Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome


Ngu Sơ bị tấn công mãnh liệt đến thở hồng hộc.

Đợi đến lúc cậu thoáng lấy lại lý trí đẩy Ân Thừa đang đè trên người mình ra thì đã thấy vị nam thần cao lãnh ngồi trên thần điện khi nào giờ đã tóc tai hỗn loạn, áo quần xốc xếch, cặp mắt sâu thẳm như giếng cổ giờ cũng cuồn cuộn sóng.
Hai người một trên một dưới, hơi thở cũng như đang cuốn lấy nhau.

Ngu Sơ như phải bỏng, cả người mềm xèo y cục bột trên thớt, mặc ai đó xoa vê nắm bóp.
Như đã lâu thật lâu, lại như mới qua vài giây, hai người mới tách nhau ra, Ân Thừa lại không cầm lòng nổi cúi xuống tiếp tục hôn cậu.

Một tay ôm lấy mặt Ngu Sơ, nhẹ nhàng mút mát cánh môi cậu.
Ánh nhìn của Ân Thừa chưa từng rời khỏi mắt Ngu Sơ, tận đến khi cậu xấu hổ đến mức sắp tự thiêu thì hắn mới cười như không cười dời đường nhìn xuống.
Ngu Sơ đã hoàn toàn mất khả năng tự hỏi, để mặc từng cúc, từng cúc trên chiếc áo ngủ bị cởi bỏ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Ân Thừa phả lên thân thể cậu, hơi nong nóng, ngứa ran.
Cậu cúi đầu xuống, lọt vào tầm mắt là ngũ quan tuấn mỹ như tượng tạc của Ân Thừa.

Thảo nào trước kia nhiều nữ sinh muốn chen vào hội học sinh đến vậy, chỉ cần mỗi ngày được nhìn khuôn mặt thế này thì cuộc đời hẳn cũng mỹ mãn lắm.
Chỉ là, sao ảnh lại nhìn chằm chằm ngực cậu mà chẳng làm gì vậy?
Ảnh thấy nhỏ quá sao?
......
Qua chín lần thất bại, độ tự ti của Ngu Sơ đã bị phóng đại tới mức lớn nhất.

Cậu sợ bị Ân Thừa từ bỏ, theo bản năng muốn tự bảo vệ, muốn đẩy người ra trước.

Nhưng cánh tay vừa nâng lên lại khựng lại, Ân Thừa đột ngột cúi người, hôn xuống đầu ngực cậu.
"Hmm......" Ngu Sơ giật bắn, đầu v* bị đôi môi ấm áp ngậm lấy, ẩm ướt nhớp nháp.

Bụng dưới cậu như có một đám lửa đang rực cháy.

Theo phản xạ có điều kiện, Ngu Sơ kẹp chặt đùi lại.
Không biết qua bao lâu, Ân Thừa mới chưa đã thèm mà nhả ra.

Người đàn ông mang đôi mắt sâu thằm, nhéo đầu v* đã trở nên đỏ tươi một cái rồi mới tiếp tục đi xuống.
Ngu Sơ đã bị xoa thành một bãi nước xuân, ánh mắt mơ màng nhìn vào vô định.

Hai đóa hoa nhỏ giờ đỏ bừng trên nền da trắng sữa, vệt nước còn đó giờ lại như sương sớm đọng trên hoa.

Ngu Sơ còn đang đắm chìm trong ngọn lửa tình như có như không, nào biết dáng vẻ vừa ngây thơ vừa dâm đãng của cậu giờ dụ người đến nhường nào.
Quần ngủ và quần lót còn sót lại trên người cũng bị kéo xuống, Ân Thừa nhìn nơi bí ẩn đang mở ra trước mắt mình, yết hầu căng chặt.
Hạ thân của Ngu Sơ không có một chút lông nào, vô cùng sạch sẽ.

Ngay cả cây gậy th*t tinh xảo cũng mang màu trắng nõn xinh đẹp, giờ đang run rẩy ngẩng đầu, đầu nấm màu hồng nhạt hộc ra từng dòng dịch đặc.
Duỗi tay tách hai bên đùi cậu, bộ phận sinh dục của nữ giới giấu dưới gậy th*t nhục hành cũng đang chảy nước đầm đìa, tản ra một mùi hương câu nhân.

Câu ra hết dục vọng đang che dấu của ai kia.
Giây tiếp theo, Ân Thừa thè lưỡi tinh chuẩn liếm lên huyệt thịt phấn nộn.
Ngu Sơ không ngờ Ân Thừa có thể làm đến nỗi này, cậu còn chưa kịp phản ứng thì phần âm vật mẫn cảm nhất đã bị đầu lưỡi cuốn lấy.

Khoái cảm mãnh liệt làm cậu không kiềm được mà hét lên một tiếng, cơ thể mềm mại xụi lơ xuống giường.
"A......!Ân Thừa, đừng, đừng mà......" Ngu Sơ đỏ bừng mắt, cậu biết có những việc trốn cũng chẳng thoát nổi, cậu cũng chẳng định trốn đâu.

Nhưng bị liếm nơi đó kích thích quá!
Đã thế đây còn là Ân Thừa......
Ngu Sơ thấy mình giờ như sắp xụi lơ đến nơi, đôi tay đã chạm đến vai Ân Thừa, nắm được cổ áo hắn nhưng lại không thể dùng lực nổi.

Đầu lưỡi kia vừa nóng lại vừa dẻo, đã thế hắn còn há mồm mút lấy âm vật của cậu, Ngu Sơ cảm thấy như hồn của cậu cũng sắp bị mút ra mất.
Khi đầu lưỡi đẩy huyệt khẩu ra tiến vào trong, Ngu Sơ cuống đến chả nước mắt, trong cơn hoảng loạn ôm lấy đầu Ân Thừa.

Ngược lại như cậu đang cố áp miệng hắn vào chỗ đó của mình.
Nhìn cứ như cậu đang thèm khát lắm không đợi được vậy......
Quả nhiên, một luồng khí nóng phun lên thịt huyệt non mềm của cậu, tiếng cười trầm thấp khiến cậu cuống quýt thả vội tay ra.

"Em, em không phải có ý đó đâu......"
Ân Thừa ngẩng đầu nhìn cậu, như một con mèo lớn ăn được cá khô nhỏ nó thích, lại như một con sư tử đực nhìn con mồi vốn không thể chạy thoát của mình.

Giọng nói sung sướng trầm khàn: "Chảy nhiều nước thật."
Sau đó không cho Ngu Sơ có cơ hội từ chối, hắn lần nữa dùng đầu lưỡi chọc mở lỗ nhỏ kia, bắt chước động tác làm tình cắm vào lỗ thịt ướt đẫm đó, tùy ý cọ xát liếm láp.
Ngay thời khắc đầu lưỡi kia chen vào lần nữa, cả người Ngu Sơ như run lên một cái, sướng đến tê dại da đầu.
Ngu Sơ trước giờ chưa từng được cảm nhận cảm giác này.

Cậu biết mình có hai bộ phận sinh dục, nhưng khi an ủi, cậu đều dùng phần cơ thể của nam giới, mà giờ nơi mình ít khi đụng đến kia giờ lại đang được nam thần mà mình luôn khao khát liếm láp.
Kích thích đến từ cả thể xác và tinh thần khoái cảm Ngu Sơ nhận được tăng lên gấp bội.

Khiến cậu không nhịn được co rút huyệt đạo, cánh mông chậm rãi di động như đang hùa theo hành động của người đàn ông, đôi môi hé ra bật lên từng âm đơn "Ưm, a ha......"
Ngu Sơ biết, mình thèm khát người đàn ông trước mặt.
Nhưng Ân Thừa lại không muốn thỏa mãn cậu một cách dễ dàng.

Ngược lại, hắn rút đầu lưỡi ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch ngợm hai viên đậu đỏ phía trên, vừa đùa bỡn vừa dùng tầm mắt trêu chọc nhìn cậu.

"Bên trong hút giỏi thật, muốn thì tự tách nó ra cho anh nhìn coi nào."
"......" Ngu Sơ trầm mặc hai giây.

Nhắm mắt lại rồi mới bất lực phun ra mấy chữ.

"Ân Thừa, anh dâm vừa thôi."
Gì mà lạnh lùng? Gì mà cấm dục? Giả! Giả cả!
Mặt Ngu Sơ che kín từng rặng mây đỏ, cậu cuối cùng vẫn quyết định thuận theo dục vọng của bản thân.


Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng nhờ, không dám xuống Ân Thừa nữa.

Đôi tay dời xuống, sờ mó rồi dùng ngón tay thon gầy trắng nõn tách hai bên thịt môi của mình ra.

Tự làm nở rộ nụ hoa e ấp của bản thân, lộ ra dáng vẻ dâm đãng nhất của mình với người trong lòng.
"Có thèm khát sắc dục với người mình thương vốn là bản năng."
"Anh nói......!A, chậm, chậm thôi......" Ngu Sơ không nghe rõ hắn đang nói gì.

Nhưng tâm thần của cậu lại nhanh chóng tiếp tục bị cuốn theo dòng khoái cảm.
Ngu Sơ chỉ biết mình đã chảy rất nhiều nước, mà phần lớn đều vào miệng người đàn ông trên thân mình.
Đầu lưỡi của Ân Thừa rất linh hoạt, tuy không đủ dài, nơi tiếp cận được cũng khá hữu hạn.

Nhưng khoái cảm nó mang đến lại như từng giọt nước mưa, giọt tích thành dòng, dòng tích thành sông, cuối cùng dấy lên sóng to gió lớn cuồn cuộn trong cậu.
Lần cao trào đầu tiên đến như thác đổ, cây gậy th*t còn chưa đụng chạm gì đã run run bắn ra, thịt huyệt cũng co rụt lại, phun ra từng dòng từng dòng dâm dịch.
Ngu Sơ chỉ nhớ lúc cao trào hai chân căng cứng đờ, đôi tay cậu cắm sâu vào tóc Ân Thừa.

Đợi lúc cậu hồi thần lại, mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt tuấn tú kia giờ ướt đẫm nước, đầu sỏ gây họa, "Lưỡi", còn đang chưa đã thèm mà liếm đi vệt nước trên môi.
Xong việc, Ngu Sơ giờ nghĩ lại, chắc chắn lúc đó vì não thiếu oxy nên cậu mới có thể nói được ba từ kia, tuyệt không phải do cậu không có tâm nhãn.
Cậu đã nói: "Uống ngon lắm à?"
T: Hỏny quá >..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận