Nhiếp Chi Văn không cần nhìn tập văn kiện kia cũng biết trong đó là gì, anh lặng lẽ cất vào trong ngăn kéo.
“Sao anh lại tuyệt tình như thế? Nhiếp Chi Văn, đó là thứ duy nhất mà Hoan Hoan để lại, là ước mơ lớn nhất đời cô ấy! Thế mà anh lại dám bán nó đi như thế! Nhiếp Chi Văn, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Âm thanh của Trình Trình bắt đầu trở nên nghẹn ngào, Viên Hi cố kiềm chế để mình không xông vào bên trong, nói cho bọn họ mình chính là Diệp Hoan.
“Đối với tôi mà nói, những thứ đó tôi căn bản không quan tâm, thứ duy nhất cô ấy để lại cho tôi chính là đứa con.”
Con?!
Nghe anh nhắc đến con, trong lòng Viên Hi chấn động, đó là đứa trẻ mà cô mang thai chín tháng mười ngày, là đứa trẻ hình thành và lớn lên trong bụng cô, chảy chung dòng máu của cô và anh...
“Tôi biết anh vẫn chưa từng đến nhìn đứa bé, anh vẫn luôn nghĩ là vì đứa bé nên Hoan Hoan mới...”
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Nhiếp Chi Văn lập tức ngắt lời Trình Trình.
Một giây sau đó, Viên Hi bỗng cảm giác vai mình nặng trĩu, một giọng nói từ sau lưng cô vang lên:”Hi Hi, cậu áp mặt lên tường làm gì thế?”
Giọng nói của bạn cùng phòng làm cô giật bắn mình, lập tức bịt miệng đối phương lại.
Viên Hi đang định trốn đi, nhưng lại bị Trình Trình bắt tại trận.
“Vị bạn học này, em đứng ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện à? Sao có thể vô lễ đến như thế...”
“Xin lỗi, xin lỗi, cô Trình, em...!Em...” Viên Hi không biết mình nên nói cái gì, vẫn là bạn cùng phòng của cô phản ứng nhanh nhạy, lập tức kéo cô lôi đi, không quay đầu lại, chạy biến ra ngoài.
Sau khi Viên Hi về ký túc xá thì một mực hốt hoảng, bạn cùng phòng tưởng cô sợ hãi nên cũng không dám tới nói chuyện với cô, đành phải để cô ngồi yên trên ghế, ngồi ngây ngốc.
Đến giờ ăn tối, Viên Hi cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, lúc này bạn cùng phòng mới không nhịn được mà tới dò hỏi.
“Hi Hi, cậu nói với bọn tớ một chút đi, hôm nay cậu nghĩ gì mà dám đứng nghe lén trước phòng giáo viên thế?” Đinh Đinh hỏi cô: “Mau nói cho chúng tớ nghe với, cậu đã nghe được những gì?”
Viên Hi ăn một miếng thức ăn, sau đó chậm rãi đặt xuống.
“Thực ra cũng không có gì, không phải tớ cố tình nghe đâu...” Cô làm sao có thể kể với nhóm bạn cũng phòng thực ra cô là bạn thân của Trình Trình, là vợ của Nhiếp Chi Văn đây...
Đinh Đinh không thay đổi chủ ý, tiếp tục hỏi: “Có phải giữa thầy Nhiếp và cô Trình có biến gì không?” Cô ấy hỏi xong thì khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Vợ của thầy Nhiếp vừa mới qua đời cách đây không lâu...” Viên Hi cãi lại.
“Thế thì có gì đâu chứ? Đàn ông trên đời này đều giống nhau, vợ chết rồi thì sẽ tìm vợ mới...” Đinh Đinh nói như nước chảy mây trôi, giống như bản thân mình đã trải qua rồi vậy.
“Không thể nào! Hai người họ còn có một đứa con, huống hồ...!Vợ thầy ấy lại qua đời vào ngày sinh đứa bé đó...” Viên Hi không cam lòng, tiếp tục thay Nhiếp Chi Văn giải thích.
“Có con thì làm sao? Trên đời này thiếu gì những người cha tìm mẹ kế cho con mình? Cha tớ chẳng phải cũng như thế đó à? Mẹ tớ qua đời còn chưa tới nửa năm, thế mà ông ấy đã tìm mẹ kế cho tớ rồi...”
Viên Hi nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, cô nhìn về phía Đinh Đinh, mặc dù vẻ mặt của Đinh Đinh tỏ ra như chẳng có chuyện gì, thế nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tịch mịch và đau khổ.
Chưa tới nửa năm? Đàn ông đều giống nhau sao? Viên Hi nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng biện hộ thêm cho Nhiếp Chi Văn: “Cô Trình là bạn tốt của thầy Nhiếp, sao lại có thể ở bên chồng của bạn mình chứ?” Viên Hi nói xong câu này thì nhóm bạn cùng phòng cô lập tức trở nên kinh hãi.
“Cái gì? Hi Hi, sao cậu lại biết rõ chuyện của thầy Nhiếp như vậy? Còn biết cô Trình là bạn thân của vợ thầy ấy nữa...!Chắc là không phải...!Cậu thích thây Nhiếp, muốn theo đuổi thầy ấy đâu chứ?” Đinh Đinh không để ý đến vẻ mặt của Viên Hi đã đỏ bừng, tiếp tục nói.
Viên Hi vội vàng phản bác: “Cậu đừng có đoán mò, không có chuyện đó đâu, sao tớ lại thích giáo viên của mình được.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, vành tai đỏ bừng lên.
“Chuyện này cũng chưa chắc đâu...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...