Coi nhẹ ánh mắt đằng đằng sát khí của Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc, Cố Lan thản nhiên nhấc điện thoại gọi cho trợ lý của mình, nhờ anh ta mang cho mình một bộ quần áo và đồ dùng cá nhân đến bệnh viện.
Sau khi cúp điện thoại, hắn giả vờ như bây giờ mới chú ý đến sự tồn tại của hai người kia, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao hai người còn chưa đi?"
"Sao chúng tôi phải đi?"
Bách Kỳ Ngọc hai tay đút túi quần, mắt phượng hơi nheo lại, chân dài bước đến bên giường bệnh thoải mái ngồi xuống, dáng vẻ này là muốn ngồi luôn ở đây.
"Tinh Tinh chưa khỏe, tôi không yên tâm."
Phó Hành cũng thản nhiên ngồi xuống bên kia giường bệnh, không có ý định chuyển ổ.
Cố Lan tức giận.
Hai người này không phải là tình địch à?
Sao bây giờ lại bắt tay nhau cùng đối phó hắn?
Phó Ti Thận chứng kiến từ đầu đến cuối: "..."
Cậu à, là do cậu vi phạm quy tắc trước, không thể trách người khác tạm thời liên thủ được.
Nhưng mà mẹ hắn cũng lợi hại thật, ngay cả khi nhỏ như thế mà vẫn có thể làm cho ba người đàn ông này rơi vào Tu La Tràng*.
*Tu La Tràng - 修罗场: nghĩa gốc là nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt không ngừng giữa quỷ thần Atula và Đế Thích Thiên đứng đầu một cõi.
Còn được hiểu là cảnh chiến đấu ác liệt hoặc chiến trường đổ máu.
Trong ngôn ngữ hiện nay còn có thể dùng với nghĩa là khó khăn trong mối quan hệ yêu đương, hoặc khủng hoảng trong nghề nghiệp.
Đúng là mẹ của hắn có khác.
Ở đây chỉ có mình Phó Ti Thận nhỏ yếu vô hại nhất, vừa nãy hắn núp trong góc tránh được một kiếp giữa cuộc chiến của các lão đại, nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì khó tránh khỏi bị vạ lây, tốt nhất là...!Chạy?
Dù sao ở đây cũng có người lớn trông chừng, Tinh Tinh sẽ không sao đâu.
Nghĩ như vậy, Phó Ti Thận liền đứng lên, dưới cái nhìn chằm chằm của ba cặp mắt sắc bén, hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh mỉm cười thật tươi.
"Con...!Phòng làm việc của con đột nhiên xảy ra chuyện, bố, cậu và chú ở lại chăm sóc Tinh Tinh nhé, con xin phép đi trước."
"Đi đi." Phó Hành hơi ngẩng đầu, ngay sau đó Phó Ti Thận liều mạng chạy nhanh ra ngoài không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Thằng nhóc thối, có cái gì đâu mà sợ?" Cố Lan nhìn dáng vẻ như bị mãnh thú hồng thủy truy sát của cháu trai mà bật cười.
Tinh Tinh thắc mắc nhìn hết người này đến người kia nhưng vẫn không hiểu mấy người lớn này đang làm gì, cảm thấy rất nhàm chán.
Bàn tay nhỏ kéo lấy áo Phó Hành, khi thấy anh cúi đầu nhìn mình thì mới nói: "Con nhớ khủng long bạo chúa."
Biết Tinh Tinh thích khủng long, trước khi xuất ngoại Phó Ti Cẩn đã dẫn Ngư Du đi chọn cho Tinh Tinh một con khủng long bạo chúa nhồi bông.
Khủng long nhồi bông vừa đáng yêu lại khí phách lập tức chiếm được trái tim Tinh Tinh, mỗi ngày bé đều ôm khủng long để ngủ, thiếu nó thì không ngủ được.
Suốt mấy hôm đi chơi không được mang khủng long theo, vừa về đến nhà một ngày thì bị bế đi bệnh viện.
Bây giờ Tinh Tinh rất nhớ em khủng long của mình.
Vẻ mặt đáng thương của cô nhóc đã thuyết phục được Phó Hành, ngón tay anh hơi động, thuận thế giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, sau đó đứng dậy chuẩn bị về nhà lấy khủng long cho.
"Bé con ngoan ngoãn ở đây chờ chú, phải nghe lời chú Bách và em trai, biết chưa?
"Vâng.
Bé sẽ ngoan mà."
Tinh Tinh liên tục gật đầu, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn Phó Hành, thầm giục anh nhanh về nhà lấy khủng long cho mình.
"Nhóc con không có lương tâm."
Phó Hành lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, anh còn tưởng Tinh Tinh có lời gì muốn nói với mình.
"Hì hì..."
Nghĩ đến tí nữa mình sẽ được gặp khủng long nhồi bông yêu quý, Tinh Tinh ôm mặt cười ngây ngô.
"Thích khủng long đến vậy à?"
Cố Lan bắt đầu nghĩ xem khi về có nên đặt mua mười chiếc xe tải khủng long đồ chơi để lấy lòng tiểu cô nương hay không?
Sau khi ăn cơm uống thuốc xong Tinh Tinh dần cảm thấy buồn ngủ.
Đôi mắt nhỏ díp lại mấy lần, rồi lại giật mình bừng tỉnh, muốn chờ Phó Hành mang khủng long bạo chúa đến để ôm ngủ cùng.
Nhưng cô nhóc còn nhỏ lại đang bị ốm, căn bản không thể chống cự được lời dụ hoặc của Chu công.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Tinh Tinh, Cố Lan chỉ có thể tạm thời buông tha cho suy nghĩ tặng đồ chơi của mình, kéo chăn lên đắp cho cô bé rồi vỗ nhẹ vào lưng ru ngủ như em bé.
"Tinh Tinh ngủ trước đi, khi nào khủng long bạo chúa đến em trai sẽ đặt nó nằm cạnh Tinh Tinh nhé."
"Được...!Em trai nhớ phải đặt cạnh Tinh Tinh đó."
Tinh Tinh thực sự rất buồn ngủ, hai mí mắt liên tục đánh nhau.
"Ừ, em trai nhớ rồi."
Sau khi nhận được lời hứa, Tinh Tinh mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ.
Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc chờ ở phòng bệnh, thay phiên nhau nhìn giờ dùng bông tăm làm ẩm môi cho Tinh Tinh.
Bệnh viện mở máy sưởi nên không khí hơi khô, nếu không uống nhiều nước sẽ dễ bị khát.
Tinh Tinh chìm vào giấc ngủ say, bình thường bé không hay bị bệnh, lần này lại bị cảm rất nghiêm trọng.
Ngay cả khi ngủ cũng cảm thấy cơ thể rất khó chịu.
Ngoại trừ triệu chứng đau đầu chóng mặt, chân tay bủn rủn vô lực lúc đầu, thì bây giờ cả người nóng ran như bị đặt trên lò nướng.
Rất khó chịu...
Đau nhức khắp người...
"Răng rắc..."
Bên tai không ngừng vang lên âm thanh trật khớp, toàn thân đau đớn như bị kiến gặm, Tinh Tinh khó chịu nhíu mày, cổ họng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ.
Giọng nữ uyển chuyển nhưng hơi khàn, dường như thiếu đi nét ngây thơ vốn có, bị bao trùm bởi tang thương và mệt mỏi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một tia sáng xuất hiện, một con chim xanh với bộ lông xinh đẹp đang nhịp nhàng bay lượn trong ý thức của Tinh Tinh, để lại tiếng kêu tuyệt vời.
Dường như được tiếng kêu của con chim trấn an, cơ thể xao động của Tinh Tinh dần dần bình thường.
Hàng loạt cảm giác đau đớn biến mất trong tích tắc, không còn lại chút gì.
Thế giới tối đen trước mắt bỗng nứt ra, ánh sáng tràn vào.
Tinh Tinh tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng tuyết.
"Em trai...!Khát."
Một ống hút lập tức được đưa tới bên môi, Tinh Tinh theo bản năng ngậm vào miệng mà mút.
Một chén nước ấm không đủ, Tinh Tinh tiếp tục đòi uống nước.
Một chén nước khác nhanh chóng được đưa đến, Tinh Tinh uống một hơi hết sạch, liên tiếp mấy lần, cho đến khi uống xong bảy, tám chén nước mới xoa dịu được con khác điên cuồng trong cơ thể.
Bé thở hổn hển một lúc mới khôi phục lại tinh lực* và bắt đầu chú ý đến mọi thứ xung quanh.
*Tinh lực: tinh thần + thể lực.
"Chú Bách?" Nghiêng đầu khó hiểu: "Chú chặn cửa làm gì thế?"
Tư thế lúc này của Bách Kỳ Ngọc rất kỳ quái, anh ta quay lưng về phía Tinh Tinh, tay giữ chặt chốt cửa phòng bệnh, như đang phòng ngừa có người ở ngoài đẩy cửa đi vào.
Kỳ thực bên ngoài cũng không có ai, tư thế của Bách Kỳ Ngọc không phải chặn cửa, gọi là đề phòng thì đúng hơn.
Sau khi nghe 'nghi vấn*' của Tinh Tinh, Bách Kỳ Ngọc lập tức buông chốt cửa ra, đứng thẳng người, nhưng lưng vẫn chặn cửa như cũ.
*Nghi vấn: Nghi ngờ + chất vấn.
"Chú đang kiểm tra xem có phải khóa cửa bị hỏng rồi không, sao lại không khóa được?
"Cửa của bệnh viện không khóa được đâu."
Điều này ngay cả đứa bé ba tuổi như Tinh Tinh còn biết.
"Thật sao? Xem ra là do chú kiến thức hạn hẹp."
Bách Kỳ Ngọc rất tự nhiên rời khỏi cửa phòng bệnh, đi đến chiếc giường dành cho người nhà ở bên cạnh, nằm im bất động trên đó.
"Buổi tối nhớ trả lại giường cho tôi!"
Cố Lan liếc mắt một cái, đặt chén nước trong tay xuống, rút khăn tắm treo ở đuôi giường lau mặt cho Tinh Tinh.
Vẫn là phương thức lau mặt quen thuộc, chỉ khác là lực đạo thô bạo khi trước đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, ít nhất sẽ không làm đau Tinh Tinh.
Tinh Tinh ngoan ngoãn cúi đầu để Cố Lan lau tóc, chiếc khăn tắm có khả năng hút nước mạnh đã bị bé làm cho ẩm ướt, đủ để thấy Tinh Tinh đổ nhiều mồ hôi như thế nào.
"...!Tinh Tinh gặp ác mộng hả?"
Cố Lan do dự một lúc, vốn không muốn hỏi nhiều nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra.
"Không có." Tinh Tinh nói: "Tinh Tinh không nằm mơ."
Có thể là có mơ, nhưng bé không nhớ.
"Không mơ là được rồi."
Ngay cả Cố Lan cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn dùng khăn lau người cho Tinh Tinh một cách máy móc.
Khi khăn ướt thì mang đi ngâm vào nước nóng, giặt rồi vắt khô, sau đó tiếp tục lau người cho Tinh Tinh một lần nữa, có thể coi như đang tắm cho bé.
Tinh Tinh cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, nhìn Cố Lan với vẻ mặt mơ hồ bưng chậu nước bẩn thứ tám đi đổ.
"Người Tinh Tinh rất bẩn sao?" Bé không khỏi nhìn sang Bách Kỳ Ngọc đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.
"Không bẩn." Bách Kỳ Ngọc đáp rất nhanh: "Do Tinh Tinh đổ nhiều mồ hôi thôi."
"Đổ mồ hôi?" Tinh Tinh sờ lên trán mình, quả nhiên có chút ướt, nhưng đây không phải mồ hôi, mà là nước còn sót lại sau quá trình Cố Lan lau người cho bé.
Nhưng trước khi tắm, đúng là Tinh Tinh cảm thấy cả người ẩm ướt, nhớp nháp rất khó chịu.
"Hóa ra khi bị ốm phải đổ nhiều mô hôi như thế." Tinh Tinh ngạc nhiên.
Bé từng nghe cô giáo ở nhà trẻ nói về cách chăm sóc người ốm, biết phải cho người ốm uống nhiều nước nóng và đắp chăn bông để mồ hôi thoát ra thì bệnh sẽ khỏi.
Lúc Cố Lan quay về vừa vặn nghe được lý luận đổ mồ hôi của Tinh Tinh thì vẻ mặt rất vi diệu, nhưng hắn không nói gì, lấy hộp giữ nhiệt Phó Hành đem đến bày ra bàn nhỏ.
Vừa mở ra, mùi thức ăn thơm phức bay ra ngoài không khí.
Trên đầu giường bệnh của Tinh Tinh đặt một con khủng long bạo chúa nhồi bông rất đáng yêu.
Thì ra khi Tinh Tinh ngủ, Phó Hành đã đến đây một lần, không chỉ mang khủng long cho bé mà còn nhân tiện mang cơm tối đến, chỉ là sau đó có việc nên đã đi rồi.
"Bế Tinh Tinh đến ăn cơm."
Cánh tay cường tráng của Bách Kỳ Ngọc vòng qua sau lưng và đầu gối Tinh Tinh, ôm bé theo kiểu công chúa, rồi cẩn thận đặt bé lên chiếc ghế bên cạnh bàn nhỏ.
Ở bên kia Cố Lan nhấc khủng long của Tinh Tinh lên, xốc hết giường chiếu lên, thay sang bộ ga giường sạch sẽ y tá vừa mang đến.
Bộ ga lúc trước đã bị mồ hôi của Tinh Tinh làm ướt, không thể dùng nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...