Sâm Sâm buông tay Hoắc Học Văn chạy ra, "Dì Hạ Miên lại cãi nhau với cậu rồi."
Hoắc Học Văn kinh ngạc nhìn anh, "Tiểu Bạch."
Biểu tình Ninh Thiều Bạch chuyển đạm, "Anh Hoắc."
Trên mặt Hoắc Học Văn hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Dì Ngụy thấy vậy mau chóng hô, "Tiểu Bạch vào đi, mọi người đến đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn sáng thôi, bằng không chốc nữa lạnh hết."
Vì thế mọi người lục tục ngồi xuống, Hoắc Học Văn ngồi bên cạnh Ninh Thiều Vận, ôm Sâm Sâm lại đây đặt giữa hai người.
Sâm Sâm nhìn nhìn chung quanh, hai mắt cong cong.
Nhưng mà bữa sáng hôm nay rõ ràng không náo nhiệt như hôm qua, bởi vì có Hoắc Học Văn, Sâm Sâm cũng khôi phục bộ dáng thân sĩ nghiêm chỉnh, Tiểu Phong thấy vậy mà học theo.
Nhóm mẹ con Hạ Văn Nguyệt cũng thật cẩn thận.
Không chịu ảnh hưởng cũng chỉ có Ninh Thiều Bạch cùng Ninh Thiều Vận, nhưng mà lúc hai người ăn cơm vốn luôn an tĩnh.
Thẳng đến khi tiếng còi ô tô cùng tiếng đập cửa đánh vỡ bầu không khí này.
Dì Ngụy đứng dậy mở cửa, nghi hoặc hỏi, "Mới sáng sớm mà ai gọi vậy?"
Trong chốc lát, bà mặt vô biểu tình tiến vào, đi theo phía sau là Chu Thiến Thiến bộ dạng xinh đẹp.
Dì Ngụy nhàn nhạt nói, "Trợ lý Chu tìm cô gia có việc."
Hôm nay Chu Thiến Thiến mặc váy tây giỏi giang, tóc dài quấn lên, một bộ tinh anh thương trường.
Sau khi bước vào phảng phất coi mọi người như không tồn tại, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Hoắc Học Văn, "Sếp Hoắc, bên sếp Tề có hội nghị khẩn cấp cần anh tham gia."
Hạ Miên cảm thấy Ninh Thiều Vận sáng nay còn có chút hòa hoãn giờ phút này lại trở nên xa cách.
Ninh Thiều Vận trực tiếp ôm Sâm Sâm đang ăn vạ Hoắc Học Văn về phía mình, "Sâm Sâm qua chỗ mẹ, ba con phải đi làm."
Hoắc Học Văn hình như không cảm thấy không có gì không đúng, hoặc là đã tập mãi thành quen, một bên nhíu mày, một bên chuẩn bị đứng dậy, "Hội nghị gì?"
Chu Thiến Thiến đáp, "Vẫn là hạng mục thành Bắc, nghe nói là có phát hiện mới, còn đưa ra một xấp tài liệu có vấn đề."
Thấy Hoắc Học Văn phải đi, Sâm Sâm không vui bĩu môi, "Ba nói hôm nay chơi với con mà."
Lúc này Hoắc Học Văn mới nhìn về Ninh Thiều Vận, trong giọng nói mang theo chút cẩn thận, "Tiểu Vận, hạng mục Bắc thành có chút phức tạp, anh phải đến công ty một chuyến, chốc nữa anh sẽ kêu tiểu Lý tới đón mẹ con em về sau."
Lại nhìn Sâm Sâm, "Buổi chiều ba sẽ chơi......"
Ninh Thiều Vận trực tiếp đánh gãy lời hắn, nói với Sâm Sâm, "Ba đang vội, để mẹ chơi với con được không, không phải vừa nãy con nói muốn đánh thủy trận cùng Tiểu Phong sao? Chúng ta có thể chơi một ngày."
Tuy Sâm Sâm vẫn cảm thấy thiếu chút hứng thú, nhưng cũng ngoan ngoãn không nói gì, làm Tiểu Phong hơi lo lắng nhìn qua.
Ninh Thiều Vận vuốt đầu Sâm Sâm nói với Hoắc Học Văn, "Chuyện không làm được thì đừng hứa hẹn với con nó."
"Chắc anh cũng vội quá nhỉ, tôi cùng Sâm Sâm không cần ai nhọc lòng, anh cứ chuyên tâm làm việc của mình đi." Ninh Thiều Vận nói, "Chúng tôi ở đây rất tốt."
Hoắc Học Văn rất bất đắc dĩ, "Tiểu Vận, chuyện bức tranh anh cũng đã giải thích với mẹ, mẹ cũng chỉ vì tốt cho chúng ta mà thôi, em......"
Ninh Thiều Vận nãy giờ luôn giữ biểu hiện bình tĩnh bỗng đề cao giọng, "Anh đừng có lôi chuyện đó ra nói!"
"Đấy là tranh tôi vẽ! Anh có biết tôi đổ bao nhiêu mồ hôi tâm huyết cho bức tranh đó không? Vẽ suốt hai năm, mẹ anh dựa vào cái gì tiện tay mang tặng người khác?"
Hoắc Học Văn không nghĩ Ninh Thiều Vận sẽ bùng nổ, tức khắc ngây ngẩn cả người, há miệng thở dốc không biết nên đáp thế nào.
"Chuyện này đều do em, phu nhân đừng trách sếp Hoắc." Chu Thiến Thiến bỗng dưng xen mồm.
Còn mang vẻ mặt thấp thỏm tự trách, "Tôi thấy sếp Hoắc lo lắng chuyện hạng mục, mới đi hỏi thăm sở thích của chủ nhiệm La, biết ngài ấy thích quốc họa, mà vừa lúc phu nhân lại vẽ xong, vì vậy mới buột miệng nói với lão phu nhân một tiếng......"
"Lão phu nhân nói ngày nào chị cũng vẽ, không ngờ chị lại để ý bức tranh đó như vậy." Cô ta nói tới đây còn cười cảm kích Ninh Thiều Vận, "Lại nói tiếp, ít nhiều cũng nhờ phu nhân, chủ nhiệm La rất thích, sảng khoái duyệt hạng mục công ty ta."
Đm, không trách được một Ninh Thiều Vận tính tình tốt bị ép bỏ nhà, chuyện này mẹ nó thật quá đáng, Hạ Miên trừng mắt nhìn Hoắc Học Văn.
Tên đàn ông tồi này còn mang bộ dáng không phải chuyện gì lớn, hoàn toàn không hiểu cho vợ mình, "Tiểu Vận, để anh gọi người giúp em......"
"Sếp Hoắc," Chu Thiến Thiến lần nữa đánh gãy lời Hoắc Học Văn, ngữ hàm chứa thúc giục, "Sếp Hoắc, 9 giờ bắt đầu hội nghị, bây giờ không tới sẽ muộn mất."
Hoắc Học Văn nhìn Ninh Thiều Vận lãnh đạm, chỉ có thể thở dài, "Lúc về anh sẽ nói sau." Sau đó quay qua Chu Thiến Thiến, "Đi thôi."
Thời điểm hắn bước qua cửa, Hạ Miên thấy Chu Thiến Thiến quay đầu, khóe miệng tràn ngập đắc ý nhìn Ninh Thiều Vận phía sau.
Đờ mờ còn dám làm càn trước mặt chính thất!
Ai nha, tính tình bạo trợn của cô rốt cuộc không kìm được.
"Trợ lý Chu --" Hạ Miên buông đũa xuống, lạnh lùng nói, "Xin dừng bước."
Hoắc Học Văn sắp qua cửa sửng sốt một chút, quen giọng khách hàng hỏi, "Hạ Miên, có chuyện gì sao?"
"Sếp Hoắc, tôi không tìm anh," Hạ Miên nhìn chằm chằm Chu Thiến Thiến đáp tiếp, "Tôi tìm cô ta!"
Chu Thiến Thiến một bộ dáng vô tội, "Làm sao vậy?"
"Vừa nãy cô nhìn chị Ninh nhà tôi đắc ý cái gì?"
Hoắc Học Văn nghi hoặc liếc qua Chu Thiến Thiến.
Chu Thiến Thiến không hiểu nhíu mày, tư thái thật là oan uổng, "Cô gái này, tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Bớt làm bộ làm tịch đi." Hạ Miên đan tay khởi động một chút tỏ vẻ, "Tôi tận mắt nhìn thấy, cô, khiêu khích chị Ninh, rất đắc ý, còn cười cợt mấy cái."
Chu Thiến Thiến cực kỳ đáng thương ngóng sang Hoắc Học Văn, "Sếp Hoắc, tôi không có."
Hạ Miên cười cười, "Nơi này nhiều người như vậy, cô chỉ giải thích với mỗi sếp Hoắc là có ý gì? Có phải cảm thấy chỉ cần sếp Hoắc tin là mình thắng chắc đúng không?"
"Sếp Hoắc này," Hạ Miên nhìn Hoắc Học Văn lạnh nhạt, "Nghe nói anh có thời gian giúp vị trợ lý Chu này chuyển nhà, nhưng lại bận rộn đến mức không đi đón vợ con được?"
Hoắc Học Văn sửng sốt nhíu mày, "Tôi đâu giúp đỡ gì," hắn nhìn phía Ninh Thiều Vận, "Anh thật sự bận chuyện hạng mục."
Sau đó quay qua Chu Thiến Thiến hỏi thăm, "Cô chuyển nhà?"
Má ơi, trước kia Hạ Miên cảm thấy sắt thép chính là từ hình dung thẳng nam, hiện tại mới phát hiện cả đám bọn họ đều là người xấu, xứng đáng không có vợ con.
Chu Thiến Thiến bị vạch trần cũng không hoảng hốt, dù sao mục đích của cô ta là muốn Ninh Thiều Vận ngột ngạt, không chỉ như vậy, còn phải trả đũa chuyện lần trước.
"Đúng là em mới dọn đến đối diện." Chu Thiến Thiến nói, "Anh cũng biết rồi đấy, vì tiện đi làm nên em mua phòng ở Tinh Hoa Viên, nhưng bây giờ đang trong giai đoạn trang trí chưa ở được, dì biết chuyện nên kêu em tạm sống đối diện."
"Hôm qua lúc mọi người về tình cờ gặp nhau, thấy em sống đối diện nên chắc chị ấy nghĩ nhiều, rốt cuộc sếp Hoắc cũng không tự mình đến đón phu nhân cùng tiểu thiếu gia."
Sau đó cười với Ninh Thiều Vận, "Bảo sao hôm qua em thấy chị không vui, còn tưởng mình nói sai gì đó, hóa ra là hiểu lầm sếp Hoắc?"
"Sếp Hoắc thật sự rất bận, hạng mục thành Bắc đột nhiên xảy ra vấn đề lớn, mấy ngày nay em cùng sếp Hoắc đều phải tăng ca đến khuya."
Hoắc Học Văn bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu Vận, thực xin lỗi, anh......"
"Không phải đâu, sếp Hoắc à," Hạ Miên nói, "Nãy giờ chị Ninh chưa lên tiếng, anh đã tin rồi hả?"
"Vị trợ lý Chu đây có địa vị lớn lắm sao, cô ta nói gì cũng tin răm rắp? Anh hoàn toàn không muốn nghe vợ mình trả lời?"
Biểu tình phát ngốc của Hoắc Học Văn đã nói cho mọi người biết, chuyện này chắc chắn sẽ có cãi cọ.
Chu Thiến Thiến đứng bên cạnh tiếp tục, "Tôi nói gì cơ? Cô gái này sao cứ nhắm vào tôi thế?"
Cô ta giống như vô tình giật giật chân, làm người ta chú ý tới mắt cá chân xanh tím, "Sếp Hoắc, tôi thật sự không biết vì sao phu nhân lại ghét mình, hôm qua bỗng nhiên tức giận thì thôi đi, bây giờ ngay cả một cô gái không quen biết, cũng vô duyên vô cớ nói tôi khiêu khích chị ấy."
"Nếu sếp Hoắc không tin có thể hỏi anh Tiểu Lý," Chu Thiến Thiến nói, "Hôm qua anh ấy đứng bên cạnh chứng kiến tất cả."
Ôi ôi, xem ra lai lịch của Chu Thiến Thiến cũng không nhỏ, thế nhưng còn mua chuộc được tài xế của Hoắc Học Văn?!
Đáng tiếc năng lực nhìn kỹ nữ của Hoắc Học Văn kém, năng lực xác định kỹ nữ cũng bằng 0, cho dù nhìn vết xanh tím của Chu Thiến Thiến, cũng hoàn toàn không muốn hỏi, chỉ nghi hoặc nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên không biết nên tức hay nên cười, "Đúng thế, tôi lại không phải bệnh nhân tâm thần,"
Cô dứt khoát đứng lên giằng co cùng ả, "Đã nói tôi không quen biết cô, vậy đang êm đẹp nhằm vào cô làm gì, chẳng nhẽ cô đã làm một số chuyện không tốt chọc tới tôi."
Chu Thiến Thiến:......!
Sau khi Hoắc Học Văn nghe hết lời Hạ Miên, cũng suy tư gì nhìn Chu Thiến Thiến, "Đúng là Hạ Miên không có lý do gì nhằm vào cô."
Lần này đến phiên Hạ Miên:......!
Dùng từ sắt thép để mô tả thẳng nam này là quá dễ dãi, phải gọi hắn là thẳng nam làm từ hợp kim Titan mới đúng.
Chu Thiến Thiến hiển nhiên cũng không đoán được Hoắc Học Văn sẽ nói như vậy, dứt khoát giả vô tội, đẩy vấn đề trở về, "Tôi đâu có làm chuyện gì sai trái, cô nói tôi khiêu khích phu nhân, vậy nêu lí do khiêu khích đi?"
Thế mà Hoắc Học Văn thật sự nhíu mày, ánh mắt nhìn Ninh Thiều Vận lộ ra dò hỏi.
Hạ Miên:......!
Mắt Hạ Miên trợn ngược, cảm thấy tên đàn ông này nhất định phải bị giáo huấn, nhưng trước tiên không thể để Ninh Thiều Vận bị ủy khuất được.
Hạ Miên cười lạnh, "Vì sao lại khiêu khích, cô hẳn là người rõ nhất mới đúng chứ, rốt cuộc tôi không quen cô, nhưng theo ánh mắt này, không lúc nào cô không khiêu khích chị Ninh cả."
"Hơn nữa bộ dáng rất thuần thục, đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhỉ."
Hạ Miên nhìn Hoắc Học Văn, "Cho nên tôi muốn biết, trước nay sếp Hoắc dung túng trợ lý Chu khinh mình tạm bỏ qua, hiện giờ còn muốn song kiếm hợp bích chà đạp vợ mình là có ý gì?"
Chu Thiến Thiến sửng sốt, cô ta cho rằng Hạ Miên sẽ chọc thủng chuyện ả thích Hoắc Học Văn.
Tâm lý người bị hại đã chuẩn bị sẵn sàng giờ phút này không dùng được.
Mà Hoắc Học Văn thật sự đúng là tên đầu gỗ, nhiều lần ám chỉ sáng tối như vậy còn không nhận ra.
Nếu cô ta nói toẹt ra, Hoắc Học Văn nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng nếu bị Ninh Thiều Vận vạch trần, hoàn toàn có thể nói mình bị oan, đến lúc đó còn được Hoắc Học Văn an ủi.
Vài lần như vậy Hoắc Học Văn cũng giúp cô ta, cũng phóng qua một ít tâm tư, chuyện sau đó cũng sẽ thuận lý thành chương.
Lại không ngờ Hạ Miên hoàn toàn không đề cập đến chuyện này, nói cô ta không tôn trọng Hoắc Học Văn, sao có thể.
Chu Thiến Thiến vội vàng biện giải, "Tôi không tôn trọng sếp Hoắc bao giờ?"
Hoắc Học Văn cũng nói, "Tôi chưa từng có ý để người khác chà đạp Tiểu Vận."
Ninh Thiều Vận lộ ra biểu tình trào phúng, không muốn để ý đến hắn.
Nếu không phải không muốn chị Ninh chịu ủy khuất, Hạ Miên cũng chẳng thèm care, để tên này sống nửa quãng đời còn lại trong cô độc đúng là quá xứng đáng.
Bên Chu Thiến Thiến còn muốn kiếm chuyện, "Nói đi tôi coi khinh sếp Hoắc khi nào? Còn cả khinh phu nhân nữa? Cô chỉ là một đứa quê mùa thì biết cái gì, đừng có ăn nói bừa bãi, bôi nhọ người khác!"
"Nói là không biết tôi." Hạ Miên cười, "Không phải đã điều tra rất rõ ràng sao? Còn biết tôi đến từ nông thôn nữa chứ."
"Xin trợ lý Chu tôn trọng sếp Hoắc của mình." Hạ Miên cười lạnh, "Tôi muốn hỏi sếp Hoắc, công việc trợ lý có chức trách gì?"
"Thay tôi an bài lịch trình công việc, truyền đạt ý kiến cổ đông."
Chu Thiến Thiến thấy Hoắc Học Văn thành thật trả lời, kinh ngạc mở to mắt, "Sếp Hoắc!"
"Cho nên, trợ lý chỉ là sắp xếp lịch trình làm việc, chứ không phải an bài công việc đúng không?" Hạ Miên cười, "Lần đầu tiên tôi thấy một trợ lý có thể tùy ý nắm giữ hành tung của ông chủ mình đấy, dưới tình huống chưa có quyết định gì đã thay sếp thực hiện."
Cô nhìn Chu Thiến Thiến hỏi, "Cái này gọi là tôn trọng hả? Vậy vsao cô biết sếp Hoắc ở đây? Hôm qua lúc sếp Hoắc tới cũng đã khuya, hơn nữa còn là việc cá nhân mới đến, chẳng lẽ đây cũng là chuyện một trợ lý như cô nên biết?"
Hoắc Học Văn quay qua Chu Thiến Thiến, tuy rằng Chu Thiến Thiến thân với mẹ mình, nhưng chuyện tối qua hắn tới đây vì sợ bà tức giận cho nên căn bản không báo.
Chu Thiến Thiến vội vàng giải thích, "Là vì bên sếp Tề nói hạng mục Bắc thành tương đối gấp, tôi mới gọi điện hỏi anh Tiểu Lý, biết sếp ở bên này mới qua đây tìm."
Hạ Miên cười tươi, "Đây là lần thứ hai cô nhắc tới vị Tiểu Lý này, ban nãy nói gì ấy nhỉ? À, nói anh Tiểu Lý có thể làm chứng chị Ninh chèn ép cô?"
"Đúng là giỏi thật, nhanh như vậy đã mua chuộc được người của ông chủ, không chỉ biết được sinh hoạt của người ta, còn muốn quấy nhiễu chuyện nhà, bằng không một trợ lý hèn mọn như cô, đang yên đang lành chạy đến chỗ phu nhân để bị chèn ép làm gì?"
Hạ Miên hỏi Hoắc Học Văn, "Xin hỏi sếp Hoắc, cái này là sự tôn trọng sao? Anh cảm thấy mình được tôn trọng không?"
"Cô đừng có nói luyên thuyên!" Chu Thiến Thiến cả giận.
Hạ Miên đáp trả không kiêng dè, "Tôi nói linh tinh chỗ nào, bộ cô không có số của ông chủ à? Đầu óc bình thường thì hỏi tài xế người ta làm gì, nếu hỏi tài xế, đáng lẽ ra cô phải hỏi ông chủ đang làm gì, hiện tại có tiện hay không? Hoặc là kêu tài xế đi vào nói một tiếng thì chết hả?"
"Nhưng không!" Hạ Miên lạnh lùng, "Bởi vì cô cảm thấy không cần, mặc dù biết ông chủ và vợ con cửu biệt gặp lại, cô cũng khẳng định chỉ cần mình đến, là có thể đưa người đi, bởi vì so với vợ con ông chủ thì cô quan trọng hơn, phải không?"
Ánh mắt sắc bén của Hạ Miên quét về Hoắc Học Văn, "Sếp Hoắc đây không phải khiêu khích thì là gì?"
Thấy sắc mặt Hoắc Học Văn khẽ biến, Hạ Miên cười nhạo, "Sự thật đúng là như vậy, không phải anh đã lập tức đi theo cô ta đi rồi sao?"
Hoắc Học Văn nhíu mày đáp, "Tôi chỉ đi làm."
"Công việc của anh đều đột nhiên xuất hiện hả?" Hạ Miên nói, "Trợ lý Chu không báo trước, ngay cả tài xế kia nhận được điện thoại của trợ lý Chu cũng không vào thông báo một câu, nhân viên của sếp Hoắc cũng thật có ý."
"Hiện tại là thời đại nào, sao lại không có phương thức liên lạc, anh có Big Brother mà nhỉ? Nếu gọi trước một tiếng, ít nhất cũng có thể dỗ dành được Sâm Sâm, nói ra nguyên nhân hôm nay mình không thể chơi cùng cậu nhóc, chứ không phải vứt xuống một câu bận việc bỏ đi."
"Anh cảm thấy Sâm Sâm rất hiểu chuyện?"
"Không, thằng bé thấy mẹ mình nuốt lời sẽ khóc lớn, bởi vì trong lòng nó, mẹ nói chuyện giữ lời; mà ba ư......!Ha ha, có thất vọng sẽ không ôm kỳ vọng nữa, ba không đáng tin, lời ba nói ra cũng chỉ là nói dối mà thôi!"
Hoắc Học Văn đột nhiên nhìn Sâm Sâm, đủ chuyện quá khứ hiện lên trong óc, vào lần đầu tiên hắn nuốt lời, Sâm Sâm thật sự đã nháo.
Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ khi nào? Chỉ cần một câu phải đi làm, Sâm Sâm sẽ tự giác rời đi......!
Hạ Miên nói mãi nói đến nỗi làm mình phát hỏa, "Trở lại chuyện chính, anh bị trợ lý Chu này bố trí thế nào tôi không quan tâm, chỉ muốn hỏi một câu, từ lúc đến đây trợ lý Chu chưa hề chào hỏi chị Ninh một câu nào, đây có phải là sự thật hay không?"
Hoắc Học Văn hình như mới chú ý đến vấn đề này.
"Thời điểm anh ra ngoài đưa theo phu nhân của mình, cũng chỉ cùng nói chuyện cùng đồng nghiệp, làm lơ người đi theo sao?"
"Cái này chưa tính là khiêu khích?"
Thấy Hoắc Học Văn nhíu mày nhìn phía mình, Chu Thiến Thiến thật sự vội vàng, "Em chỉ có việc gấp tìm anh thôi."
"Việc gấp? Gấp bao nhiêu? Ngay cả thời gian chào hỏi cũng không có?" Hạ Miên cười lạnh, "Người ta nói phu thê nhất thể, vợ của ông chủ mình ở đây, cô lại như mù không nhìn thấy, chỉ chằm chằm cắn lấy ông chủ."
"Giống như mắt chỉ nhìn thấy thân thể, trực tiếp làm lơ phía trên của người ta, một lòng nhìn chằm chằm nửa thân dưới, cô cảm thấy đây là tôn trọng? Không, rõ ràng là lưu manh!"
"Phụt......"
"Khụ khụ......"
"Khụ! Khụ!"
Ninh Thiều Vận nhanh lấy khăn che miệng, Mao Tuệ Mai đấm ngực liên hồi, những người khác cũng có sắc mặt khác nhau.
Ninh Thiều Bạch xoa xoa môi, trừng mắt nhìn Hạ Miên một cái, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"
Hạ Miên vô tội đáp, "Tôi sai sao? Chẳng lẽ chị Ninh là nửa người dưới? Vậy càng không thích hợp, chị Ninh đẹp như vậy......"
Hoắc Học Văn:......!
Vừa nãy có phải bị nội hàm gì hay không.
Chu Thiến Thiến tức chết rồi, cô ta nói với Hoắc Học Văn, "Sếp Hoắc, cô ta rõ ràng nhằm vào em, lúc làm việc em luôn là tính cách này, anh đâu phải không biết?"
"Lúc nào cũng như vậy? Quả nhiên, lúc nào cô cũng khiêu khích chị Ninh." Hạ Miên nói, "Mà sếp Hoắc lại dung túng."
Giọng nói Chu Thiến Thiến nhịn không được cất cao, "Tôi là trợ lý của anh ấy, chỉ phụ trách chuyện công việc."
"Ồ, vậy khiêu khích vợ ông chủ cũng là chuyện công việc hả?" Hạ Miên cũng nâng tông, ai sợ ai!
Chu Thiến Thiến cả giận, "Tôi khiêu khích chỗ nào?"
"Cô nghe không hiểu tiếng người à? Ban nãy tôi nói thế vẫn chưa tiếp thu được?" Hạ Miên hỏi Hoắc Học Văn, "Anh nghe hiểu không?"
Hoắc Học Văn gật gật đầu.
Hạ Miên thiếu chút nữa muốn cười, cô quay đầu nhìn Chu Thiến Thiến xanh mặt, "Cô xem, ông chủ cô đã hiểu."
Chu Thiến Thiến hít sâu một hơi nói, "Tôi biết phu nhân không thích mình, nhưng cũng đừng nhằm vào tôi như vậy."
"Lời này." Hạ Miên tiếp, "Cô nói thế, tưởng chị Ninh thích mình chắc?"
"Đùa giỡn đào góc tường nhà người ta thì thôi đi, còn làm lơ đắc ý khiêu khích, chị ấy cuồng bị ngược mới đi thích cô."
"Mà cũng chẳng cần cô yêu thích làm gì, còn mặt mũi thì tôn trọng nhau chút, chân thành nói xin lỗi cho tôi xem!"
Chu Thiến Thiến nghiến răng, "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào chị ấy là vợ của sếp cô, cũng đáng để sếp cô tôn trọng!" Hạ Miên cười, "Tôi tin khi ông chủ kêu cô xin lỗi, cô sẽ không dám hỏi dựa vào cái gì."
"Cho nên, cô cũng chỉ tôn trọng nửa thân dưới của sếp Hoắc thôi!"
Hoắc Học Văn:......!
Nhìn ánh mắt vừa cố ý vừa vô ý của mọi người soi về đây, Hoắc Học Văn có loại ảo giác mình đang không mặc quần......!
Hạ Miên vẫn đang tức giận, "Còn nữa! Ban nãy tôi nghe thấy một trợ lý hèn, có thể xúi giục người nhà sếp mang tranh của phu nhân đi tặng người ta! Đúng là làm người ngoài này mở mang kiến thức!"
Nhắc tới chuyện đó lửa giận của Hạ Miên lại tăng vọt, chỉ vào mặt Hoắc Học Văn nói, "Anh có biết đối với một nhà nghệ thuật mà nói, sáng tác của mình là để cho con cái không? Cấp dưới của anh không hỏi được một câu, đã tự ý mang tâm huyết của chị Ninh đi tặng cho người khác."
"Anh không để bụng! Không phải đang dung túng cho bọn họ hèn hạ chèn ép chị Ninh sao?"
"Nếu chị Ninh đem tặng hạng mục Bắc thành chứa đầy công sức của anh cho người khác, anh có cảm giác gì?"
Chu Thiến Thiến cả giận, "Hai chuyện này đâu giống nhau.
Chẳng qua chỉ là mấy bức tranh thôi mà!"
"Cút mẹ cô đi!" Hạ Miên giơ tay ném chiếc đũa vào đầu cô ta, "Chẳng qua chỉ là một bức tranh? Mẹ nó sao cô không tự đi mà vẽ? Không vẽ được thì sao không đi mua? Mất não không biết suy nghĩ, giẫm đạp lên tâm huyết của người khác còn đòi lý lẽ hả?!"
Chu Thiến Thiến thét chói tai, Hạ Miên tức giận đến nỗi cúi đầu tìm đồ, muốn đáp cả vào mặt Hoắc Học Văn.
Tiểu Phong yên lặng đẩy đến một cái chén sứ, bị Hạ Văn Nguyệt tay mắt lanh lẹ đoạt được, "Không được không được."
Sau đó đưa ra một đôi đũa cả.
Hoắc Học Văn:......!
Hạ Miên:......!
Xuất phát từ sự tôn trọng với Ninh Thiều Vận, đôi đũa kia chưa có ném ra, Hạ Miên chỉ lạnh lùng nói, "Hạng mục Bắc thành kia chỉ cần bị gió thổi hơi lay một tý là anh đã mặc kệ vợ con, Sâm Sâm bị bắt cóc anh còn tỏ vẻ không sao cả, ha, tâm huyết của anh là tâm huyết, còn tâm huyết của chị Ninh chẳng nhẽ là rác rưởi?!"
"Tiểu Vận!" Dì Ngụy bỗng kinh hô.
Mọi người mới phát hiện Ninh Thiều Vận lệ rơi đầy mặt.
Tất cả hoảng sợ, Hoắc Học Văn tức khắc luống cuống muốn tiến lên, "Tiểu Vận......"
Ninh Thiều Bạch ngăn hắn lại, nhàn nhạt nói, "Sếp Hoắc, tâm huyết của anh quan trọng, nhanh đi đi."
Hoắc Học Văn nôn nóng lại bất đắc dĩ, "Tiểu Bạch, anh......"
Sâm Sâm cũng vội vàng ôm lấy Ninh Thiều Vận, la lên, "Mẹ mẹ."
"Mẹ không sao." Ninh Thiều Vận lau nước mắt ngày càng nhiều, nhìn Hạ Miên nói, "Hạ Miên, cảm ơn em."
Sau khi xảy ra chuyện kia, hầu như mọi người đều nói chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi mà, mỗi năm cô ấy có thể vẽ được mấy bức, lo lắng tức giận cái gì.
Những lời nói đó phảng phất như con dao vô hình, từng nhát một cắm vào tâm vào thâm tâm, cô ấy cũng không ngờ rằng có một ngày sẽ có người hiểu được tâm tình của mình lúc ấy......!
Hạ Miên đưa khăn tay cho Ninh Thiều Vận, sau đó quay đầu nói với Hoắc Học Văn, "Không phải sếp Hoắc đang vội sao, mau đi nhanh đi.
Chúng tôi không dám kéo dài thời gian của anh nữa."
"Nhưng mà xin hãy nhớ kỹ." Hạ Miên nói, "Đừng để người phụ nữ này xuất hiện trước mặt chị Ninh lần nào nữa.
Bằng không đừng trách tôi không khách khí."
Sau đó nhìn Chu Thiến Thiến nhả ra một từ, "Cút!"
"Cô đừng có mơ?!" Chu Thiến Thiến xoa cái trán phát đau, nhớ ra mình thế nhưng bị một con nha đầu nông thôn đánh trước mặt Hoắc Học Văn, tức giận không kìm được, "Anh Học Văn, bọn họ khinh người quá đáng!"
"Ủa sao không gọi sếp Hoắc nữa?" Hạ Miên nói, "Đuôi cáo lộ nhanh vậy sao?"
Hoắc Học Văn cảm thấy một lời giải thích không ổn, cô gái này rõ ràng muốn đánh đen mình, vội vàng giải thích, "Không phải, em ấy là con gái bạn cũ của cha tôi, mẹ tôi đối đãi với em ấy như con gái." Cho nên không thể không xuất hiện trước mặt Ninh Thiều Vận.
Lời giải thích này thật làm người ta sốt ruột, dì Ngụy nhìn không được thay hắn nói, "Năm đó ông Hoắc giả khốn khổ, cha của trợ lý Chu có từng giúp đỡ, sau khi ông Hoắc trở về với thân phận thật rồi, vẫn luôn liên hệ với Chu gia, mà ông Hoắc lại rất thích cô Chu này."
Chu Thiến Thiến đúng lúc khóc ròng, "Từ nhỏ được Hoắc gia giúp đỡ, tôi biết không có gì báo đáp, chỉ có thể liều mạng học tập, du học quản lý ba năm, sau khi học thành muốn báo đáp Hoắc gia!"
"Sau khi tôi tốt nghiệp liền về nước theo chân anh Học Văn, chưa từng có ý nghĩ phận."
"Thôi thôi!" Hạ Miên nói, "Tôi thấy cô căn bản không muốn báo đáp Hoắc gia, người ta nuôi cô từ bé, cô muốn thay thế Hoắc gia mới đúng! Bằng không sao phải cố ý làm nhà người ta gà chó không yên!"
Hoắc Học Văn đau đầu xoa mày, nói, "Tiểu Chu, cô đến công ty trước đi."
Chu Thiến Thiến không thể tưởng tượng trừng mắt, "Anh Học Văn!"
Hạ Miên cười lạnh, "Đây là lễ phép sau khi du học quản lý về của cô sao? Cảm xúc cá nhân quan trọng vơn công việc?"
"Đúng rồi, không phải hội nghị rất khẩn cấp à? Cô làm trễ mất 30p rồi đấy, cho nên, rốt cuộc là hội nghị không quan trọng, hay là chức trợ lý này không xứng với cô?"
Chu Thiến Thiến:......!
Sắc mặt Chu Thiến Thiến từ xanh thành đen, tức giận đến phát run, "Cô câm miệng cho tôi! Cô là ai, xứng nghi ngờ tôi sao?!"
"Giỏi thật!" Hạ Miên vén tay áo, "Đến lúc này cô còn thái độ hả? Tôi là ai? Để tôi nói cho cô biết, so với cô tôi tôn quý hơn nhiều!"
"Ba cô chẳng qua chỉ giúp Hoắc lão gia tử có mỗi một lần." Hạ Miên nói, "Tôi đây còn tự mình cứu cháu trai lớn của Hoắc gia nhé! Một cái dây leo như cô mà cũng dám so đo, không thấy khôi hài sao?"
"Cho dù tôi có đánh cô ở chỗ này, anh Học Văn của cô cũng không thể nói không được! Cho nên, thừa dịp tính tôi còn tốt, thông minh thì cút đi!"
Thấy Hạ Miên trắng trợn lấy ân báo đáp ra như vậy, Chu Thiến Thiến nhìn Hoắc Học Văn còn muốn nói tiếp.
Tiếc là Hạ Miên đã phi đũa lại đây.
"A --" Chu Thiến Thiến không ngờ Hạ Miên nói đánh là đánh, chỉ có thể chạy trối chết.
Hạ Miên ở phía sau còn đang cười lạnh, "Không biết tôn trọng cấp trên, không có trách nhiệm với công việc, ngay cả suy xét thời thế cũng không biết, loại chỉ số thông minh này thật sự có thể tốt nghiệp sao? Sếp Hoắc thấy cô ta đang báo ân hay báo thù?"
Chu Thiến Thiến tức điên rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...