Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài


Một đám người nháo đến khi Ninh Thiều Vận chỉ còn một lọ thuốc màu cuối cùng.
Sau khi nghe nói mấy thứ này rất đắt, chị em Mao gia liền hiểu chuyện không chơi nữa.
Mà Hạ Miên giống như được đại xá, cô không muốn dùng công phu mèo cào của mình đi đấu với Ninh Thiều Vận!
Chỉ có thể nói làm gia trưởng thật không dễ dàng.
Trẻ con tới tuổi sẽ bắt đầu xuất hiện lòng thắng bại.
Điểm này Tiểu Phong không ngoại lệ.
Bởi vì sao trời của Hạ Miên được mọi người tán thưởng một trận, bạn nhỏ Sâm Sâm tức khắc không phục, lôi kéo Ninh Thiều Vận nói, “Mẹ anh còn biết vẽ anh, dì em làm được không?”
Tiểu Phong không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, “Biết chứ!”
Sau đó tràn ngập chờ mong nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên: ……
Cô có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên là không thể.
Vì thế đành phải vắt hết óc, căng da đầu vẽ người que Q.
Cũng may trước nay Tiểu Phong nhìn mình làm việc mang theo sự tối giản 800 lần, cô vẽ một cái đầu to, thêm cọng tóc coi như ngốc mao, Tiểu Phong đã cảm thán vỗ tay rầm rầm, “Là em! Tiểu Phong!”
Sâm Sâm thấy vậy thúc giục mẹ mình, “Mẹ, mẹ mau vẽ con đi.”
……
Cho nên nghe thấy chỉ còn một lọ thuốc màu cuối cùng, Hạ Miên chờ không nổi bế Tiểu Phong chạy, “Để dì xem có những gì, sau này sẽ cho con một phòng vẽ tranh.”
Chuyện này không phải Hạ Miên thuận miệng nói, cô vẫn nhớ rõ thiên phú cực cao ở phương diện vẽ tranh của Tiểu Phong, vốn muốn đợi dàn xếp xong mới bắt đầu cho tiếp xúc, thích hay không thích đều là quyền của bạn nhỏ.
Không ngờ hôm nay được Ninh Thiều Vận vô tình cắm liễu, trông bộ dáng là biết kiếp này thằng bé vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh.
Chờ mua xong căn đối diện, dựa vào phòng tranh của Ninh Thiều Vận làm cho Tiểu Phong một gian.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép.

Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Nói đến căn nhà kia, Ninh Thiều Bạch cho lão phu nhân kỳ hạn bảy ngày.

Sau bảy ngày bọn họ có thể mua được.
Đương nhiên trước lúc đó, Chu Thiến Thiến phải dọn ra.
Nếu thật sự như lời Vinh Tín nói, ông Hoắc mất mặt quá độ, cho nên xử lý chuyện lần này có thể nói là lôi đình vạn quân.
Sáng hôm sau thời điểm đưa Sâm Sâm Tiểu Phong cùng Tuệ Trúc đi nhà trẻ, Hạ Miên thấy cửa nhà đối diện rộng mở, mấy người hầu quen mắt ra ra vào vào dọn hành lý, đều đã gặp qua ở Hoắc gia.
Hạ Miên đoán ông Hoắc sợ lão phu nhân âm phụng dương vi, cho nên kêu người hầu nhà mình tới dọn.
Cả khuôn mặt Chu Thiến Thiến đều sưng lên, mặt do Hạ Miên đánh, hai mắt chắc là cô ta tự mình làm, đầu gối cũng xanh tím, đại khái có thể tưởng tượng được là do phải quỳ xuống khóc cầu xin.
Nghênh diện đám Hạ Miên, Chu Thiến Thiến căm hận nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng qua Ninh Thiều Vận cô có dòng họ tốt mà thôi, sau khi ly hôn còn không phải trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc này hả.”
Nói tới đây lại nhìn Sâm Sâm lạnh lùng trào phúng, “Kế hoạch của cô sợ là phải thất bại rồi.”
“Muốn dùng trưởng tôn Hoắc gia chơi lạt mềm buộc chặt? Hôm qua chính tai tôi nghe thấh chú Hoắc ép anh Học Văn ký giấy hôn, nếu không sẽ thu hồi quyền hạng mục Bắc thành.”
“Chú Hoắc đã không tiếp tục, tôi xem cô đắc ý được bao lâu?”
Hạ Miên cảm thấy khó trách bà Hoắc thích cô ta, đây rõ ràng là bộ mặt xấu hổ nhất của chính mình, tính cách một hai phải tìm sự sai lầm của người khác kiếm cảm giác ưu việt.
Ninh Thiều Vận ngăn cản Hạ Miên muốn nói chuyện, nhàn nhạt trả lời, “Chưa nói tôi đắc ý được bao lâu, hiện giờ có phải nên cảnh cáo trước cô đừng xuất hiện trước mặt tôi hay không?”
Chu Thiến Thiến cười nhạo, “Nghĩ mình là ai, nói không xuất hiện là không xuất hiện chắc?”
“Tôi chẳng phải ai cả, nhưng tôi sẽ tính lên đầu Hoắc Học Văn.” Ninh Thiều Vận trực tiếp cầm lấy di động gọi điện, “Đoán xem nếu anh ta biết cô vẫn còn khiêu khích tôi sẽ như thế nào, công sức hôm qua đau khổ cầu xin có thể biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nhỉ?”
Sắc mặt Chu Thiến Thiến đại biến, “Cô……”
Giây sau cuộc gọi của Ninh Thiều Vận được kết nối.
“Tiểu Vận!” Giọng nói kích động của đối phương vang lên, “Em có ở nhà không? Anh lập tức qua, chúng ta gặp nhau nói chuyện.”
“Đừng tới đây,” Ninh Thiều Vận nhìn chằm chằm Chu Thiến Thiến, nhàn nhạt đáp, “Hoắc Học Văn, anh có thể giữ lời một lần hay không?”
Hoắc Học Văn sửng sốt một chút, “Anh……”
“Hôm qua anh nói không để Chu Thiến Thiến xuất hiện trước mặt tôi nữa?” Ninh Thiều Vận cười, “Nhưng mà hiện giờ cô ta đang ở đây diễu võ dương oai.”
Chu Thiến Thiến kinh giận, “Nói bậy! Không có đâu anh Học Văn!” Nói xong còn muốn đoạt điện thoại.

Nhưng lại bị Hạ Miên kịp thời bắt lấy cánh tay cười nhạo một phen, “Cô không xuất hiện trước mặt chị Ninh hả? Vậy hiện giờ ai đang nói? Ma sao?”
Chu Thiến Thiến tức run người, lại không dám mở miệng để Hoắc Học Văn nghe thấy, lúc này cô ta tuyệt đối không thể chọc Hoắc Học Văn không vui.
Ninh Thiều Vận làm lơ nôn nóng đối diện, chỉ nhàn nhạt cười, “Phu thê nhất thể, thời điểm chúng ta bên nhau đều là tôi tự tìm chà đạp, nhưng bây giờ anh đã không còn tư cách đó, phiền thu dọn cục diện rối rắm của mình bày ra đi.”
Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại, nhìn Chu Thiến Thiến, “Có muốn đứng ở đây chờ anh ta tới đón không?”
Chu Thiến Thiến tức điên rồi, cô ta còn muốn mở miệng nói tiếp, nhưng nhìn thấy Ninh Thiều Vận lại muốn gọi điện, ngàn vạn câu thô tục tức khắc im re, cuối cùng chỉ có thể tức muốn hộc máu rời đi.
Ninh Thiều Vận nhìn bóng dáng chật vật kia mà tươi cười nói với Hạ Miên, “Cảm giác này thật sảng khoái.”
Sâm Sâm nhìn Chu Thiến Thiến oán hận dẫm giày cao gót, ngẩng đầu nhìn Ninh Thiều Vận, “Mẹ ơi, cô kia đi đường như vậy sẽ bị ngã.”
Cậu nhóc vừa dứt lời, phía trước liền truyền đến tiếng kêu đau, giày cao gót của Chu Thiến Thiến đạp phải đá ngã lộn nhào.
Chẹp chẹp, miệng quạ đen của Sâm Sâm trước sau vẫn linh nghiệm.
- ---
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép.

Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Cửa nhà trẻ, Hạ Miên nhìn mấy tiểu đậu đinh khóc oe oe cách đó không xa, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Cô ngồi xổm xuống sửa sang lại quần áo của Tiểu Phong một chút, hôm nay đứa nhỏ mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, vẫn nhuyễn manh đáng yêu như mọi lần.
Hạ Miên lại dặn dò lần nữa, “Bảo bảo không chung lớp với anh Sâm Sâm và dì Tuệ Trúc, biết chưa?”
Tiểu Phong đeo cặp sách nhỏ gật gật đầu, mở giọng sữa nói, “Đi học nghe lời cô giáo, tan học đi tìm anh trai và dì Tuệ Trúc.”
“Ừm.” Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, “Muốn đi WC phải dơ tay xin phép cô, trong cặp còn có kẹo sữa, có thể chia cho các bạn khác ăn……”
Hạ Miên càng nói càng lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi, “Hôm nay học thử một ngày, nếu con không thích thì ngày mai không tới nữa nha?”
Tiểu Phong vươn tay nhỏ ôm lấy cổ Hạ Miên, vỗ vỗ cổ cô an ủi, “Dì nhỏ không cần lo lắng.”
Những lời này của cậu làm Hạ Văn Nguyệt cùng Ninh Thiều Vận cười khanh khách.

Ninh Thiều Vận cười nói, “Sao lại thành Tiểu Phong dỗ em rồi.”
Hạ Miên vừa chua xót vừa vui mừng, cô hôn hôn cái trán của Tiểu Phong, “Được rồi, dì nhỏ tin tưởng Tiểu Phong, Tiểu Phong siêu dũng cảm.”
“Cũng tin Sâm Sâm và Tuệ Trúc có thể chăm sóc em trai.”
Sâm Sâm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nghiêm túc, “Dì Hạ Miên cứ yên tâm.”
Hạ Văn Nguyệt càng không phải lo Mao Tuệ Trúc, chỉ dặn dò một câu, “Nghe lời cô giáo, để ý Sâm Sâm và Tiểu Phong, giữa trưa mẹ không tới được, chị Hạ Miên sẽ đến đón biết chưa?”
Mao Tuệ Trúc gật đầu, sau đó quay qua nhìn nhà trẻ có cầu trượt, hiển nhiên đã có chút không chờ nổi.
Nhìn ba bạn nhỏ được cô giáo đưa vào lớp, Hạ Văn Nguyệt và Ninh Thiều Vận hoàn toàn không lo, ai bận việc nấy.
Hạ Văn Nguyệt tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn bán sỉ trên thị trường, còn Ninh Thiều Vận một lòng nhốt mình trong phòng vẽ tranh.

Hạ Miên vốn muốn ôn tập, nhưng mà cô đứng ngồi không yên, đọc sách không vào, cuối cùng đành phải cầm sách giáo khoa chạy tới nhà trẻ rình bên ngoài.
Sau đó phát hiện trong thời gian ngắn ngủi, Tiểu Phong nhà mình đã phát triển theo phương hướng đoàn sủng.
Trong đó không thể thiếu công của Mao Tuệ Trúc.
Tiểu nha đầu này gan lớn không biết sợ, tính cách cũng lanh lẹ, tuy không có đồ chơi như cách bạn nhưng trong cặp lại có một ít đồ đan bằng gỗ bằng cỏ, giống với đồ chơi lần đầu tiên gặp mặt Hạ Văn Nguyệt đưa cho Tiểu Phong, những cái đó đều do chú Mao làm, chú Mao khéo tay, không có tiền mua đồ chơi cho bọn nhỏ liền tự mình làm, rất được yêu thích.
Trẻ con thành phố ít khi thấy loại này, Mao Tuệ Trúc đổi đồ chơi cho các bạn khác, rất nhanh đã hòa mình.
Đương nhiên, mỗi lớp học không thể thiếu một hai hùng hài tử* muốn qua cướp đồ chơi của Tuệ Trúc.
(P/s: hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện.)
Lúc này Sâm Sâm lên sân khấu, trông thằng bé phấn điêu ngọc trác nhưng khí thế mười phần, trực tiếp đứng trước mặt mấy đứa nhỏ kia, miệng nhấp nhấp cười lạnh, “Bắt nạt trẻ con không biết mất mặt sao?”
Thần thái khinh bỉ mà cậu nhóc học được từ cậu mình đúng là mười phân vẹn mười, “Còn bắt nạt người khác nữa cẩn thận bị cô giáo phê bình đấy.”
Hùng hài tử vốn bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa những năm đầu mấy đứa nít ranh không sợ cô giáo còn rất ít, hùng hài tử kia tức khắc do dự.

Đang muốn buông lời hung ác, liền nghe thấy rất nhiều bạn nữ phía sau cáo trạng:
“Cô ơi, bạn mập muốn đánh Hoắc Ngọc Sâm!”
“Cô ơi, bạn mập muốn cướp đồ chơi của bọn con, còn muốn đánh người!”
“Cô ơi, bạn mập ……”
Sau đó bạn mập đã bị cô giáo mang đi phê bình.
Hạ Miên nhìn một đống bạn nhỏ vây quanh Sâm Sâm, có chút buồn cười.

Trẻ con nhà trẻ có chút nông cạn chỉ biết xem giá trị nhan sắc của nhau, diện mạo cùng khí chất xuất chúng của Sâm Sâm cho dù có cao lãnh, cũng làm không ít người muốn chủ động kết bạn.
Nhưng hình như Sâm Sâm không thích bị chú ý.
Một lát sau nhóm mẫu giáo đã tan học.
Mao Tuệ Trúc đang chơi vui vẻ và Sâm Sâm mất kiên nhẫn đang bị vây lấy không hẹn mà cùng chạy tới cửa mẫu giáo.
Sau khi mười mấy tiểu đậu đinh đi ra, Tiểu Phong mới chậm rãi xuất hiện, tính cách cậu chậm nhiệt, trong hoàn cảnh mới cực kỳ sợ người lạ, tuy xung quanh đều là các bạn nhỏ, nhưng cậu nhóc cũng chỉ dám an tĩnh quan sát xung quanh.
Lúc này vừa ra khỏi cửa lớp liền nhìn thấy người quen, thân thể lập tức thả lỏng, cao hứng hô, “Dì Tuệ Trúc, anh Sâm Sâm.”
Đừng nhìn Mao Tuệ Trúc nhỏ nhất, nhưng con bé có tấm gương sáng của Tuệ Mai cùng Tuệ Lan, rất có bộ dáng chiếu cố người khác.

Cô nhóc nắm tay Tiểu Phong đi đến chỗ cầu trượt, dùng “con ếch gỗ màu xanh biết kêu” trao đổi với bạn nhỏ kia, cậu cho Tiểu Phong nhà tôi trượt một lần, tôi sẽ làm ếch kêu cho cậu nghe.
Vì vậy Tiểu Phong không phải lo tranh cùng người khác, cực kỳ thong dong được Sâm Sâm dắt lên cầu thang.
Thời điểm ngồi ở đầu cầu trượt, Tiểu Phong có chút sợ hãi, Sâm Sâm ngồi phía sau nói, “Đừng sợ, anh trượt xuống cùng em, cái này chơi rất dễ, một lần là biết.”
Mao Tuệ Trúc cũng đứng phía dưới giang hai tay, “Không sao đâu, dì sẽ đón.”
Bên cạnh có bạn nhỏ kinh ngạc, “Mao Tuệ Trúc, cậu lên chứ dì rồi cơ à?”
Mao Tuệ Trúc kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đúng, Tiểu Phong là cháu ngoại của tớ.”
Trẻ con sáu bảy tuổi đúng là thời điểm tranh nhau làm anh chị người ta, Mao Tuệ Trúc bằng chức phận “dì” đã đạt được một trận hâm mộ.
Có cô nhóc thông minh phát hiện, “Vậy em ấy cũng nên gọi tớ là dì chứ nhỉ.”
Cũng có bạn nam tiếp lời, “Chúng tớ là chú?”
“Là cậu?”
“Tớ là cô hả?”
“……”
Nhóm bạn nhỏ còn chưa hiểu hết xưng hô, đứng đó mồm năm miệng mười thảo luận, dù sao chỉ cần có chút thân phận là được.
Vì thế thời điểm Tiểu Phong và Sâm Sâm trượt xuống, thu hoạch được một đống cô dì chú bác không quen, cũng không cần Mao Tuệ Trúc phải dùng đồ chơi trao đổi nữa.
Chỉ cần phụ trách nhận sủng ái của “các trưởng bối” là được rồi.
Sâm Sâm tai bay vạ gió kiểu: ……
Vì sao mình lại làm anh? Cậu cũng muốn đảm đương vai chú vai bác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui