vừa mở cửa đã né sang một bên, những người khác ngoài cửa vẫn đứng đó với vẻ mặt vô hồn.
Cale có thể thấy ai đó gần như dậm chân về phía mình với vẻ mặt cau có khó chịu. Cơ thể của Cale bên dưới tấm chăn cuộn tròn vì sợ hãi.
'Mình đã làm gì sai sao? Tại sao cô ấy lại nhìn mình như thế?'
Swordmaster Hannah đang đi về phía cậu với vẻ mặt hung ác, giống như cô ấy muốn đánh cậu đến chết.
"Chuyện gì vậy? Sao vậy?"
Cale ngạc nhiên hỏi, Hannah bước đến cạnh giường Cale và lặng lẽ nhìn xuống.
"Chuyện gì vậy? Tôi đã làm gì sai sao?"
Hannah hỏi.
"Cậu đang dự tính lập tức đi về phía Bắc?"
"Đúng. Vậy thì sao?"
'Tại sao cô ấy phải đá tung cánh cửa vì điều đó?'
"... Với... cơ thể yếu ớt đó?"
Cale bắt đầu cau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...