Trở Thành Con Gái Của Vai Ác


Quản gia trong nháy mắt bị đánh trúng, căn bản đỡ không nổi, lòng mề mềm nhũn trong tích tắc.

Ngay tức thì y nhớ tới con gái của mình khi còn bé, cũng như thế này, thanh tú xinh đẹp, như công chúa nhỏ vậy, giọng điệu cũng yêu kiều.

Ngay cả nhóm người làm nữ và vệ sĩ cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Cô bé con này, thật sự quá ngoan.

Tuy bọn họ cũng đều biết việc này do cô bé gây ra, là lỗi sai của cô bé, nhưng vẫn không đành lòng trách cô bé!Ngược lại còn muốn mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của bé nữa!Huhuhu, chắc bọn họ điên cả rồi!Quản gia cũng không tức giận nữa, y bất đắc dĩ khoát khoát tay, để đám người hầu giải tán.

Sau đó y tự mình đưa cô bé con đến cổng biệt thự.

Lục Lê đương nhiên không muốn đi, bé thật ra có rất nhiều biện pháp để ở lại, nhưng bé cũng biết, nếu như mình ở lại thì chú quản gia và những người khác sẽ bị cha mắng.

Hừ, cha thật là xấu!Nghĩ như vậy, nhưng cô bé con đi một bước lại không nhịn được mà quay đầu liếc mắt nhìn, dáng vẻ tội nghiệp không nỡ, khiến quản gia nhìn mà lòng chua xót không thôi.

Nếu không phải Lục thiếu không thích trẻ con thì y thật sự muốn giữ cô bé này lại nuôi ở Lục gia, nhìn xem, rất dễ thương, rất đáng yêu!Hai người vừa ra đến cổng chính biệt thự.

Bỗng dưng điện thoại di động của quản gia rung lên……Tìm chút đồ ăn cho nó.

Lục Quân Hàn đích thân gửi tới.

Quản gia sửng sốt.


Sau đó mới nhớ ra, vừa rồi cô bé này nói là đã rất lâu không được ăn gì rồi, ngay cả y cũng không nhớ kỹ, thế mà Lục thiếu khó chịu với tiểu loli này sao lại nhớ rõ ràng như thế?Vậy thì cũng thôi đi, lại còn là lần đầu tiên cố ý gửi tin nhắn để nhắc nhở…“Chú ơi, chú…chú có thể cho cháu mượn ít tiền không?”.

Lục Lê như thể có chút ngượng ngùng mấp máy cái miệng nhỏ, xoắn đôi tay nhỏ bé, nhỏ giọng nói: “Bụng cháu rất đói, muốn mua đồ ăn, nhưng mà trên người cháu không có tiền…”.

“…”.

Quản gia chống lại đôi mắt trong suốt như nai con của bé, vội vàng che ngực lại.

Không được rồi! Đáng yêu quá! Khiến y lại muốn sinh thêm con gái rồi!“Được không, chú?”.

Thấy quản gia không nói lời nào, sợ y không cho mượn, cô bé không thể làm gì khác hơn là vội vàng giơ cái tay nhỏ bé lên cam đoan:“Trên người cháu bây giờ không có tiền, nếu như, nếu như sau này cháu kiếm được tiền, cháu sẽ trả lại cho chú, cháu thề!”Cô bé đoan chính đứng tại chỗ, thân thể nhỏ bé, giơ cái tay mềm mại lên thề quá thật đáng yêu đến nổ tung.

Trái tim quản gia đều mềm nhũn, nhanh chóng bảo người hầu đi lấy đồ ăn, dù sao Lục thiếu cũng đã lên tiếng, y cũng không còn điều gì để kiêng kỵ.

Đồ ăn vặt, điểm tâm, đồ uống, chỉ những thứ này thôi đã lấp đầy một túi lớn cho Lục Lê.

Lục Lê lại không muốn, chỉ lấy một chai nước và một cái bánh gato nhỏ, những thứ khác trả về, dù sao cầm nhiều bé sợ sau này không trả nổi.

Nghe nói kiếm tiền rất khó.

Quản gia cũng không kiên trì, chủ yếu là sợ một túi lớn như vậy Lục Lê cầm không nổi, dù sao người bé thật sự quá nhỏ, không thể làm gì khác hơn là để bé ăn nhiều một chút.


Lại thấy trên người Lục Lê ướt nhẹp, y vội vàng bảo người hầu đưa bé vào phòng nhỏ tắm.

“Chú Lưu”.

Người hầu nữ kia gọi quản gia: “Chỗ chúng ta hình như không có quần áo cho con bé mặc”.

Lục thiếu chán ghét trẻ con như vậy, bọn họ cũng không dám đưa con mình đến Lục gia, đương nhiên cũng sẽ không có quần áo của con nít.

Nhưng bây giờ sai người đi mua thì không kịp rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.

Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi hỏi cô hai một chút, cô ấy chắc phải có”.

Em gái ruột của Lục thiếu, nhị tiểu thư Lục gia Lục An Nhiên, bây giờ tuy đã 22 tuổi, nhưng cô lớn lên từ nhỏ ở Lục gia, quần áo của bé gái chắc chắn cô ấy có.

Quản gia trong nháy mắt bị đánh trúng, căn bản đỡ không nổi, lòng mề mềm nhũn trong tích tắc.

Ngay tức thì y nhớ tới con gái của mình khi còn bé, cũng như thế này, thanh tú xinh đẹp, như công chúa nhỏ vậy, giọng điệu cũng yêu kiều.

Ngay cả nhóm người làm nữ và vệ sĩ cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Cô bé con này, thật sự quá ngoan.


Tuy bọn họ cũng đều biết việc này do cô bé gây ra, là lỗi sai của cô bé, nhưng vẫn không đành lòng trách cô bé!Ngược lại còn muốn mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của bé nữa!Huhuhu, chắc bọn họ điên cả rồi!Quản gia cũng không tức giận nữa, y bất đắc dĩ khoát khoát tay, để đám người hầu giải tán.

Sau đó y tự mình đưa cô bé con đến cổng biệt thự.

Lục Lê đương nhiên không muốn đi, bé thật ra có rất nhiều biện pháp để ở lại, nhưng bé cũng biết, nếu như mình ở lại thì chú quản gia và những người khác sẽ bị cha mắng.

Hừ, cha thật là xấu!Nghĩ như vậy, nhưng cô bé con đi một bước lại không nhịn được mà quay đầu liếc mắt nhìn, dáng vẻ tội nghiệp không nỡ, khiến quản gia nhìn mà lòng chua xót không thôi.

Nếu không phải Lục thiếu không thích trẻ con thì y thật sự muốn giữ cô bé này lại nuôi ở Lục gia, nhìn xem, rất dễ thương, rất đáng yêu!Hai người vừa ra đến cổng chính biệt thự.

Bỗng dưng điện thoại di động của quản gia rung lên……Tìm chút đồ ăn cho nó.

Lục Quân Hàn đích thân gửi tới.

Quản gia sửng sốt.

Sau đó mới nhớ ra, vừa rồi cô bé này nói là đã rất lâu không được ăn gì rồi, ngay cả y cũng không nhớ kỹ, thế mà Lục thiếu khó chịu với tiểu loli này sao lại nhớ rõ ràng như thế?Vậy thì cũng thôi đi, lại còn là lần đầu tiên cố ý gửi tin nhắn để nhắc nhở…“Chú ơi, chú…chú có thể cho cháu mượn ít tiền không?”.

Lục Lê như thể có chút ngượng ngùng mấp máy cái miệng nhỏ, xoắn đôi tay nhỏ bé, nhỏ giọng nói: “Bụng cháu rất đói, muốn mua đồ ăn, nhưng mà trên người cháu không có tiền…”.

“…”.

Quản gia chống lại đôi mắt trong suốt như nai con của bé, vội vàng che ngực lại.

Không được rồi! Đáng yêu quá! Khiến y lại muốn sinh thêm con gái rồi!“Được không, chú?”.

Thấy quản gia không nói lời nào, sợ y không cho mượn, cô bé không thể làm gì khác hơn là vội vàng giơ cái tay nhỏ bé lên cam đoan:“Trên người cháu bây giờ không có tiền, nếu như, nếu như sau này cháu kiếm được tiền, cháu sẽ trả lại cho chú, cháu thề!”Cô bé đoan chính đứng tại chỗ, thân thể nhỏ bé, giơ cái tay mềm mại lên thề quá thật đáng yêu đến nổ tung.


Trái tim quản gia đều mềm nhũn, nhanh chóng bảo người hầu đi lấy đồ ăn, dù sao Lục thiếu cũng đã lên tiếng, y cũng không còn điều gì để kiêng kỵ.

Đồ ăn vặt, điểm tâm, đồ uống, chỉ những thứ này thôi đã lấp đầy một túi lớn cho Lục Lê.

Lục Lê lại không muốn, chỉ lấy một chai nước và một cái bánh gato nhỏ, những thứ khác trả về, dù sao cầm nhiều bé sợ sau này không trả nổi.

Nghe nói kiếm tiền rất khó.

Quản gia cũng không kiên trì, chủ yếu là sợ một túi lớn như vậy Lục Lê cầm không nổi, dù sao người bé thật sự quá nhỏ, không thể làm gì khác hơn là để bé ăn nhiều một chút.

Lại thấy trên người Lục Lê ướt nhẹp, y vội vàng bảo người hầu đưa bé vào phòng nhỏ tắm.

“Chú Lưu”.

Người hầu nữ kia gọi quản gia: “Chỗ chúng ta hình như không có quần áo cho con bé mặc”.

Lục thiếu chán ghét trẻ con như vậy, bọn họ cũng không dám đưa con mình đến Lục gia, đương nhiên cũng sẽ không có quần áo của con nít.

Nhưng bây giờ sai người đi mua thì không kịp rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.

Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi hỏi cô hai một chút, cô ấy chắc phải có”.

Em gái ruột của Lục thiếu, nhị tiểu thư Lục gia Lục An Nhiên, bây giờ tuy đã 22 tuổi, nhưng cô lớn lên từ nhỏ ở Lục gia, quần áo của bé gái chắc chắn cô ấy có.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui